Người đi đến từ sâu trong hành lang, chính là Phượng Trường Ca.
Hắn nhận được tin tức của chưởng môn Thiên Sơn liền không ngừng vó ngựa hóa quang bay đến, vừa đến đây cũng cảm giác được một khí tức không tầm thường trong không khí, có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ, pha trộn chung nên rất khó nhận ra.
Hắn đứng trước tấm kính, ngửa đầu nhìn Hắc Long to lớn đang ngủ say, thần sắc trong mắt có chút phức tạp, có hoài niệm, có mừng rỡ, có ôn nhu, còn có một sự áy náy khó tả, các loại ưu tư lấp đầy trái tim, pha thành một loại đau lòng, khiến cho hắn không biết nói gì.
Hắn cứ nhìn thật lâu như vậy, thở dài một tiếng, nói thật nhỏ: “Tiểu Hắc, là ngươi trở về sao?”
Long Quân Trạch nhìn hắn không chớp mắt, nhìn chằm chằm không rời mắt, giống như nhìn thế nào cũng không đủ, y nhìn như rất trấn định nói, âm thanh vẫn mang một chút ủy khuất, “Sư tôn, là ta, là ta trở về!”
Rõ ràng Phượng Trường Ca cảm giác được khí tức quen thuộc mạnh mẽ nổi lên bốn phía, mang theo chút ủy khuất bất an, hắn cười một chút, đáy mắt không kìm được ướt át. “Tiểu Hắc đừng sợ, nơi này là Thiên Sơn, ngươi đang ở nơi là Thái Nhất Thần Thủy, là báu vật trấn núi của Thiên Sơn, có thể ngưng tụ nguyên thần trong hồn phách, ta vẫn luôn không tin ngươi đã chết rồi, cho nên để thân thể ngươi ở đây ân cần chăm sóc, nếu bây giờ nguyên thần đã về, tỉnh lại cũng là chuyện sớm hay muộn.”
Thiên Sơn!
Hóa ra ngươi ở Thiên Sơn!
Long Quân Trạch mừng thầm trong lòng.
Cuối cùng cũng tìm được ngươi, ta phải về thật nhanh, thông báo cho Long tướng bao vây Thiên Sơn, ta muốn đích thân bắt ngươi, xem ngươi còn trốn đi đâu!
Y nhìn người quen thuộc đến mức không thể quen hơn nữa, cả ngày lẫn đêm luôn tâm niệm, tuy rời đi không tha tất cả, nhưng suy nghĩ một chút chỉ cần bắt được người thì có thể mỗi ngày ở chung một chỗ với sư tôn, nhịn một lúc, đổi bầu bạn vĩnh viễn, một chút li biệt này là đáng giá.
Phượng Trường Ca cảm giác được kí tức trong không khí kia dao động, nhịn không được cười lên một tiếng, “Ngươi cũng rất mong tỉnh lại sao? Đừng nóng, có sư tôn ở đây, rất nhanh chúng ta sẽ thật sự gặp nhau.”
Đúng vậy, chúng ta rất nhanh sẽ gặp được nhau, hôm nay ta liền có thể gặp ngươi!
Long Quân Trạch nghĩ như vậy, nhìn Phượng Trường Ca một chút, vốn muốn dứt khoát đi luôn, nhưng nghĩ một chút, Phượng Trường Ca có thể cảm nhận được sự tồn tại của y, chẳng qua chỉ là không nghe thấy y nói chuyện, nhỡ may y đi rồi, không chừng Phượng Trường Ca cũng sẽ rời đi, nghĩ như vậy, y lại có chút do dự, cuối cùng trầm ngâm hồi lâu, cắn răng, chịu đựng đau đớn phân ra một phần nguyên thần nhỏ để lại trên người Hắc Long, trong lòng mặc niệm một pháp quyết để nguyên thần trở về, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Phượng Trường Ca cảm giác được khí tức kia trong nháy mắt dường như muốn rời đi, không hiểu sao lại ở lại, trong lòng hắn trầm ngâm, có chút suy nghĩ, “Tiểu Hắc, ngươi đang oán ta sao?”
