Chưởng Thượng Kiều

Chương 70: Chương 70: Sâu trong hồng trần (29)




Tiễn chị Đức đi, Chân Chu về lại phòng làm việc, cúi đầu tiếp tục gõ máy đánh chữ, tốc độ ngón tay càng ngày càng chậm, dần dần ngừng lại, ánh mắt nhìn cuộn trục giấy, ngẩn ngơ.

Bên ngoài cửa thủy tinh vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của Dawson vang lên. “Juliet! Đã xong chưa?”

“Xong ngay đây.”

Chân Chu lấy lại tinh thần, ngón tay khôi phục tốc độ thường.

Buổi sáng vẫn cứ bận rộn như thế, tới buổi chiều, cô Tôn lại ngó đầu vào trong gọi cô.

“Juliet, bên ngoài có người tìm cô!”

“Là một người phụ nữ! Không phải người sáng nay, được xe đưa đón.”

Cô Tôn khoa tay múa chân, Chân Chu cũng hiểu đây là một người có thân phận.

Sáng nay là chị Đức, buổi chiều lại có một người phụ nữ khác tìm mình.

Sẽ là ai đây?

Chân Chu thật sự thấy khó hiểu, đứng dậy ra ngoài.

Cô ra ngoài cửa đại sứ quán, bước xuống bậc thang nhìn xung quanh.

Bên cạnh đỗ một chiếc Chervolet, đứng bên xe là một người phụ nữ trung niên, hình như là người tìm cô. Người phụ nữ này có dáng người nhỏ bé, khuôn mặt xinh đẹp, mặc một bộ sườn xám màu tím bằng lụa, bên ngoài khoác áo len mỏng màu đen, là cách ăn mặc của những người giàu có.

Cô chắc chắn mình chưa gặp người phụ nữ này lần nào.

Cô chần chờ một chút, đi về phía người phụ nữ, gật đầu mỉm cười lễ phép, hỏi. “Phu nhân tìm tôi sao?”

Khi người phụ nữ này mới thấy Chân Chu, ánh mắt nhìn cô không chớp, vẻ mặt ngạc nhiên, mãi tới khi Chân Chu chào hỏi với bà, bà mới lấy lại tinh thần, gật đầu.

Tài xế mở miệng. “Chào cô Tiết, đây là Thạch phu nhân.”

Chân Chu lập tức hiểu ra.

Thì ra đây là Thạch phu nhân, mẹ nhỏ của Thạch Kinh Luân.

Nếu đã biết được thân phận của đối phương, vậy cô cũng hiểu ra mục đích bà tìm cô là gì.

Cô nghĩ, chắc Thạch Kinh Luân lại chạy ra ngoài, Thạch gia tìm mãi không thấy nên hỏi thăm người xung quanh. Trước đây Thạch Kinh Luân hay tới tìm cô, hai người còn cùng nhau xuất hiện trong nhà hát, dùng năng lực của Thạch gia, kiểu gì cũng tra ra được cô, Thạch phu nhân tìm tới nơi này là đương nhiên.

Thạch phu nhân lấy lại bình tĩnh, mở miệng hỏi. “Cô Tiết, tới tìm cô vào bây giờ vốn không hợp lẽ, nhưng đây là chuyện gấp, nên tạm tới đây một lát, mong cô Tiết không thấy phiền.”

Giọng nói của bà dễ nghe, mềm mại, hơn nữa không tra hỏi hay hăm dọa như cô nghĩ, vì vậy cũng cười nói. “Không sao cả, Thạch phu nhân tìm cháu có chuyện gì không?”

Thạch phu nhân nhìn cô chăm chú. “Là vậy, mấy hôm trước Kinh Luân cãi nhau với cha nó, sau đó âm thầm rời khỏi nhà, người nhà đi tìm khắp nơi cũng không thấy tung tích của nó, chồng tôi rất sốt ruột. Trước đây nó quen cô, tôi hỏi người trong biệt thự của cậu Từ, biết cô làm việc ở đây, cho nên đánh liều tới đây, không còn chuyện gì khác, chỉ muốn hỏi cô gần đây Kinh Luân có liên lạc với cô hay không? Cô có biết nó đang ở đâu không?”

