Chưởng Thượng Kiều

Chương 68: Chương 68: Sâu trong hồng trần (27)




Đồ đạc Chân Chu muốn mang đi cũng không nhiều, cô mang theo quần áo của mình và đồ dùng hàng ngày, những bộ sườn xám váy áo đẹp đẽ được may ở chỗ Lão Hương Cẩm, cô đều để lại.

Mấy tháng trước, khi cô tới đây chỉ có một túi quần áo nhỏ, bây giờ rời đi cũng chỉ có một vali nhỏ, đây là cái vali trên đường tới bệnh thấy đẹp nên mua, lúc đó chỉ mua phòng hờ, ai ngờ nhanh như vậy đã có đất dụng võ.

Sáng sớm hôm sau, cô mở cửa phòng bước chân ngừng lại.

Trên mặt đất có một phòng bì, lộ ra một góc bên trong, là chi phiếu của ngân hàng Trương Hối Phong.

Chân Chu bước ngang qua, chị Đức đứng dưới lầu thấy cô xách vali xuống lầu giống như là muốn đi xa, chạy lại hỏi. “Mợ, bây giờ mợ muốn đi đâu? Tiên sinh đâu rồi?”

Chị nhìn lên lầu hai, không thấy Từ Trí Thâm đi xuống, khuôn mặt lộ vẻ nghi ngờ.

Chân Chu đưa một hộp nhau thai cừu Tây Dương cho chị, nở nụ cười. “Chị Đức, em phải ra ngoài làm việc, sau này cũng không về nữa. Thời gian qua phiền chị nhiều rồi, tặng chị cái này.”

Chị Đức vội vàng từ chối. “Aizz, mợ đã cho tôi rất nhiều rồi, sao tôi lấy thêm được nữa. Đang yên đang lành mợ muốn đi đâu? Tiên sinh đâu?”

Chị vừa nói vừa liếc mắt nhìn Chân Chu.

Tối hôm qua sau khi Chân Chu về phòng, không nhịn được vẫn khóc một lát, tuy sáng nay đã rửa mặt nhưng đôi mắt vẫn hơi sưng lên.

Cô mỉm cười nói. “Sau này đừng gọi em là mợ nữa, gọi là cô Tiết thôi. Em nói với Từ tiên sinh rồi, anh ấy cũng biết chuyện này.”

Chị Đức sửng sốt.

Chân Chu gật đầu với chị, xách vali đi ra khỏi cửa. Chị Đức quay đầu nhìn lên trên tầng, lầu hai vẫn yên lặng như cũ, vội vàng đuổi theo tiễn cô.

Mấy hôm nay tiên sinh đi sớm về trễ, chị Đức có ngốc cũng nhìn ra được Từ tiên sinh và mợ không bám dính lấy nhau như xưa nữa, chị cũng chỉ cho rằng mọi chuyện không giống như trước, ai ngờ sáng nay lại biến thành như vậy, không dám hỏi nhiều, đưa cô ra vườn hoa rồi lại nói. “Cô Tiết muốn đi đâu, bảo tài xế đưa đi là được.”

Chân Chu nói. “Không cần đâu, nơi đó ở không xa, em ngồi xe kéo là được rồi.”

Cô liên tục bảo chị Đức đừng tiễn mình nữa, chị Đức thở dài, quay đầu lại nhưng phía sau vẫn không có ai xuất hiện, không thể làm gì khác hơn là đứng ở cửa, nhìn cô đi ra khỏi biệt thự, bóng lưng dần biến mất.

...

Bến cảng Thiên Tân được mở từ thế kỷ trước cho tới nay, trở thành trung tâm buôn bán sầm uất nhất phương Bắc, bây giờ lại là nơi những chính khách tai to mặt lớn tụ tập, sầm uất hơn cả Bắc Kinh, mới sáng sớm nhưng trên đường đã xuất hiện những bóng dáng bận rộn của lái buôn.

Chân Chu ngồi lên xe kéo, tới bệnh viện của bác sĩ Johnson.

