Chưởng Thượng Kiều

Chương 90: Chương 90: Sâu trong hồng trần (49)




Từ Trí Thâm rời khỏi Tứ Xuyên tới gặp mặt tổng thống lâm thời, Đàm Thanh Lân cũng nhanh chóng đánh điện thông báo với toàn quốc, lại lần nữa biểu đạt chuyện ủng hộ chính phủ lâm thời và Từ Trí Xuyên. Vài ngày sau, dưới sự chứng kiến của tổng thống, Từ - Đàm gặp nhau ở miền Nam, tam phương hội ngộ, sau đó phát biểu lời tuyên bố, quyết định xuất quân tới phía Bắc lật đổ Trương Hiệu Niên.

Lời tuyên bố của Từ - Đàm khiến ý chí mọi người sục sôi, lòng yêu nước như lửa cháy hừng hực, tình hình nhanh chóng thay đổi, sau cuộc chiến ở vùng Trung Nguyên, Trương Hiệu Niên mất đi quyền khống chế hai tỉnh An Huy trong tay, rút quân về Sơn Đông Hà Bắc. Bây giờ tình hình đột nhiên thay đổi, báo chí toàn quốc ngày nào cũng đưa tin chuyện Từ tướng quân dẫn dắt binh đoàn chiến đấu anh dũng, Từ Trí Thâm nghiễm nhiên trở thành anh hùng trong cuộc chiến tranh bảo vệ đất nước.

Trong khi chiến tranh bảo vệ đất nước đang diễn ra, mỗi ngày Chân Chu ngoại trừ quan tâm chuyện tin tức trên báo chí và radio, cũng không rảnh rỗi bao nhiêu. So với Thiên Tân, giáo dục ở Tứ Xuyên lại trì trệ, nhất là chuyện không cho học sinh nữ nhập học. Ở Thành Đô và Trùng Khánh, con gái đi học cũng chỉ lác đác vài người, mặc dù có trường học nhưng cũng chỉ có một số ý gia đình đồng ý đưa con gái mình tới làm thủ tục nhập học, trong lớp học cũng chỉ có vài người, huống chi là những nơi khác.

Thân phận của cô bây giờ có thể giúp cô làm rất nhiều chuyện mình muốn làm. Cô hẹn ngày với cục trưởng giáo dục, yêu cầu thiết lập trường học kiểu mới, về phần tài chính có thể kêu gọi mọi người ủng hộ, tìm một số biện pháp để cổ vũ người dân đưa con gái tới tuổi đi học làm thủ tục nhập học, vì để tuyên truyền có hiệu quả, cô còn đích thân tới trường dạy tiếng Anh cho học sinh, đọc diễn văn công khai, khuyến khích mọi người. Dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của cô, mấy tháng sau, ở Thành Đô và Trùng Khánh đã có học sinh nữ tới trường, chật không đủ chỗ ngồi, số tiền quyên góp cũng dần dần lớn thêm.

Nói cho cùng, cô cố gắng như vậy cũng là vì làm một số việc công ích hợp với khả năng của mình, nhưng nhiều hơn là để cho mình không suy nghĩ, lo lắng cho anh nữa. Cứ như vậy, thời gian đã trôi qua mấy tháng, gần tới cuối năm, lễ mừng năm mới sắp tới, cộng thêm cả ngày giỗ của Từ lão thái, cô sắp xếp hành lý chuẩn bị ngày mai lên đường về huyện Trường Nghĩa. Buổi tối dọn đồ xong, cô nằm trên giường lật đi lật lại lá thư mà Từ Trí Thâm gửi cho mình mấy hôm trước, xem đi xem lại nhiều lần, điện thoại ở đầu giường đột nhiên vang lên.

Cô có cảm giác Từ Trí Thâm gọi tới, tim đập nhanh, lập tức nhận.

Anh đã đi được gần nửa năm, trong khoảng thời gian này, chiến tranh không dứt, nếu như anh không đi đánh giặc thì đang hành quân, việc chinh chiến tuy cấp bách nhưng cho dù vội thế nào, khi rảnh rỗi vẫn gọi điện cho cô.

