CHƯƠNG 7
“Ta gọi điện thoại cho Lam Viên , bọn họ nói ngươi đã rời khỏi… Ngươi tới vừa lúc, Bảo Bảo hắn ── “
“Câm miệng!” Y hét lớn một câu đánh gãy lời của tiểu Nhạc, sau đó đẩy cửa phòng bệnh ra đi vào đi, Mạc Bảo Bảo lẳng lặng nằm ở trên giường, tĩnh lăng giống như hô hấp đã đình chỉ.
Y vươn tay, lại chậm chạp không dám đụng chạm vào hắn, cuối cùng, y cắn răng, nhắm mắt lại, chậm rãi tiếp cận… Một cỗ cảm giác ấm áp ướt át truyền lên tay y, y nhìn chăm chú, Mạc Bảo Bảo đang liếm ngón tay của mình.
“Ngươi ──” hắn ── hắn đã tỉnh lại? !
“Hi…” Mạc Bảo Bảo nở nụ cười, thanh âm mỏng manh: “Cậu sao lại chật vật như vậy…”
“Tôi ──” Huống Đông Tuần cảm thấy, tầm mắt một mảnh mơ hồ, gương mặt lành lạnh …
Mạc Bảo Bảo muốn giơ cánh tay lên, nhưng lực bất tòng tâm.”Sao cậu khóc…”
Huống Đông Tuần lung tung lau mặt, quả nhiên một mảnh thấm ướt! Trời! Y cư nhiên rơi lệ , y cũng nhớ không rõ lần đầu tiên mình khóc là khi nào, mà hôm nay, y cư nhiên ở ngay đây trước mặt nam nhân đáng giận này không hề phòng bị mà rơi lệ !
“Tôi mơ thấy cậu chết …”
“Mộng đều là trái ngược…” Mạc Bảo Bảo lơ đểnh cười cười, gặp Huống Đông Tuần vẫn rơi lệ không ngừng, liền hay nói giỡn nói:
“Cậu đừng khóc … Cậu, cậu không phải yêu tôi rồi chứ…”
Yêu hắn? ! Y sẽ ── yêu thương hắn? !
“Con mẹ nó ngươi thúi lắm! Tôi mới không có yêu cậu ── “
Huống Đông Tuần đột nhiên điên cuồng lên, y bỏ tay Mạc Bảo Bảo ra, nhấc chân định đạp lên người hắn, may mắn Tiêu tiểu Nhạc cùng nam nhân tóc vàng nhào lại ngăn y lại, bằng không Mạc Bảo Bảo thật vất vả vượt qua nguy hiểm thực có thể lại bị y đánh ngất.
Sau đó Mạc Bảo Bảo bị dời đến phòng bệnh bình thường, Huống Đông Tuần không đi cùng, mà là đi đến hoa viên sau bệnh viện, lấy một điếu thuốc ra hút.
Trong làn khói trắng tràn ngập, Tiêu tiểu Nhạc cùng nam nhân tóc vàng đi tới.
“Ta gọi là Pitt, là vị hôn phu của tiểu Nhạc.” Nam nhân nói một hơi lưu loát tiếng phổ thông.
“Vị hôn phu Tiêu tiểu Nhạc không phải Mạc Bảo Bảo sao ? ” Y nhớ rất rõ hộ sĩ ở bệnh viện này đã như thế nào mà nói chuyện này với mình, bởi vì chuyện này còn làm cho mình giận dữ, tưởng bị đôi cẩu nam nữ này đùa bỡn !
“Bởi vì Bảo Bảo là đồng tính luyến ái, cho nên lấy tiểu Nhạc làm ngụy trang, che dấu tai mắt người khác ! Thực sự thì hắn là dị tính hay đồng tính đều không sao cả, nhưng là luôn luôn có những người có chút cổ hủ sẽ bài xích tính hướng không giống người thường của hắn!”
“Ngươi nói chuyện này với ta để làm gì? !” Huống Đông Tuần đứng lên, thô lỗ đánh gãy lời nói của nam nhân. Nam nhân này anh tuấn như một vị thiên sứ, làm cho từ trong xương cốt y tràn ra một cỗ phức cảm tự ti.
Pitt mỉm cười, chút không ngại y vô lễ.”Chuyện của ngươi tiểu Nhạc đã nói với ta, ta vì cô ấy mà thập phần xin lỗi! Cấy trồng phôi thai này là hạng mục nghiên cứu của ta, ta sẽ tự mình mổ cho ngươi, ta nghĩ tốt nhất nên chọn mấy ngày này!”
