Từ Trí Thâm bước qua cậu hai đang nằm trên đất, đi ra khỏi từ đường, bỏ lại những ánh mắt sợ hãi ở phía sau.
Từ Trí Hải không phải loại người tốt, dùng sự thật mà nói, hắn ta từng bức chết Tiết Hồng Tiên, bây giờ coi như may mắn không chết, sau này cũng chỉ sợ nằm liệt một chỗ.
Cho dù bị đánh chết cũng là phạt đúng tội, không có gì đáng để thông cảm. Nhưng người ra tay lại là Từ Trí Thâm, dù sao cũng là người một nhà, dù khác mẹ, thường ngày cũng gọi nhau một câu anh em. Từ trước tới nay anh là người có chừng mực, lần này ra tay nặng như thế, chỉ hai lần đã lấy đi nửa mạng của người ta.
Chân Chu hơi giật mình.
Từ Trí Thâm bây giờ khác với Từ Trí Thâm mà cô quen.
Trên đường về, vẻ tàn độc trên người anh cũng dần biến mất. Anh im lặng, gương mặt trở nên nghiêm túc.
Hành động vừa rồi, hình như không phải là do tức giận nên không khống chế được bản thân.
Quay về phòng, Chân Chu chần chờ, đang muốn mở miệng hỏi anh, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, Bạch phu nhân mới nghe nói anh đánh cậu hai đã vội vàng tới đây, giận dữ trách móc. “Lão Tam, dạy dỗ nó một chút thì được, nhưng lần này con ra tay quá nặng. Bên kia đang than trời than đất, lỡ như có gì không may, chỗ huyện trưởng mẹ có thể nói chuyện, nhưng người ngoài chỉ trỏ nói anh em họ Từ cãi nhau tới chết thì không hay.”
Từ Trí Sâm diễn cho qua chuyện. “Mẹ nói đúng, nhưng anh ta không chết được đâu, chỉ ăn một cái chân ghế thôi mà, con biết chừng.”
Bạch phu nhân liên tục càm ràm, lo lắng lỡ như bác sĩ tới trễ thì sẽ xảy ra chuyện, dùng đôi mắt tức giận nhìn Chân Chu, dặn dò con trai hai ngày nay đừng đi ra ngoài, sau đó vội vã đi.
Từ Trí Thâm tiễn Bạch phu nhân đi, đóng cửa lại, nói với Chân Chu. “Có một chuyện, là anh sợ em lo lắng nên trước đây chưa nói với em. Nửa đêm hôm nay sẽ có một đội quân chính quy giả vờ làm thổ phỉ tới thị trấn này, mục đích chủ yếu là để giết anh.”
Chân Chu sợ hãi. “Đêm nay? Ai? Ai muốn giết anh...”
Chân Chu chưa dứt lời, trong đầu đã xuất hiện một người.
Khóe môi Từ Trí Thâm nhếch lên, tự giễu. “Trương Hiệu Niên vẫn còn để mắt tới anh, phái một đội quân từ Thành Đô tới đây, sắp tới rồi.”
Một đoàn quân, có ít nhất hơn nghìn người.
Xuyên Tây có nhiều núi, nhiều núi thì nhiều thổ phỉ. Huyện Trường Nghĩa là nơi có nhiều thổ phỉ, sáng sớm thổ phỉ còn tập kích, người dân không chịu nổi, xây tường cao thêm, từng năm trôi qua, tới giờ cửa thị trấn đã thêm kiên cố. Bên ngoài không an ổn, khi trời tối đen, cửa thị trấn sẽ đóng lại, có một số người dân đi tuần xung quanh. Tuy nói tường thị trấn kiên cố là thế, nhưng trong huyện này, chỉ có người của huyện trưởng và Từ gia đi tuần, tổng cộng lại cũng chỉ có mấy trăm người, làm sao hơn được một nghìn tên thổ phi.
“Chắc chắn sao?”
Chân Chu cảm thấy lo lắng, tim đập thình thịch.
“Chắc chắn, anh có người bên Thành Đô, cấp bậc không thấp, mấy hôm trước anh nhận được tin tức, đã nói chuyện với huyện trưởng rồi. Mục đích của bọn họ chủ yếu là anh, anh còn định đưa em đi cùng, không để liên lụy tới những người dân trong huyện, nhưng sau khi tính kỹ càng, anh nghĩ nên ở lại đây. Mục đích của bọn họ tới đây, trừ anh ra, chắc chắn cũng tiện tay cướp tiền của người dân. Tôn Lưu đang đánh nhau bên ngoài, càng nhiều tiền thì càng tốt, dùng thân phận của thổ phỉ đánh vào thị trấn này, giết anh rồi còn lấy được một số tiền lớn, để thổ phỉ chịu tiếng xấu thay cho bọn họ, kế hoạch tốt thế này cơ mà, cho dù biết anh đã đi rồi, bọn họ cũng tới đây, hơn nữa anh hiểu rõ đám binh lính này, chắc chắn không có tiền sẽ không chịu đi.”
Chân Chu cố gắng bình tĩnh. “Anh có tính toán gì chưa?”
