Edit by Triệu Viu
Thế là, cô trực tiếp mở một chai thuốc mới, uống hai viên với nước.
Chỉ mới nửa tiếng đồng hồ, cơn buồn ngủ đã rõ ràng, suy nghĩ mặc dù còn rõ ràng, nhưng mà mí mắt lại nặng đến lợi hại.
Cũng không lâu sau, đã ngủ thiếp đi.
—
Đêm khuya, sương mù dày đặc, dày đến không thể tan ra, không thấy một chút trong sạch nào.
Trong phạm vi thính giác chỉ còn lại tiếng nổ vang của động cơ ngoài khoang máy bay, Sơ Ngữ ngồi trên ghế tiếp viên hàng không, nghiêng đầu, không nhìn rõ cảnh cửa sổ bánh lái, trước mắt chỉ có một màn sương mù trắng xóa.
Nhưng mà khi cô quay đầu lại, nhìn về phía khoang máy bay, lại nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi, quần áo vừa vặn lại hết sức trưởng thành, khuôn mặt lại mơ hồ không rõ. Nhưng mà rõ ràng có thể thấy được chính là đôi mắt cực lạnh, đôi mắt thâm trầm. Anh hơi cúi mi mắt, ngồi ở ghế hạng nhất.
Chuyến bay cuối cùng hôm nay khởi hành từ Thân thành bị trì hoãn ba giờ do mưa lớn. Lúc cửa cabin đã đóng lại, hành khách không thể xuống máy bay, chỉ có thể ở trong cabin chờ đợi.
Không có thời gian cất cánh chính xác, tiếp viên trưởng liên tục phát sóng chương trình trì hoãn. Đối mặt với sự chỉ trích và phàn nàn của một đám hành khách, Sơ Ngữ đành phải vùi đầu nhận, độ cong của nụ cười gần như vững chắc khắc trên mặt cô.
Lộ Mẫn Chi với tư cách là tiếp viên trưởng lo lắng cho mấy tên gà mờ ở khoang sau, đã sớm chạy tới hỗ trợ, để lại Sơ Ngữ một mình xử lý các công việc ở khoang hạng nhất.
Cơn giận của bất kỳ hành khách nào, cô vẫn có thể thành thạo hóa giải, nhưng chỉ có người đàn ông thẻ vàng ở ghế 6C kia. Từ khi lên máy bay anh đã bắt đầu ngủ, cộng với sự trì trệ trên mặt đất, anh đã ngủ suốt năm giờ.
Từ chối ăn uống, cũng từ chối giao tiếp với mọi người.
Bất đắc dĩ lúc máy bay sắp hạ cánh, Sơ Ngữ đi qua, thấp giọng gọi anh, chưa tỉnh. Sơ Ngữ đành phải đưa tay chạm nhẹ bả vai anh, khiến anh bất mãn nhíu mày, thản nhiên nhấc ánh mắt lên, liếc mắt nhìn cô một cái.
Chỉ cần liếc mắt một cái, đã khiến cho nỗi buồn bực sâu trong nội tâm Sơ Ngữ dâng lên.
“Xin chào ngài Cố, máy bay của chúng tôi sắp hạ cánh xuống sân bay thủ đô trong nửa giờ tới, nhiệt độ mặt đất là 28 độ C. Tôi thấy ngài đã nghỉ ngơi suốt chuyến đi, ngài có cần ăn tối bây giờ không?” Mặc dù lúc này đây giọng nói của Sơ Ngữ cứng nhắc như một cỗ máy, nhưng cô cũng ra sức duy trì chất lượng chuyên môn rèn luyện cuối cùng.
Ngài thẻ vàng dần dần rũ mắt xuống, ánh mắt từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở tay trái của cô, lông mi bỗng nhiên nhẹ nhàng run vài cái, ánh mắt bắt đầu trở nên mơ hồ có chút sáng ngời.
Sơ Ngữ nhìn theo hướng ánh mắt của anh, dưới ánh đèn trong máy bay tối tăm, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tay trái của cô mơ hồ tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
“Không cần.” Anh cực kỳ lãnh đạm mở miệng, sau đó lại nhắm mắt lại.
“Được, không quấy rầy ngài nữa.” Tiếng trả lời của Sơ Ngữ rất nhẹ, nhẹ đến mức đại khái ngài thẻ vàng cũng không thể nghe thấy giọng nói của cô.
Máy bay sắp hạ cánh, Sơ Ngữ ngồi trở lại ghế tiếp viên hàng không, thắt dây an toàn, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thành phố Kinh thành dưới ánh đèn vạn nhà dần dần hiện lên, có ánh sáng ấm áp yếu ớt từ giữa không trung hắc lên, lại không che được sự mệt mỏi cả người của cô.