Mặc dù là phòng cho khách nhưng trang trí trong phòng lại rất cầu kỳ, đầy đủ mọi thứ từ phòng tắm tới tủ để đồ, cả người Chân Chu toàn là mồ hôi, hành lý lại đang để trong khách sạn, có tắm cũng không có quần áo để thay. Người làm tên chị Đức mang lên cho Chân Chu một bộ váy học sinh mùa hè màu xanh nhạt, trong ngoài đều đủ, nói vốn đây là quần áo mà chị làm cho con gái mình, bây giờ để Chân Chu mượn.
Chân Chu làm ký hiệu cảm ơn với chị Đức. Chị Đức thoạt nhìn cũng rất thân thiện, chỉ là đã trễ thế này, nghĩ Chân Chu cũng đã ăn cơm, không hỏi tới chuyện ăn uống của cô, sau khi đưa quần áo cho cô cũng khép cửa ra ngoài.
Cả ngày không có một hạt cơm trong bụng, bây giờ Chân Chu cũng không cảm thấy đói nữa, cô đi tắm, thay quần áo xong rồi nằm xuống giường, nhắm hai mắt lại.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ cô cảm thấy mệt mỏi rã rời, thầm nghĩ mau chóng đi vào giấc ngủ, chuyện khác để ngày mai hẵng nói. Chỉ là khi nằm xuống, dù cho thế nào cũng ngủ không yên, hơn nữa bỗng nhiên lại còn cảm thấy đói bụng, có chút khó ngủ, cũng ngại mở miệng nói với chị Đức, cô lăn qua lộn lại trên giường, mãi tới hơn mười giờ, nghe được dưới lầu vang lên tiếng mở cửa, có người đi vào trong, lại có tiếng nói chuyện, sau đó vang lên âm thanh của ô tô, chắc là hai người đã bàn công việc xong xuôi, đối phương đã đi.
Chân Chu đi xuống giường, trốn sau rèm cửa sổ, khẽ vén lên một khe hở nhìn ra ngoài, thấy từng chiếc ô tô đi khỏi đây, người gác cổng đóng cửa sắt, vườn hoa dưới lầu lại lần nữa yên tĩnh.
Cô quay về giường, nuốt mấy ngụm nước miếng, nhắm mắt lại đang chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe tiếng đập cửa, giọng nói của chị Đức vang lên. “Tiết tiểu thư, đã ngủ chưa?”
Chân Chu vội vàng đi xuống giường, mở đèn ngủ rồi chạy ra ngoài mở cửa.
Chị Đức nói. “Từ tiên sinh gọi cô, nếu cô không mệt, cậu ấy muốn hỏi cô vài câu.”
Chân Chu gật đầu, khép cửa lại sửa sang quần áo cho tử tế, tết mái tóc dài của mình lại, trước khi ra ngoài còn hơi lo lắng, chạy tới trước gương nhìn mình một lần.
Vóc dáng của con gái chị Đức cũng gần bằng cô, quần áo khá vừa người, cô mặc trên người giống như là một người học sinh. Chân Chu sợ anh đợi lâu, sờ tóc rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
...
Từ Trí Thâm đang ở trong thư phòng, Chân Chu được chị Đức đưa vào trong, thấy anh đang đứng trước cửa sổ đang mở, đưa lưng về phía mình, hình như đang suy nghĩ gì đó, bóng lưng mãi không nhúc nhích.
“Từ tiên sinh, Tiết tiểu thư tới.”
Từ Trí Thâm cúi đầu dụi điếu thuốc lá trong tay, xoay người ý bảo cô ngồi xuống, sau đó mình cũng ngồi lên ghế cạnh bàn làm việc.
Trên người anh chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, trên trán có một vết thương đã qua xử lý, không còn chảy máu nữa, cũng không dán băng gạc, một bên bả vai được băng lại, chắc là nơi bị thương nặng.
Sắc mặt anh trắng bệch nhưng xem ra vẫn bình thường, sau khi ngồi xuống, ánh mắt anh lướt qua Chân Chu, thấy cô mặc quần áo của học sinh nữ, hơi ngừng lại.
Chị Đức cười tủm tỉm, tranh công, nói. “Tiết tiểu thư tới đây không mang quần áo theo, tôi đưa quần áo mà mình làm cho con gái để Tiết tiểu thư mặc.”
