Hôm nay Thạch Kinh Luân mua rất nhiều thứ, tính sơ sơ cũng phải hết một khoản tiền lớn, nước hoa, đồ trang điểm, kẹo, khăn lụa, mũ, búp bê... Màu sắc rực rỡ, đóng gói tinh xảo, chị Đức vừa ôm lên trên lầu vừa nói chuyện với Chân Chu đi phía sau mình. “Thạch công tử vung tiền nhiều quá, những thứ đồ này rất đắt, đều là đồ nước ngoài...”
Bởi vì đồ đạc quá nhiều, chị Đức cầm không nổi, một hộp kẹo đột nhiên rơi xuống, kẹo từ bên trong rơi ra.
Chị Đức thở dài một tiếng, đứng ở cầu thang.
Không trả lại được nên Chân Chu tạm thời nhận những thứ này, nhớ tới chuyện chị Đức cho mình mượn quần áo mặc, mấy hôm nay cũng rất quan tâm cô, trong mấy thứ này, chỉ có kẹo là ăn được, cô muốn cho chị một hộp, vì vậy khom lưng nhặt những viên kẹo trên đất bỏ lại vào trong hộp, đang muốn đi tới chỗ chị Đức, giọng chị Đức lại im bặt, cô ngẩng đầu lên, hơi ngẩn ra, thấy Từ Trí Thâm đi tới, dừng trên lan can cầu thang, hình như cũng đang muốn đi xuống đây.
Chị Đức vội vàng nhường đường cho anh, giải thích. “Mới rồi Thạch công tử đưa Tiết tiểu thư về nhà, còn tặng cô ấy những món quà này, tôi đang cầm lên phòng giúp tiểu thư.”
Từ Trí Thâm không nói gì, ánh mắt liếc nhìn Chân Chu, lướt qua người cô rồi xuống lầu một, bóng dáng biến mất trong thư phòng.
Chị Đức cầm đồ về phòng cho Chân Chu, Chân Chu chọn một hộp chocolate và hộp kẹo mới rơi ở cầu thang đưa cho chị, ban đầu chị không muốn, sau rồi cũng phải nhận, còn nói cảm ơn cô nhiều lần. “Bộ váy mới của tiểu thư thực sự rất hợp, mới rồi khi nhìn thấy cô, tôi suýt chút nữa đã không nhận ra! Nếu như cô đổi quần áo, lại chữa được bệnh câm, chắc chắn không kém những tiểu thư nhà giàu bao nhiêu.”
Chị dùng những từ ngữ mà mình có thể nghĩ ra được để khen ngợi Chân Chu, sau đó vui vẻ đi ra ngoài.
Hôm nay Chân Chu đi dạo cả ngày, bây giờ về nhà cũng cảm thấy rất mệt, dọn đồ được tặng qua một bên, khóa cửa lại chuẩn bị cởi quần áo đi tắm, có người lại tới gõ cửa phòng cô, mở ra, là chị Đức quay về, đứng bên ngoài nói. “Mới rồi tôi mang canh gà vào cho tiên sinh, cậu ấy bảo mời cô tới thư phòng.”
Chân Chu ngẩn ra, gật đầu sửa sang lại quần áo rồi xuống lầu một, tới trước cửa thư phòng gõ một cái, một lát sau, không thấy bên trong nói gì, cô thử đẩy một cái mới phát hiện cửa khép hờ, đi vào trong, đứng giữa phòng đối mặt với anh.
Anh ngồi trên ghế ở bàn làm việc, trên người vẫn còn mặt quân phục, trước mặt có một xấp tài liệu không biết là gì, trong bàn tay xoay xoay bút máy còn chưa mở nắp, nhìn Chân Chu chằm chằm, quét khắp người cô một lượt rồi nhìn khuôn mặt cô.
Khuôn mặt anh thoạt nhìn lạnh lùng hơn so với khi gặp nhau ở cầu thang.
Đôi mắt sắc bén của Chân Chu liếc nhìn chung sứ đựng canh gà bên cạnh bàn đang mở nắp, chắc là “canh gà” mà chị Đức đưa cho anh, biết rõ lai lịch của chung canh gà, trong lòng cô cảm thấy tức giận, không né tránh ánh mắt của anh nửa, nhìn thẳng vào anh.
“Biết mấy giờ rồi không?”
Anh đột ngột mở miệng, vứt mạnh bút lông đang xoay trên tay xuống bàn, bút lông lăn trên mặt bàn, vẽ ra một đường thật dài rồi ngừng lại, thân bút ma sát với mặt bàn vang lên âm thanh chói tai.
Chân Chu là một người câm, thế nên không phải mở miệng, chỉ gật đầu.
Anh dường như có hơi bất ngờ với đáp án này của cô, ngừng lại một lát, ngón tay gõ vài cái trên bàn. “Biết mấy giờ rồi mà vẫn đi chơi với người ta tới nửa đêm mới về? Em và Thạch Kinh Luân chỉ quen nhau mấy ngày, biết cậu ta là ai không?”
