Chưởng Thượng Kiều

Chương 61: Chương 61: Sâu trong hồng trần (19)




Đường Gordon bên cạnh vườn hoa Victoria, một tòa lầu được lát gạch đỏ nằm bên trong, tất cả chính khách ở Kinh Tân đều biết đó là câu lạc bộ Nam Lục Thiên Tân. Mấy hôm trước, phủ Tổng thống ở Bắc Kinh mở hội nghị giữa các đốc quân tỉnh, bàn về vấn đề nam bắc, bảy mồm tám mõ chõ vào, hội nghị phải hoãn lại mấy ngày, cuối cùng cũng không có kết quả, không bàn được cách giải quyết. Các đốc quân rối rít rời khỏi Bắc Kinh, cách ngày đại thọ 50 của Trương Hiệu Niên chỉ còn chừng mười ngày, những người được mời hoặc là những người muốn nhờ vả đều vội vàng tới Thiên Tân.

Tối nay là hoạt động cuối tuần của câu lạc bộ, rượu ngon xì gà, chính khách đông đủ, dàn nhạc biểu diễn liên tục, vô cùng náo nhiệt.

Từ Trí Thâm cũng không đi khiêu vũ, bị mấy người quen biết kéo vào phòng đánh bài, đối diện là lão Tào tối hôm nay mới từ phủ Tổng thống ở Bắc Kinh tới đây, là nhân vật có dã tâm bừng bừng, trên mặt thì nịnh nọt Trương Hiệu Niên nhưng thực ra lại đang đấu đá với ông ta. Trái phải là bạn học kiêm tướng lĩnh Nam Lục Hệ. Theo lệ cũ, bên cạnh mỗi người đều có một cô gái bồi rượu, bài cũng đã chơi được mấy ván, dần dần trong lòng anh có chút không yên, bắt đầu thua tiền liên tiếp, ván này cũng thua một số tiền lớn.

Theo luật, bên nào thua, cô gái bồi rượu cạnh người ấy phải xào bái chia bài, cô gái bên cạnh Từ Trí Thâm bĩu môi, giả vờ trách cứ, nũng nịu với anh vài câu. Trong tiếng cười của mọi người, vươn bàn tay sơn móng màu đỏ ra bắt đầu xào bài.

Tối hôm nay lão Tào rất may mắn, thắng liền mấy ván, có thể thắng được cả Từ Trí Thâm nổi tiếng là tính toán giỏi này, cảm giác hôm nay là một ngày tốt, ôm cô gái đang ngồi bên cạnh vào lòng. “Em Từ, tối nay anh đây không khách sáo nữa, lại thắng cậu một ván rồi, đừng trách anh nhé. Lần này chuyện hòa giải phủ viện, cậu lập được công lớn, tiền đồ vô lượng, người ta thường nói đen bạc đỏ tình mà, chẳng lẽ con đường làm quan của cậu rộng mở, còn những chuyện khác lại thất bại sao?”

Đám bạn ngồi cạnh Từ Trí Thâm cười, nói. “Lão Tào nói trúng phóc! Đêm này Tiểu Kim Hoa lên sân khấu biểu diễn miễn phí, Từ sư trưởng là bạn bè thân mật, không đi cổ vũ, chỉ tặng một lẵng hoa rồi tới đây, lão Tào, lần này ông có phúc lắm đấy!”

Lão Tào biết Trương Hiệu Niên giúp đỡ Từ Trí Thâm rất nhiều, bây giờ cũng rất yêu quý Từ Trí Thâm, còn ước gì có con gái hay em gái hợp tuổi để gả cho anh, cho tới hôm nay vẫn còn muốn lôi kéo anh về phía mình. Ông ta cười haha. “Là lão Tào tôi không đúng! Sao lại vì tôi mà để người đẹp một mình? Đêm mai lão Tào tôi nhận lỗi sau, bây giờ xin phạt ba chén.”

Tiếng cười đùa vang lên bốn phía, Từ Trí Thâm chỉ cười không nói, lại đánh hai ván bài nữa, ngăn bàn tay của cô gái bên cạnh đang định đốt thuốc cho mình, ném thẻ bạc và mấy tờ tiền lên bàn, cười nói. “Mới rồi uống rượu nên hơi đau đầu, anh Tào cứ chơi đi, tôi không tiếp được nữa, xin phép ra ngoài trước.”