Chân Chu chần chờ, lắc đầu. “Xin lỗi Thạch phu nhân, gần đây anh ấy không liên lạc với tôi, tôi cũng không biết anh ấy đi đâu.”

“Tôi và Thạch công tử chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Cô bổ sung thêm một câu.

Câu trả lời của cô nửa thật nửa giả, vế trước là thật, vế sau chưa có sự đồng ý của đối phương, cô không thể nói với người nhà của Thạch Kinh Luân anh ta ở đâu, mặc dù trong lòng Chân Chu cảm thấy Thạch Kinh Luân cư xử với cha mẹ mình như vậy không hợp lẽ.

Câu thứ hai của cô, là mượn cớ để tỏ rõ quan hệ của mình và Thạch Kinh Luân, dù sao lần này Thạch Kinh Luân rời khỏi nhà nguyên nhân cũng là vì chuyện hôn nhân, bây giờ Thạch phu nhân đã tìm tới đây, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó với cô, đây cũng là chuyện thường tình thôi.

Trên mặt Thạch phu nhân lộ vẻ thất vọng, hơi nhíu mày, khẽ thở dài. “Tôi biết rồi, cảm ơn cô. Nếu như hôm nào đó nó liên lạc với cô, phiền cô nói cho tôi biết một tiếng, tôi rất lo lắng, sợ mình nó ở bên ngoài lỡ như gặp phải gì đó, không có cách liên lạc với người nhà.”

Có lẽ là vì người phụ nữ này dịu dàng, không giống với phu nhân của đốc quân, Chân Chu cảm thấy Thạch phu nhân này thật dễ gần, cảm thấy bà lo lăng, cô an ủi. “Thạch phu nhân đừng lo lắng, anh ấy sẽ chăm sóc tốt bản thân mình. Bà yên tâm.”

Thạch phu nhân gật đầu.

Tài xế mở cửa xe mời Thạch phu nhân lên.

Bà đi vào trong xe, tới trước cửa ô tô lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía Chân Chu. “Cô họ Tiết sao? Được Từ tiên sinh mang từ quê lên à?”

Bà bỗng nhiên hỏi như vậy, Chân Chu hơi ngẩn ra, vẫn gật đầu. “Vâng.”

Thạch phu nhân nhìn cô, muốn nói lại thôi.

“Phu nhân, phu nhân có chuyện gì sao?” Chân Chu hỏi.

Bà ngây ngẩn một lát, lắc đầu cười với Chân Chu, chậm rãi bước vào xe hơi.

Chân Chu nhìn ô tô rời đi, xoay người quay về phòng làm việc, không suy nghĩ thêm về chuyện này nữa.

Có việc để làm, thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới cuối tháng, hôm nay Chân Chu đưa mấy phần văn kiện phải kiểm tra vào trong, đợi Dawson ký xong hết rồi mời đi ra ngoài, khi cô ra tới cửa, nghe Dawson gọi mình, nghiêng đầu qua.

“Ngày hôm kia tôi phải đi Thượng Hải giúp công ty Thi Đức Lợi giải quyết một vài chuyện, cô chuẩn bị xong tài liệu rồi đi cùng tôi.” Dawson nói.

Thi Đức Lợi là công ty xuất nhập khẩu Anh được đặt trụ sở ở Trung Quốc, chiếm một phần ba số lượng hàng hóa xuất nhập khẩu trong nước, sau khi Chân Chu tới đây làm việc, Dawson chuyển tất cả giao dịch liên quan tới Thi Đức Lợi cho Chân Chu. Tuần trước, khi con tàu chở theo một số lượng hàng hóa lớn của công ty này cập bến Thượng Hải, bỗng nhiên xảy ra sự cố chìm tàu, chẳng những tạo thành tổn thất kinh tế lớn mà còn khiến hợp đồng sau này bị thay đổi, mấy hôm nay Chân Chu đều đang xử lý chuyện này, bận tới sứt đầu mẻ trán.