Chân Chu không phản ứng.
Trong thư phòng yên tĩnh lại, bầu không khí thêm phần xấu hổ.
Dần dần, dường như anh có hơi đau đầu, ngón tay xoa xoa lên phía trên vết thương, giọng nói cố gắng kiềm chế. “Gọi em qua đây là muốn nói với em một tiếng, bắt đầu từ ngày mai không được ra ngoài nữa, ở nhà.”
Chân Chu nhìn cái chung canh gà bị uống rồi kia, xoay người ra khỏi thư phòng.
Khi cô ra khỏi cửa, nghe được giọng nói của anh lại vang lên lần nữa. “Tôi nói với em em có nghe thấy không?”
Chân Chu quay đầu thấy anh đang nhíu mày nhìn mình, quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
“Đứng lại.”
Kèm theo tiếng ghế ma sát với nền nhà, hình như anh đứng dậy rồi.
Chân Chu quay đầu thấy anh bước nhanh về phía mình, cách mấy bước, anh dừng lại.
“Tiết tiểu thư, tôi không có ý gì cả, cũng không muốn can thiệp tới tự do của em, chỉ là tôi hy vọng em có thể hiểu, tôi đồng ý giúp em chữa bệnh, đưa em tới đây, vậy tôi phải có trách nhiệm với em. Ở đây khác với huyện Trường Nghĩa mà em quen, em chưa quen cuộc sống ở đây, vậy nên tôi nói như vậy là muốn tốt cho em. Hơn nữa, chuyện ở khách sạn Pháp Hoa, em là người duy nhất thấy mặt hung thủ, nếu như hai người kia phát hiện ra em, em sẽ gặp bất lời, thế nên để em được an toàn....tất cả hành động của em, đi đâu, làm gì đều phải nói với tôi, cũng phải nghe theo sự sắp xếp của tôi vô điều kiện.”
Anh nói chắc như đinh đóng cột giống như đang dạy dỗ cấp dưới của mình, nghe anh nói lý do quang minh chính đại như thế, Chân Chu không có cách nào phản đối nữa, nhìn anh một lát lại nhìn cái chung canh gà kia, ngừng một lát rồi xoay người đi.
Từ Trí Thâm nhìn bóng lưng mềm mại màu xanh nhạt biến mất trong tầm mắt của mình, không nhịn được xoa xoa đầu.
Dường như không phải chỉ mình vết thương đau, bây giờ hai bên huyệt thái dương cũng cảm thấy đau theo.
...
Chân Chu về phòng mình, tắm rửa đi ngủ.
Giường dưới người mềm mại không gì sánh được, cô mới nằm xuống đã có cảm giác như nằm trên lớp mây, thoải mái hơn chiếc giường gỗ ở Tiết gia rất nhiều, nhưng cô vẫn không làm sao ngủ được. Khoảng chừng hai, ba giờ khác, khi mơ mơ màng màng sắp ngủ, lại bị đánh thức bởi tiếng bước chân bên ngoài hành lang.
Cô mở mắt dỏng tai lên nghe ngóng bên ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện của chị Đức, thế nên cô xoay người xuống giường mở cửa ra, âm thanh cũng trở nên rõ ràng.
“...Từ tiên sinh nóng rần lên! Trên người nóng như lửa! Gọi cũng không nghe, mới rồi cậu ấy tới phòng bếp uống nước làm vỡ ấm trà, tôi bị đánh thức, ra ngoài rồi mới biết! Tôi bảo gọi điện thoại mời bác sĩ tới nhưng cậu ấy bảo không cần, sau đó tự tìm hai viên thuốc rồi uống, tôi thấy bóng lưng cậu ấy đi lên lầu, trong lòng rất lo lắng...”
“Nếu không thì gọi cho Vương sĩ quan?” Đáp lời lại là người gác cổng.
“Chị Đức, lão Vương!” Giọng nói Từ Trí Thâm vang lên. “Tôi không sao, hai người đừng đánh thức người khác nữa, không còn sớm, đi ngủ hết đi.”
Chị Đức và người gác cổng không biết làm sao, khẽ nói mấy câu, sau đó chị Đức nói. “Vậy chúng tôi đi ngủ, nếu Từ tiên sinh còn khó chịu, đừng chịu đựng một mình, gọi chúng tôi tới là được.”
Tiếng bước chân và tiếng đóng cửa vang lên, đèn dưới phòng khách cũng đã tắt, xung quanh yên tĩnh lại, chỉ còn ngọn đèn trên hành lang phát ra ánh sáng ấm áp.
Chân Chu khẽ đóng cửa lại.
