Edit by Triệu Viu
Cô thở hổn hển rất sâu, tựa vào đầu giường, chậm rãi chờ đợi tâm trạng bình phục lại.
Sau đó mở WeChat xem tin nhắn chưa đọc, chỉ có một tin nhắn đến từ một giờ trước.
Đình Trình: 【Tiểu Ngữ, anh ngủ rồi, chưa đảo ngược chênh lệch thời gian, chúc ngủ ngon.】
Sơ Ngữ nhìn đồng thời, lại sợ lúc này đây gửi nhắn tin sẽ quấy rầy anh ta nghỉ ngơi, thế là đặt cuộc đối thoại này sang một bên không trả lời.
Ánh nắng buổi chiều nghiêng xuyên qua khe hở nhỏ giữa rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, một tầng vàng nhạt mỏng manh, cứ như tro bụi và bụi bặm trong không khí, giống như muốn lấp đầy căn phòng này thành từng mảng mờ mịt.
Sơ Ngữ rời giường đi tới trước cửa sổ, che chắn lại chút khe hở còn sót kia, sau đó trong phòng hoàn toàn lâm vào trong bóng tối.
Cô thà bật đèn còn hơn là nhìn thấy một chút ánh sáng bên ngoài thế giới.
Ánh đèn trong nhà này cũng tối, tất cả bóng đèn trong đèn chùm sau khi cô vào ở đều đã thay đổi, ánh sáng công xuất thấp mơ hồ bao phủ căn phòng này, khiến cho tất cả đồ đạc ở đây đều nổi bật lên sự ứ đọng nặng nề trầm buồn.
Cô đi tới phòng tắm, đứng trước gương một hồi lâu, gió ngoài cửa sổ mang theo sóng nhiệt thổi phần phật vào trong phòng, cửa chớp cạnh lắc lư trong tầm mắt. Người trong gương rất đẹp, dịu dàng trầm tĩnh từ trong xương cốt, nhưng mặt mày vẫn mãi lộ ra lãnh tình. Tỉ mỉ mà nói, thật ra càng lộ ra cỗ suy sụp nhiều hơn, nhưng mà hỗn hợp một chút mê ly kia, ngược lại có vẻ mị khí càng nặng.
Sơ Ngữ cảm thấy dung mạo của mình hai năm qua đã thay đổi rất nhiều. Không nói ra được cụ thể ở nơi nào, có lẽ nói tất cả mọi người đều không tránh thoát được biến hóa không rõ như vậy. Chợt nhìn qua có thể không chênh lệch bao nhiêu so với mình lúc xưa, nhưng phải thật sự tinh tế quan sát, mới có thể phát hiện thời gian làm tiêu tán không chỉ là một chút ngây thơ trước kia.
Cô che đi dấu vết xanh nhạt quanh năm dưới mắt, lại tô thêm chút son môi, mái tóc xộc xệch buộc lại thành một cái đuôi ngựa thấp, chọn một cái áo trắng không có gì mới mẻ ở trong tủ quần áo, đồng thời lấy quần đùi ra nhưng lại do dự để trở về.
Hôm nay cô sẽ về nhà ba mẹ cô ăn tối, đây là bài tập ngày nghỉ cô phải làm.
Lúc Đình Trình gọi điện thoại, cô trùng hợp chuẩn bị ra ngoài, đang vịn cửa cúi đầu đổi giày. Sơ Ngữ lấy điện thoại di động từ trong túi ra bắt máy, giọng nói Đình Trình kia vẫn mang theo khàn khàn mệt mỏi.
“Tiểu Ngữ.”
Sơ Ngữ nhìn thời gian trên màn hình, cách Đình Trình nói chúc ngủ ngon không quá hai giờ, cô nhẹ nhàng ừ một tiếng, hỏi anh ta: “Sao lại tỉnh rồi?”
“Ngủ không ngon được, biết đại khái lúc này em tỉnh rồi, cho nên nhớ mỹ, vẫn ngủ không yên. Hôm nay sức khỏe có khá hơn không?”
“Tốt hơn rất nhiều rồi.”
“Đã uống thuốc chưa?”
“Ừm.”
“Được, vậy anh tiếp tục chênh lệch thời gian.”
“Ừm, chúc ngủ ngon Đình Trình.”
Ngoài trời tháng 7 cực kỳ nóng, mặt trời ở giữa giống như bị ngọn lửa thiêu qua một lần, ngay cả trong không khí cũng mơ hồ lắc lư dung dịch màu trắng nóng bỏng, đợi đến khi cô đến nơi ở hiện tại của ba mẹ, anh trai và chị dâu đã đến, đang ngồi trong phòng khách nói chuyện.