Tiếng bước chân của Từ Trí Thâm nhanh chóng biến mất, Chân Chu đóng cửa lại, một mình nằm trên chiếc giường vốn đã chuẩn bị cho hai người mới nhận ra tim mình đập thình thịch, chực chờ vọt lên cổ họng.
Quả nhiên lòng anh cứng như đá, không biết còn tuyệt tình hơn Hướng Tinh Bắc bao nhiêu, không chút lưu luyến với cô gái ôm linh bài gả cho anh, ba năm phải nhìn “di ảnh” của anh, mở miệng đã bảo cô về nhà.
Làm một người phụ nữ yếu đuối, hạ thấp bản thân mình một chút quả thực rất có tác dụng, thế nhưng còn phải chọn đối tượng. Đối với người đàn ông lòng dạ sắt đá này, nếu như cô đứng trước mặt anh xin xỏ, khẩn cầu anh, hoặc là khóc nức nở giống Bạch Cô nói, thậm chí đòi thắt cổ, cuối cùng cũng chỉ nhận được sự kinh thường từ anh.
Cô muốn phục hồi khả năng nói chuyện, chuyện này là sự thật.
Mấy ngày nay, cô từng thử phát ra tiếng. Cô có thể phát ra tiếng, chắc chắn dây thanh quản không có vấn đề, vấn đề là tại lưỡi của cô, bên dưới giống như có một vật vây lấy lưỡi, không thể vận động linh hoạt như người bình thường.
Chân Chu nhớ lại ký ức tuổi thơ của Tiết Hồng Tiên, khi cô còn nhỏ, bởi vì mỗi khi mở miệng đều nói khó nghe, bị các bạn cùng lứa trêu chọc, cộng thêm cả chuyện cha lại chết sớm, mẹ đi đâu không rõ tung tích, anh trai lại lớn hơn cô nhiều tuổi, dù quan tâm chuyện ăn uống của cô, nhưng cả ngày đều phải kiếm cơm, cũng không chăm sóc em gái cho tốt, dưới hoàn cảnh như vậy, Tiết Hồng Tiên cũng không thích mở miệng nói chuyện, sau khi lớn lên tự nhiên biến thành người câm.
Kiếp trước cô chưa bao giờ phải chịu ám ảnh tuổi thơ, nếu như phẫu thuật xong, lưỡi có thể hồi phục như thường, cô tin sau khi luyện tập sẽ nói chuyện được.
Vậy nên khi đưa ra yêu cầu này với anh, anh sẽ không cảm thấy cô đang cưỡng ép mình, cũng có thể ở bên anh, tiện thể lại còn có cơ hội chữa bệnh, một mũi tên trúng ba con nhạn, sao lại không được?
Anh không hề hay biết, tự cho là mình hiểu rõ suy nghĩ của cô, vậy nên gật đầu đồng ý.
Dù mọi chuyện thuận lợi là vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc rồi lại xa lạ này, dù cho đã qua hai kiếp, cả đời này cô cũng không có khả năng quen tay làm nhanh, đối xử với anh như bình thường.
Thời gian qua, cô dần dần tin, con mèo đen điều khiển số mệnh con người ấy muốn cô và anh cùng nhau trải qua luân hồi, cải tử hoàn sinh, có thể cũng không phải chỉ vì cứu Hướng Tinh Bắc.
Mỗi lần luân hồi rồi lại gặp nhau là thêm một lần tu hành, thề nguyện sống chết bên nhau, cùng nhau trải qua hoạn nạn, yêu nhau, nhận được tình yêu như ý muốn.
...
Tối hôm đó Từ Trí Thâm không ngủ trong phòng Chân Chu nhưng cũng không ra khỏi viện, để người hầu dọn dẹp thư phòng phía Nam trong viện rồi tới đó nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ, lão Lưu và Tiểu Liên đưa nước rửa mặt cho anh.
Để chậu đồng trên kệ gỗ lim, bên cạnh là một miếng xà phòng thơm khắc hình người phụ nữ Tây, đó là đồ Bạch phu nhân chuẩn bị cho anh. Anh đứng trước chậu đồng, hơi cúi người xuống rửa tay, lòng bàn tay đen sì, dùng xà phòng thơm rửa hai lần nhưng cũng không hết, nét búc mực mềm mại vẫn lưu lại trong lòng bàn tay anh, mặc dù đã nhạt nhưng lại đang nhắc nhở anh về sự tồn tại của chúng.