Mỗi khi nhận được điện thoại của anh, cho dù chỉ nói mấy câu nhưng là niềm vui lớn nhất của Chân Chu. Dù chỉ ói vài câu với anh, tâm trạng mấy hôm sau của cô cũng sẽ tốt lên, làm việc cũng hăng hái hơn.

Nhưng niềm vui lớn nhất là mấy hôm trước anh gửi một lá thư cho cô.

Chỉ là vài câu mà thôi, giống như đang nói chuyện phiếm với cô.

Anh nói. “Nửa đêm tỉnh lại, rất nhớ mình, mấy hôm nay đường dây điện thoại bị hỏng, không gọi được điện thoại, nghĩ ngợi rồi đặt bút viết thư, viết xong tự đọc còn cảm thấy buồn nôn, sợ mình cười nhạo nên không gửi, giữ lại đây. Chờ sau này gặp nhau, nếu mình khiến anh hài lòng, để xem mức độ hài lòng bao nhiêu, anh sẽ đọc thư cho mình nghe.”

Cái bức thư này vừa thể hiện nỗi nhớ lại vừa mang ý ve vãn cô, khiến Chân Chu phải đọc đi đọc lại nhiều lần, tưởng tượng bộ dáng khi nửa đêm anh ngồi viết thư cho cô, tim đập thình thịch, cả người mềm nhũn.

“Anh đây, em đang làm gì đấy?” Quả nhiên, bên đầu dây kia vang lên âm thanh quen thuộc.

Cô lập tức nở nụ cười, ôm điện thoại trở mình, nằm trên gối. “Anh đoán xem.”

Anh đoán vài cái, tất cả đều sau, Chân Chu đang muốn mở miệng, anh đột nhiên “Ồ” một cái. “Anh biết rồi! Em đang đọc lá thư anh viết cho em.”

Chân Chu hừ một tiếng. “Đồ xấu xa này, biết em có tính tò mò, còn cố ý hấp dẫn em! Em muốn anh đọc cho em nghe ngay bây giờ.”

Bên kia hình như đang cười, lại còn mang theo vẻ thích ý. “Anh nói là làm, nếu như muốn biết anh viết bài thơ gì, chờ anh về xem cùng em...”

Giọng nói ngừng lại, bên tai chỉ còn tiếng hít thở của anh.

Giống như anh đang ở ngay bên cô, vành tai và tóc mai chạm nhau, đôi tay Chân Chu đỏ ửng, khuôn mặt cũng đỏ theo.

“Anh không ở đây, mình có nhớ anh không?”

Một lát sau, anh khẽ hỏi cô.

Cô khẽ ừ.

“Nhớ thế nào?”

“Nhớ anh tới nửa đêm cũng không ngủ được...”

Anh im lặng một lát, cúi đầu thở dài. “Anh cũng thế...”

“Khi nào anh mới về? Em muốn anh đọc lá thư này cho em nghe...em muốn nghe...” Cô dùng giọng nói cầu khẩn, dịu dàng nói.

Anh nở nụ cười. “Sao anh dám trái lệnh của phu nhân? Em muốn làm gì, anh sẽ làm chuyện đó.”

Giọng nói của anh chuyển thành nhẹ nhàng, ngừng lại một lát, hình như đang điều chỉnh tâm tình, lập tức nói. “Không có chuyện gì nữa, Vương sĩ quan bảo ngày mai sẽ đưa em về huyện Trường Nghĩa, ngày mai anh cũng rút quân, mấy hôm nữa có chuyện, sẽ không liên lạc thường xuyên với em được. Thế nên hôm nay nói với em một tiếng, sau này không có chuyện gì thì không cần về đây nữa, đi đường khổ cực, mà anh cũng sắp về rồi. Lâu thì cả tháng, nếu như thuận lợi thì nửa tháng nữa chiến tranh cũng đã kết thúc. Phe Trương Hiệu Niên liên tục thất bại, anh và Đàm chia làm hai tuyến, thực hiện kế hoạch bủa vây, đồng thời tiến công, đánh xong trận này quân Trương sẽ tan tác.”