Xung quang không ngoài dự đoán, không có bất kì ai lên tiếng, luồng khí tức kia cũng im hơi lặng tiếng, không xuất hiện bất cứ cái gì.
Nguyên thần của Long Quân Trạch quay lại bản thể, phút chốc mở mắt ra, không kịp chờ đợi cầm một tấm lệnh bài, giơ tay lên đánh một luồng tiên khí vào đó, trầm giọng nói: “Long tướng quân, ta biết hắn ở đâu, bây giờ ngươi dẫn thiên binh bao vây Thiên Sơn, nhất định không được để bất cứ ai chạy thoát, giờ ta lập tức đến đó!”
Một âm thanh truyền từ trong lệnh bài ra, mang vẻ dứt khoát của quân nhân, “Tuân lệnh!”
Long Quân Trạch thu lệnh bài, đang muốn đứng dậy đuổi theo, đột nhiên trước mắt nổi lên một trận choáng váng mãnh liệt, đau đớn xé rách trong đầu khiến đôi mắt y như rỉ máu, cố gắng nhịn một hồi lâu, y quỳ xuống đất cười khổ một tiếng, “Sư tôn à, vì bắt ngươi, ta xé nguyên thần còn một nửa, mặc dù chút nguyên thần kia vô tri vô giác, nhưng cũng là chút căn nguyên của ta, nhất định ngươi đừng chạy đó.”
Y lắc đầu, không do dự nữa, hóa thành một đạo ngân quang bay ra khỏi cửa sổ đang hé mở.
Bên ngoài, Thần Hoàn đang xem tinh đồ, vừa quay đầu liền thấy đạo ngân quang nhức mắt kia, nhất thời cả kinh, “Bệ hạ, ngài đi đâu?”
Ngân quang không dừng lại, chỉ nhàn nhạt bỏ lại một câu, “Đi Thiên Sơn, đã tìm được tung tích Phượng Trường Ca!”
Thần Hoàn hoảng sợ thiếu chút nữa ném cả tinh bàn.
Thân ái, thật sự tìm được?
Không được, hắn phải đi nhìn một chút, vạn nhất xúc phạm đến Phượng Hoàng thần, người ta sẽ không nhất định trả y mặt mũi không thương cho Thiên Cung.
Còn có tên sát thần Long Thương Gia kia…
Lần này có chuyện lớn rồi!
Thần Hoàn không do dự nữa, hóa thành một luồng ánh sao trong nháy mắt bay về phía Thiên Sơn.
Thiên Sơn.
Phượng Trường Ca khẽ mỉm cười, dừng một chút, lại nói: “Thật ra ban đầu là như vậy, sư tôn không cần ngươi làm tế phẩm, cũng chưa từng bỏ rơi ngươi, hôm nay ta giải thích cho ngươi, ngươi có thể tha thứ cho ta không?”
Khí tức quen thuộc kia vẫn không dao động, tựa như chưa từng tồn tại.
Phượng Trường Ca đợi một lúc, lòng dần trầm xuống, có chút chán nản than thở một tiếng, “Thật sự ngươi không muốn tha thứ cho ta..”
Hắn còn chưa thương xuân thu buồn được nhiều, một đệ tử Thiên Sơn từ trong hành lang hốt hoảng chạy đến, vừa chạy vừa nói: “Phượng chưởng môn, không xong rồi, chưởng môn bảo ta báo cho ngài, bên ngoài có một lượng lớn thiên binh bao vây Thiên Sơn, chỉ rõ muốn chúng ta giao ngài ra, ngài hãy sớm chuẩn bị đi!”
Sắc mặt Phượng Trường Ca chợt biến đổi, “Cái gì?”
—Hết chương 9—
Tác giả có lời muốn nói:
Long Quân Trạch: Cho ngươi lần này mọc cánh cũng khó bay được!
Phượng Trường Ca: Bây giờ ta liền chắp cánh bay cho ngươi xem.
Long Quân Trạch: …
Phượng Trường Ca: Bay bay bay ~
Long Quân Trạch: … Phượng… Phượng Hoàng thần QAQ