Lão Lưu và Tiểu Liên đứng bên cạnh anh, hình như cũng tò mò với bí mật trong lòng bàn tay anh, đôi mắt không ngừng nhòm ngó về phía anh.
Từ Trí Thâm đuổi người hầu đi, cũng không rửa tay nữa. Bây giờ đã muộn, cộng thêm xã giao cả ngày, rửa mặt xong, anh nằm luôn xuống giường.
Trước khi ngủ còn xòe bàn tay của mình ra lần nữa, nhìn chăm chú.
Nét chữ trong lòng bàn tay đã nhạt đi, nhưng anh vẫn có thể đọc được, mấy chữ “Gả cho người đàn ông tốt” hình như sẫm màu hơn các chữ còn lại, liếc một cái đã nhận ra.
Từ Trí Thâm cảm thấy có chút phiền muộn, vệt đen trong lòng bàn tay chưa biến mất, anh lại thức dậy rồi rửa tay thêm một lần nữa.
...
Ngày hôm sau, tin tức cậu ba về nhưng không ngủ cùng phòng với mợ ba câm điếc giống như một ngọn gió, thổi vào từng ngóc ngách của Từ gia. Khi người hầu và nha hoàn nói chuyện với nhau, lời nói vẫn luôn chứa vẻ thương xót cho mợ ba, nhưng vẻ thương xót này còn kèm theo vẻ hả hê. Mợ ba thật đáng thương, nhưng cũng chẳng trách được cậu ba, cả ngày mặt mày ủ rũ, xui xẻo, còn thắt cổ tự tử, tới đây cũng chỉ chăm sóc cho bài vị của cậu ba, bây giờ cậu ba về rồi, sao cô có thể ngồi yên làm mợ ba nữa?
Mấy ngày đầu khi Từ Trí Thâm mới về, bện rộn giống như con quay. Anh không còn là thiếu niên mười năm trước, bỏ nhà đi một lời không nói nữa. Huyện trưởng, các bậc trưởng bối cùng đủ loại người muốn gặp anh, mục đích cũng chỉ có hai loại, một là trèo cao, hai là nhờ vả. Vài ngày sau, sau khi Từ Trí Thâm ra ngoài về, mới tới trước của nhà chính đã gặp anh trai Từ Chí Châu, hai người vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong.
“Em ba, may là em về rồi, em không biết đâu, mấy năm nay, tuy lão thái thái không nói gì nhưng thực ra vẫn hay trách móc anh vì khi ấy không cản em lại, bây giờ cũng không còn như xưa nữa, khắp nơi loạn lạc, làm ăn khó khăn, tiền thuê đất ruộng cũng không thu được hết, anh cũng hết lòng hết dạ để giữ vững sản nghiệp của Từ gia, thế nhưng lão thái thái vẫn không vừa lòng. Bây giờ em về rồi, em và Trương đại soái cũng quen biết nhau, sau này đi đâu cũng giữ được mặt mũi. Anh trai em vô dụng, nếu như bây giờ em đã về, chuyện trong nhà cứ để em lo đi, anh giao cả cho em, sau này cũng được thoải mái hơn rồi.”
Cậu cả vô cùng thân mật với người em này, vừa đi vừa nói mình không có năng lực gì, giọng nói bất đắc dĩ.
Từ Trí Thâm cũng thấy trước đây mình không biết suy nghĩ, thành thật nói xin lỗi, cũng thấy vô cùng hối hận. Nhưng việc quân còn chưa lo xong, không thể ở nhà lâu, chuyện trong nhà sợ rằng vẫn phải phiền anh trai lo lắng.
Cậu cả cũng rất thương người em trai này của mình, anh về, anh ta cũng vui vẻ, nhưng liên quan tới chuyện kinh doanh của Từ gia vẫn phải cân nhắc một chút, thử dò xét suy nghĩ của người em này, bây giờ cũng chẳng có gì đáng ngại, thở phào nhẹ nhõm, thân thiết vỗ bả vai của em trai mình, nói. “Em ba, nghe nói em không thích mợ ba sao? Nếu như buổi tối không đi đâu, anh trai dẫn em đi giải trí, thả lỏng gân cốt? Em đi nhiều nơi, chắc chắn gặp được nhiều trò vui, nhưng anh trai chắc chắn sẽ khiến em thoải mái.”