Anh bảo người ta lại thế vị trí của mình, đi ra ngoài phòng, dặn dò chút chuyện, mười một giờ mới ra khỏi cửa tiểu lâu, một mình lái xe về. Về tới biệt thực đã sấp sỉ mười một rưỡi, người gác cổng mở cửa ra để xe anh đi vào. Sau khi xuống xe, Từ Trí Thâm quay đầu thấy cửa còn chưa đóng, hỏi một câu.

“Tối nay Tiết tiểu thư và Thạch công tử ra ngoài còn chưa về.”

Người gác cổng lên tiếng.

...

Xem hí kịch tới mười rưỡi mới xong, người quen tạm biệt Thạch Kinh Luân rồi đi ra ngoài, rốt cục bây giờ Chân Chu mới có thể đi, ai ngờ đường phố hẹp, xe lại nhiều, hai chiếc xe ô tô đằng trước không cẩn thận đụng nhau, song phương cũng đã có mâu thuẫn từ trước, một lời không hợp, ỷ vào thế lực nên cãi nhau ỏm tỏi trên đường, mười mấy chiếc xe phía sau không qua được, tiếng còi, tiếng mắng chửi vang lên xung quanh.

Thạch Kinh Luân cũng không vội, đêm đó dưới ánh trăng, hình ảnh Chân Chu đứng ngoài ban công khách sạn ngẩng đầu lên nhìn liên tục quẩn quanh trong đầu anh ta, xua mãi không đi. Vì theo đuổi cô, anh ta thậm chí còn thừa dịp Vương sĩ quan không để ý, sai người đâm thủng bánh xe của hắn. Bây giờ người đẹp đang ở bên cạnh mình, anh ta cảm thấy ước gì cứ kẹt xe như vậy, kẹt cả đời anh cũng thấy không sao cả.

Chân Chu càng ngày càng gấp, mắt thấy đã gần 11 giờ nhưng mình vẫn ở đây, không biết khi nào mới có thể về nhà. Tuy nói cô ăn nhờ ở đậu nhà Từ Trí Thâm, anh còn dùng tiền để khám bệnh cho cô, nhưng cô cũng lập đại công giúp anh, không nói là hòa nhau nhưng cũng chẳng thiếu anh thứ gì. Anh và cô không liên quan tới nhau, bây giờ cô đi cùng ai anh cũng không quan tâm.

Nhưng cô không hy vọng chuyện tối nay bị anh phát hiện.

Thạch Kinh Luân thấy gương mặt lo lắng của cô liên tục nhìn xung quanh, rốt cục cũng cảm thấy khó chịu, nhịn không được trút cơn tức xuống đầu người khác, mở cửa xe xuống chửi mắng hai tên kia một trận, tuy đối phương cũng là người có tiền có thế nhưng nào dám cãi nhau với Thạch công tử, thấy anh ta chửi mình cũng không ầm ĩ nữa, nhanh chóng lên xe rồi đi rất nhanh, một lát sau đường phố đã không tắc nghẽn nữa.

Chân Chu về biệt thự đã hơn 12 giờ khuya. Cô xuống xe, nhìn Thạch Kinh Luân lái xe rời đi mới vội vã bước vào trong, liếc mắt thấy xe của anh đậu gần vườn hoa, đèn trong phòng khách cũng sáng lên, biết anh đã về. Bây giờ chỉ mong anh đã về phòng nghỉ ngơi hoặc đang ngồi trong thư phòng, đèn trong phòng khách là do chị Đức mở.

Tới trước cửa phòng khách, cô nhẹ nhàng bước lên bậc thang, nhìn về phía bên trong đã thấy anh ngồi dựa vào trong sofa phòng khách, quần áo vẫn y như chiều nay, chỉ cởi áo khoác đặt lên tay vịn, nhắm mắt dựa vào sofa, đầu hơi ngửa về phía sau, khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, hình như mới về đã ngồi ở đây, còn chị Đức thì không thấy đâu.

Chân Chu ngừng thở, nhón chân lên đi về phía cầu thang, cố gắng không phát ra tiếng, khi đi ngang qua anh, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai. “Tối nay kịch hay lắm phải không?”

Chân Chu ngừng lại, chậm rãi quay đầu, thấy anh đã mở mắt ra, vẫn còn dựa vào sofa, đôi mắt nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt vẫn bình thường, giọng nói cũng không có ý trêu chọc nhưng lại khiến cô cảm thấy chột dạ.

