Con khủng long màu nâu và bốn con khủng long khác ngày càng tới gần, bóng dáng ngày càng rõ.
Trụ ngửi được mùi của trận chiến, trong cổ họng gầm gừ vài tiếng, bắt đầu mang Chân Chu chạy nhanh về phía hang động, tới chân núi, nó dùng vài bước đã leo lên cửa hang, đẩy Chân Chu vào trong, sau đó dùng đá chặn cửa hang lại, cửa hang bị tảng đá lớn đè lên, trong hang động tối dần, một lát sau Chân Chu vẫn chưa nhìn thấy cái gì, chờ khi con mắt thích ứng được với bóng tối, cô ghé lên tảng đá, nghiêng tai nghe ngóng tình hình bên ngoài, trong lòng căng thẳng, trái tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Nếu như chỉ có một con khủng long, Chân Chu sẽ không lo lắng, nhưng ngoài con khủng long cầm đầu, còn có bốn con khủng long khỏe mạnh đi theo nó, một chọi năm, Trụ lại háo thắng, chỉ sợ nó sẽ bị thương.
Bên ngoài phát ra tiếng gầm của mấy con khủng long, dài dài ngắn ngắn, mấy âm thanh hòa lẫn với nhau nhưng cô không nghe được tiếng gầm của Trụ, Chân Chu bắt đầu hoảng sợ.
Trụ bị đám khủng long bao vây xung quanh.
Tiếng rống không ngừng vang lên, tuy không nhìn thấy nhưng Chân Chu có thể tưởng tượng được mọi chuyện đang xảy ra bên ngoài, cô đứng ngồi không yên, đổ mồ hôi đầy người, lo lắng đi qua đi lại trong hang động. Bỗng nhiên, Chân Chu nghe được tiếng rít gào quen thuộc, lấn át cả âm thanh của đám khủng long còn lại, tràn đầy giận dữ.
Hình như nó bị thương rồi.
Chân Chu muốn ra ngoài, nhanh chóng chạy tới cửa hang dùng sức đẩy tảng đá kia ra.
Bị giam ở trong hang, không nhìn thấy thứ gì khiến cô lo lắng muốn chết.
So với những tảng đá bên ngoài, mặc dù tảng đá này nhỏ nhưng ít nhất cũng phải một trăm, hai trăm cân, mặc cho Chân Chu đẩy làm sao, tảng đá đó cũng không nhúc nhích.
Sau khi Trụ gầm lên một tiếng giận dữ, mấy con khủng long còn lại cũng không dừng lại, liên tiếp tấn công Trụ. Tiếng gầm của Trụ và tiếng gầm của đám khủng long hòa lẫn với nhau khiến Chân Chu không phân biệt nổi.
Cô cắn môi, thử một lần rồi lại lần nữa nhưng tảng đá vẫn không nhúc nhích. Cuối cùng, cô mệt mỏi ngồi trên mặt đất, ôm theo tâm tình lo lắng, tuyệt vọng. Khi đang không ngừng thở dốc, ánh mắt cô nhìn lên đống cỏ khô, lấy lại sức lực, nhào lại đó nhanh chóng tìm kiếm một thanh gỗ to bằng chân mình, đặt lên kẽ hở ở dưới tảng đá, tìm một điểm tựa, đè cả người lên, dùng hết sức lực đẩy tảng đá ra.
Tia sáng nhỏ lọt vào trong hang động, Chân Chu bò lên, nương theo lỗ nhỏ kia, nhìn ra ngoài.
Trên mảnh đất bằng phẳng cách dòng suối không xa, Trụ và mấy con khủng long kia đang chiến đấu, khung cảnh thảm khốc. Một con khủng long người hầu đã nằm trên mặt đất, con khủng long cầm đầu và ba con khác đều bị thương như vẫn hung dữ như cũ, bao vây lấy Trụ, lao vào cắn xé.
Trụ bị thương, lớp vảy trên lưng đã bị cắn rách, máu không ngừng chảy xuống, thế nhưng nó vẫn làm như không, hung dữ không gì sánh được, cắn vào cổ con khủng long người hầu mới cắn mình. Cùng lúc đó, một con khủng long khác lại chạy lên cắn lên chân của Trụ, móng vuốt sắc bén cào rách đùi của Trụ, máu chảy ra, máu thịt be bé, nó ném con khủng long người hầu kia ra thật xa, sau đó gào lên một tiếng khiến hang động cũng rung lên theo tiếng gào của nó.
Hai mắt Trụ đỏ như máu, xoay người nhảy dựng lên đánh nhau với con khủng long cầm đầu, răng nhọn, móng sắc không gì sánh bằng, lao về phía nhau, đụng phải mấy cây to gần đó khiến nó đổ gãy ầm ầm, bụi bay đầy trời, mấy con khủng long người hầu cũng bị cuộc chiến này dọa sợ, không dám tới gần.