Từ ngày đầu tiên cô tới thế giới này, mở mắt ra đã làm mợ ba của Từ gia, sau đó lại tới Thiên Tân với Từ Trí Thâm, tuy mọi chuyện có chút thay đổi nhưng từ trước tới nay, chuyện ăn mặc ngủ nghỉ hay những chuyện vặt trong cuộc sống cô chưa bao giờ phải bận tâm.

Thế nhưng bây giờ lại khác.

Sau khi quyết định rời khỏi biệt thự kia, Chân Chu đã biết những chuyện vặt vãnh sau này đều phải tự mình giải quyết, có lẽ không dễ nhưng cô cũng không sợ. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm một chỗ nghỉ ngơi trước.

Sở dĩ mới sáng sớm đã tới bệnh viện, không phải là vì cô đi tìm bác sĩ Johnson để cầu cứu, trước đây, trong quá trình cô tới đây chữa bệnh, có một y tá người Trung Quốc - cô Đường từng than thở với cô, nói người thuê nhà càng ngày càng nhiều, tháng trước chủ cho thuê lại tăng giá phòng, muốn tìm một người ở chung để chia tiền, khi đó cô không để ý lắm, nghe xong thì thôi, bây giờ nghĩ tới chuyện này nên mới tìm cô ấy để hỏi.

Chuyện nơi ở là chuyện quan trọng nhất sau khi rời khỏi biệt thự, cô cũng quá may mắn rồi, sau khi Chân Chu gặp Đường tiểu thư, nói rõ chuyện mình tới đây, đối phương rất vui vẻ, gật đầu đồng ý.

“Cô Tiết, sao cô lại muốn tìm phòng ở?”

Cô Đường biết cô là người Từ Trí Sâm đưa tới đây, cũng cảm thấy có chút tò mò.

Chân Chu giải thích, nói mình chỉ là họ hàng của Từ Trí Thâm, chữa xong bệnh đã cảm ơn anh rất nhiều, tuy Từ tiên sinh không để ý nhưng dù thế nào cũng không thể làm phiền anh nữa, vậy nên quyết định chuyển ra ngoài làm việc.

Cô Đường rất ủng hộ, cũng không nghi ngờ cô, bởi vì phải đi làm nên đưa địa chỉ và chìa khóa nhà cho cô, bảo cô tự đi tìm, còn nói có một gian phòng trống, người lúc trước đã dọn đi, hôm nay cô có thể dọn vào trong.

Chân Chu hỏi tiền thuê nhà, biết một tháng tốn mất 5 đồng.

“Thuê bên ngoài mặt đường, giá cả như vậy đã là rẻ, nhưng thuê trong ngõ, cũng chỉ là một căn nhà trệt cũ, chủ cho thuê còn ngại tiền rẻ, nhưng cũng chẳng có cách nào khác, ở đây rất gần bệnh viện, có điện có nước, tốt hơn một số nơi...”

Trong tiếng oán trách của cô Đường, Chân Chu đưa cho cô nàng hai đồng rưỡi.

Cô Đường vội vàng từ chối. “Phòng của cô nhỏ hơn phòng tôi, không cần chia đều với tôi đâu.”

Chân Chu cố gắng đưa, cô Đường cũng đành nhận, suy nghĩ một chút rồi nói. “Tôi còn thừa một chậu rửa mặt và phích nước nóng không dùng tới, trước đây em gái tôi từng dùng qua, nếu như cô không chê cũ, tôi sẽ đưa cho cô dùng.”

Chân Chu nói cảm ơn.

Tiêu hết số tiền này, bên cô chỉ còn thừa lại hai đồng.

Sau khi tới đây, mọi thứ cô cũng không phải lo, Từ Trí Thâm cũng chưa từng nghĩ tới chuyện cho cô tiền tiêu vặt để phòng hờ, chút tiền ấy là trước đây rời khỏi cửa hàng dầu vừng, anh trai Tiết Khánh Đào tiễn cô đi, dùng số tiền riêng mà mình dành dụm đưa cho cô, tổng cộng có 5 đồng, trước đây cô tiêu một ít, bây giờ trừ đi tiền thuê nhà cũng chỉ còn hai đồng.