Từ Trí Thâm không nói gì, nhìn Chân Chu, gật đầu mỉm cười. “Phí công chị quá.”
Chị Đức nói vài câu nữa rồi đi ra ngoài.
Chân Chu ngồi trên sofa, anh tựa lưng lên ghế, nói. “Đêm nay khiến em sợ hãi, vẫn ổn chứ?”
Câu hỏi đầy khách sáo.
Chân Chu gật đầu.
Anh “à” một tiếng, ánh mắt lại nhìn cô. “Đốc quân bảo tôi thay mặt ông ấy cảm ơn em. Hơn nữa, tôi muốn biết...”
Anh dừng một chút.
Chân Chu chăm chú nghe anh nói, tới khi sắp xong, cái bụng lại vang lên âm thanh thô lỗ.
Tuy âm thanh rất nhẹ nhưng trong thư phòng lại yên tĩnh, nghe rất rõ ràng.
Chân Chu cảm thấy hơi xấu hổ, anh sửng sốt, chầm chờ một chút. “Em chưa ăn cơm?”
Chân Chu quyết định không khách sáo nữa, gật đầu.
Anh có hơi áy náy, đứng dậy tới cửa thư phòng, mở cửa rồi gọi chị Đức, bảo chị đưa Chân Chu xuống, làm đồ ăn cho cô.
Chị Đức vội vàng chạy tới, tự trách mình sơ ý, dẫn Chân Chu đi.
Chân Chu ngồi ở bàn ăn, chị Đức hỏi cô muốn mì hay không, Chân Chu gật đầu. Chị đi vào trong bếp, động tác cũng rất nhanh, một lát sau đã bưng một bát mì nóng hổi ra, mùi thơm nức mũi, Chân Chu đói tới nỗi da trước ngực dán vào sau lưng, cầm đũa lên cúi đầu ăn. Chị Đức ngồi bên cạnh dùng ánh mắt tò mò nhìn cô. Khi ăn được một nửa, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng xe hơi, sau đó là tiếng chuông cửa.
“Trế thế này rồi, ai tới...”
Cửa trong phòng khách đã đóng, chị Đức thì thầm một tiếng, vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
Ban đầu Chân Chu cũng không để ý, cúi đầu tiếp tục ăn mì tôm, nhưng rất nhanh đã ngừng đũa lại.
Giọng nói mềm mại của phụ nữ bên ngoài phòng khách bay vào trong lỗ tai cô.
“Trí Sâm sao rồi? Có nghiêm trọng không?”
Chị Đức trả lời mấy câu, sau đó là tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà.
Một lát sau, chị Đức quay về, thoạt nhìn cũng không có gì, thấy Chân Chu ngẩng đầu nhìn mình, chị cười tủm tỉm giải thích. “Là bạn gái của Từ tiên sinh, Tiểu Kim Hoa - diễn viên đang được yêu thích nhất Thiên Tân, người hâm mộ xếp thành hàng dài muốn xem cô ấy hát hí, vé mua cũng mua không được, cô ấy rất tốt, trước đây còn tặng tôi hai tấm vé. Mới vừa nghe Từ tiên sinh gặp chuyện đã tới đây ngay.”
Chân Chu chậm rãi nuốt miếng mì trong miệng, bụng bỗng nhiên thấy no, dưới ánh mắt không hay biết gì của chị Đức, cô cố gắng ăn nửa bát mì còn dư rồi buông đũa xuống.
Chị Đức cầm bát đi rửa, Chân Chu do dự một chút, lặng lẽ đi về phía thư phòng.
Cô rón rén tới gần thư phòng, thấy cửa thư phòng không đóng kín, có chừa ra một khe hở, cô tới gần, nhìn qua khe hở, không dám thở mạnh.
Tiểu Kim Hoa uốn tóc quăn, mặc sườn xám, trên chân mang giày cao gót hai tấc hở mũi, lộ ra mười đầu ngón chân sơn màu đỏ, hình như là mới nghe tin tức, chưa kịp sửa soạn đã vội vã chạy tới đây, nhưng cái trang phục này lại càng hấp dẫn người ta hơn.