“Không cần !” Huống Đông Tuần đem tàn thuốc vứt xuống đất, hung hăng giẫm lên.”Mặc kệ đứa bé này ta muốn hay không, cũng không cần các ngươi quan tâm, ta cùng Mạc Bảo Bảo sẽ tự giải quyết!”
Nói xong, Huống Đông Tuần lướt qua Pitt muốn rời khỏi, lại bị hắn bắt lấy cổ tay.
“Ngươi cùng Bảo Bảo tự mình giải quyết? !” Pitt cười sáng lạn, nhưng ngữ khí âm lãnh.”Ngươi đừng tưởng rằng có đứa nhỏ của hắn, liền đem mình trở thành tình nhân của hắn ── hắn căn bản không có thương ngươi, Bảo Bảo là của ta!”
“Ngươi ──” Huống Đông Tuần sửng sốt một chút, sau đó thiên tính hiếu chiến bị kích hoạt, y khôn sợ nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt càng thêm sắc bén.”Ta không đem mình trở thành tình nhân của hắn, hắn ở ta trong mắt cái gì cũng không phải. Về phần hắn yêu hay không yêu ta, chúng ta đi nhìn!”
Bỏ tay Pitt ra, Huống Đông Tuần trở lại phòng bệnh, Tiêu tiểu Nhạc dùng bông gòn lau miệng Mạc Bảo Bảo, y tiếp nhận công việc này, cũng nghiêm mặt đem nàng đuổi ra đi.
Nhìn Huống Đông Tuần cầm bông gòn hướng lên mặt mình, Mạc Bảo Bảo đột nhiên có chút sợ hãi, hắn yếu yếu hỏi: “Cậu… Cậu có phải bị kích thích gì hay không…”
“Con mẹ nó cậu muốn chết ──” Huống Đông Tuần đem bình thủy để thật mạnh lên bàn, theo bản năng liền tóm lấy cổ áo hắn siết chặt nắm đấm, đón nhận ánh mắt tự tiếu phi tiếu của Mạc Bảo Bảo, nhất thời như một chậu nước lạnh tưới từ đầu tới chân , làm lạnh tất cả thô bạo.
Y không muốn chính mình luôn ở trước mặt Mạc Bảo Bảo không khống chế được, nhưng y vẫn không thể khống chế!
Buồn bực đứng một hồi lâu, y thấp giọng hỏi: “Vì cái gì ── phải bảo vệ tôi? ! Cậu có biết rất nguy hiểm… Cậu là mạng lớn mới không chết!”
“Phản xạ có điều kiện, có thể, là ta rất thiện lương đi…” Mạc Bảo Bảo vẫn cợt nhả như trước, sắc mặt có tái nhợt nhưng không tiều tụy. Hắn muốn đưa tay đi chiếm tiện nghi, lại làm không được, vì thế lẩm bẩm nói: “Tay có chút tê…”
“Quên đi, ngươi vẫn là ngủ đi!” Huống Đông Tuần kéo chăn lên, thô lỗ đắp lên trên người hắn một cái, sau đó đi đến bên cửa sổ, nhìn phong cảnh đầu thu trong bệnh viện.
Ánh mặt trời chiếu qua thân hình vĩ ngạn* của Huống Đông Tuần, phản xạ thành một cái bóng lên đầu giường Mạc Bảo Bảo , cũng làm cho hắn có thể tiến sát lại gần ánh dương quang rực rỡ của Huống Đông Tuần.
_vĩ ngạn : cao to tráng lệ.
Vấn đề vừa rồi Huống Đông Tuần hỏi hắn, hắn cũng luôn luôn suy tư.
Hắn là một người trân trọng thân thể, những lúc khỏe mạnh không có việc gì, hắn cũng ăn một ít dinh dưỡng phẩm, thường ở trong phòng tập thể thao, đến bảo trì thân thể của mình ở trạng thái tốt nhất.
Vì theo đuổi một người nam nhân, biến thành mình đầy thương, cái mạng nhỏ cũng thiếu chút nữa vứt bỏ ── Việc này so với những lần săn diễm trước kia của hắn là có một không hai!
Không có bất cứ người nào đáng giá cho hắn vì người đó mà từ bỏ sinh mệnh, chính là vì cái gì, khi nhìn đến Huống Đông Tuần gặp nguy cơ, hắn lại phản xạ có điều kiện nhào qua bảo hộ y ? !
Mạc Bảo Bảo không muốn tìm ra đáp án thực sự kia !
Thời tiết từ nóng chuyển lạnh, hương vị mùa thu rất nặng , qua thêm một tuần thì Huống Đông Tuần đã mang thai tròn bốn tháng, thật sự không nạo thai, liền không có cơ hội.