Chân Chu thở phào một hơi, dặn anh phải cẩn thận.

Anh cười cười, đồng ý, hai người nói thêm vài câu. Bởi vì chuyện quân bận rộn, dù là buổi tối cũng có điện thoại gọi tới, mỗi lần như thế đường dây đều báo bận.

“Chờ đã!”

Chân Chu nói một tiếng, hôn một cái vào điện thoại.

Bên kia khựng lại, dịu dàng nói. “Ngủ ngon, my love.”

..

Một đêm ngủ ngon, sáng hôm sau Chân Chu dậy thật sớm, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, rời Thành Đô về huyện Trường Nghĩa.

Ngoại trừ Vương sĩ quan, còn có cả mười người cảnh vệ đi theo cô, đường đi không dài cũng không ngắn, đường xe lại gồ ghề, dựa theo kế hoạch, ngồi xe một lát rồi lại lên tàu, sau đó lại đổi xe, phải mất khoảng 4, 5 ngày.

Vương sĩ quan cẩn thận, sắp xếp lộ trình cũng chu đáo, thuận buồm xuôi gió, ngày thứ ba, trước khi trời tối đã tới huyện Ngụy, buổi tối qua đêm ở huyện Ngụy, bởi vì thời tiết đột nhiên thay đổi, mưa đổ xuống như trút nước, tời sắp tối nhưng chỉ đi được một ít, xem ra đêm nay không thể vào huyện thành, chỉ có thể tìm một quán trọ trong trấn để qua đêm.

Đường huyện Ngụy bằng phẳng, không gập ghềnh, vào thời nhà Thanh, nơi đây từng là con đường tới lui của nhiều người buôn bán, mặc dù bây giờ không còn được như trước nhưng vẫn có không ít người tới đây, bởi vì hôm nay thời tiết thay đổi, quán trọ trên trấn cũng kín người, khi Chân Chu vào quán, trong quán cũng không còn phòng ở. Trong ngọn đèn mờ tối, bà chủ ôm đứa con năm, sáu tháng tuổi ở trong ngực, tựa vào quầy cho nó bú sữa, khách trọ đi qua cũng phải nhịn một cái. Thấy đoàn người Chân Chu đi vào trong, cũng biết là những người có lai lịch, vội vàng để đứa nhỏ đang khóc oe oe xuống, kéo vạt áo tới chào. Vương sĩ quan đương nhiên không nói ra thân phận đốc quân của Chân Chu, chỉ đưa một số tiền lớn thuê hai phòng sạch sẽ nhất.

Chân Chu đi vào trong căn phòng đã có người ở, khách ở đó ban đầu cũng không vui vẻ, cho nhiều tiền cũng không đi, Vương sĩ quan đưa lưng về phía Chân Chu, để lộ súng, người khách kia lập tức sợ hãi, vội vàng cầm tiền, dọn đồ rồi nhường phòng cho cô.

Khi Vương sĩ quan và khách trọ nói chuyện, Chân Chu không biết là gì nhưng khi thấy thái độ của vị khách này đột nhiên thay đổi như lật bánh, cũng biết Vương sĩ quan dùng thứ gì đó để uy hiếp. Cô không thích chuyện này, nhưng người cũng đã đi rồi, phòng ở trống không, đi vào bên trong, ăn vài miếng, tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.

Trong phòng có mùi ẩm mốc, giường lại cứng, bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc của trẻ em hoặc là tiếng bước chân, Chân Chu không ngủ được, tới nửa đêm, xung quanh yên tĩnh lại, cơn buồn ngủ chậm rãi kéo tới.

Trong khi đang mơ mơ màng màng, “đoàng” một tiếng, trong đêm bỗng nhiên vang lên tiếng súng, Chân Chu giật mình, mở choàng mắt.

