Mọi người giải tán, Chân Chu cũng về phòng, ngồi một mình trên giường, nhìn lên bức di ảnh treo trên tường kia.
Di ảnh chắc là được cắt từ bức ảnh chụp chung nào đó, sau đó được phóng đại, tuy là hơi mờ nhưng cách một khung cánh thủy tinh, đường nét của thiếu niên 15, 16 tuổi vẫn đẹp như vậy, đôi mắt sáng rực rỡ.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của thiếu niên trong khung kính, cặp mắt đối diện kia cũng nhìn cô chằm chằm.
Khi Chân Chu đang suy nghĩ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, mẹ Đinh chạy tới, bảo nha hoàn gỡ di ảnh xuống, kể cả bài vị và đồ đạc trên bàn thờ, đồ tang trong tủ quần áo của Tiết Hồng Tiên, mang tất cả ra ngoài, nghe mẹ Đinh bảo lập tức phải đốt hết những thứ này để trừ xui, ngày mai còn mời cả hòa thượng tới nhà làm lễ cúng, sau đó lại bảo nha hoàn đổi hết tấn cả ga giường và màn thành những màu sắc tưới sáng, đồ đạc trong phòng cũng được mang hết ra, sửa sang căn phòng để nó trở nên rực rỡ, trước khi đi, đôi mắt của mẹ Đinh vẫn chưa yên tâm, soi khắp phòng một lần, bảo đảm tất cả những thứ trong phòng không dính tang nữa mới đi.
Cuối cùng, chỉ còn mình Chân Chu ở trong phòng.
Mẹ Đinh nhìn Chân Chu, không nói gì, quay đầu đi.
Tiếng bước chân dần biến mất, trong phòng yên tĩnh lại, Tiểu Liên cũng không biết đã đi đâu, trong tiểu viện yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở của Chân Chu.
Chân Chu chậm rãi đi tới bàn trang điểm mới được dọn sạch, ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bản thân mình trong gương, gương mặt ấy quen thuộc, giống y như cô trong thời niên thiếu.
Sáng hôm sau, hòa thượng và đạo sĩ tới, trong Từ gia, âm thanh vui vẻ vang lên trọn một ngày, rồi lại ra ngoài đường phố, tới đêm, hơn nửa người trong huyện đều biết cậu ba của Từ gia không chết, chẳng những không chết mà còn lam quan lớn, mấy hôm nữa sẽ về nhà.
“Tôi đã nói rồi, tận mắt tôi nhìn cậu ba lớn lên, trán rộng, vành tai lại lớn, vừa nhìn đã biết có tướng phú quý, sao lại chết sớm thế chứ?”
Người trong gia tộc bàn luận sôi nổi, nghiễm nhiên đều biến thành những kẻ nịnh hót.
Không ai nhớ rõ Tiết Hồng Tiên, không ai nhớ rõ cô gái ba năm trước kết hôn với một cái bài vị, giống như đã bị quên lãng từ lâu.
Nơi được trưng dụng để làm bàn thờ, trên đó đã được bày một cái đồng hồ báo thức, cũng che giấu được dấu khung ảnh ở trên tường.
Ngay cả một dấu vết nhỏ cũng chẳng còn.
Hai ngày nay, Quang Tông cũng bị đưa đi. Mấy năm nuôi lớn, Từ lão thái cũng chẳng thích đứa nhỏ này, bây giờ cậu ba đã về, không còn lý gì mà nó phải ở đây nữa. Từ lão thái bảo người nhà tới đón nó, mặc dù bây giờ đứa nhỏ này đã về nhà cha mẹ mình rồi, nhưng giữ lời, lão thái thái sẽ không để mặc nó, chỉ cần bà còn sống, nó cũng được sống trong sung sướng, khi bà chết đi, một phần tài sản nó cũng có. Người nhà Quang Tông cảm ơn, sau đó kéo nó đi.
Chưa tới hai ngày, Tiết Khánh Đào và Bạch Cô trấn trên nghe tin cậu ba của Từ gia chưa chết, hai vợ chồng một đêm không ngủ.
Ban đầu Tiết Khánh Đào còn mừng như điên, dù sao cũng là em gái của mình, trước khi chết là cha giao nó cho mình, anh ta hứa với cha phải gả Tiết Hồng Tiên cho một người tốt, bây giờ đã gả đi rồi, nhưng lại gả cho một tấm bài vị, trong lòng anh ta vẫn luôn cảm thấy có lỗi với em gái mình, ai ngờ trời xui đất khiến, người chồng đã chết của em gái mình nhiều năm sau lại áo gấm về làng.