Tiêu tiểu Nhạc nhiều lần bày tỏ muốn mổ cho y, nhưng khẩu khí Huống Đông Tuần rất kiên quyết! Muốn phá thai thì Mạc Bảo Bảo phải làm mổ chính, nhưng theo tình hình hồi phục của Mạc Bảo Bảo , cũng không có khả năng ở thời gian ngắn ngủi như vậy khôi phục đến độ có thể mổ chính.
Huống chi… Ai cũng không nhìn ra, độ hồi phục của hắn đã xảy ra vấn đề!
Hộ sĩ đưa tới viên thuốc, Mạc Bảo Bảo cầm lấy chén nước, không ngoại ý muốn nhìn đến nước chấn động ở trong chén… Tay phải của hắn run lên từng đợt, cầm thứ gì cũng không được, loại tình trạng từ lúc hắn tỉnh lại đã tồn tại, dường như di chứng trúng gió.
Hắn đoán nhất định là có máu bầm tụ ở trên não trái, kỹ thuật liền lại cũng không tốt, khiến cho máu tuần hoàn không thông thoái. Có lẽ, qua mấy ngày nữa thì tốt rồi… Hắn vẫn an ủi mình như vậy, nhưng dấu hiệu tình hình chuyển biến tốt đẹp một chút cũng không có.
Nếu tay hắn về sau liền tàn như thế, hắn không thể hành y, không thể cầm súng ── hắn cùng với một phế nhân không khác!
“Mẹ nó!” Hắn thấp giọng mắng , tay trái phẫn hận mà đấm mềm!
Pitt ngời ở một bên tiến lại gần, tay đưa lên trán của hắn. Thân thiết dò hỏi: “Bảo Bảo, ngươi sao vậy ? Tâm tình không tốt sao?”
“Ta không sao…” Mạc Bảo Bảo buông tay ở bên giường, cúi đầu, hai mắt mê mang.
“Bảo Bảo…”
Tay Pitt để lên lưng hắn, cúi người xuống muốn mở miệng, đã bị Mạc Bảo Bảo mạnh mẽ bỏ ra.
“Ta đã nói không có gì, ngươi thật phiền a ──” hắn hướng về phía Pitt rống giận, hai mắt đỏ bừng, sau đó đem chén nước ném lên tường, lại không có thể ra đủ khí lực, cái chén hình thành một đường pa-ra-bôn, rơi xuống từ trên tường nát báy.
Vừa vặn Huống Đông Tuần đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy mảnh thủy tinh vụn vỡ trước chân, sửng sốt một chút, sau đó nhìn đến Pitt ở bên giường, biến sắc.
“Đây là ── mẫu thân của tôi bắt tôi mang tới, cậu muốn uống không!” Huống Đông Tuần đem bình thuỷ thật mạnh đặt ở trên bàn, xoay người muốn rời khỏi.
“Tuần, cậu chờ một chút… Tôi có lời muốn nói với cậu !” Mạc Bảo Bảo gọi y ở lại, sau đó ý bảo Pitt đi ra ngoài trước.
Pitt gật gật đầu, cười khanh khách đi ra ngoài, khi cùng Huống Đông Tuần chạm vai, lộ ra biểu tình thị uy.
“Nhàm chán…” Huống Đông Tuần hất đầu, giả bộ làm như không thấy, ngực lại một trận tích tụ.
“Tuần, cậu lại đây!”
“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!” Huống Đông Tuần bước đến trước giường hắn, ánh mắt thủy chung cũng không dừng ở trên người hắn, cũng bỏ lỡ cô đơn cùng bất đắc dĩ trên mặt hắn.
Mạc Bảo Bảo vươn tay trái giữ chặt Huống Đông Tuần, nhẹ giọng muốn y ngồi xuống, Huống Đông Tuần tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn ngồi xuống bên giường.
Mạc Bảo Bảo đưa tay đặt trên bụng y, tựa hồ có thể cảm nhận được một chút nổi lên.
“Còn nôn mửa sao?”
“Tốt hơn nhiều…”
”Đúng vậy a, qua ba tháng, sẽ không còn muốn ói …” Thanh âm Mạc Bảo Bảo trầm thấp, nghe không ra cảm xúc phập phồng.”Chính là nếu không bỏ đi liền không còn kịp rồi… Cậu vì cái gì không chịu đề nghị phẫu thuật của Pitt?”
“Tôi không tin được quỷ dương kia!”