Anh bị thương, không nghỉ ngơi cho tốt lại còn chạy đi khắp nơi, không ngủ ngon giấc còn hút rất nhiều thuốc, nicotin trong thuốc có ảnh hưởng tới chuyện vết thương khép miệng, bây giờ sốt có thể là do vết thương bị nhiễm trùng.
Cô lăn qua lộn lại trên giường, không cảm thấy buồn ngủ, vẫn lắng tai nghe tiếng động bên ngoài.
Khoảng ba mươi phút sau, chị Đức hình như cũng đã đi ngủ rồi.
Cả ngôi nhà cực kỳ yên tĩnh, giống như một đáy biển sâu hun hút vây quanh cô.
Rốt cục cô cũng không chịu nổi, bước chân trần xuống đất mở cửa phòng, men theo hành lang đi về phía phòng ngủ của anh.
Anh ngủ trên lầu hai, trong căn phòng ngủ chính.
Chân Chu dừng trước cửa gỗ, phát hiện cửa không khóa, vẫn còn chừa ra một khe hở, bên trong đen như mực, chắc anh đã ngủ rồi.
Chân Chu không dám thở mạnh, đứng ngoài cửa một lát nhưng không nghe thấy bên trong vang lên âm thanh gì, yên tâm xoay người đi về, khi chuẩn bị nhấc chân về, cô lại ngửi được mùi thuốc lá trong không khí.
Mùi hương rất nhạt nhưng cái lỗ mũi nhạy cảm của cô vẫn ngửi thấy.
Mùi hương này phát ra từ trong phòng anh, nương theo khe cửa bay ra ngoài.
Chân Chu hơi sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy tức giận, không quan tâm thêm nhiều nữa, đẩy cửa ra bỗng nhiên thấy một đốm lửa đỏ trong phòng tối đen.
Cô đẩy cửa ra, lần mò, nhanh chóng tìm được công tắc điện cạnh cửa, bật đèn sáng.
Từ Trí Thâm không đổi đồ ngủ, trên người vẫn còn mặc quân phục, anh nửa nằm nửa dựa vào đầu giường gỗ lim kiểu châu Âu, quần cũng không thèm cởi, hai cái chân dài đạp lộn xộn lên chăn, dưới thắt lưng có chèn mấy cái gối, khuôn mặt hơi ngửa ra sau, nhắm mắt lại, trong miệng vẫn còn ngậm nửa điếu thuốc, hình như đã ngủ, lại hình như vẫn còn tỉnh táo. Bên trên tủ đầu giường có đặt một cái chén rỗng, mấy viên thuốc, một cái bật lửa và bao thuốc lá đang mở, trên mặt đất rơi đầy tàn thuốc.
Đèn bỗng nhiên sáng lên, anh mở mắt, hình như cảm thấy chói mắt, cau mày lại quay sang chỗ khác rồi nhìn về phía cửa, bỗng nhiên sửng sốt.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của anh, Chân Chu đi vào bên trong, bước nhanh tới giường cầm cái điếu thuốc anh đang ngậm trong miệng ném xuống đất. Cô vẫn còn đang đi chân trần, cô tiện chân xỏ vào chiếc giày lớn của anh, dùng đế giày giẫm lên thuốc lá rồi nghiền mấy lần, sau đó nhìn xung quanh tìm giấy và bút, khom lưng xuống nhanh chóng viết một dòng chữ lên, đưa tới trước mặt anh.
“Bác sĩ không dặn anh rằng bị thương thì không được hút thuốc sao?”
Đến đứa ngốc cũng biết chuyện này!
Anh cau mày, liếc nhìn tờ giấy kia, lại nhìn bàn chân ngọc giẫm lên sàn nhà của cô, dọc theo đôi chân trắng nõn lộ ra bên ngoài quần áo ngủ đi lên eo, ngực cổ, cuối cùng tới trên mặt cô, dừng lại một lát, hàng lông mày cũng giãn ra.
Khóe môi anh bỗng nhiên cong lên, đôi mắt nhìn về phía tường.
Cô nghĩ tới chung canh gà trong thư phòng, bỗng nhiên thấy hối hận.
Cô tức giận buông giấy bút xoay người đi ra ngoài.
“Tôi khó chịu, lại khát nước, em đi rót cho tôi cốc nước đi.”
Phía sau vang lên giọng nói chậm rãi của anh.
Chân Chu dừng bước, quay đầu thấy anh ngồi dậy nhìn mình.
Dưới ánh đèn, vài sợi tóc đen rủ xuống một bên mắt của anh, đôi mắt như phủ một lớp sương mùi, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím lại, cằm dưới gầy gò lại kiên nghị, áo sơ mi trên người nhăn nhúm, mấy khuya trên đã bị cởi, lộ ra một bên xương quai xanh. Cả cơ thể anh thoạt nhìn....
Tiều tụy, mệt mỏi rã rời, yếu ớt nhưng lại khêu gợi muốn chết, khác xa so với dáng vẻ ban ngày.