Tối nay! Chẳng mấy chốc sẽ tới.
Từ Trí Thâm gật đầu. “Anh em bên sư đoàn hai sẽ tới đây giúp sức, tin tức đến hơi chậm, không biết tối nay anh em có đến kịp hay không. Em đừng sợ, anh đã sắp xếp kỹ càng rồi.”
“Để tiện vào thị trấn hơn, thời gian trước có mua chuộc được một tên trong quán thuốc phiện, chắc chắn khi đêm xuống, tên đó sẽ mở cửa thị trấn...”
Chân Chu đột nhiên hiểu ra, ngửa đầu nhìn Từ Trí Thâm, giật mình. “Người đó...”
Cô chần chờ một chút, không thể tin được.
Ánh mắt Từ Trí Thâm âm u, gật đầu, vẫn bình tĩnh như cũ. “Em đoán đúng rồi, là cậu hai. Trước đây anh ta đánh bạc, hút thuốc phiện, nợ nần chồng chất, trong tay không còn tiền, anh ta đi vay nặng lãi ở ngân hàng tư nhân, lãi mẹ đẻ lãi con, bây giờ số tiền lớn gấp mấy lần, anh ta đồng ý giúp mở cửa thị trấn, ngoại trừ nhằm vào anh, còn muốn mượn tay bọn thổ phỉ kia giết đám người ở ngân hàng tư nhân.”
Trong đầu Chân Chu hiện lên cảnh trong từ đường, thái độ khác thường của Từ Trí Thâm, ra tay độc ác, bây giờ cô cũng đã hiểu.
“Anh định buổi tối bắt tận tay anh ta, anh ta đối phó với anh, anh không muốn tính toán, nhưng anh ta lại vì bản thân, hợp tác với đám quân lính kia dìm chết mấy nghìn người dân trong huyện, trước đây khi anh còn chưa về, anh ta dám làm cái chuyện chó má với em, còn không biết ăn năn. Hôm nay vợ chồng anh ta còn định hắt nước bẩn cho em trước mặt mọi người, anh ra tay còn chừa lại nửa cái mạng cho anh ta là đã nể mặt rồi. Tối nay đám quân lính kia không tới thì tốt, có tới cũng không sao. Chuyện mấy hôm nay anh đã sắp xếp xong xuôi rồi, mượn một số người và súng đạn ở huyện bên cạnh, trời tối, sau khi đóng cửa thị trấn, cấm đi lại lung tung, anh sẽ dùng danh nghĩa của Từ Trí Hải thông báo cho những tên đó, dẫn đám người họ tới ngoài cửa Tây, địa hình nơi đó giống như miệng hồ lô, đám người đó đi vào trong, trước sau công kích, đóng cửa đánh chó, cho dù không thắng cũng có thể chờ được những anh em sư đoàn hai tới.”
Giọng anh bình tĩnh.
Trách không được mấy hôm nay anh bận rộn như vậy, ban ngày không thấy bóng dáng, hóa ra là chuẩn bị cho chuyện này.
So với những chuyện trong quá khứ, trận chiến tối nay không đáng để nhắc tới.
Nhưng Chân Chu vẫn cảm thấy lo lắng, thấp thỏm không yên.
Từ Trí Thâm ôm Chân Chu thật chặt, vỗ nhẹ sau lưng cô để cô yên lòng.
“Đừng sợ, có anh ở đây rồi, đám binh lính kia không thể đánh vào trong thị trấn, nhưng đêm nay em và mọi người trong nhà trốn vào trong tầng hầm ngầm, đừng ra ngoài. Vương sĩ quan sẽ dẫn người tới đây bảo vệ mọi người. Em yên tâm chờ anh về là được.”
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, sự tàn bạo trong mắt đã tiêu tan, anh dịu dàng an ủi cô.
Chân Chu nhìn anh một lát, gật đầu rồi ôm lấy eo anh, dán mặt vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim đập của anh, khẽ nói ừ.
...
Tối hôm đó, người trong huyện nhận được tin tức hôm nay thổ phỉ sẽ tới đây, ai ai cũng sợ hãi, nào còn để ý tới lệnh cưỡng chế cấm đi lại ban đêm của huyện trưởng. Trời còn chưa tối, mọi người đã đóng chặt cửa sổ, phố lớn ngõ nhỏ chỉ còn chó hoang chạy lung tung. Chân Chu, Bạch phu nhân, mợ cả, cậu cả, những người hầu trong nhà trốn vào tầng hầm ngầm, Vương sĩ quan và người bảo vệ trong nhà đứng ngoài cửa canh gác.
Sáng sớm nay khi vừa ra khỏi Từ đường, mợ hai tỉnh lại, thấy chồng mình đã được đưa về phòng, bác sĩ khám xong cũng đi, mặc dù vẫn còn thở nhưng cơ thể không động đậy, giống y như người chết. Mợ hai khóc sướt mướt, trong lòng cũng sợ Từ Trí Thâm, nhưng không cam lòng chấp nhận, biết trưởng tộc thiên vị cậu ba, náo loạn cũng không được nữa, mình lại không thể ra mặt, giật dây người bên nhà mẹ đẻ mình chạy tới chỗ huyện trưởng đòi công bằng. Bạch phu nhân sớm đã cảnh giác, tự đuổi theo tới chỗ huyện trưởng, huyện trưởng đang lo lắng chuyện buổi tối, cũng chẳng kiên trì nói dối với mọi người nữa, nói thật chuyện cậu hai cấu kết với thổ phỉ.