Chuyện tổn thất do chìm tàu và vấn đề hợp đồng, cô là người rõ ràng nhất.

Cô hơi chần chờ một lát, trong đầu hiện lên câu nói chị Đức nói với cô.

Từ Trí Thâm đi Thượng Hải, không biết khi nào mới về.

“Sao thế? Cô bận gì sao?” Dawson nghi ngờ.

Chân Chu vội vàng lắc đầu. Ngày hôm sau, sắp xếp xong hành lý, Chân Chu theo Dawson lên xe lửa tới Thượng Hải.

Dawson rất nghiêm khắc trong công việc, nhưng khi ra khỏi phòng làm việc, anh ta cũng giống như những người Anh bình thường, hơn nữa làm một người đứng đắn, trên đường rất quan tâm Chân Chu, sau khi tới Thượng Hải, anh ta đưa cô tới khách sạn Lễ Tra nổi tiếng ở cạnh phố Giang.

Khách sạn đặt gần đại sứ quán, là một trong những khách sạn hiện đại, xa hoa nhất Thượng Hải, có nước nóng, điện thoại, thang máy, bên trong còn có cả phòng chơi bida, phòng chơi tú lơ khơ, phòng khiêu vũ, dưới lầu còn có phòng xem hát hí, tất cả kẻ có tiền và người quan trọng trong và người nước tới Thượng Hải, vì hưởng thụ, cũng là vì phô trương thân phận, ai cũng chọn Lễ Tra để nghỉ ngơi.

Ban đêm sau khi cô tới đây, Chân Chu gọi một người phục vụ lên phòng, cho người đó một chút tiền, bảo anh ta mang tất cả các tờ báo gần đây tới cho mình. Người phục vụ cầm tiền, vui vẻ phục vụ cho vị tiểu thư vừa xinh đẹp lại trẻ tuổi này, nhanh chóng cầm hết báo cũ lên phòng cho cô.

Đây là tờ báo uy tín đã phát hành ở Thượng Hải nhiều năm, bao quát hết tất cả tình hình chính trị lúc bấy giờ và các tin tức quan trọng không sót thứ gì. Chân Chu bắt đầu xem từ tờ báo đầu tháng, lật đi lật lại, cuối cùng biết được lịch trình ở Thượng Hải của Từ Trí Thâm.

Đầu tháng nay anh dùng thân phận kiểm duyệt để tới Thượng Hải, giải quyết chuyện đốc quân Giang Đông trả lại cửa cảng mà mình xâm chiếm bất hợp pháp, đốc quân Thượng Hải tự mình tới nhà ga đón anh. Chuyện này rất có ý nghĩa quan trọng, được mọi người trong nước chú ý, còn lên trang nhất của báo.

Mấy tờ báo tiếp theo liên tục nhắc tới tiến triển của chuyện đàm phán.

Cuối cùng, tờ báo gần đây có đưa tin, một tuần trước, ba bên nhiều lần gặp mặt nhau, đi đến quyết định thống nhất, Giang Đông đồng ý trong vòng hai tháng nữa sẽ hoàn tất việc rút quân giao cảng, người viết bài báo này chắc hẳn rất vui mừng, có nói đã nhìn thấy Nam Bắc hòa bình, giữa những hàng chữ còn nhấn mạnh về người kiểm duyệt kia, hết lời ca ngợi.

Đêm nay Chân Chu lại mất ngủ.

Hôm chị Đức tới gọi cô về biệt thự, chắc chắn là do Từ Trí Thâm nói.

Hẳn là anh thích cô, thích cô nằm trên giường. Chuyện này, dựa vào khoảng thời gian ngọt ngào ngắn ngủi kia, dù cho anh không nói, Chân Chu cũng cảm nhận được.

Có thể do ràng buộc da thịt, cô chống đối anh khiến anh thật giận dữ, sau khi cô rời khỏi anh, anh vẫn thương hại cô, còn tỏ ra mình rộng lượng không tính toán với cô, bảo cô quay đầu lại.

Trong lời khuyên của chị Đức, cô cảm thấy sự thương hại và bố thí tới từ chính anh.

