Qủa nhiên tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, bất kể là Tô Vãn nghiêm túc trước khi uống rượu hay là Tô Vãn phong tình vạn chủng sau khi uống rượu, mọi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều thu hút người khác. Trừ bỏ hai anh trai cùng bàn, những người ở bàn kế bên ánh mắt cũng bị hấp dẫn lại đây, tất cả đều dừng trên người Tô Vãn. Tô Vãn chết tiệt vẫn không ngừng hứng khởi khua tay múa chân nói chuyện với anh bạn, cởi áo khoác ngoài, áo đen bó sát bên trong phô ra dáng người hoàn hảo của nàng. Ta rất muốn đem áo khoác choàng lại trên người nàng, lại sợ hành động quá đột ngột sẽ gây chú ý.
Lý Nhất Bác chuyển qua ngồi bên cạnh ta, cả hai cụng ly, sau đó nói:
“Em với bạn em cảm tình nhất định là rất tốt, tôi thấy cả buổi tối mắt em đều nhìn cô ấy.”
Toàn bộ buổi tối, đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện riêng với nhau.
Ta hơi giật mình, ta còn tưởng mình che giấu rất kĩ rồi, đồng thời cũng khen ngợi năng lực quan sát của anh ta. Nhấp một ngụm rượu, cố áp chế một tia bối rối dưới đáy lòng, giải thích:
“Chúng tôi học chung từ thời trung học, biết nhau cũng đã mười mấy năm.”
Mới vừa nói xong, ta lập tức khinh thường bản thân một phen, ta thật hèn nhát, chẳng những không dám thừa nhận quan hệ của mình với Tô Vãn mà ngay cả một ít hành động thân mật con gái thường làm với nhau cũng không dám, hoàn toàn là do có tật giật mình.
Lý Nhất Bác gật gật đầu:
“Thì ra là thế.”
Ta có chút rầu rĩ, chỉ có thể mượn rượu giải quyết.
“Em là người thứ hai từ chối tôi.”
Lý Nhất Bác đột nhiên nói.
“Sao?”
Ta nhướng mày nhìn hắn, biết rằng đã chính thức đi vào chủ đề chính đêm nay. Bên cạnh việc nhờ anh bạn từ chối giúp, không bằng giáp mặt từ chối thẳng thừng, đương nhiên điều kiện tiên quyết là người ta phải có ý tứ với mình mới được. Ta nhìn thoáng qua Tô Vãn đang uống rượu, thầm nghĩ nếu là ta, nhất định sẽ bị Tô Vãn mê hoặc, đêm nay Lý Nhất Bác và Tô Vãn có không ít thời gian ở bên nhau.
“Em thật sự đặc biệt hơn những người khác.”
Lý Nhất Bác rót rượu, đánh giá ta.
Ta cười:
“Bình thường khi khen ai đó đặc biệt, nghĩa là không tìm được ưu điểm nào khác trên người kẻ đó.”
Lý Nhất Bác cũng cười, cười thực ôn hòa, bởi vì ngồi gần nên ta có thể nhìn anh ta rõ ràng. Ta nhìn đàn ông trước hết là xem cằm, cằm Lý Nhất Bác trơn bóng, ngay cả một cọng râu cũng không có. Có một vài người đàn ông muốn trông man nên thích để râu, ta thấy tuy để râu cũng không đến nỗi nào, nhưng vẫn có cảm giác hơi lôi thôi, cho nên ta tương đối vẫn thích đàn ông sạch sẽ như Lý Nhất Bác hơn.
Ta không keo kiệt ca ngợi:
“Người giống như anh hẳn phải có rất nhiều cô gái theo đuổi mới đúng.”
Lý Nhất Bác không khiêm tốn cũng không đắc ý, chỉ khách khí nói cám ơn, sau đó mới tiếp tục chủ đề:
“Sở dĩ tôi nói em đặc biệt, là bởi vì tôi nhìn ra một loại khí chất mâu thuẫn trên người em.”
Kỳ thật ta cũng không thích người khác đánh giá mình, nhất là những người không quá thân thiết, ta thấy đó là một hành vi rất đường đột, khẳng định thì có vẻ giả dối, phủ định lại dễ gây mất lòng. Nhưng trái lại cách nói của Lý Nhất Bác khiến ta cảm thấy hứng thú, ta đáp một câu:
“Anh đánh giá người khác cũng thật đặc biệt.”
