Edit by Triệu Viu
Cô không biết ngây người như vậy bao lâu, cho đến khi màn hình điện thoại di động lặng lẽ sáng lên, trong bóng tối lộ ra một tia sáng.
Sơ Ngữ cố sức cầm lấy điện thoại di động bên cạnh ra, thấy tin nhắn từ bạn bè trên WeChat.
Vòng kết bạn hiện tại của cô rất nhỏ, ngoại trừ bạn bè thời sinh viên, cũng chỉ có một hai người thường lui tới trong công ty.
Ninh Canh là một trong số đó.
Anh ấy và Sơ Ngữ là bạn bè mới vào công ty đào tạo, sau đó làm việc, một khoảng thời gian bọn họ thường xuyên khóa vào nhau thực hiện chuyến bay, chia sẻ tài liệu học tập nghiệp vụ, gặp nhau ở nước ngoài, thỉnh thoảng hẹn đi ăn một bữa trò chuyện.
Trên WeChat Ninh Khải gửi một tin nhắn: “Gần đây tôi bay đến New York, cô có thứ gì muốn tôi mang giúp cho không?”
Sơ Ngữ nhất thời không nghĩ ra, trả lời: “Trước mắt hình như không có, nghỉ ở New York vài ngày?”
Khoảng nửa phút sau, tin tức nhảy ra: “Cùng chuyến bay với cơ trưởng Hà nhà cô.”
Sơ Ngữ sửng sốt một lúc lâu, trả lời anh: “À, tuần trước hình như anh ta có nhắc anh với tôi, tôi quên mất.”
Chờ đợi tin nhắn kia, Sơ Ngữ gần như là theo bản năng mở vòng tròn bạn bè của Ninh Khải mở ra. Thấy anh ấy 10 giờ trước phát vài vòng tròn bạn bè, được định vị ở Manhattan.
Cô mở ra, video phát được một nửa, nụ cười lại dần dần ngưng trệ trên mặt.
Phát xong, Sơ Ngữ lặng lẽ tắt điện thoại.
Ánh đèn đêm mờ mịt, bầu không khí kiều diễm vừa vặn, nhưng chiếc nhẫn đính hôn lóe lên trong video vẫn hiện lên trong đầu cô.
Chiếc PIAGET bị kẹt chặt ở ngón giữa tay trái của người đàn ông, nhưng không có nổi bật như cô gái trẻ bên cạnh anh ta.
Video được gửi vào lúc 13:42 trưa nay, lúc 1:42 giờ New York.
Nếu như cô nhớ không lầm, chính là lúc Đình Trình chúc ngủ ngon.
Đầu Sơ Ngữ nhất thời trống rỗng, hồi lâu trôi qua, cô lần nữa mở điện thoại di động lên, cùng lúc đó tin nhắn của Ninh Khải gửi tới: “Tối hôm qua đáp xuống đất mệt đến hộc máu, lần này trong phi hành đoàn có mấy em gái cực kỳ biết chơi, thiếu chút nữa là uống ra mạng người.”
Sơ Ngữ nhìn màn hình, rất lâu không nhắn lại.
Cho đến ngày hôm sau, lúc cô rời khỏi giường, thấy Ninh Khải gửi tin nhắn tới thỉnh tội: “Sơ Ngữ, ngày hôm qua tôi không nói sai cái gì đi, chúng ta đáp xuống đất chính là đi uống rượu, lão Hà nhà cô là kết thúc sớm trở về khách sạn nha, cô ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, đều là lỗi của tôi, là tôi không nói rõ.”
Sơ Ngữ điểm mở vòng bạn bè của Ninh Khải, phát hiện video kia đã bị xóa.
Nhưng cô rõ ràng thấy, trong video Đình Trình và cô gái kia thân thiết như vậy.
Cũng không có đau buồn như thủy triều, gào trời kêu đất.
Sơ Ngữ chỉ là rất bình tĩnh suy nghĩ, cùng ở cùng một công ty, nếu muốn nói dối, cũng nên giấu đàng hoàng hơn một chút.
Cô và Đình Trình ở bên nhau hơn nửa năm, chuyến bay đầu tiên của cô sau khi lên máy bay cũng là chuyến bay đầu tiên của Đình Trình khi lên máy bay.
Anh ta là cơ trưởng trẻ nhất trong công ty, lúc anh ta được thăng chức ở tuổi 27. So với những cơ trưởng năm sao lão luyện kia, nét ngây ngô trên mặt anh ta còn chưa phai đi, tươi cười khiêm tốn, ánh mắt trong suốt. Trong thời gian máy bay qua nhà ga nghỉ ngơi, cũng thân mật mua một phần trà cho mỗi thành viên phi hành đoàn.