Từ Trí Thâm mỉm cười từ chối, cậu cả cười haha, lắc đầu. “Em vẫn không thích nơi nông thôn này, vậy thôi, anh trai em cũng không ép. Nếu như lão thái thái biết, chắc chắn sẽ trách móc anh. Tới nhà anh ăn cơm đi, chị dâu em đã bảo anh nói với em mấy lần rồi.”
Từ Trí Thâm cười. “Để lần khác đi anh. Em mới ăn bên ngoài rồi.”
Cậu cả gật đầu, hai anh em tạm biệt nhau, Từ Trí Thâm đi tới phòng Từ lão thái, thấy trước mặt mình là mợ hai Chiêu Đệ, trên ngón tay còn mang móng tay giả, cầm khăn mùi xoa, dẫn theo hai nha đầu đi ra từ bên trong. Anh chào chị dâu rồi nhường đường cho cô ta.
Mợ hai nở nụ cười, cười với Từ Trí Thâm, sau đó nhìn xung quanh. “Mấy hôm nay sao không thấy mợ ba tới thăm hỏi lão thái thái? Bây giờ cũng khác rồi, nó là mợ ba thật sự rồi, sao còn không ra cửa, tuy lão thái thái không nói nhưng trong lòng cũng chẳng vui đâu. Em cũng biết lão thái thái rất trọng quy củ.”
Từ Trí Thâm cười cười, gật đầu. “Chị dâu, có em thăm lão thái thái là được rồi.”
Mợ hai than một tiếng. “Chị hai đây nói thêm một câu, chú dạy mợ ấy nhiều chút, lúc trước nó còn tự tử nữa, lão thái thái thương mợ ấy nên không tình toán nhiều, bây giờ chú về rồi, chị chỉ sợ người ta chỉ trỏ sau lưng thôi.”
Bước chân Từ Trí Thâm dừng lại, khẽ nhíu mày. “Cô ấy tự tử?”
Mợ hai hơi ngẩn ra. “Chú không biết à?”
Từ Trí Thâm thực sự không biết, mấy hôm nay anh bận rộn, chỉ nhớ tới cô mỗi khi rửa tay, mỗi lần vô ý cũng nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, tuy nét chữ mềm mại đã bị xóa sạch.
Mợ hai nhỏ tiếng. “Chuyện này cũng lâu rồi, không phải chuyện lớn gì. Mợ ấy treo cổ trong phòng, xem ý của mợ ấy, chắc là không chịu nổi nữa, muốn được tự do.”
Không thể không nói mợ hai cũng ghen tị, ghét bỏ, cô ta nhìn khuôn mặt lạnh lùng của chú ba nhà mình, trong lòng cảm thấy hả giận, lau lau gương mặt, an ủi nói. “Chú ba, chú cũng đừng suy nghĩ nhiều. Lão thái thái đã không cho ai nhắc tới, người bên ngoài cũng không biết đâu.”
Từ Trí Thâm nhếch môi, nhíu mày nhìn mợ hai, xoay người tiếp tục đi về phía trước, bước chân vẫn như thường. Tới trước cửa phòng Từ lão thái, anh bỗng nhiên dừng lại, gọi một người hầu tới, bảo người hầu đưa mợ ba tới đây.
Khi Chân Chu tới, sắc trời đã hơi tối, từ xa xa đã thấy Từ Trí Thâm đứng dưới gốc quế trước phòng của Từ lão thái, bóng anh hòa cũng bóng cây, không khí yên tĩnh.
Cô chần chờ một chút, cuối cùng nhìn anh rồi đi về phía anh.
“Đi theo tôi.”
Anh lạnh nhạt nói, xoay người đi vào bên trong.
Chân Chu cắn môi, đi theo bóng lưng người đàn ông bước vào cửa.
Từ lão thái đã ăn xong cơm tối, bây giờ đang ngồi hút thuốc, trên bàn châm một ngọn đèn dầu, ánh sáng trong phòng mờ mờ.
Huyện Trường Nghĩa tuy ở xa xôi, nhưng mấy nhà giàu trong huyện cũng đã bắt đầu kéo điện, mua đồ đạc quý hiếm. Nhưng Từ lão thái không mấy hứng thú với những chuyện này, Từ gia vẫn sống theo quy củ thời xưa, người hầu trong nhà cũng chỉ nghe nói có một loại đèn kiểu mới, thắp lên chẳng những sáng mà còn không có khói như đèn dầu.