Chân Chu tin, nếu như cô đồng ý, cô vẫn sẽ quay về với người đàn ông kia, thậm chí còn khiến anh thần hồn điên đảo - nhưng thật không may mắn, tấm lòng của anh với cô, vẫn chỉ giới hạn trong chuyện quan hệ xác thịt của nam nữ.

Vì lần cãi nhau này, cô mới nhận ra, cho dù trước đây anh thể hiện rằng mình thích cô bao nhiêu, nhưng cô muốn đi vào trong tim anh, chiếm một vị trí trong lòng anh, rất khó, rất khó, chỉ dựa vào chuyện ngủ với nhau, sợ là không làm nên chuyện gì.

Bây giờ nếu như cô về nhà, cho dù cô thể hiện rằng mình chưa bao giờ có ý định rời khỏi anh, từ nay về sau, cô đứng trước mặt anh, ngoài chấp nhận như vậy, cũng chẳng làm được chuyện gì nữa.

Vì không nhẫn nhịn được, cô mới phá hỏng mọi chuyện, khiến mình rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Bây giờ, cô không cho phép mình phạm sai lầm nữa.

....

Sáng hôm sau, Chân Chu cùng Dawson tới Thi Đức Lợi và công ty tàu thủy, chạy tới chạy lui, sau một tuần làm việc khổ cực, mọi chuyện cũng đã giải quyết xong, hai bên quyết định bồi thường một cách công bằng rồi tiếp tục ký hợp đồng với nhau. Tối hôm đó, cô ăn cơm tối với người của Thi Đức Lợi, sau khi về, Chân Chu cho rằng ngày mai sẽ về Thiên Tân, Dawson nói với cô, đại sứ quán Anh ở Thượng Hải có một lãnh sự tới đây nhậm chức, ba hôm sau đại sứ quán mở một buổi tiệc, anh ta phải tới.

Tối đó, ngoài những nhân vật nổi tiếng, quan trọng ở Thượng Hải, còn có cả những đại biểu của công hội khác tới, để cô đi cùng mình, tiện thể giới thiệu cô với mấy người đó, sau này công việc cũng thuận lợi hơn.

“Mấy hôm nay đang rảnh rỗi, cô có thể chuẩn bị cho mình một bộ lễ phục thích hợp để dự tiệc, tính vào phí của công ty, xem như là phần thưởng của cô mấy hôm nay. Cô còn xuất sắc hơn tôi tưởng tượng, lại không phàn nàn chuyện công việc, cô giúp tôi nhiều lắm.”

Cấp trên yêu công việc của cô mỉm cười nói.

Chân Chu nói cảm ơn với anh ta, tới cửa hàng lễ phục của người nước ngoài, chọn một bộ lễ phục, mua thêm một đôi giày cao gót, sau khi quay về, mấy hôm sau cô rảnh rỗi ở khách sạn chờ tới bữa tiệc ở đại sứ quán.

Bận rộn lâu nay, đột nhiên không có gì làm, Chân Chu không quen.

Buổi chiều, cô đi dạo tới cây cầu bên cạnh khách sạn, nhìn khung cảnh xa xa rồi lại quay về khách sạn, khi chờ thang máy, trong lỗ tai vang lên tiếng nhạc không biết tới từ đâu.

Cô là người sống ở thế giới hiện đại, tuy học múa dân tộc nhưng khi du học ở Châu Âu, cũng học thêm cả khiêu vũ của người phương Tây.

Lỗ tai mẫn cảm của cô bắt được tiếng nhạc, nghiêng tai lắng nghe.

Thang máy dừng lại, người phục vụ thấy cô, lịch sự kéo cửa sắt mời cô vào.

Chân Chu hỏi. “Nhạc từ đâu vậy?”

“Thưa cô, là ở trong phòng khiêu vũ tầng một, gần đây khách sạn mời một vũ đoàn ở Ba Lan tới, đêm nào cũng biểu diễn, bây giờ mấy cô gái ấy đang tập luyện bên trong.”

Chân Chu suy nghĩ một lát, lắc đầu với người phục vụ, xoay người tìm tới phòng khiêu vũ, lặng lẽ đi vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.