“Đoàn đoàng đoàng đoàng”, ngay sau đó là một hồi tiếng súng vang lên, giống như bắn lên trên tường, cửa trước cửa sau cũng có.

Khách trong quán trọ cũng tỉnh dậy, một lát sau, tiếng quát tháo, tiếng khoác trẻ con, tiếng bước chân hốt hoảng của khách trọ vang lên bên ngoài.

Khung cảnh loạn lạc.

“Thổ phỉ tới - thổ phỉ tới- “

Có tiếng người hét to, giọng nói tràn đầy sợ hãi.

Đoạn đường này là nơi có nhiều khách tới, trị an trong huyện cũng rất tốt, lúc trước cũng không xảy ra chuyện gì, huống chi bây giờ Tứ Xuyên do Từ Trí Thâm kiểm soát, anh cũng hạ lệnh giữ gìn an ninh trật tự ở khắp nơi, những tên thổ phỉ cũng đã sớm không còn ở đây.

Đây là thổ phỉ tới từ đâu? Đêm hôm khuya khoắt lại tới nơi này?

“Phu nhân! Mau tỉnh lại!”

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Chân Chu vội vàng đứng dậy, thắp đèn dầu, mở cửa.

Vương sĩ quan cầm súng trong tay, vẻ mặt lo lắng, nói. “Bên ngoài xuất hiện một đám người thổ phỉ không rõ thân phận, khoảng chừng 40, 50 người, ai cũng có súng, bây giờ phu nhân chặn hết cửa trước và cửa sau, tôi cũng đã bảo anh em canh phòng trước sau, phu nhân đừng lo lắng, chúng ta cũng có súng, dù mất mạng cũng phải đảm bảo an toàn cho phu nhân, tới hừng đông thổ phỉ sẽ đi.”

Hắn mới dứt lời, bên ngoài lại vang tiếng tiếng súng, chắc chắn là cảnh vệ và thổ phỉ đang bắn nhau, người trong quán trọ cũng sợ hãi.

“Phu nhân, phu nhân khóa trái cửa lại, nghe được âm thanh gì cũng đừng ra ngoài, tôi đứng canh bên ngoài.”

Hắn rút một cây súng, mở chốt, sau đó đặt súng vào tay cô.

“Bên trong có đầy đạn, phu nhân cầm lấy phòng thân.”

Chân Chu cầm khẩu súng, nói với hắn. “Mọi người cẩn thận.” Sau đó làm theo lời của Vương sĩ quan, khóa trái cửa trước cửa sau, chậm rãi ngồi xuống đè nỗi sợ hãi trong lòng, nghiêng tai lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Tiếng súng bên ngoài đã dừng lại, xung quanh dần yên tĩnh lại, nhưng sau đó tiếng hét chói ta lại vang lên, sau đó, phía sảnh lớn đột nhiên vang lên tiếng gào khóc, một lát sau lại vang lên tiếng đá chân, Chân Chu nghe được âm thanh cầu xin của bà chủ. “Quân gia! Cầu xin các ngài thương xót! Những tên thổ phỉ này muốn cướp phu nhân các ngày, không liên quan tới những người thấp cổ bé họng như chúng tôi. Tôi làm ăn cũng khó khăn, huống hồ bên trong lại nhiều người như vậy, xin các ngày, con của tôi vẫn còn nhỏ...”

Hình như bà chủ dẫn con mình tới, kèm theo tiếng gào khóc của chị ta, tiếng con nít khóc cũng vang lên.

Tim Chân Chu đập thình thịch, chần chờ một chút, đứng lên, tới mở cửa, thấy bà chủ quỳ trên mặt đất, một tay ôm con, tay khác ôm chân Vương sĩ quan, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, Vương sĩ quan lạnh lùng, ra sức muốn thoát khỏi nhưng chân lại bị ôm chặt, chợt nghe phía sau mình vang lên âm thanh, vội quay đầu. “Phu nhân đừng để ý, đi vào đi.”