Dù sao anh cũng chưa biết cô đã nói chuyện được, Chân Chu cúi đầu không nói gì.

Từ Trí Thâm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nhìn kiểu tóc của cô được chải gọn gàng, rồi lại nhìn xuống khuôn mặt đang cúi thấp, gáy ngọc bị cổ áo che kín, không biết tại sao lại cứ nhìn chằm chằm vào bộ ngực ngay cả quần áo cũng không che hết của cô, nhìn một lúc rồi vội vàng đưa mắt đi.

Trong lòng anh bỗng thấy khinh thường.

Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, cô gái nhỏ trước đây ở trong Từ gia chẳng có chút quyến rũ nào, bây giờ lại khiến anh muốn nhìn tới nơi không nên nhìn....

Tối nay khi anh về, cô không ở nhà, nghe chuyện cô được Thạch Kinh Luân dẫn ra ngoài xem kịch, xem Tiểu Kim Hoa hí, anh đã không vui, bây giờ cô còn về muộn nữa.

Nhưng bây giờ, thấy cô rũ cái đầu của mình xuống, chăm chú nhìn xuống mũi chân mình giống như đứa nhỏ phạm sai lầm, không biết tại sao tức giận trong lòng anh đột nhiên mất hết.

Anh xoa chân mày, đứng dậy khỏi sofa, khom lưng cầm áo khoác của mình đi về phía cầu thang.

Chị Đức nghe tiếng chạy ra khỏi phòng bếp, gọi. “Từ tiên sinh, tôi làm xong bữa khuya rồi, cậu mau xuống ăn đi!”

“Tôi không ăn, chị để cô ấy ăn đi!”

Anh không quay đầu lại, nhanh chóng đi lên lầu, bóng lưng biến mất sau chỗ ngoặt cầu thang.

Tức giận cả buổi tối cứ biến mất như vậy sao?

Chân Chu không thể tin được, giống như người sống lại sau tai nạn, đứng ngây ngốc tại chỗ, chưa lấy lại được bình tĩnh.

Chị Đức thở dài, gọi Chân Chu vào. “Từ tiên sinh không ăn cơm tối, uống rượu lại về trễ, dáng vẻ mệt mỏi, tôi bảo nấu đồ ăn cho cậu ấy, cậu ấy gật đầu, sao giờ lại không ăn? Ôi, bận rộn đến như vậy...”

Chị Đức đứng bên cạnh cứ liên tục than thở, Chân Chu nhìn về phía cầu thang, trong lòng bỗng nhiên phiền muộn, nào có lòng ăn khuya nữa. Ai ngờ chị Đức lại kéo cô vào trong bếp. Cô cúi đầu ăn đồ ăn, khi đang cố gắng nuốt xuống, điện thoại trong phòng khách đột nhiên đổ chuông.

Đã là đêm khuya, tiếng điện thoại vang lên khiến người ta thấy chói tai, ngay cả chị Đức cũng bị dọa sợ, đôi đũa cầm trong tay rơi xuống đất, phàn nàn một câu, nhặt đũa lên vội chạy ra ngoài nhận điện thoại.

Ban đầu Chân Chu còn đoán, có phải là Tiểu Kim Hoa gọi tới hay không, những suy đi nghĩ lại, cảm thấy không phải vậy. Tuy cô không biết tối hôm nay Từ Trí Thâm đi đâu, giả dụ cô là Tiểu Kim Hoa, nếu Từ Trí Thâm không tới nhưng anh giải thích rõ ràng, cô sẽ không gọi điện thoại. Nhưng nếu như anh không giải thích với cô, người đủ thông minh cũng không gọi vào lúc này.

Dùng cảm giác của Chân Chu mà nói, Tiểu Kim Hoa không phải người ngốc.

Suy nghĩ của cô đã được xác nhận, không phải Tiểu Kim Hoa gọi điện tới, mà là cuộc gọi tới từ Đường Cô [1].

Mặc dù không biết đối phương là ai, chị Đức nghe xong vài câu đã vội vàng chạy lên lầu hai gõ cửa phòng Từ Trí Thâm, anh nhanh chóng đi xuống, một góc áo còn ở bên ngoài lưng quần, khuy áo mới cởi được mấy khuya, dường như đang chuẩn bị tắm. Anh nhận được điện thoại, chưa nói được hai câu, vẻ mặt đã trở nên nghiêm trọng, cúp điện thoại rồi lập tức lên lầu hai, chỉ chốc lát sau, hành lang lầu hai lại vang lên tiếng bước chân, Chân Chu thấy anh mặc quân phục, vừa buộc nút. giắt súng vào bao súng ngang eo, vừa bước nhanh xuống lầu, ra khỏi phòng khách. Tiếng xe hơi vang lên.