Anh ta còn chưa kịp cười đi bị Bạch Cô dội nước lạnh.
“Anh cứ mơ đi! Từ gia chấp nhận cưới em gái anh là vì một tấm bài vị, bây giờ cậu ba đã về, anh cho rằng Từ gia sẽ xem nó như mợ ba sao? Tôi nghe nói đứa con trai nhận nuôi kia cũng bị đuổi đi rồi, tiếp theo sợ là tới lượt nó đấy!”
Tiết Khánh Đào tức giận. “Làm gì có chuyện đó! Đây chẳng phải là bắt nạt người ta sao? Tổ tiên Tiết gia anh...”
Anh ta thoáng nhìn Bạch Cô, không cam lòng cúi đầu xuống, thở dài. “Ban đầu em không nên gả nó tới đó, bây giờ vậy rồi, em còn nói gì nữa?”
Bạch Cô hừ một tiếng, cười nhạt. “Coi như là tôi xui xẻo. Trước đây Từ gia tự tới cầu hôn, sao tôi dám từ chối? Tôi cũng có được nhận gì đâu, còn bị người ta xỉa xói sau lưng. Xem như là lỗi của tôi đi, bây giờ anh cũng tức giận với tôi sao?”
Cô ta nói như vậy, thế nhưng sáng hôm sau vẫn mặc quần áo, chải tóc gọn gàng, sau đó cầm hai bình dầu mè ngồi xe lên huyện thành, tìm tới Từ gia, đợi một lát mới biết hôm nay mình chọn sai thời gian.
Từ lão thái và Bạch phu nhân đều đã đi Phổ Quang Tự làm lễ cúng bái, trong nhà chỉ còn mấy người, chỉ còn bà cô già nói cũng chẳng rõ ràng, Bạch Cô biết mình phí công tới đây rối, nuốt hết lời mình muốn nói vào trong bụng, đổi giọng bảo muốn đi gặp em chồng mình.
Bà cô già này thoải mái đồng ý, gọi nha hoàn đưa Bạch Cô đi.
Chân Chu gặp được chị dâu của Tiết Hồng Tiên, chờ khi tất cả nha hoàn đã đi ra ngoài, Bạch Cô nói. “Có lẽ Từ gia muốn đuổi cô đi rồi. Cô suy nghĩ chút đi, sao phải cam tâm uổng phí mấy năm trời kia chứ? Nếu như cô thông minh, bọn họ nói cái gì cũng đừng gật đầu, cùng lắm thì một khóc, hai ầm ĩ, ba treo cổ. Từ gia cần thể diện, sẽ không ép trả cô về nhà, nếu như không làm được mợ ba, thế thì ở đây làm vợ lẽ còn hơn là về.”
Cô ta căn dặn Chân Chu nhiều lần, ăn xong bánh ngọt, uống xong nửa bình trà, từ chối quà mà bà cô già đưa cho mình rồi ra khỏi Từ gia.
Sắc trời dần tối, hoàng hôn buông xuống nhưng Từ lão thái và Bạch phu nhân còn chưa quay về.
Chân Chu có chút lo lắng.
Cô có cảm giác, chưa thấy được cậu ba Từ Trí Thâm, cô đã gặp Hướng Tinh Bắc trước mất rồi.
Anh là người như thế nào? Sau khi gặp rồi sẽ xảy ra chuyện gì?
Cô nhìn về nơi từng treo cái ảnh thờ kia, ở đó đã trống rỗng, chỉ còn một cái đồng hồ báo thức kêu tích tắc, trong phòng trở nên yên lặng.
Bên ngoài có người gọi Tiểu Liên, Tiểu Liên đi, Chân Chu không thay quần áo, nằm nghiêng trên giường mềm mại, hơi nhắm mắt lại. Khi đang suy nghĩ, tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên, ban đầu cô tưởng Tiểu Liên quay về, xuống giường đi mở cửa, cửa mới mở một khe hở, một cái quạt đã chặn lại, sau đó tiếng kẽo kẹt vang lên, người đàn ông đi vào rồi đóng cửa phòng lại.
Hắn ta mặc áo khoác ngoài, đong đưa quạt xếp trong tay, nhìn cô cười tum tỉm.
Chân Chu nhíu mày, lui về sau mấy bước.
“Đừng sợ! Lần trước là anh không tốt, tức giận nên làm em sợ, anh bảo đảm sau này sẽ đối xử tốt với em.”
Cậu hai thu quạt lại giống như nhà ảo thuật, lấy từ trên người ra một chiếc hộp in chữ tiếng Anh bên trên, giơ trước mặt Chân Chu. “Là phấn trang điểm ở nước ngoài, chỉ có một hộp, mẹ hai anh cũng không cho, cho em này.”