Chân Chu không dám thở mạnh.
Trụ lấy một địch năm, vốn đã không có lợi, tuy bây giờ có một con khủng long người hầu đã ngã xuống, mất đi năng lực chiến đấu, con khủng long bị Trụ cắn vào cổ cũng thoi thóp, nhưng vẫn còn hai còn khủng long người hầu, mặc dù Trụ có thể cắn chết con khủng long cầm đầu, nhưng nó bị thương, sức cũng yếu đi, muốn cắn chết hai con khủng long còn lại, giành lấy thắng lợi cũng quá khó khăn.
Tim Chân Chu như muốn vọt ra khỏi cổ họng, hai hàm răng cắn chặt vào nhau.
Đây là thế giới đáng sợ nhất!
Cô không muốn Trụ gặp chuyện không may! Chân Chu suy nghĩ một lúc, cô cũng có thể làm đồng loại của nó, giúp nó một tay.
Thế nhưng nơi đây là địa bàn của những con khủng long hung dữ, còn cô chỉ là một con mồi của nó, bây giờ cô cũng không có vũ khí gì, ngoại trừ chuyện đứng trong hang động mở mắt trừng trừng nhìn Trụ đánh nhau với mấy con khủng long, cô còn có thể làm gì?
Mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống, Chân Chu nhắm mắt lại, cơ thể của cô trở nên lạnh run, không dám quay đầu lại nhìn cuộc chiến thảm khốc kia.
Cô không ngừng tự nói với mình, phải tỉnh táo, phải cố gắng nghĩ cách. Hai con khủng long người hầu kia hướng về phía Trụ rống lên một tiếng uy hiếp, cô đột nhiên mở mắt, lập tức nhảy dựng lên, bò lên trên đống đá, cố sức chen ra ngoài từ cái lỗ hổng kia, khi đi xuống, chân còn chưa đứng vững, cả người cô ngã nhào, mặc kệ đau đớn đứng lên chạy lại bên cạnh nơi bình thường cô hay nhóm lửa, cầm thanh củi chà xát thật mạnh, lửa nhỏ nhanh chóng nổi lên.
Trước đây cô từng tự nhóm lửa, thử rất nhiều lần nhưng lần nào cũng thất bại, chỉ có thể xin sự giúp đỡ từ Trụ.
Thế nhưng bây giờ, cô giống như uống phải thuốc kích thích, cánh tay bỗng nhiên mạnh mẽ, càng xát càng nhanh, càng xát càng nhanh, vụn gỗ bị cô chà xát bay tứ tung, một lát sau, tiếng tách tách vang lên, ánh lửa xuất hiện.
Cô vứt thanh gỗ xuống, lửa nhanh chóng bùng lên, bén vào một gốc cây ăn quả khô.
Ở cửa hang có một cái thùng gỗ lớn, là Chân Chu bảo Trụ dùng móng vuốt đục rỗng ruột, bình thường dùng để đựng nước, để tránh mỗi lần muốn dùng nước lại phải xuống dưới lấy, bên trong còn một nửa là nước.
Chờ khi cái cây đã bén đầy lửa, cô xối nước lên cơ thể mình, sau đó cắn răng vừa khiêng vừa kéo, rốt cục cũng kéo được cái cây gỗ đầy lửa nặng bảy mươi, tám mươi cân xuống chân núi, đi về phía đám cỏ khô ở bên bờ.
Khắp mặt đất ở đây đều là lá rụng chồng chất cỏ khô và cây mục, ngày ngày phơi dưới ánh mặt trời, mặc dù mấy hôm trước mới mưa nhưng hơi nước bên trong đã bốc hơi hết, dễ dàng bắt lửa.
Một khi cỏ khô bắt được lửa, như lửa gặp gió, nhanh chóng lan ra, cháy tới cạnh chiến trường.
Trước đó, hai con khủng long người hầu của của con khủng long màu nâu thấy chủ nhân và Trụ đánh mãi không dứt, chậm rãi tới gần Trụ, muốn xông lên cắn nó.
Hai cái chân trước của Trụ bừng bừng khí thế, giống như hai thanh dao sắc nhọn, chỉ cần đâm một cái đã vào sâu trong bả vai con khủng long cầm đầu, dọc theo lưng nó xé rách một mảng lớn, thủng một lỗ to, lan vào trong ngực. Khủng long cầm đầu gào lên một tiếng thảm thiết, một con khủng long người hầu chạy tới sau lưng Trụ, nhảy lên, cắn một cái lên nơi bị thương của Trụ.