“Pitt là bạn tốt của tôi, cậu có thể tin tưởng hắn ── “
“Hắn là bằng hữu của cậu, không là của tôi, các ngươi không ai tốt ──” Huống Đông Tuần bắt lấy tay của Mạc Bảo Bảo, rốt cục nhìn thẳng mắt của hắn, hung tợn nói: “Tôi cho cậu biết, giải phẫu này ngươi phải làm, ta tuyệt đối không chịu người khác!”
“Tôi không làm giải phẫu được…” Mạc Bảo Bảo đem bàn tay phải run rẩy nâng lên, dán tại gương mặt Huống Đông Tuần, để y cảm thụ bất lực của bản thân mình.
“Vì cái gì không làm được, tôi chờ cậu hồi phục ──” Huống Đông Tuần hậu tri hậu giác phát hiện khác thường của hắn.”Tay ngươi… Vì cái gì phát run?”
Mạc Bảo Bảo không có lên tiếng trả lời, chính là lắc lắc đầu.
Nắm chặt tay hắn, Huống Đông Tuần không biết làm sao, y dừng ở hắn cặp mắt luôn luôn linh động kia, cư nhiên ở bên trong thấy được đầy ngập mất mác cùng đau thương.
“Này tính cái gì? Một chút tiểu bệnh, mấy ngày nữa thì tốt rồi ──” Xoa nắn bàn tay lạnh lẽo của hắn, Huống Đông Tuần lung tung an ủi: “Đầu cậu bị va chạm nghiêm trọng như vậy, đều bình yên vô sự, cho nên tay căn bản là không vấn đề…”
“Tuần, cho dù có thể hảo, cũng không phải chuyện nhất thời, cậu vẫn là trước hết để cho Pitt giải phẫu cho cậu…”
“Không cần nhắc tới quỷ dương kia trước mặt tôi !” Huống Đông Tuần hét lớn một tiếng đánh gãy lời Mạc Bảo Bảo: “Hắn là gì của cậu ? Hắn đến đây cậu liền vội vàng phủi bỏ hết thảy quan hệ với tôi, cậu nếu đã có người trong lòng, vì cái gì còn trêu chọc tôi?”
Nói hết một tràn, Huống Đông Tuần quàng quạc thu nhỏ miệng lại, mặt đỏ lên căm tức nhìn Mạc Bảo Bảo.
“Pitt là vị hôn phu tiểu Nhạc…” Nhìn Huống Đông Tuần, Mạc Bảo Bảo quyết định thành thật khai báo: “Hắn cũng từng là tình nhân của tôi ── là nam nhân mà tôi từng thật mê luyến.”
“Cậu không cần phải nói !” Huống Đông Tuần mạnh mẽ đứng lên, lại đột nhiên choáng váng, tuy rằng bệnh trạng mang thai ban đầu đã đi qua, nhưng đổi lại càng không thích ứng được hành động quá mạnh.
Y xoay người hướng ra cửa, mội khắc trước khi rời đi, quyết định nói: “Đứa bé này, tôi muốn !”
Một mình Mạc Bảo Bảo trong phòng bệnh tựa hồ quanh quẩn lời nói cuối cùng của Huống Đông Tuần.
“Đứa nhỏ cậu ấy muốn …” Mạc Bảo Bảo ấn thái dương, rõ ràng hiểu được tâm ý của Huống Đông Tuần.
Đồng thời, hắn cũng hiểu được, mình đối với Huống Đông Tuần, cũng là có tình cảm so với mê luyến phải càng thêm sâu sắc, nhưng, Huống Đông Tuần muốn, hắn lại cho không được!
Hắn không thể tin tưởng mình, cho dù hắn vì y có thể hy sinh tánh mạng, hắn lại không dám khẳng định mình có thể thương y bao lâu… Yêu, hắn thừa nhận, cảm giác mình đối với Huống Đông Tuần, đã có thể xưng là yêu!
Nhưng là, hắn nguyện ý vì y chết, cũng không có nghĩa là hắn có thể cả đời trung thành với y, loại người như Huống Đông Tuần này , là thà làm ngọc vỡ, nếu hắn cho y loại hy vọng này, sau đó lại chính tay phá hủy giấc mộng của y, thương tổn như thế đối với y, chỉ sợ còn khôi hài hơn trò mang thai nữa !
Hắn không thể ── lại thương tổn tới người mình yêu !
Nhìn chằm chằm bàn tay dùng sức một chút sẽ không ngừng run rẩy của mình, Mạc Bảo Bảo nhụt chí gục đầu xuống.
Có lẽ trải qua phục kiện, tay hắn sẽ khang phục, chính là sẽ không hồi phục đến có thể mổ, có thể ứng phó với chuyên nghiệp của hắn, giải phẫu tâm não ngoại khoa ── sao có thể ở trên mạch máu mỏng như tóc may 7, 8 châm? !
