Chân Chu chậm rãi thở phào một hơi, căng thẳng trong người biến mất không còn dấu vết, cái đầu cúi xuống, không để ý tới con người đang nhìn mình chằm chằm kia. Sau đó, cơ thể nàng nhẹ bẫng, thân thể cách xa mặt đất, lướt qua hàng cây rậm rạp trong rừng, bên tai vù vì, trở lại sơn môn ba ngày trước nàng mới ra, quay lại Luyện Tâm đ*o Xá.
Vào thời gian này, đệ tử trong sơn môn đã đi ngủ, xung quanh lặng yên không một tiếng động, trên đường đi không thấy một bóng người. Thanh Dương Tử mang Chân Chu vào phòng ngủ rồi thả nàng xuống.
Từ khi chàng xuất hiện đến bây giờ, một câu cũng không nói với nàng, Chân Chu cũng cảm nhận được cơn giận của chàng, không khỏi có chút ngạc nhiên. Vốn là nàng chỉ muốn biết chàng đã buông bỏ mình hay chưa, ai ngờ lại chọc chàng giận thành như vậy, chuyện này có hơi hiếm thấy, giống như một người bình thường hiền lành dịu dàng bỗng nhiên giận dữ với ngươi, khó tránh khỏi chuyện khiến người ta thấp thỏm lo âu.
Không khí nặng trịch, Chân Chu cũng không dám thở mạnh, cúi đầu chờ chàng mở miệng, chờ một lát cũng không nghe được giọng nói của chàng, không nhịn được ngẩng đầu lén liếc mắt, thấy đôi mắt chàng vẫn nhìn mình chằm chằm, trong lòng yên tâm hơn, lại không dám nhìn chàng, nhanh chóng cúi đầu.
“Tại sao không phản kháng? Không phải chỉ cần một câu chú của nàng cũng hủy đi hơn nửa sơn môn sao?”
Khuôn mặt chàng lạnh tanh, bỗng nhiên mở miệng hỏi nàng.
Chân Chu vẫn không lên tiếng.
Thanh Dương Tử nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng, nhớ tới chuyện mấy ngày nay mà mình nhìn thấy trong Thiến Cơ Kính, bị khỉ tinh bắt nạt, bị chồn tinh rượt đuổi, giống như con thú hoang bị lạc đường, không có cảm giác phương hướng, lại còn suýt rơi vào đầm lầy, may mắn thoát khỏi, sau đó lại gặp chuyện, suýt nữa bị con rắn kia...
Nghĩ tới hình ảnh nàng quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, để con rắn đó quấn trên người, chàng không thể hình dung được tâm trạng của mình khi đó, sắc mặt càng thêm lạnh đi. “Nàng không phản kháng được hay là có mưu đồ gì khác?”
Hình như bị chàng nhìn ra rồi.
Trong lòng Chân Chu căng thẳng, ngẩng đầu lên trợn to cặp mắt xinh đẹp, vẻ mặt nghiêm túc. “Thượng Quân, tuy chàng cứu ta, ta rất cảm kích nhưng ý chàng là gì? Chàng nghi ngờ ta?”
Thanh Dương Tử không nói lời nào.
Nàng tiếp tục nói. “Đúng thế đấy, là ta cố ý không phản kháng, ta có mưu đồ khác! Ta là rắn tinh, trời sinh vốn đã như vậy! Ta không dám làm bẩn chàng, thế nên đi tìm đồng loại giải quyết, chuyện này chàng cũng muốn quản sao? Ta không cần chàng quan tâm, ta đi ngay! Đừng nói tới chuyện bị người khác bắt nạt, cho dù chết ở bên ngoài cũng không liên quan gì tới chàng!”
Nàng ầm ĩ xong, quay đầu đi ra bên ngoài, mới đi tới của đã bị một bình phong vô hình cản lại, bất kể dùng sức thế nào cũng không phá được bức bình phong vô hình kia, giận dữ quay đầu nói với Thanh Dương Tử. “Không phải chàng đuổi ta đi sao? Giờ ý chàng là gì?”
Tức giận của Thanh Dương Tử biến mất không còn tăm hơi, vẻ mặt khôi phục lại như thường, lạnh lùng nói. “Nàng không được đi đâu cả, đợi ở đây đi! Chờ ta tìm được nơi thích hợp ta đưa nàng tới đó.”
Chàng làm kết giới tan biến, không quay đầu lại.
Nàng giương nanh múa vuốt, phô trương thanh thế, chàng lại nhường nàng.
Chờ tới khi bóng dáng của chàng biến mất, Chân Chu đè vui mừng trong lòng lại, vừa sợ lại vừa vui, ngẩn người, cảm thấy hai chân như muốn nhũn ra, nằm trên chiếc giường mây quen thuộc, thở dài một hơi.