Trong phòng yên ắng trở lại.

Chân Chu đứng ngoài cửa phòng bếp, nhìn anh từ trên xuống dưới, khi anh đi rồi, cô quay lại nhìn chị Đức.

Chị Đức giải thích. “Điện thoại tới từ Đường Cô, nói bên kia khởi binh gì đó, người hai bên đánh nhau, bảo Từ tiên sinh qua đó...Ôi, chỉ mong không xảy ra chuyện gì...”

Chị Đức có chút lo lắng, chắp hai tay lại lẩm bẩm vài câu.

...

Đường Cô cách Thiên Tân Vệ năm sáu chục km, đi bằng xe lửa, đường xá lại không được tu sửa, liên tục xóc nảy, Từ Trí Thâm lái xe nhưng bay, hơn hai giờ sáng đã tới binh trạm.

Ở đây có năm tốp Quân đội miền Nam khác nhau chiếm đóng, tổng cộng khoảng 5 tới 6 nghìn người, trừ số đó ra, còn hơn một nghìn bộ đội không chính quy tới đây do chiến tranh không ngừng nghỉ, Vân Xuyên không còn chỗ trú ẩn. Từ Trí Sâm mới xuống xe, một quan tham mưu họ Tôn dẫn theo một đội binh sĩ tới đón anh, chào anh rồi lập tức báo cáo tình hình cụ thể, nói là những đám lính chân đất ở Vân Xuyên tạo phản, bây giờ đang khống chế kho đạn dược, bao vây sư đoàn một của Lưu Ngạn Sinh, tuyên bố muốn nổ tung binh trạm. Lưu Ngạn Sinh và thuộc hạ không phòng bị, đạn dược cũng không chuẩn bị đầy đủ, không cầm cự được bao lâu đã phải nhường đường, bị vây trong mảnh đất bằng. Nếu như kho đạn dược nổ, hậu quả khó mà lường được, bên cạnh còn vài sư đoàn khác, dùng các lý do để khoanh tay đứng nhìn, binh lính yêu cầu gặp Trương Hiệu Niên, hắn gọi điện thoại tới biệt thự Trương Hiệu Niên, ai ngờ hôm nay Trương Hiệu Niên uống rượu, say không biết trời trăng mây đất. Vì vậy, một quan tam mưu dưới trướng Lưu Ngạn Sinh may mắnthoát khỏi vòng vây, gọi điện cho Từ Trí Sâm xin anh dẫn theo sư đoàn hai tới đây giúp đỡ.

“Từ trưởng quan, sư trưởng chúng tôi có nói, chỉ cần ngài ra tay giúp đỡ, cho đám lính chân đất một bài học, anh ấy sẽ nhớ kỹ ơn này, suốt đời không quên.”

Lưu Ngạn Sinh là chồng của con gái cả nhà Trương Hiệu Niên, mang theo sư đoàn một, ngày còn đi theo Trương Hiệu Niên, đây là một đội quân kiên cường bất khuất, chỉ là mấy năm nay, trong nội bộ liên tục đấu đá, mọi người đi đi về về, hầu như đã thay đổi gần hết, Lưu Ngạn Sinh này ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời Trương Hiệu Niên thì năng lực bình thường, khi được điều đến quân đội miền nam, tuy dẫn một sư đoàn kiên cường bất khuất, ngồi ở vị trí cao nhưng lại không lập được chiến công gì.

Cho dù là vậy, một sư đoàn được đào tạo chính quy bỗng nhiên lại bị một đám binh lính chân đất uy hiếp, chuyện này khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

“Rốt cục là xảy ra chuyện gì? Đang êm đẹp sao lại làm loạn?” Từ Trí Thâm đi về phía binh trạm, hỏi.

“Quân lương tháng này không đủ, phát cho những sư đoàn chính quy xong thì không còn nữa, đành ghi hóa đơn cho bọn họ, nhưng bọn họ không chấp nhận, mấy hôm trước đi tìm Lưu trưởng quan làm loạn, Lưu trưởng quan bắn chết hai người, thế nên đêm nay...”

Quan tham mưu lau mồ hôi trên trán.