Cũng may một đồng bây giờ cũng rất đáng giá, một đồng có thể mua được 30 cân gạo, một ít thức ăn lấp đầy cái bụng.

Chân Chu cầm chìa khóa, nhìn địa chỉ cô Đường đưa cho mình, tới con phố nhỏ, tìm được phòng ở, mở cửa đi vào trong.

Một đường đi nhỏ hẹp, hai gian nhà trệt, phòng lớn bên trái là chỗ ở của cô Đường, phòng nhỏ bên phải có tường máu xám, là xi măng chưa sơn, không gian chật chội, trên tường chỉ có một cánh cửa sổ nho nhỏ.

Nhưng bây giờ có một chỗ để ở Chân Chu đã rất vui, chẳng những không thất vọng, lại còn thở phào một hơi, thả vali xuống, lập tức ra khỏi cửa, tới điện thoại công cộng gần đó gọi điện thoại tới phòng làm việc của George Đạo Sâm.

Người nghe điện thoại là Đạo Sâm.

Hắn vẫn còn nhớ Chân Chu, hoặc có lẽ là cô gái trẻ tuổi hôm đó tới đây phỏng vấn để lại ấn tượng quá sâu sắc với hắn. Biết chuyện của cô đã giải quyết xong, bây giờ hỏi hắn còn cơ hội tới chỗ hắn làm việc hay không? Đạo Sâm vô cùng vui vẻ, lập tức nói. “Tốt quá! Bên tôi không thành vấn đề! Nếu có thể thì ngày mai cô tới làm luôn đi.”

Lo lắng trong lòng Chân Chu buông xuống, lần nữa nói cảm ơn với hắn, sau khi đi ra khỏi bốt điện thoại công cộng, cô tìm được một cửa hàng quần áo cũ, mua một bộ quần áo công sở, sau đó mua một ít đồ dùng hàng ngày rồi về chỗ ở đã thuê, chuẩn bị ngày mai đi làm.

Đêm khuya, cô nằm trên chiếc giường gỗ cứng ở căn phòng đi thuê, rèm treo bên của sổ khẽ bay, ánh sáng mờ nhạt bên ngoài hắt vào trong phòng, bên tai thỉnh thoảng còn vang lên tiếng bước chân của xe kéo, mất ngủ tới nửa đêm, rạng sáng cô mới nhắm mắt lại, đi vào giấc ngủ.

Tam sinh tam thế, về chuyện tình cảm, đáng lý ra cô phải cẩn thận hơn.

Nhưng cô lại làm hỏng mọi thứ, là tự cô làm hỏng.

Ba kiếp thì sao, ngoại trừ thêm một người yêu cô, cô vẫn là người không biết tiến biết lui trong chuyện tình cảm, không biết suy nghĩ, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Cả đời này của Từ Trí Sâm, trong lòng anh chất chứa quá nhiều thứ, mà cô lại tới muộn, anh không có bao nhiêu chỗ để dành cho cô.

Bây giờ cô chỉ có thể lấy lui làm tiến, rời đi, chậm rãi chữa lành vết thương của mình.

May mắn thay cô còn thời gian cả đời này.

Rất dài!

...

Trong biệt thự lúc nào cũng vắng vẻ trống trải, sáng nay sau khi Chân Chu đi rồi, chị Đức cũng buồn bã.

Buổi tối, sau khi Từ Trí Thâm về nhà, thấy chị đang ngồi trên ghế con mơ mơ màng màng, nghe tiếng bước chân vội vàng mở mắt chào anh một tiếng.

Từ Trí Sâm đi thẳng lên lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ, mở đèn, ánh mắt theo thói quen nhìn lên giường.

Ga trải giường trắng như tuyết không có nếp nhăn.

Trên giường không có ai.

Từ Trí Thâm đứng ngoài cửa một lát rồi đi vào, sau khi đi ra khỏi phòng tắm, lọn tóc chưa lau khô vẫn còn nhỏ nước, thấm ướt bả vai của anh, anh xoay người lại kéo ngăn kéo tủ của đầu giường theo thói quen, tay đụng tới tay kéo, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, bàn tay ngừng lại giữa không trung.