Chính bởi vì hắn là một bác sĩ, cho nên hắn biết rõ, cơ hội này xa vời cỡ nào!
Hắn vẫn dựa vào tài hoa kỹ thuật, vào giờ khắc này, cơ hồ đã hóa thành bọt nước… Hắn đã sợ hãi đến nỗi răng run cầm cập !
***
Huống Đông Tuần trở lại Lam Viên, thẳng đến phòng Lâm Di, bất chấp mọi giá nói: “Ta quyết định đem đứa nhỏ lưu lại, nhưng là ta không muốn lấy nữ nhân nào, đây là chuyện của mình ta, ta không muốn đem người không liên quan liên lụy vào!”
Trước khi y nói ra những lời này, cũng không phải nhất thời dỗi, ngược lại đã trải qua thâm tư thục lự. Có lẽ trong tiềm thức y, đã muốn lưu lại đứa bé này, nhưng vẫn tìm không thấy lý do thuyết phục mình, hiện tại rốt cục có dũng khí nói ra, như vậy y sẽ nói hết, không cho mình con đường hối hận !
“Tiêu Tiểu Nhạc không phải người không liên quan.” Lâm Di sửng sốt một chút, rồi lập tức đáp lại: “Chuyện này là chính tay nàng bày ra, nàng phải nhận trừng phạt ── “
“Gả cho ta là trừng phạt sao? !” Huống Đông Tuần cau mày, ngữ khí không phải chất vấn, mà là dò hỏi thiếu tin tưởng: “Chẳng lẽ ta thật sự không thú vị như vậy… Cùng ta ở chung là một việc thống khổ, là một loại thủ đoạn trừng phạt ?”
Lâm Di sửng sốt, nhìn bộ dáng nghiêm túc của con mình, đột nhiên phì cười không ngừng.
“Mẹ?”
“Không có việc gì…” Lâm Di che miệng, cười không ngừng.
Nàng rốt cục ở trên người con mình, thấy được một chút thần sắc của người bình thường, nàng biết, nguyên nhân khiến Huống Đông Tuần xuất hiện loại chuyển biến này, là cái tên không khiến người yêu thích Mạc Bảo Bảo kia.
Ngày khác, Huống Đông Tuần lại đưa thuốc bổ 『 mẫu thân phân phó 』 nhất định phải đưa tới phòng bệnh cho hắn, vừa thấy Mạc Bảo Bảo, cả lời nói cũng tiết kiệm, khuôn mặt băng sơn đem thuộc đổ vào trong bát, đưa tới trước mặt Mạc Bảo Bảo.
Mạc Bảo Bảo cố ý nâng tay phải lên, nhận bát, để y thất rõ sự run rẩy của mình.
Sắc mặt Huống Đông Tuần khẽ biến, sau đó cầm lại bát, dùng thìa múc từng muỗng đúc hắn.
Tình trạng tay của Mạc Bảo Bảo, vẫn bị giấu diếm, Huống Đông Tuần cũng không có không cố ý đi tố giác, tuy rằng y biết, tay có khôi phục hay không đối với Mạc Bảo Bảo rất quan trọng, nhưng đối với Huống Đông Tuần mà nói, thật sự không phải vấn đề lớn gì.
Bất quá y vẫn chân thành hy vọng Mạc Bảo Bảo có thể hoàn toàn khôi phục, dù sao nam tử vô lại thích động thủ động cước chân chính mới là Mạc Bảo Bảo, cho dù về sau hắn lại chọc ghẹo mình, quấy rầy mình, y cũng vui vẻ chịu đựng.
Nghĩ vậy, trên mặt Huống Đông Tuần chậm rãi hiện lên nụ cười.
“Tôi muốn là vĩnh viễn như vậy , cậu cứ coi như là báo thù !”
Mạc Bảo Bảo đột nhiên nói ra khỏi miệng, làm cho thân thể Huống Đông Tuần cứng đờ, tươi cười ở trên mặt của y biến mất, khuôn mặt đoan chính lại bị sự nghiêm túc vây quanh.
“Cậu có ý gì? !”
“Tôi là bởi vì cứu cậu, đầu mới bị thương, mới có thể lưu lại di chứng ── tôi thiếu cậu trả hết nợ !”
“Ý của cậu là, cậu hối hận ?”
“Tôi biết vậy chẳng làm!” Mạc Bảo Bảo phất tay hất cái bát trong tay Huống Đông Tuần, thuốc đổ ra, lưu lại nước thuốc trên khăn trải giường; bát rơi trên mặt đất, sau tiếng vang thanh thủy qua đi trở thành trở thành một đống rác.”Tôi hối hận trêu chọc cậu ── nếu như không có cậu liên lụy tôi, sao tôi lại biến thành như thế ? !”