Từ Trí Thâm nhíu mày lại.

Những binh lính ở đây, kể cả sư đoàn chính quy cũng thường bị phát thiếu quân lương, còn thường xuyên chịu khổ, bị khinh thường, mấy chuyện này Từ Trí Thâm cũng có nghe nói qua, nhưng dù sao đây cũng chẳng phải chuyện anh cần xử lý, Lưu Ngạn Sinh được Trương Hiệu Niên cử tới đây, có toàn quyền quản lý binh trạm, vậy nên anh cũng không thể xen vào, ai ngờ đêm nay lại phải tới đầy.

Bầu trời đêm phía xa đột nhiên vang lên tiếng súng.

“Từ trưởng quan! Ngài nhanh tay xử lý đi! Chỉ cần sư đoàn hai của ngài tới đó, sao đám dân quê kia còn có thể vui mừng như vậy nữa.”

Quan tham mưu nhìn về phía trước.

Từ Trí Thâm nhíu mày, bước nhanh về phía trước.

Tham mưu Tôn vội vàng đuổi theo.

Có đến mấy chục nghìn người vây quanh Lưu Ngạn Sinh và kho đạn dược, trong đám người, có người hai ngày trước đã tới nói chuyện với Lưu Ngạn Sinh, trong đó có Ngô Lão Thất, người này từng là thuộc hạ của đốc quân chính phủ ở Tứ Xuyên, anh hùng áo vải, có nghĩa khí, chiến đấu anh dũng, tuy không muốn tới đây nhưng địa bàn đã bị chiếm, anh ta nghe nói Trương Hiệu Niên là người biết đối nhân xử thế, thanh danh như mặt trời ban trưa, thế nên mới mang theo thuộc hạ tới đó tìm nơi nương tựa, không ngờ lại được đưa tới đây, không có tiếng nói, không có chức vụ, đãi ngộ cũng chẳng ra gì, ngày nào cũng bị phái đi sửa đường lấy quặng, cơm không đủ no, mấy hôm trước có nhiều người bị tiêu chảy, thế nhưng bác sĩ cũng chỉ khám qua loa, có vài người mất nước mà chết. Tới tháng này, quân lương bỗng nhiên lại ghi hóa đơn, bọn họ đương nhiên không đồng ý, tới tìm Lưu Ngạn Sinh muốn nói lý nhưng không có kết quả, xảy ra mâu thuẫn, Lưu Ngạn Sinh bắn chết hai người đi cùng, sau khi Ngô Lão Thất quay về, thấy ai ai cũng phẫn nộ thế nên mới liên kết cùng anh em thân thiết nổi binh tạo phản. Những người ở đây ai mà không căm phẫn, liên tục ủng hộ Ngô Lão Thất, tối nay bọn họ thừa cơ uy hiếp kho đạn dược, yêu cầu Trương Hiệu Niên tới đây nói chuyện.

Từ Trí Thâm đứng bên ngoài kho đạn dược, cầm cái loa mà Tôn tham mưu đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu nói chuyện. Chỉ chốc lát sau, bên trong cũng vang lên tiếng của Ngô Lão Thất. “Từ sư trưởng, tôi từng nghe qua danh tiếng của anh, cũng bội phục bản lĩnh của anh! Chuyện hôm nay, đã làm rồi cũng không sợ rơi đầu nữa! Trương đại soái không tới, không cho anh em chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng, vậy anh nói gì cũng vô nghĩa mà thôi.”

Từ Trí Thâm cầm loa trong tay, nói lớn. “Ngô Lão Thất, anh nghe đây, tôi biết anh và các anh em đều chịu khổ, chỉ là chuyện này trước nay không do tôi phụ trách, thế nên cũng không tiện mở miệng, bây giờ tôi đã tới đây, chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho mọi người! Trong mắt của Từ Trí Thâm tôi, chỉ có những người dũng cảm và những kẻ hèn nhát, không phân biệt chính quy hay chân đất! Đã bị khinh thường vậy phải đứng lên đấu tranh, chuyện này là chuyện bình thường! Nhưng tối nay mọi ngươi hơi quá khích rồi! Trương đốc quân cũng là người thấu tình đạt lý, nếu không làm sao đi được tới này hôm nay, chuyện mọi người nói chỉ là ông ấy chưa nghe mà thôi! Tôi có thể dùng danh nghĩa của mình cam đoan, chỉ cần mọi người bỏ vũ khí xuống, rời khỏi kho đạn dược, tôi sẽ tới nói chuyện với đốc quân.”