Anh chậm rãi ngồi dậy, lững thững bước tới trước cửa sổ, đứng ở đó nhìn về phía xa xa.

Đứng ở đây, từ phòng khách lầu một tới cửa lớn, nhìn không sót một thứ gì.

Anh nhìn về phía cửa sắt đen nhánh, trong mắt hiện lên chiếc phòng bì nằm dưới đất cùng bóng lưng cầm vali, không quay đầu lại, cứ thế đi ra khỏi cửa.

Chạng vạng tối Vương sĩ quan gọi điện thoại cho anh, nói sáng nay sau khi cô đi rồi, trước tiên tới bệnh viện tìm y tá Đường, hình như là muốn thuê chung phòng với cô ấy, chỗ ở là một gian nhà trệt cũ trong con phố hẻo lánh, hoàn cảnh không tốt, sau đó cô tới bốt điện thoại gọi điện, lại đi tới cửa hàng quần áo cũ, có vẻ không còn nhiều tiền.

Cuối cùng, Vương sĩ quan còn hỏi anh, có muốn đưa cô về không?

Từ Trí Thâm tựa người vào cửa sổ, hít thở gió trời mát mẻ, hơi híp mắt lại.

Anh chắc chắn bên cạnh cô chẳng có mấy đồng.

Đợi khi cô biết, ở đây không phải là vùng nông thôn Tứ Xuyên, cô sẽ hiểu ra đâu là lựa chọn có lợi nhất cho cô.

Anh đợi cô khóc lóc quay về đây, cầu xin anh.

...

Sáng hôm sau, Chân Chu tới phòng Thương mại Anh trong đại sứ quán, bắt đầu làm việc, ngày đầu tiên là thử việc.

Cô thông minh, chăm chỉ, nhanh chóng quen thuộc hoàn cảnh.

Công việc ở đây rất nhiều, hằng ngày phòng làm việc phải tiếp mấy trăm doanh nghiệp ở nước ngoài tới Thiên Tân bàn chuyện làm ăn, liên lạc giữa chính phủ Trung Quốc và đại sứ quán Anh, ngoài ra còn phải xử lý tài liệu và những công việc khác, Đạo Sâm thoạt nhìn rảnh rỗi nhưng lại làm việc điên cuồng, nghiêm khắc trong công việc, coi trọng hiệu suất, không cho phép ai phạm phải sai lầm. Chân Chu tới đây mấy ngày đã biết có không ít nhân viên, trong đó có cả thư ký người Anh của hắn nói hắn không có đạo làm người. Thế nhưng Chân Chu phải cắn răng làm việc, dùng hết 200% sức lực, không dám chậm trễ, lại không phạm phải sai lầm, nhanh chóng được Đạo Sâm tin tưởng, chưa hết thời gian thử việc cô đã được nhận vào làm.

Hai đồng tiền đã tiêu hết rồi, Chân Chu mặt dày đề nghị ứng trước tiền lương, Đạo Sâm cũng không hỏi nhiều, gật đầu đồng ý ứng cho cô 10 đồng, số tiền này cũng đủ chống chọi cho cuộc sống cả tháng này của cô.

Sống mấy kiếp rồi, lần đâu tiên Chân Chu mới cảm nhận được sống rất khó khăn, nhưng cô cũng chẳng suy nghĩ nhiều, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, đi sớm về trễ, về nhà là nằm lì trên giường, có hôm còn ngủ luôn, không có thời gian cho cô than khổ.

Chớp mắt một cái đã mười mấy ngày trôi qua.

Hôm nay, Từ Trí Thâm đang ở Đường Cô, nhận được điện thoại của Trương Hiệu Niên.

Chuyện chỉnh đốn binh trạm ở Đường Cô tiến hành rất thuận lợi, bây giờ cũng đã sắp xong, bầu không khí trong binh trạm lại nghiêm túc, tác phong quân đội chỉnh tề, thay đổi hết thảy. Quân địa phương bây giờ cũng đã thành một sư đoàn độc lập, sau đó Ngô Lão Thất được mọi người đề bạt lên chức lữ trưởng. Hắn tâm phục khẩu phục Từ Trí Thâm, từng nói, Từ Trí Thâm ở đâu, Ngô Lão Thất sẽ theo đó.