Huống Đông Tuần lăng lăng nhìn Mạc Bảo Bảo, sau một lúc lâu mới từ trong cổ họng phát ra thanh âm: “Cậu nói tôi phiền cậu…”
“Chẳng lẽ không đúng sao? !” Tay trái Mạc Bảo Bảo tát một cái lên hai gò má Huống Đông Tuần, sau đó giơ tay phải lên.”Ta học y , ta nhờ tay kiếm ăn cơm, ngươi xem bộ dáng bây giờ của ta, ngươi muốn ta làm sao bây giờ ── “
Huống Đông Tuần cảm thấy, gương mặt nóng bừng bừng.”Tay cậu sẽ tốt…”
“Ngươi là bác sĩ, hay ta là bác sĩ ──” Mạc Bảo Bảo giống như điên lên, nhấc chân đá chân của Huống Đông Tuần.”Ngươi cổn ── ta không muốn nhìn thấy ngươi ── “
TBD : tên kia! Cấm bạo lực gđ nha !! grrr.
Huống Đông Tuần bị đạp lảo đảo, y đỡ cái bàn, không dám tin nhìn Mạc Bảo Bảo.
“Ngươi nhìn cái gì vậy? ! Ngươi lại nhìn ta muốn đánh ngươi ── “
Lời Mạc Bảo Bảo còn chưa dứt, Huống Đông Tuần phất một bàn tay qua, đem mặt của hắn đánh đến nghiêng qua một bên.
“Đây là trả lại cậu ── “
“Mẹ nó ──” Ngay sau đó, Mạc Bảo Bảo đã đem Huống Đông Tuần bắt lại, ấn lên giường, đôi môi nóng cháy ngăn chặn cái miệng của y, một trận khẳng cắn qua đi, rồi mang theo nụ cười tàn nhẫn nói: “Ta nói rồi, ngươi đánh ta, ta sẽ không đánh trả, sẽ hôn ngươi ── xem ra ngươi thật sự rất muốn để ta hôn, ngươi thật là một đồ đê tiện ── “
“Con mẹ nó ngươi thúi lắm ── “
Lại một cái hôn nóng bỏng hạ xuống, Huống Đông Tuần biết rõ, cái hôn này cũng với những lần đùa giỡn trước kia khác nhau, bây giờ là nhục nhã trắng trợn !
Huống Đông Tuần giãy giụa , nhưng lại không dám rất dùng sức, bởi vì y biết thân thể Mạc Bảo Bảo còn rất yếu, không thể chịu va chạm gì.
Đang lúc Ở ỡm ờ, Mạc Bảo Bảo đột nhiên lui xuống quần Huống Đông Tuần, nâng hai chân y lên, không có báo động trước nào, lửa nóng liền xông vào hậu x cấm đoán khô khốc kia.
“A ──” Huống Đông Tuần phát ra hét thảm một tiếng, toàn bộ thân thể giống như bị cắt , phân thành hai mảnh.
Một tháng trước kia, khi Huống Đông Tuần lần đầu tiên bị Mạc Bảo Bảo tiến vào, trải qua bôi trơn cùng khai phá, trừ bỏ một chút không khoẻ cũng không có cảm giác quá đau đớn, nhưng lúc này đây là cường ngạnh xâm nhập, lại làm cho y đau đến cả người run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng, răng nanh cũng không ngừng run lên.
“Buông… Mạc Bảo Bảo… Ngươi buông…” Trên hành lang người đến kẻ đi, hai tay Huống Đông Tuần nắm chặt bả vai Mạc Bảo Bảo, hạ giọng thống khổ khóc thét .
Chính là Mạc Bảo Bảo đối với cầu xin của Huống Đông Tuần như không có nghe, hắn không chỉ không dừng lại động tác của mình, ngược lại còn thô bạo mạnh mẽ va chạm, giống như dã thú thời kỳ động dục kỳ , không hề có lý trí.
Cảm giác khô khốc thối lui, thân thể bị xe rách chảy ra tia máu, có tác dụng bôi trơn mỏng manh, nửa người dưới của Huống Đông Tuần như tê liệt, đã muốn mất đi cảm giác đau, chỉ còn lại một mảnh cay đắng.
Y không muốn bất lực mà bị người nam nhân này xâm phạm như thế, nhưng y lại không thể đá văng hắn ra ── y không muốn thừa nhận, nhưng lời cỷa Mạc Bảo Bảo đích xác đã đả kích y.