Chân Chu nhìn hắn, vẫn không động đậy.
Cậu hai để phấn trang điểm lên bàn, sau đó nhìn xung quanh phòng, thở dài. “Vật nhỏ đáng thương, không phải em nghĩ rằng lão thái thái và phu nhân sẽ để em tiếp tục làm mợ ba chứ? Dù cho hai người đó đồng ý, thế nhưng với tính cách của em ba, đi ra ngoài nhiều năm như thế, không biết bên cạnh đã có biết bao phụ nữ, sao có thể để ý tới em chứ? Em chờ xem, lần này nó về, không bao lâu rồi cũng đi, khi nó đi rồi, em lại cô đơn một mình, không nơi nương tựa...”
Hắn bước từng bước về phía Chân Chu, Chân Chu bị hắn ép tới bên cạnh bàn, dựa vào bàn.
“Anh lại không như vậy...”
Cậu hai cúi đầu, gương mặt tuấn tú, dịu dàng nhìn cô, giọng nói ngọt ngào, mềm mại.
“Anh thực sự thích em, muốn đối xử tốt với em. Cả đời của phụ nữ dài như thế, cớ gì mà em phải chịu khổ như vậy? Bên người anh cũng có mấy người, kéo đàn thổi sáo, ai cũng xinh đẹp như vậy, không biết đời trước anh nợ em cái gì, em lại câu hồn của anh đi mất. Lần trước không tỉnh táo nên mới như vậy, anh thực sự muốn đối xử tốt với em, hà cớ gì em lại phải làm chuyện như vậy, nếu em đi rồi, cậu hai như anh sẽ đau lòng chết..”
Hắn giơ cánh tay lên, bàn tay vươn lên, Chân Chu chưa kịp phản ứng, cái trâm cài tóc trên đầu đã bị hắn rút ra.
Hắn để cái trâm lên mũi của mình, ngửi một cái.
Chân Chu vội vã giơ tay lấy lại, vóc dáng của cậu hai lại cao, bàn tay giơ lên khiến Chân Chu với mãi không tới, hắn cũng cảm thấy thú vị, khẽ cười, cố ý dựa sát lại gần cô, Chân Chu suýt nữa đã ngã vào lòng ngực hắn, hắn đỡ bả vai cô, định ôm vào lòng.
Chân Chu nổi da gà, cố gắng tránh thoát, nhanh chóng cầm hộp phấn cậu hai đặt lên bàn rồi chạy tới cửa mở cửa, bước ra ngoài ném hộp phấn đang cầm xuống đất, sau đó quay đầu lạnh lùng nhìn hắn.
Cậu hai ngẩn ra.
Hắn luôn cảm thấy cô khác với trước đây rất nhiều, khi nhìn hắn, cặp mắt trong như nước kia không còn sợ hãi nữa, giống như con mèo nhỏ giơ móng vuốt, thừa cơ hắn không để ý sẽ chạy tới cào lên mặt hắn.
Cô như vậy lại càng khiến hắn thấy thú vị.
Hành động này của cô nằm ngoài dự liệu của hắn, đáng tiếc hôm nay chỉ có thể nói tới đây, lão thái thái và Bạch phu nhân chưa về, nhưng em ba lại sắp quay lại, nha hoàn ở đây cũng nhiều hơn trước, nếu như ai thấy hộp phấn trang điểm này sẽ phiền phức lớn.
Hắn lập tức bước nhanh ra ngoài, khi đi qua cô, cố ý dừng lại một lát, đứng trước mặt cô, ôm cái trâm kia vào trong ngực, nhìn xung quanh, thấy không có người, tới gần cô một chút, cúi đầu nhìn cần cổ trắng nõn của cô, thấp giọng nói. “Gia nhìn trúng em, em còn không vui sao. Chờ khi em bị đuổi khỏi Từ gia, trừ phi em treo cổ tự vẫn, nếu không, em cứ chờ đi, một ngày nào đó em sẽ ngoan ngoãn bò lên giường của gia.”
Hắn nói xong, đi ra ngoài, nhanh chóng nhặt hộp phấn lên rồi bỏ vào ống tay áo, làm như không có chuyện gì.
...
Cuối tháng, ngày mà Từ lão thái và Bạch phu nhân hy vọng cũng đã tới.
Cậu ba Từ Trí Thâm một ngày trước đã về huyện, bên người có hai sĩ quan phụ tá. Huyện trưởng tự mình ra đón, đưa Từ Trí Thâm tới Từ gia mà anh đã bỏ đi hơn 10 năm.