Bên trong im lặng một lát, giọng của Ngô Lão Thất lại vang lên lần nữa. “Từ trưởng quan, anh em cảm ơn lòng tốt của anh! Lời của anh, tôi tin! Nhưng hôm nay đã tới đây, chỉ bằng một câu nói của anh, những anh em còn lại làm sao tin nổi? Nếu như anh đã có ý, vậy xin anh viết giấy cam đoan, cho anh em tôi những thứ nên có, khi đó anh em tôi cũng sẽ rời khỏi đây!”

Từ Trí Thâm nói. “Những thuộc hạ mà đốc quân tốn công đào tạo sao lại để mọi người uy hiếp như vậy? Bây giờ mọi người chiếm cứ kho đạn, tự cho là mình không có sơ hở sao? Tôi nói cho các người biết, chỉ cần tôi hạ lệnh, lính của tôi sẽ vây tất cả chỗ này lại, không ăn uống thì có thể kiên trì được bao lâu? Tôi nói như vậy, mọi người có chấp nhận hay không là do mọi người.”

Giọng nói của anh đã mang theo tự tin và uy hiếp.

Bên trong im lặng một lúc, giọng nói Ngô Lão Thất lại vang lên. “Từ trưởng quan, anh nói hay như thế, anh có dám qua đây đối mặt với anh em chúng tôi không?”

Từ Trí Thâm cười haha. “Có gì mà không dám? Tôi nghe nói trong các anh có nhiều người tới từ Tứ Xuyên! Ông đây cũng là người Tứ Xuyên đấy! Người Tứ Xuyên không bao giờ sợ chết!”

Câu cuối cùng là anh dùng giọng Tứ Xuyên để nói khiến mọi người bên trong ngạc nhiên, có người còn thò đầu ra nhìn.

“Từ trưởng quan! Đừng vào! Đám người này điên rồi, chuyện gì cũng có thể làm được.”

Một Lưu Ngạn Sinh đã đủ, bây giờ Từ Trí Thâm còn đi vào trong, Tôn tham mưu nào dám để anh vào, cuống quýt ngăn cản.

Từ Trí Thâm trả loa cho hắn, cởi mũ, sau khi rút bao súng ném xuống đất, anh đi về phía kho đạn dược.

...

Cả đêm anh không quay về, Chân Chu cũng thức trọn một đêm. Sáng hôm sau, anh vẫn không quay về, Chân Chu lo lắng, chị Đức cũng lo lắng không kém, gọi điện cho Vương sĩ quan, sau khi để điện thoại xuống, vui vẻ ra mặt. “Không sao không sao! Vương sĩ quan nói hôm qua đã không còn nguy hiểm gì nữa! Từ tiên sinh ở lại Đường Cô đích thân xử lý vài chuyện nên mới không về! Còn bảo hôm nay là về tới nhà.”

Chân Chu nghe xong, trái tim đang treo lơ lửng cả đêm mới buông xuống, ăn vài miếng cơm đã cảm thấy mệt mỏi. Khi về trong phòng, nằm trên giường ngủ một mạch tới trưa mới tỉnh, chị Đức không có trong nhà, người gác cổng nói mấy hôm nay con gái chị đổ bệnh, chồng lại không có ở nhà, con nhỏ cũng bị phát sốt, mới rồi có người tới đây báo tin cho chị, chị Đức đi về trước, trước khi đi còn bảo người gác cổng nhắn với Chân Chu, nói tối nay chị không về được, Từ tiên sinh lại chưa ăn cơm nên nhờ cô nấu cơm cho anh. Từ tiên sinh không kén ăn, ăn gì cũng được.

Chân Chu gật đầu đồng ý.

...

Buổi chiều, Chân Chu đợi anh về.

Trời dần tối đen, thấy Từ Trí Thâm không quay về, Chân Chu nấu cho mình một bát mì, ăn vài miếng đã không nuốt nổi, dọn dẹp bát đũa ngồi một mình trong phòng khách một lát rồi về phòng, vừa cầm sách lẩm bẩm vừa ngóng tai nghe âm thanh dưới lầu.

Khoảng bảy giờ, cô gấp sách lại, đi tắm.

Hơn tám giờ, khi cô tự nói với mình đêm nay anh không về, yên tâm đọc sách, không phải chờ anh, chợt nghe dưới lầu vang lên tiếng xa hơi.