Từ Trí Thâm đứng trong phòng, lưng đưa về phía cửa, Chân Chu thấy Tiểu Kim Hoa nhào vào lồng ngực anh, khẽ khóc nức nở.
“Em nghe tin, sợ tới mức muốn ngất đi, định khi đó tới thăm anh nhưng sợ anh có khách, không muốn quấy rầy. Vốn định ngày mai sẽ tới nhưng thực sự nhịn không được, anh sao rồi?”
Từ Trí Thâm hình như đang an ủi cô ta, đỡ vai cô ta nói mình không sao.
Cô ta lau nước mắt, ngửa mặt nhìn anh. “Anh như thế em thực sự lo lắng. Chị Đức cũng không thể chăm sóc anh nhiều được, hay là tối em ở đây chăm sóc anh.”
Từ Trí Thâm kéo cánh tay đang ôm thắt lưng mình ra. “Không cần, tối tôi còn có việc, em về đi.”
“Trí Thâm...”
Tiểu Kim Hoa rơi nước mắt, giọng nói nghẹn ngào.
“Tôi không sao.” Từ Trí Thâm nói, giọng nói nghe thật dịu dàng. “Em về đi, yên tâm mà ngủ, khi nào tôi rảnh sẽ đi xem em hát hí...”
Anh nói xong lại cảm nhận được gì đó, đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt quét về phía cửa.
Chân Chu cuống quýt rụt đầu lại, khom lưng cởi giầy dưới chân cầm trên tay, đi chân trần bước lên cầu thang về phòng mình.
Trái tim đập rộn.
Một lát sau, bên dưới vang lên tiếng mở cửa, anh bảo chị Đức đưa Tiểu Kim Hoa ra ngoài, khi chị Đức về, anh hỏi. “Tiết tiểu thư đâu?”
“Chắc là về phòng. Để tôi đi gọi cô ấy.”
Anh hơi chần chờ một chút. “Không cần đâu, để tôi gọi cô ấy. Không còn sớm nữa, chỉ đi nghỉ đi.”
Chị Đức gật đầu.
Một lát sau, Chân Chu nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, lấy lại bình tĩnh đi ra mở cửa.
“Đi theo tôi.”
Anh nhìn cô, xoay người đi xuống dưới.
Chân Chu đứng ở ngoài cửa không đi.
Anh đi mấy bước, cảm giác cô không theo kịp mình, quay đầu lại nhìn cô.
“Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn hỏi em, rất quan trọng.” Anh nói, hơn nữa còn nhấn mạnh.
Chân Chu hếch cằm lên, đóng cửa. Tiếng khóa cửa vang lên.
Từ Trí Thâm sửng sốt, đứng ở nơi đó. Một lát sau, anh đi tới cửa phòng cô, giơ tay lên định gõ cửa, tay giơ lên rồi lại ngừng, khi đang chần chờ, bên khe cửa đột nhiên vang lên tiếng cọ xát, một tờ giấy được đẩy ra ngoài.
Anh khom lưng nhặt giấy lên.
“Hôm nay em rất mệt, không nhớ gì cả. Em đi ngủ đây.”
Là nét chữ của cô.
...
Chân Chu dán tai nghe âm thanh bên ngoài, một lát sau hình như anh đã đi rồi, tiếng bước chân cũng dần biến mất.
Cô thở phào một hơi, quay về giường kéo chăn đắp kín người.
Đây là cô tự rước họa, không nên đi nhìn lén người ta, vừa nhắm mắt lại đã hiện lên hình ảnh Tiểu Kim Hoa ôm lấy anh, anh dịu dàng an ủi cô ta, còn nói khi nào rảnh sẽ tới thăm cô ta.
Tuy cô từng an ủi bản thân đây là chuyện bình thường, cô đã chuẩn bị tâm lý, anh không biết cô là ai, cũng không thể đợi cô được, nhưng cô vẫn thấy tức giận.
Cô không ngủ được,nằm trên giường lăn qua lộn lại, khi bắt đầu thấy hoa mắt chóng mắt, cô ngồi dậy bật đèn ngủ, nhìn đồng hồ trong phòng, bây giờ đã 12 giờ khuya.