Bà chủ thấy Chân Chu xuất hiện, lập tức buông Vương sĩ quan ra, ôm con lết tới trước mặt Chân Chu, ôm lấy chân cô, khóc ròng. “Phu nhân, xin cô thương xót cho chúng tôi, thổ phỉ bên ngoài nhiều như vậy, đã vây quanh cái nhà trọ này rồi, tôi là người tái hôn, người chồng trước cũng chết trong tay thổ phỉ, nếu như người chồng bây giờ của tôi có chuyện gì, tôi cũng sẽ chết theo...Tôi không sống nổi nữa...”

Chị ta để con trong tay xuống, liên tục lạy Chân Chu.

Vương sĩ quan cũng không kiên nhẫn nữa, cạch một cái, mở chốt súng, nóng súng nhắm về phía bà chủ, giận dữ nói. “Toàn bộ mọi người tập trung lại, đừng chạy lung tung, muốn chết thì cứ đi ra ngoài. Biết phu nhân là ai không? Mau buông tay ra. Khóc nữa tôi bắn chết cô.”

Bà chủ lộ vẻ sợ hãi, co rúm người lại, chậm rãi buông cái tay đang túm Chân Chu ra, không dám cầu xin, lại ôm chặt lấy con mình, khóc không ngừng.

Chân Chu lấy lại bình tĩnh, bảo Vương sĩ quan thu súng, hỏi. “Biết những thổ phỉ kia tới từ đâu không?”

Vương sĩ quan lắc đầu, chần chờ một lát lại nói. “Có thể là người của Trương Hiệu Niên.”

Chân Chu trầm ngâm một lát.

“Anh nói thật với tôi đi, các anh em có thể giữ tới hừng đông?”

Vương sĩ quan lập tức nói. “Phu nhân yên tâm, tôi đã chuẩn bị đầy đủ đạn dược, mặc dù không có nhiều người nhưng anh em đều là người vào sinh ra tử với đốc quân, không thành vấn đề.”

Chân Chu thở phào nhẹ nhõm, nói với bà chủ đang ngồi trên mặt đất. “Chuyện xảy ra đêm nay nguyên nhân cũng là do tôi, xin lỗi mọi người, nhưng tôi không thể đi ra ngoài được, mới rồi chị cũng đã nghe rồi, sĩ quan này bảo đợi tới hừng đông là được rồi, tổn thất những gì, tôi sẽ bồi thường.”

Bà chủ cũng đã nhìn ra, muốn vị phu nhân không rõ lai lịch này đi ra ngoài với mình là chuyện không thể nào, lại thấy sĩ quan kia đang nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt hung dữ, không dám khóc lóc om sòm, chỉ ôm con đứng dậy rời khỏi.

Chân Chu về phòng tiếp tục đợi.

Bên ngoài vang lên tiếng thổ phỉ, sau đó là tiếng bắn nhau.

Thời gian trôi thật chậm, từng giây từng phút trôi qua dài như một năm.

Giằng co khoảng một tiếng, tới hơn hai giờ sáng, bỗng nhiên bên ngoài lại vang lên tiếng thét chói tai, trong không khí cũng xuất hiện mùi khói.

“Không xong rồi! Thổ phỉ phóng hỏa đốt phòng!”

Chân Chu sợ hãi, lập tức chạy ra ngoài, thấy Vương sĩ quan đang đứng bên ngoài, vẻ mặt sốt ruột nói. “Phu nhân, đám người kia đứng bên ngoài đã phóng hỏa đốt căn phòng! Không ở lại đây được nữa, sân sau có một chiếc xe lừa, cô tới đó đi, tôi và anh em sẽ đi đằng sau.”

Chân Chu không do dự, lập tức theo anh ta chạy tới sân sau.

Vì mình mà những người trong quán trọ lâm vào cảnh nguy hiểm, Chân Chu quả thực thấy lo lắng nhưng không thể làm gì.

Cô không thể rơi vào tay Trương Hiệu Niên, nhất là khi cục diện đang như thế này.