Trương Hiệu Niên từng nói muốn Từ Trí Thâm tạm thời làm sư trưởng, nhưng anh lại từ chối, lấy lí do mình không đủ năng lực, đề cử một người mà mình tin tưởng cho ông.

Anh cần phải tránh hiềm nghi.

Trong quân đội phía Nam vẫn lưu truyền một câu nói, sư đoàn hai kiên cường bất khuất “Chỉ biết sư trưởng, không biết đại soái”, một lòng một dạ hướng về Từ Trí Thâm, chỉ nghe theo lời anh.

Sư đoàn hai đã bị người ta nói như vậy, bây giờ bảo anh giữ chức sư trưởng ở đây, kiểu gì cũng bị người ta để ý tới.

Khi đó Trương Hiệu Niên phê chuẩn báo cáo của anh.

“Trí Thâm, khoảng thời gian này khổ cho cậu rồi, hôm nay về đây, tôi nói với cậu một tin tốt, thuyền của Quân Nghi ngày mai sẽ cập bến, nếu cậu rảnh thì thay tôi đón nó về, chúng ta ngồi xuống uống với nhau một ly.”

Giọng nói Trương Hiệu Niên vô cùng thoải mái.

“Đốc quân, ngày mai tôi có việc, sợ rằng không thể đi đón Trương tiểu thư được, xin đốc quân nói với người khác, tránh để Trương tiểu thư phải đợi lâu.”

Trong điện thoại, Từ Trí Thâm dùng giọng nói rõ ràng, không nhanh không chậm nói với Trương Hiệu Niên.

...

Ban đêm, anh đi ra khỏi biệt thự Trương gia, một mình ngồi trong ô tô, rút một điếu thuốc ra hút.

Mới vừa rồi, anh lại từ chối đề nghị của Trương Hiệu Niên lần nữa, lấy lý do lệnh cha mẹ không thể cãi lời, lễ phép chào ông ta, Trương Hiệu Niên sa sẩm mặt mày xoau người rời đi.

Suy nghĩ này không phải bây giờ mới có.

Buổi tối trước khi cãi nhau với cô, trong lòng anh đã có quyết định này.

Anh biết rõ, nếu như chấp nhận tất cả, mượn lời nói của Đàm Thanh Lân mà nói, tiền đồ vô lượng vẫn đang chờ anh phía trước.

Tuy anh theo đuổi quyền lực, nhưng đạt được quyền lực bằng cách đó quá mức dễ dàng, dễ dàng tới nỗi anh cảm thấy khinh thường.

Anh không phải làm gì cả, chỉ cần bán mình đi là có thể mua được quyền lực.

Nếu như anh không quan tâm, kết quả này cũng khiến mọi người vui vẻ.

Nhưng anh biết, anh để ý, ngoại trừ không thoải mái với cách làm của Trương Hiệu Niên, chưa hỏi ý kiến đã tự ý quyết định hôn nhân của anh, nơi không thấy trong đáy lòng anh vẫn còn ranh giới cuối cùng.

Thủ đoạn của anh độc ác, cũng lạnh lùng vô tình, nhưng anh luôn có ranh giới cuối cùng.

Từ nhỏ anh đã không xem ai ra gì, sau khi rời khỏi nhà, bên ngoài thoạt nhìn đã Tây hóa, nhưng mấy năm nay, phẩm chất của tầng lớp sĩ phu Trung Quốc vẫn còn tồn tại trong xương tủy của anh, không cách nào xóa hết.

Cái gọi là có việc nên làm, có việc không nên làm, bán mình mua công danh đã chạm tới ranh giới cuối cùng của anh.