Đuôi Trụ quất lên, tầng vảy bảo vệ đuôi bắt đầu dựng thẳng lên giống như một cái roi sắc nhọn, đánh lên người con khủng long người hầu kia, khủng long người hầu bị đau, hét lên một tiếng, thả lỏng chân, lăn xuống từ trên người trụ.
Trụ bỏ lại khủng long màu nâu, xoay người lại, đôi mắt nhuốm máu mang theo vẻ hung ác nhìn chòng chọc hai con khủng long đánh lén mình, giận dữ gào lên.
Khủng long người hầu bị khí thế của nó làm cho sợ hãi, không dám tới gần nó, chỉ nhìn Trụ một lát.
Con khủng long cầm đầu bò dậy, điên cuồng kêu gào giận dữ, bởi vì đau đớn, cộng thêm chuyện mới đánh một trận với Trụ, thể lực đã dần tiêu hao, trong chốc lát không dám nhào tới, nhìn chòng chọc kẻ thù của mình, thở dốc không ngừng.
Cứ như vậy, mọi chuyện lâm vào thế giằng co, Trụ đứng ở chính giữa, ba còn khủng long còn lại vây quanh nó, trên mặt đất là hai con khủng long bị thương nghiêm trọng, không thể đứng lên.
Khủng long cầm đầu không ngờ nó, cộng thêm bốn con giúp sức, đánh tới bây giờ cũng không thể giết được con khủng long đến từ bên ngoài này, mặc dù nó đã bị thương nặng, một chân di chuyển cũng không được thuận tiện nhưng càng đánh lại càng mạnh, trên người tỏa ra không khí hung ác khiến khủng long cầm đầu lùi bước. Thế nhưng địa vị đế vương ở trên mảnh đất này quá cám dỗ, nghĩ tới xung quanh là những ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, nghĩ tới chuyện thức ăn và khủng long cái, nó không còn sợ hãi nữa.
Nhất định phải thừa dịp con khủng long này chưa trưởng thành, giết chết nó.
Nó cũng đã phát hiện, ngoại trừ hai con khủng long vô dụng nằm bẹp trên đất, hai con khủng long còn lại cũng đã sợ hãi, tựa như muốn qua đầu chạy trốn. Chuyện này càng làm nó tức giận, không vừa lòng, chịu đựng cơn đau nhức trên vài và lồng ngực, giận dữ rống một tiếng với hai con khủng long người hầu, buộc chúng bao vây lấy Trụ.
Đúng lúc này, kèm theo một âm thanh lách tách, gió thổi tới một mùi khói, nhiệt độ không khí bỗng nhiên tăng cao.
Khủng long cầm đầu quay đầu lại, thấy một ngọn lửa đang bén tới đây.
Đối với những con khủng long ở mảnh đất này, lửa là kẻ thù lớn nhất của bọn chúng, dù là khủng long hung mãnh hơn nữa, thấy lửa xuất hiện, cơ thể cũng sẽ run rẩy.
Lửa đã tới chỗ con khủng long đang nằm rạp trên đất, bắt đầu sợ hãi kêu rên, cố gắng chạy trốn, nhưng cái chân gãy không thể đỡ cả cơ thể cao lớn của nó. Nó đứng lên lại ngã xuống, ngọn lửa nhanh chóng bao vây lấy nó, nó bắt đầu gào thét, lăn lộn trên đất, lửa nhanh chóng bám lên cơ thể của nó, biến nó thành một quả cầu lửa lớn, xung quanh vang vọng tiếng rên rỉ đau đớn của nó.
Vẻ hoảng sợ lộ ra trong đôi mắt của khủng long cầm đầu, nó chậm rãi lui lại, tránh ngọn lửa đang lan về phía mình.
Hai con khủng long người hầu đang vây quanh Trụ thấy đồng bọn bị lửa đốt cháy rụi, sợ ngây người, tới khi tỉnh táo lại, xung quanh vang lên tiếng gào đau đớn, không dám đứng đó nữa, quay đầu chạy trối chết.
Ý chí chiến đấu của khủng long cầm đầu biến mất không để lại dấu vết, nó quay đầu lại, không để ý tới Trụ nữa, muốn tìm hai con khủng long còn lại tới giúp nó, thế nhưng Trụ lại không buông tha cho nó, nổi giận gầm lên một tiếng rồi đuổi theo, Trụ nhảy lên, hàm răng sắc bén cắn vào cái gáy của nó, hàm răng ghim sâu dưới da, một tiếng két két vang lên, xương gáy của khủng long cầm đầu gãy đôi, cơ thể cao lớn không thể đứng thẳng, ầm một cái, ngã trên mặt đất.
Trước khi tắt thở, con khủng long cầm đầu vẫn không hiểu tại sao con khủng long từ nơi khác tới này lại không sợ lửa.