Tay Mạc Bảo Bảo bị thương, là y liên lụy !
Vốn định cắn răng kiên trì, nhẫn qua đợt phát tiết này, chính là từ trong bụng truyền đến một trận quặn đau lại làm cho y không thể bỏ qua.
“Mạc Bảo Bảo… Đình chỉ…”
Phản ứng hắn chính là liên tiếp những đợt va chạm mãnh liệt hơn !
“Đình chỉ… Đứa nhỏ…”
Luật động hơi có chần chờ, nhưng lập tức liền khôi phục tần suất.
“Con của chúng ta ──” Huống Đông Tuần liều lĩnh hô to, trong giọng nói mang theo năn nỉ cùng không cam lòng!
Thân hình Mạc Bảo Bảo cứng đờ, rốt cục đình chỉ va chạm, chậm rãi rời khỏi thân thể Huống Đông Tuần.
Hắn dừng lại thở hổn hển, hạ thân Huống Đông Tuần còn hơi hơi run rẩy, đáy mắt lại kết một tầng băng.
“Ngươi sẽ không yêu ta đi… Thật sự là trò hài, ngươi đường đường là đại lão Lam Bang, sẽ không yêu tên bác sĩ lưu manh là ta chứ ──” Ngôn ngữ hết sức châm chọc, làm cho Huống Đông Tuần cảm thấy so với đối thân thể bị xâm phạm còn bị đả kích nghiêm trọng hơn.
Y không nói gì, yên lặng mặc quần, tập tễnh xuống giường, rời khỏi phòng bệnh.
Mạc Bảo Bảo nhìn cánh cửa phòng lắc lư qua lại, ánh mắt lãnh khốc thối lui, chỉ còn lại có một mảnh bất đắc dĩ cùng thê lương.
Hắn không muốn nhìn thấy Huống Đông Tuần khổ sở, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, vì làm cho y oán hận mình, đối với mình hoàn toàn hết hy vọng, hắn chỉ có thể cứng rắn quyết tâm thương tổn y ── chính là, thương tổn cảm giác của y, lại làm cho mình đau như thế.
Hắn thật sự hối hận… Không phải hối hận đi trêu chọc Huống Đông Tuần, mà là đối với những phóng đảng của mình mà hối hận!
Một người phóng đãng thành tánh, thật có thể làm kẻ vì một góc cây buông tha cả khu rừng sao ?
Hắn một chút lòng tin cũng không có, hắn cũng không có dũng khí nếm thử, càng không đành lòng lấy Huống Đông Tuần làm thí nghiệm phẩm.
Huống Đông Tuần lắc lắc lắc lắc đi ở trên hành lang, giống như một khối cương thi bị rút đi linh hồn.
Y biết, mình như lời của Mạc Bảo Bảo đã nói, tâm đã rơi vào tay giặc!
Một khi y đã yêu hắn, như vậy mọi sự kiên trì của y sẽ không thể giữa vững, y không thể đối với hắn trừng mắt mắt lạnh lẽo nựa, bởi vì y biết rõ, sâu trong tâm mình, thô lỗ trước mặt Mạc Bảo Bảo trước bất quá là ở cố làm ra vẻ!
Y, yêu hắn a!
Y nên làm cái gì bây giờ, tiếp tục giả vờ, vẫn là buông tha tự tôn đi thổ lộ… Nếu Mạc Bảo Bảo tựa như vừa rồi nhục nhã mình như vậy, hắn có thể cố gắng nữa sao ?
Huống Đông Tuần vô lực ngồi chồm hổm trên mặt đất, ôm đầu, cuộn mình thành một đoàn.
“Ai… Này không phải dựng phu của chúng ta sao?”
Thanh âm trào phúng vang lên trên đỉnh đầu, Huống Đông Tuần ngẩng đầu, là quỷ dương kia.
Pitt cầm chữa bệnh dụng cụ, trên gương mặt anh tuấn lộ vẻ trong trẻo nhưng nụ cười lại lạnh lùng, nhìn xuống Huống Đông Tuần.”Có phải cùng Bảo Bảo cãi nhau không ? Hắn nhìn đến ngươi liền phiền lòng… Không quan hệ, ta đi do nhiệt độ cho hắn, thuận tiện an ủi hắn!” Pitt đi về phía trước hai bước, xoay người lại khiêu khích nói: “Về phần ngươi, tìm một nơi không người chia buồn vì mình bị vứt bỏ đi …”
“Con mẹ nó ngươi câm miệng cho ta!” Hùng binh bị thương bị chọc giận, mãnh liệt đứng lên, một phen đẩy quỷ dương ra, đoạt lấy cái mâm trong tay hắn.”Đo nhiệt độ cơ thể ta sẽ làm, không cần phiền ngươi ── “
Huống Đông Tuần chịu đựng khó chịu, nhanh chóng chạy về phòng bệnh Mạc Bảo Bảo, cước bộ còn chưa dừng, đã đẩy cửa xông vào.”Đo nhiệt độ cơ thể!”