Cô ngồi trên giường ngây người một lát, bỗng nhiên cảm thấy tò mò, không biết bây giờ anh đã ngủ chưa. Cô tắt đèn đi xuống giường mở cửa ló đầu ra ngoài.
Đèn ở trong hành lang đã tắt, xung quanh tối đen như mực, khắp biệt thự chỉ còn ngọn đèn sáng ở dưới phòng khách.
Cô rón rén đi tới cầu thang gỗ, hay tay nắm lan can cầu thang thò người xuống phía dưới nhìn về hướng thư phòng, bỗng nhiên phía sau vang lên âm thanh. “Em đang tìm tôi sao?”
Chân Chu càng hoảng sợ hơn, cuống quýt đứng thẳng người dậy, quay đầu thấy trong phòng nhỏ trên tầng hai có một bóng người ngồi trên salon, chỉ có ánh sáng le lói của điếu thuốc.
Là Từ Trí Thâm. Hóa ra anh ngồi ở đây.
Chân Chu cứng đờ, giống như tên trộm bị chủ nhân căn nhà bắt gặp. Một lát sau cô lấy lại tinh thần, làm như không có chuyện gì, đi về phòng mình.
Cô là một người câm, cô không biết nói chuyện.
Phía sau vang lên tiếng “cạch”, đèn sáng lên, Từ Trí Thâm đứng dậy, nói. “Đi theo tôi.”
Anh lướt qua cô đi xuống lầu, bóng dáng biến mất trong thư phòng.
Chân Chu cắn môi đứng yên tại chỗ một lát, cuối cùng vẫn phải đi xuống lầu, vào thư phòng.
Anh chỉ cái ghế bên bàn làm việc, để cô ngồi xuống, lấy bút máy rồi mở nắp giúp cô, đặt trước mặt cô một xấp giấy, nói. “Lúc đó em nghe được chuyện gì thì cứ viết ra đây, càng tỉ mỉ càng tốt.”
Chân Chu ngẩng đầu nhìn anh.
Anh tựa bên bàn, cách cô rất gần. Tối hôm nay sau khi về từ khách sạn, anh vẫn chưa tắm chưa thay quần áo, khi nói chuyện, cô còn ngửi được mùi thuốc là và mùi thuốc nổ trên người anh, năm ngón tay thon dài để trên bàn, xem ra rất thoải mái. Nhưng chuyện này cũng chỉ vì giảm bớt lo lắng cho cô, để cô nói cho anh tất cả mọi chuyện. Ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, chuyên chú, nghiêm túc.
Chân Chu không còn cách nào nữa, tuy tức giận vẫn chưa tiêu tan nhưng lại lặng lẽ cúi đầu, cầm bút lên viết hết tất cả mọi chuyện xảy ra lúc đó, tránh chuyện anh lại hỏi cô sao lại biết Tiếng Anh, cô viết trong giấy rằng hai người kia nói tiếng Trung, còn cô đứng bên ngoài nghe lén được.
Anh cầm tờ giấy lên, nhìn qua, cũng không nghi ngờ những chi tiết cô sửa, bảo cô miêu tả khuôn mặt hai người kia, sau đó nói. “Manh mối của em rất quan trọng. Nếu như gặp hai người kia, em có nhận ra được không?”
Chân Chu suy nghĩ một lát, gật đầu.
Anh cười, đặt tờ giấy xuống, khen một câu. “Em giỏi lắm.”
Trong lòng Chân Chu ngọt ngào, nhưng lại nghĩ tới cô bạn gái tới đây ôm eo anh, muốn ở lại “Chăm sóc” anh, cô lại tức giận, mặt không đổi sắc đứng dậy gật đầu với anh, hơi hất cằm lên xoay người đi ra ngoài. Tới cửa thư phòng, khi đang mở chốt cửa, giọng nói anh lại vang lên. “Còn chuyện này nữa, buổi tối em đứng bên ngoài thư phòng nghe lén phải không?”
Chân Chu quay đầu, thấy hai tay anh đang đút túi quần, như cười như không, chậm rãi đi về phía mình.
Anh càng tới càng gần, cuối cùng dừng lại bên cạnh cô, hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, ép cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Nghe lén rất vui? Hửm?”
Giọng anh khàn khàn, chữ “hửm” kia kéo dài khiến người ta ruột gan rối bời.