Trong cái đêm đại thọ 50 tuổi cửa Trương Hiệu Niên, sau khi ông ta tuyên bố tin tức này, người nào cũng hâm mộ anh, nhưng không ai rõ hơn anh, đối với Trương Hiệu Niên, nói trọng dụng anh không bằng nói cố gắng thao túng anh, trói chặt anh, mang anh lên con thuyền quân đội phía Nam của ông ta.

Mà chiếc thuyền này không đẹp đẽ như bề ngoài của nó.

Trương Hiệu Niên đắc tội với rất nhiều người, luôn có kẻ địch vây xung quanh, từ lâu nội bộ đã không còn thống nhất với nhau, không còn kỷ luật quân đội, bên trong rỗng tuếch, nhìn bên ngoài chắc chắn nhưng bên trong chứa đầy nguy hiểm, bây giờ vẫn còn bình thường là vì Trương Hiệu Niên vẫn còn ở đây, dùng uy quyền của mình, cố gắng trấn áp.

Từ Trí Thâm chắc chắn, nếu như có một ngày Trương Hiệu Niên gặp chuyện không may, còn thuyền lớn này sẽ chìm.

Trương Hiệu Niên cũng không phải con người ngoan cố không phát hiện ra chuyện này, chỉ là, nếu có một ngày người khác ngồi lên vị trí của ông ta, có rất nhiều chuyện phải thuận theo hoàn cảnh.

Nếu như không có cô gái khiến cuộc sống của anh rối loạn kia, có thể anh cũng sẽ không nắm cái cành olive mà Trương Hiệu Niên đưa cho mình - đây không phải là cành olive, đây là sợi dây thừng dùng để trói anh.

Trước khi sợi dây thừng kia được ném xuống, trong lòng Từ Trí Thâm cũng đã có đường đi nước bước cho riêng mình.

Cái gọi là anh hùng tạo thời thế, mà cái thời thế bây giờ, bỗng nhiên cũng sinh ra không biết bao nhiêu con người có lòng tham không đánh.

Chỉ là anh chưa khẳng định được.

Trong câu lạc bộ, dùng cái danh cao thủ trên chiếu bạc của anh mà nói.

Cao thủ chân chính trên chiếu bạc, ngoại trừ may mắn còn phải biết tính toán, chắc chắn.

Từ trước tới nay anh chưa bao giờ làm chuyện không chắc chắn.

Bây giờ, ban đầu còn kinh ngạc, do dự, rồi sau đó cân nhắc, suy nghĩ trong đầu anh dần trở nên rõ ràng. Dùng thân phận con rể, sau này anh sẽ gán cái mác Trương Hiệu Niên lên người mình, đây cũng không phải chuyện may mắn gì với anh. Trong điện thoại, trước khi nói với Trương Hiệu Niên câu nói kia, trong lòng anh đã nghĩ tới chuyện xấu nhất.

Sau khi Trương Hiệu Niên nhậm chức, đàn áp phủ Tổng thống, mượn cớ nam bắc thống nhất để thao túng các chương trình nghị sự ở phủ tổng thống, bên ngoài còn ngầm mua súng ống đạn dược, trang bị kỳ càng cho quân đội của mình, lấy cái danh thống nhất đất nước để dẹp loạn mấy tỉnh còn lại, củng cố địa vị.

Bây giờ Trương Hiệu Niên cần sự ủng hộ của anh, chí ít trước khi dẹp xong phía nam, chắc chắn không thể trở mặt với anh.

Trước khi mọi chuyện xảy ra, anh còn thời gian để chuẩn bị.

Nhưng tối hôm đó, anh không giải thích rõ với cô là vì thái độ của cô đã chọc giận anh.

Anh không cần phải giải thích thêm chuyện gì.

Cô gái này khiến anh mê muội, khiến anh có cảm giác từ trước tới nay mà mình chưa từng có, nhưng anh vẫn còn tỉnh táo, mặc kệ trên giường cô đối xử với anh thế nào, nhưng xuống giường anh sẽ không cho phép cô dùng bản thân mình để uy hiếp anh.

Phụ nữ không thể chiều, giống như nuôi mèo, chiều chuộng nó, nói không chừng ngày nào đó nó sẽ dùng móc vuốt của nó cào da của chủ nhân chảy máu, còn chủ nhân lại không nhẫn tâm giết nó.