Mạc Bảo Bảo ngồi ở trên giường ngẩn người nhìn thấy Huống Đông Tuần, kinh ngạc há to mồm, thần trí không rõ bị cởi quần áo, một que đo nhiệt độ nhét vào dưới nách.
“Ngươi, ngươi ──” sau một lúc lâu, Mạc Bảo Bảo rốt cục tìm về thanh âm.”Ngươi quay về tới làm gì? Còn muốn để ta thượng ngươi? Làm cái gì ── “
“Muốn làm cậu!” Huống Đông Tuần kiên quyết đáp.
“Cậu ── “
“Cậu nghe!” Huống Đông Tuần một phen nắm cằm Mạc Bảo Bảo, bóp chặt răng hắn, để hắn không thể nói chuyện.”Em chính là yêu anh, anh có nghe hay không, em đã yêu anh !”
Huống Đông Tuần đột nhiên có một loại cảm giác vui sướng vì đã sáng tỏa thông suốt, hờn dỗi tích tụ đã lâu trong lòng cũng phun trào ra, trước kia vốn là một mảnh trống trải, bán ra một bước này mới biết được, thổ lộ là phương pháp trị liệu tâm tật tốt nhất.
Cúi đầu, dừng ở hai mắt xoe tròn của Mạc Bảo Bảo, Huống Đông Tuần phóng hoãn ngữ khí, nhưng kiên định nói: “Em thừa nhận em đã yêu anh, nhưng em cũng không cho là đây là một chuyện cảm thấy thẹn, lúc trước là anh tới trước trêu chọc em, anh nhất định phải có trách nhiệm, đứa bé này mặc kệ có phải anh hãm hại em hay không, nhưng nó cũng là con của anh, em muốn , anh cũng phải muốn! Anh không thương em ? Có thể ── em có thời gian cả đời, cho anh yêu em!”
Nói xong, Huống Đông Tuần thở dài ra một hơi, buông Mạc Bảo Bảo ra, lấy nhiệt kế dưới nách hắn ra.
“Tốt lắm, nhiệt độ cơ thể bình thường!” Y đem nhiệt kế đặt ở trên khay, thoải mái vươn thắt lưng, lại đột nhiên cảm thấy một trận choáng…
Phản ứng có thai của y, thật sự là càng ngày càng nghiêm trọng ── Choáng đầu tăng thêm, đầu nặng chịt, hắc ám vây quanh y.
“Tuần ──” Sau khi Mạc Bảo Bảo chậm chạp hồi phục tinh thần vội vàng tiếp thân thể lảo đảo muốn ngã của y, phát hiện sắc mặt tái y nhợt nhạt như tờ giấy.
Hắn biết, mình vừa rồi hung ác đã thương tổn y.
Ấn nút cứu hộ gọi Tiêu tiểu Nhạc cùng Pitt tới, nhìn bọn họ đem Huống Đông Tuần dìu đi, Mạc Bảo Bảo buồn bả trống rỗng.
“Bảo Bảo…” Tiêu tiểu Nhạc vừa đến trước cửa, đột nhiên hỏi: “Thừa dịp cơ hội này, dứt khoát đem đứa nhỏ… Bỏ đi…”
“…”
Mạc Bảo Bảo há miệng thở dốc, sau đó rũ mi mắt xuống, lắc đầu. Tuy rằng hắn biết, buông tha lần cơ hội này, có nghĩa là hắn phải thừa nhận đứa bé này ── nhưng hắn không muốn Huống Đông Tuần hận hắn.
Bọn họ đem Huống Đông Tuần hôn mê nâng ra ngoài, trong phòng bệnh lại chỉ còn lại một mình Mạc Bảo Bảo.
Hồi tưởng lại trước khi Huống Đông Tuần té xỉu, cho dù sắc mặt tái nhợt, nhưng khí thế bức người, thần thái phấn khởi, hắn đột nhiên có xúc động muốn cười to.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, nam nhân nghiêm túc câu nệ này, cư nhiên so với mình tự cho là phong lưu, có năng lực hấp nhận còn mạnh rất nhiều lần, so với chính mình có nhiều dũng khí để đối mặt với sự thật hơn rất nhiều.
So sánh lại, hắn đã trở thành kẻ yếu đuối đáng xấu hổ !