Lý Nhất Bác nhún vai, sau đó nói:
“Em là một người thiếu khuyết cảm giác an toàn, chỉ cần nhìn cách em giữ khoảng cách với người khác là biết. Nhưng em lại vô cùng tin tưởng bạn bè, trước mặt bạn bè luôn biểu hiện ra con người thật của bản thân. Em là một người bị động nhiều hơn chủ động, người khác nói chuyện với em, em sẽ thực chăm chú lắng nghe, nếu không hỏi em thì em sẽ thất thần. Cho nên muốn làm bạn với em rất khó, nhưng một khi đã trở thành bạn, nhất định sẽ giúp đỡ bạn bè đến không tiếc cả mạng sống.”
Ta còn định vỗ tay khen Lý Nhất Bác, có chút khó tin hỏi anh ta:“Chúng ta mới gặp mặt hai lần, thế nhưng anh đã có thể nhìn thấu tôi.”
Lý Nhất Bác thành thật trả lời:
“Quan sát thôi, đương nhiên trước đây đã từng tìm hiểu qua.”
Ta lập tức biết anh bạn bán đứng ta, cũng không để bụng, gọn gàng dứt khoát nói:
“Ánh mắt anh độc đáo như vậy, chắc cũng biết được ý tứ của tôi?”
Lý Nhất Bác gật đầu:
“Tôi muốn biết nguyên nhân.”
Ta nhớ anh ta vừa nói ta là người thứ hai từ chối anh ta, người này khẳng định là bị nữ nhân làm tổn thương thành thói quen mới không chịu được bị từ chối, không thể không đi tìm hiểu lí do, đó cũng là mục đích của bữa cơm hôm nay.
Ta đang cân nhắc xem nên trả lời như thế nào để không gây tổn thương cho đối phương, Tô Vãn và anh bạn đã lại ngồi cạnh, Tô Vãn thật tự nhiên ôm lấy eo ta, cằm đặt trên vai ta, hỏi:
“Đang nói chuyện gì vậy, đến đây chơi cùng cho vui.”
Anh bạn nhìn tôi nháy mắt ra hiệu.
Ta nói:
“Tùy tiện tâm sự thôi.”
Nói xong liền hướng Lý Nhất Bác nở nụ cười xin lỗi, bọn họ quay lại vừa lúc giúp ta giải vây. Có một số việc chỉ cần hiểu ngầm là được rồi, nếu nói thẳng ra, cho dù có khéo léo như thế nào chỉ sợ cũng không tránh khỏi đắc tội với đối phương.
Lý Nhất Bác bỗng nhiên duỗi tay trước mặt ta, trên mặt lộ vẻ tao nhã tươi cười:
“Làm bạn, yêu cầu như vậy hẳn sẽ không từ chối đúng không?”
Ta sửng sốt, theo bản năng nhìn Tô Vãn một chút, sau đó nói:
“Đương nhiên.”
Bởi vì Lý Nhất Bác giơ tay trái, nên ta cũng chỉ có thể đưa tay trái ra nắm lấy, ngón giữa đeo nhẫn lập tức trình diện trước mặt mọi người.
Anh bạn ‘A’ một tiếng, thốt lên:
“Dương thần, cậu có người yêu rồi?”
Anh bạn vừa nói xong mới ý thức được mình lỡ lời.
Ta cảm giác được cánh tay Tô Vãn ở bên hông siết chặt hơn một chút, vì thế thoải mái thừa nhận:
“Đúng vậy.”
Đáp án đó chính xác là một công đôi việc, vừa giải đáp vấn đề của Lý Nhất Bác, vừa giải vây cho chính bản thân mình. Tuy chưa nói ra tên Tô Vãn, nhưng ít nhất ta không có phủ nhận, có điều đối với anh bạn thật hơi không công bằng, ta không cố ý đùa giỡn hắn.
Vì thế liền bổ sung:
“Lúc trước chỉ là thầm mến, gần đây mới được người đó chấp nhận, cho nên. . . Thật có lỗi.”
Ta nhìn anh bạn cười cười xin lỗi, lúc nhìn về phía Lý Nhất Bác, chỉ thấy thần sắc của anh ta giống như đang suy tư, lòng ta không hiểu sao giật mình. Ánh mắt của người này rất lợi hại, ta thực sợ anh ta nhìn ra được mối quan hệ giữa ta và Tô Vãn.