Rốt cục chàng cũng nói với nàng. “Chờ ta tìm được nơi thích hợp ta đưa nàng tới đó”, chuyện này là chuyện tốt, nhưng vẫn chưa đúng ý nàng.
Cái nàng muốn là để cho chàng tự nguyện giữ nàng lại, dù nàng hủy sơn môn, ngủ với chàng lần nữa chàng cũng sẽ không đuổi nàng đi.
...
Tới nửa đêm, trong núi bắt đầu xuất hiện giông tố, tiếng sét bắt đầu vang rền, cửa lớn của đạo xá bị người ta khẽ đẩy ra một khe hở, Thính Phong chạy vào, cẩn thận đi tới tọa đài, ngửa đầu nhìn Thanh Dương Thượng Quân đang nhắm mắt ngồi thiên, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Thanh Dương Tử mở mắt nhìn Thính Phong, hỏi. “Sao không đi ngủ?” Giọng nói ôn hòa.
Một tiếng sấm lại vang lên, Thính Phong rụt cổ lại. “Thượng Quân, con mới bị tiếng sấm đánh thức, nhớ tới Chu Chu...”
Y cẩn thận nhìn sắc mặt Thanh Dương Tử, hình như là sợ hắn sẽ tức giận, thấy vẻ mặt hắn vẫn bình thường, lấy hết dũng khí ấp a ấp úng nói tiếp “Nàng sợ tiếng sét....không biết bây giờ đang ở đâu...chắc là rất sợ.”
Thanh Dương Tử nhìn Thính Phong, nói. “Không cần lo lắng cho nàng, ngươi quay về ngủ đi.”
Thính Phong biết mình không thể nào khiến Chu Chu quay về, sợ quấy rầy chuyện tu khí của Thượng Quân, lạy một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
Thanh Dương Tử nhìn bóng dáng tiểu đồng biến mất trong đại điện, nhắm hai mắt lại.
Dông tố tới nhanh, đi cũng nhanh, sau khi mưa to qua đi, tiếng ếch bên ngoài bắt đầu kêu, ngoài cửa đại điện có giọt nước mưa đọng lợi, rơi xuống bậc thềm kêu tí tách, trong góc tối đèn dầu không chiếu tới, có một bóng dáng đang ngồi.
Một lát sau, bóng người ấy lấy hết dũng cảm đứng dậy từ trong góc, im hơi lặng tiếng lại gần tọa đài, chỉ đi mấy bước đã thấy Thanh Dương Tử khẽ nhúc nhích, vội vàng quay người ngồi vào góc tối vừa nãy.
Thanh Dương Tử đã sớm phát hiện nàng tới đây, chỉ là mới rồi không dám vạch trần, nhắm mắt nói. “Ra đây.”
Chân Chu “Ồ” một tiếng, đứng dậy khỏi góc phòng, dừng lại trước cầu thang tọa đài, nhẹ giọng nói. “Mới rồi sấm sét, ta ngủ không yên, một ngươi cũng cảm thấy cô đơn, vừa rồi ta không nên tức giận với Thượng Quân, là ta không tốt, thế nên tới đây xin lỗi Thượng Quân, hy vọng Thượng Quân không giận ta...”
Giọng nói của nàng dịu dàng, cơ thể mềm mại, khác xa với người vừa rồi còn ầm ĩ với chàng.
Thanh Dương Tử đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, trong lòng giống như có một dòng suối ấm chảy qua, mở mắt nhìn nàng nhưng vẫn không mở miệng.
Chân Chu hơi ngửa mặt, đôi mắt tròn vo tràn đầy vẻ vô tội. “Tuy chuyện Thượng Quân nghi ngờ khiến ta vô cùng đau lòng, nhưng ta biết Thượng Quân muốn tốt cho ta, nếu không sẽ không tới đó cứu ta. Thực ra lúc đó, ta vô cùng sợ hãi...”
Nàng ngừng lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi, giọng nói run rẩy. “Con rắn kia thật sự rất đáng sợ, vừa thối lại vừa ghê tởm, nó đuổi kịp ta, quấn chặt lấy ta, nặng tựa ngọn núi, ta thở không được, trong đầu trống rỗng, không nhớ được chuyện gì...Nếu như Thượng Quân không tới kịp để cứu ta, ta không biết sau đó phải làm sao...”
Bả vai nàng hơi co rúm lại, chậm rãi cúi đầu, không nhúc nhích.
Ánh đèn rọi vào hai gò má trắng nón của nàng, hai hàng lông mi rũ xuống, khịt khịt mũi, giống như đứa nhỏ làm sai chuyện đang chờ người lớn dạy dỗ.