Cô vội chạy tới cửa sổ, kéo rèm cửa ra, thấy cửa cổng mở, chiếc ô tô của anh chạy vào trong biệt thự.

Tim Chân Chu đập loạn, vội vàng thay quần áo rồi chạy xuống, thấy Vương sĩ qua và Từ Trí Thâm đã về.

Môi của anh hơi tái đi, khuôn mặt đỏ lên vì uống nhiều rượu, bước chân loạng choạng đi vào nhà, Chân Chu chạy xuống, định đỡ anh nhưng anh đã đứng vững, lướt qua người cô, ngồi xuống sofa trong phòng khách, ngửa đầu ra sau, hơi nhắm mắt lại.

Vương sĩ quan khẽ nói. “Từ trưởng quan uống rượu với anh em, bị chuốc say. Mới rồi người gác cổng nói chị Đức không có nhà, phiền cô chăm sóc trưởng quan được không?”

Chân Chu lập tức gật đầu.

“Tôi không sao! Nghỉ ngơi chút là được! Cậu đi đi.”

Từ Trí Thâm nhắm mắt lại, nói với Vương sĩ quan, giọng nói khàn khàn.

Vương sĩ quan gật đầu, nhìn cô với ánh mắt biết ơn rồi lái xe đi.

...

Anh vẫn nhắm mắt dựa vào ghế sofa, hình như đã ngủ rồi. Chân Chu cầm khăn mặt sạch sẽ, nhúng nước, vắt khô rồi tới cạnh anh lau mặt cho anh.

Anh không động đậy, lông mĩ khẽ run lên.

Lá gan Chân Chu lớn hơn, cẩn thận lau tay cho anh, lau xong tay trái, đang định đổi tay phải thì điện thoại đột nhiên vang lên. Từ Trí Thâm tỉnh dậy, nghe điện thoại.

“Là em Thạch sao?”

Anh liếc mắt nhìn Chân Chu.

Chân Chu dừng lại, ngồi cạnh chậu nước, cầm khăn mặt nhìn anh nói chuyện với Thạch Kinh Luân.

Khoảng cách rất gần, cô nghe bên kia Thạch Kinh Luân nói với anh, ngày mai có một con ngựa anh ta thích tham gia thi đấu, nhớ tới lần trước xem đua ngựa với Tiết tiểu thư, thắng một số tiền lớn, cảm thấy Tiết tiểu thư là ngôi sao may mắn của anh ta, thế nên định hẹn cô ngày mai đi xem đua ngựa, 9 giờ sẽ tới đón cô.

Anh ồ một tiếng. “Thật không đúng dịp rồi, ngày mai cô ấy có hẹn với bác sĩ, khiến cậu thất vọng rồi.”

Anh nói xong, cúp điện thoại.

Chân Chu cúi đầu giặt khăn.

Anh không tựa vào sofa nữa, ngồi thẳng dậy nhìn cô. “Mới rồi tôi tự ý quyết định, không hỏi ý kiến của em đã từ chối Thạch công tử mất rồi.”

Chân Chu ngẩng đầu, nhìn đôi mắt của anh.

Khóe mắt anh ửng hồng, trong ánh mắt hằn đầy tơ máu, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cô.

Chân Chu nhìn anh.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Dần dần, anh cảm thấy có hơi khát nước, hầu kết trượt lên trượt xuống.

“Đương nhiên, nếu em cảm thấy tôi nói sai, vậy thì lắc đầu đi, tôi gọi lại giúp em...”

Anh quay đầu nhìn xung quanh, chậm rãi nói.

Chưa đợi anh nói xong, Chân Chu đã đứng lên, vứt khăn mặt xuống chậu nước, hai tay ôm mặt anh, buộc anh dựa vào lưng ghế sofa, cúi đầu hôn lên miệng anh.

Hai đôi môi đụng nhau, ban đầu cơ thể anh cứng đờ, nhắm mắt lại, dựa vào sofa, không động đậy, mặc cho cô quỳ trên đùi anh, cúi đầu dùng cánh môi mềm mại hôn lên cánh môi khô khốc. Một lát sau, Chân Chu bắt đầu thở gấp, khi cánh môi chuẩn bị rời khỏi nơi anh, Từ Trí Thâm đột nhiên mở mắt, trở tay ôm ngang cô lên, không nói lời nàođã bước nhanh lên cầu thang, tới phòng ngủ của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.