Không cùng mẹ đẻ lại còn muốn hại con trai mình, Bạch phu nhân tức giận, về nhà đuổi mẹ hai đi, chỉ vào mặt Chiêu Đệ mắng mỏ một trận, sau đó lại tự mình chửi cậu cả và mợ cả một trận. Bây giờ tất cả người trong nhà đã xuống tầng hầm ngầm, Chiêu Đệ đỏ mắt kéo hai đứa con đang khóc oa oa chạy tới cũng muốn đi xuống bên dưới, Bạch phu nhân gọi người đưa hai đứa nhỏ xuống, nhổ một bãi nước bọt bảo mợ hai đi trông chồng mình, đóng cửa lại.
Căn tầng hầm ngầm này là trước đây tổ tông Từ gia xây nên để phòng thổ phỉ, trong căn tầng hầm không lớn, lâu rồi lại không mở cửa nên phủ đầy bụi. Mấy chục người đi vào trong, Bạch phu nhân ngồi trong hầm thì thầm, không mắng cậu hai lòng dạ hiểm độc, thì niệm phật phù hộ lão tam, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng khóc của mấy đứa nhỏ, bao nhiêu âm thanh hòa lẫn vào nhau, mãi tới khi rạng sáng, khi người hầu và vú nuôi dỗ mấy đứa nhỏ đi ngủ, bầu không khí mới yên tĩnh lại.
Chân Chu đắp một cái thảm lên người nhưng không ngủ, thức chờ tới hừng đông.
Khoảng hơn 7 giờ, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Vương sĩ quan xuất hiện, nụ cười vui vẻ, cao giọng nói. “Phu nhân! Mợ! Thuộc hạ của của cậu ba tới đây! Bọn quân lính kia một lòng tới đây để cướp bóc nhưng tối hôm qua không đánh được, rạng sáng thấy thuộc hạ của cậu ba xuất hiện, không cần đánh, tất cả đều đầu hàng! Cậu ba sợ mọi người lo lắng, sai người quay về báo tin, mọi người ra ngoài được rồi.”
Năm giờ sáng, mấy đứa nhỏ lần lượt tỉnh lại, bắt đầu khóc sướt mướt, Bạch phu nhân thở ngắn than dài, cậu cả mợ cả không dám nói gì, nhóm người hầu và bà vú của Từ gia câm như hến, bầu không khí vô cùng nặng nề. Bây giờ nghe được tin tốt, tiếng vỗ tay vang lên xung quanh, ai cũng vui vẻ ra mặt, mọi người liên tục chúc mừng Bạch phu nhân và Chân Chu.
Bạch phu nhân vui vẻ ra mặt, nhanh chóng thu xếp mọi chuyện đón con trai về.
Chân Chu chậm rãi đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm, một người hầu muốn lấy lòng, đi lên muốn đỡ cô, ai ngờ mợ cả lại đẩy ra, tự mình thân thiết đỡ tay Chân Chu, nói. “Em ba, chúng ta lên thôi. Lúc trước tôi nói với cậu cả rồi mà, cậu ba nhà chúng ta không phải là người thường đâu! Hóa ra đúng là vậy.”
...
Đêm hôm qua anh chiến đấu ở cửa Tây, tới hừng đông, sư đoàn hai của Từ Trí Thâm cũng tới đây, cuộc chiến nhanh chóng kết thúc, tất cả mọi quân lính đều đầu hàng, một số người tháo chạy bằng đường sông, tránh cho những người binh lính này tập kích người dân ven sông, Từ Trí Thâm tự dẫn quân đi quét sạch xung quanh, chạng vạng mới về nhà.
Thị trấn lại lần nữa ầm ĩ, cửa thị trấn mở rộng, huyện trưởng và người dân trong huyện vui vẻ ra mặt, đứng trước cửa thị trấn khua chiêng gõ trống, đón Từ Trí Thâm và thuộc hạ của anh đi vào trong thị trấn. Tối hôm đó, sư đoàn hai được sắp xếp ở trong phòng binh trong huyện, Từ Trí Thâm cũng không về Từ gia, tổ chức tiệc chào đón sư đoàn hai đường xa tới đây.
Chân Chu và Bạch phu nhân đứng ở cửa chính chờ, tới khi trời tối đen cũng không thấy bóng dáng anh đâu, biết anh ở phòng binh, đêm nay chắc không về sớm được, Bạch phu nhân than thở vài câu rồi đi vào trong.
Chân Chu cũng về phòng, đang muốn thay quần áo, người hầu lại thông báo Vương sĩ quan tới, cô vội vàng ra ngoài.
Vương sĩ quan nói các anh em ầm ĩ đòi gặp phu nhân, trưởng quan bảo anh ta tới đón cô.