Từ Trí Thâm dẫn Chân Chu đi vào trong, đứng chắn trước mặt cô, nói tóm tắt mọi chuyện với Từ lão thái.
Có thể nhìn ra dường như Từ lão thái có chút không vui, im lặng một lát, sau rồi cũng không nói gì, trong phòng chỉ có âm thanh rít thuốc.
“Bà, cô ấy cũng đồng ý rồi. Con cũng đồng ý sẽ chữa bệnh cho cô ấy.”
Từ Trí Thâm ngẫm nghĩ một lát, bổ sung thêm.
Từ lão thái nhìn Chân Chu đứng sau Từ Trí Thâm, dụng giọng mũi ừ một tiếng. “Cô cũng đồng ý sao?”
Chân Chu bước lên, nhìn Từ lão thái, hơi cúi đầu rồi khẽ gật.
“Tùy hai đứa thôi, ta cũng không còn cách nào.”
Bà đưa tẩu thuốc cho mẹ Đinh, chậm rãi nằm xuống.
Từ Trí Thâm đi tới, ngồi bên cạnh bà xoa chân cho bà.
Chân Chu đứng trong phòng một lát, thấy không ai để ý tới mình, cô giống như một kẻ dư thừa, vì vậy, chậm rãi lui ra ngoài.
..
Từ Trí Thâm nhanh chóng làm xong mọi chuyện, giống như Chân Chu là bệnh dịch gì đó, muốn nhanh chóng hất cô ra.
Ban đầu là minh hôn, bây giờ người sống đã về rồi. Sáng hôm sau, bà mối trước đây đưa tất cả bồi thường của Từ lão thái cho nhà bên kia, sau đó báo người nhà tới đón Chân Chu.
Từ sau đêm hôm đó, Từ Trí Thâm hoàn toàn không quan tâm tới Chân Chu nữa, cũng không xuất hiện. Từ lão thái hình như cũng có chút giận Chân Chu, bồi thường xong xuôi thuê người đánh xe đưa tất cả tới trước cửa hàng dầu mè trên trấn, tiền xếp thành tầng. Tiết Khánh Đào và Bạch Cô không còn cách nào khác, cũng không dám oán trách với mọi người Từ gia độc ác, hà khắc, nuốt những lời muốn nói xuống, một ngày sau, hai vợ chồng mướn một cái xe lừa chạy lên thị trấn, buổi trưa đã tới cửa Từ gia, nói với người hầu mình tới đón người.
Chân Chu đã dọn xong đồ đạc từ tối qua, nhanh chóng xuất hiện.
Không có người nào nhà họ Từ tới tiễn cô, người hầu giúp cô xách đồ tới cửa, sau đó xoay người đi.
“Em gái, lên xe thôi.”
Mặt trời treo cao, ve sầu trên cây liễu kêu vang, Tiết Khánh Đào đứng dưới mặt trời đợi cô, trán đều là mồ hôi, thấy Chân Chu đi ra, vội vàng chạy lên cầm túi quần áo trong tay cô.
Bạch Cô dùng ánh mắt trách móc nhìn Chân Chu, đi tới gọi người hầu, cười. “Có thể cho tôi gặp cậu ba được không?”
Thấy người hầu lộ vẻ khinh thường, vội vàng nói. “Tôi có việc mà. Không phải là không muốn đi đâu, bà giúp tôi nói với cậu ba đi.” Nói rồi còn đưa chút tiền cho người hầu.
Người hầu suy nghĩ một lát, bảo cô ta chờ ở đó rồi đi vào.
Tiết Khánh Đào thở dài, đưa Chân Chu lên xe trước, Bạch Cô ngăn cản, nghiêm mặt nói. “Chờ đây đi.”
Qua hai mươi phút sau, cậu ba cũng xuất hiện, không mặc quân trang, chỉ mặc một bộ quần áo dệt vải trắng như tuyết, trên trán rủ xuống vài sợi tóc đen, dáng dấp tuấn tú, hình như đang ngủ trưa thì bị người ta đánh thức, vẻ mặt không kiên nhẫn, ánh mắt nhìn Chân Chu, thản nhiên nói. “Chuyện gì?”