Cô đi tới sân sau, bò lên xe lừa, làm theo lời căn dặn của Vương sĩ quan, nằm úp sấp ở phía trên, hai tay nắm chặt hai bên.

Vương sĩ quan không để ý tới bên ngoài, điều động toàn bộ cảnh vệ tới đây, đích thân lái xe, ném một viên lựu đạn, kèm thèo tiếng nổ vang lên, bức tường sụp đổ, Vương sĩ quan đâm con lừa một nhát, con lừa bị đau không để ý tới nguy hiểm, cúi đầu chạy như điên ra ngoài.

Lựu đạn nổ chết hai tên thổ phỉ, số còn lại lấy lại bình tĩnh rồi hô hoán đồng bọn cưỡi ngựa đuổi theo, dọc đường liên tục bắn súng, Chân Chu nằm úp sấp trên xe, thỉnh thoảng còn cảm nhận được đạn lướt qua người mình.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng súng, hình như lại có một đám người đuổi theo, chiến đấu với đám thổ phỉ kia.

Vương sĩ quan thả chậm tốc độ, Chân Chu bò dậy từ trên xe lừa, quay đầu thấy có người cưỡi ngựa đuổi theo, cao giọng hô. “Không sao, là người bảo vệ chúng ta, nghe được tiếng động nên chạy tới đây. Thổ phỉ đã chết một nửa, nửa còn lại chạy mất! Không sao rồi.”

Mặc dù Chân Chu chưa lấy lại bình tĩnh nhưng cũng thở phào một hơi, bây giờ mới phát hiện mình đổ mồ hôi lạnh, lau sạch rồi quay đầu vui vẻ nói. “Vương sĩ quan! Chúng ta an toàn rồi.”

Cô vừa dứt lời, bóng người phía trước đột nhiên lung lay, Vương sĩ quan ngã xuống, cô sợ hãi vội vàng chạy xuống dưới nhìn, thấy hắn đã hôn mê, bả vai liên tục chảy máu, sắc mặt tái nhợt, vội vàng chặn vết thương của anh ta rồi gọi người tới.

Những người kia nhanh chóng chạy tới, ba chân bốn cẳng cầm máu cho Vương sĩ quan.

Chân Chu thoáng bình tĩnh lại, nhìn những người tới bảo vệ mình, ánh mắt lộ vẻ biết ơn.

Người dẫn đầu đoàn người khoảng 30 tuổi, khuôn mặt hết sức bình thường, duy chỉ có đôi mắt thoạt nhìn khá có thần, nhìn về phía Chân Chu, thái độ cung kính, nói. “Một cái nhấc tay mà thôi, chỉ trách anh em tới quá trễ nên mới khiến Từ phu nhân sợ hãi. Tuy thổ phỉ đã đi nhưng nơi đây vẫn chưa an toàn, hay là tối nay phu nhân theo chúng tôi vào thị trấn nghỉ ngơi thật tốt, trị thương cho những anh em này, sáng mai lên đường cũng không muộn.”

Lời này của hắn ta cũng không có gì sai, nhưng Chân Chu vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, chần chờ một lát, nhìn người đàn ông, bỗng nhiên nghĩ tới.

Từ đầu tới cuối cô chưa từng tiết lộ thân phận của mình, mới vừa rồi những người này chiến đấu với đám thổ phỉ, chưa từng nói gì với cô.

Thế nhưng người này lại biết thân phận của cô.

Chỉ có hai khả năng, hoặc là người cùng phe với Trương Hiệu Niên, hoặc là một người khác, cũng có ý đồ xấu.

Cô lui về sau một bước, người đàn ông này lại vô cùng khôn khéo, hình như đã nhìn thấu suy nghĩ của Chân Chu, ra dấu cho người bên cạnh, mấy khẩu súng nhắm về phía Chân Chu.

“Từ phu nhân, cô đã không chịu đi cùng tôi, vậy chỉ có thể tự mang phu nhân đi...”

Người nọ cúi đầu, cung kính nói với Chân Chu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.