Vậy trước khi nó học được cách sử dụng móng vuốt của mình, phải cắt hết móng vuốt của nó.

Từ Trí Thâm rít một ngụm thuốc lá cuối cùng, vứt đầu lọc ra ngoài, lái xe rời đi, bóng dáng dần mờ nhạt, hòa chung với bóng đêm.

...

Ba ngày sau, Trương Hiệu Niên hạ lệnh đề bạt Từ Trí Thâm làm Tư lệnh phó quân đội phía Nam. Sau khi tuyên bố được đưa ra, lấy danh nghĩa vụ viện, trao cho anh toàn quyền sử dụng quân đội, phái anh đi Thượng Hải đốc thúc công việc thu hồi bến cảng của Giang Đông, cộng thêm vài chuyện riêng của mình, Từ Trí Thâm dự tính ở lại Thượng Hải một, hai tháng.

Chuyện hôn sự không thành công vẫn chưa lộ ra ngoài.

Còn chuyện trao quyền cho anh, trong mắt người khác là bình thường, nhưng khi Từ Trí Sâm biết, trong lòng anh vẫn thấy ngạc nhiên.

Trương Hiệu Niên quả thực không phải người bình thường, nếu không cũng không có khả năng từ một người chăn bò chăn dê vươn tới được địa vị như ngày hôm nay.

Ông ta tha thứ chuyện anh từ chối hôn sự, chẳng những không ép anh mà còn đề bạt anh, giao cho anh những chuyện quan trọng.

Có bao nhiêu khôn ngoan, ngoại trừ Trương Hiệu Niên và Từ Trí Thâm, người bên ngoài không ai biết.

..

Từ Trí Thâm mặt không đổi sắc, dưới ánh mắt đố kị vào ao ước của đồng sự, tươi cười bắt tay Trương Hiệu Niên, lễ phép nhận giấy ủy nhiệm, lên đường chuẩn bị tới Thượng Hải.

Hôm nay, đã mười lăm ngày từ ngày cô rời khỏi biệt thự.

Từ Trí Thâm được mọi người đưa lên xe lửa.

Xe lửa sắp chạy, nhìn qua ô cửa kính sáng loáng cạnh ghế lô là kẻ qua người lại.

Hành khách vội vã lên xe, có người quần áo chỉnh tề, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng có người lại vất vả, vẻ mặt mệt mỏi, làm nền cho những tầng lớp thượng lưu ở đây.

“Trưởng quan, mua thuốc lá đi.”

Một đứa nhỏ đeo cái hộp gỗ còn nặng hơn cơ thể trên người, né tránh ánh mắt của tuần cảnh, nhanh chóng chạy tới ghế của Từ Trí Thâm.

“Lão đao, đại hanh, ba chị em, bảo thạch, khổng tước, cáp đức môn, cái gì cũng có, ngài thử đi.”

Đứa nhỏ ngó nghiêng bên ngoài, cái cổ đỏ ửng vì vết cọ của dây đeo, vừa để ý tuần cảnh lại vừa chào hàng với anh.

Từ Trí Thâm ló đầu ra ngoài, cầm bao thuốc cáp đức môn, đưa cho nó một đồng bạc rồi phất tay ý bảo nó không cần trả lại.

Đứa nhỏ nở nụ cười vui mừng, liên tục cảm ơn anh, giấu kỹ đồng bạc, chạy như bay trước khi tuần cảnh phát hiện ra mình.

Từ Trí Thâm cởi bao tay màu trắng mà mình mang, tựa trên ghế, xé mở hộp thuốc lá, hút một điếu thuốc, ánh mắt như đang có điều suy nghĩ.

Sân ga vang lên tiếng còi, xe lửa chậm rãi di chuyển, ly thủy tinh trên bàn cũng rung lên.

Anh kẹp điếu thuốc lá giữa tay, đứng lên khỏi vị trí đi nhanh tới cửa tàu, nhảy xuống sân ga, đế giày da nện trên nền xi măng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.