Thanh Dương Tử nén lại cảm giác muốn mở miệng an ủi nàng, vẫn không nói lời nào.
Chân Chu hít sâu một hơi, lại ngẩng đầu lên lần nữa, ngước nhìn người đạo sĩ trẻ tuổi đang ngồi im như tượng trên tọa đài.
“Thượng Quân, tuy chàng mới nói ta có thể ở đây, nhưng chàng còn nói sau này tìm được nơi phù hợp sẽ đưa ta tới đó. Chàng không biết đâu, tuy ta tới nơi này không lâu nhưng thực sự rất thích nơi này, xem đây giống như nhà của ta. Thượng Quân, nếu như chàng định đưa ta đi, vậy đừng giữ ta lại nữa, tránh cho lúc chàng đưa ta đi ta lại đau lòng thêm...”
Nàng dừng lại.
“Tối nay ta thực sự mêt mỏi, không đi đâu được, cảm ơn Thượng Quân đã để ta ở lại, sáng mai ta sẽ tự rời đi.”
“Ta không quấy rầy Thượng Quân nữa, ta đi trước...”
Nàng cúi đầu, xoay người chậm rãi rời đi, khi bước gần tới cửa, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Thanh Dương Tử, từng câu từng chữ. “Nàng đừng hồ đồ nữa, ngay cả phương hướng cũng không biết, tu linh thấp, ai cũng có thể bắt nạt nàng, nàng còn định đi đâu?”
Chân Chu giật mình, dừng bước, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của chàng, cắn môi nói. “Sau này ta sẽ cố gắng cẩn thận...”
Chàng yên lặng một lát, bỗng nhiên đứng dậy, áo đạo sĩ bay bay, xuống dưới tọa đài, đi về phía nàng. “Linh lực của nàng còn thấp, ngay cả bản năng cũng không khống chế được. Trước tiên cứ ở đây đi, ta bảo Quảng Thành Tử dạy nàng tu khí, học cách khống chế bản năng, tránh chuyện..”
Chàng dừng một chút, đổi giọng. “Nói chung, chờ tới khi nàng có thể tự vệ, khi đó nàng đi cũng chưa muộn.”
A a, lên tiếng rồi, rốt cục cũng vẫn lên tiếng!
Chân Chu đè cảm giác vui vẻ trong lòng xuống, nhìn Thanh Dương Tử, lắc đầu. “Quảng Thành Tử không thích ta, chắc chắn sẽ không dạy ta...Hơn nữa y rất dữ dằn, ta nhìn thấy hắn là đã sợ, ta không được thông minh, lại sợ hắn, nhất định học không vào. Thượng Quân, nếu như chàng đã đồng ý giúp ta, có thể đổi người dạy cho ta luôn được không?”
Thanh Dương Tử chần chờ một chút, trong lòng bắt đầu nghĩ tới những người khác.
Trong số đệ tử đời hai, tuy Huyền Thành Tử tốt tính nhưng không am hiểu chuyện tu khí.
Vô Vi Tử tu khí rất tốt, nhưng lại không kiên trì, cũng không hợp để dạy nàng.
Thanh Tịnh Tử tu khí cũng tốt, tính cách cũng được, khá thích hợp, nhưng...
Thanh Tịnh Tử vẫn còn trẻ, nếu như thấy được nhan sắc của nàng, lỡ như hắn không chuyên tâm tu luyện nữa, vậy thì trái với dự tính ban đầu của Thanh Dương Tử rồi.
Nghĩ tới tam đại, tứ đại đệ tử...
Nghĩ tới nghĩ lui, trong sơn môn có nhiều người như vậy nhưng không ai hợp để dạy nàng.
Chân Chu thấy chàng không mở miệng, không nhịn được nói rằng. “Ta muốn Thượng Quân dạy ta!”
Thanh Dương Tử hơi giật mình, cảm giác khó chịu mắc nghẹn trong cổ họng không chịu tuôn ra, còn đang chần chờ, nàng đã cười. “Thượng Quân là người tốt, nếu chàng đồng ý, ta nhất định sẽ học thật giỏi, không khiến chàng mất mặt.”
Thanh Dương Tử đột nhiên cảm giác được nơi nào đó đang dần thay đổi, thế nhưng chàng không biết là ở đâu, nhìn khuôn mặt cười của nàng, không thể nói một chữ “Không” ra khỏi miệng.
Chàng lấy lại bình tĩnh, từ tốn nói. “Ta dạy cho ngươi tu khí cũng được, ngươi chăm chỉ học tập là được rồi. Vậy ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy ngươi tu khí!”