CHƯƠNG 13
Editor: Nguyệt
Ngoại trừ Lâm Bạch và Quan Cẩm, những người khác trong tổ đều đi cắm chốt, chuẩn bị bắt nhân vật bí ẩn quan trọng Vương Bình Khang về làm nhân chứng.
Quan Cẩm cầm áo khoác, nói với Lâm Bạch: “Nếu không có chuyện gì, thì tôi ra ngoài đây.”
“Hả? Cậu đi đâu?” Lâm Bạch dẩu môi: “Lại để tôi ở lại một mình …”
“Không phải cậu có người yêu điện tử bé nhỏ sao?”
Lâm Bạch ôm màn hình máy tính cọ đi cọ lại: “Chỉ có em là tốt nhất ”
Quan Cẩm đi ra ngoài hai bước, đột nhiên quay lại, nhìn chằm chằm Lâm Bạch.
Lâm Bạch ôm máy tính, động tác đình trệ: “… Cậu … cậu muốn làm gì?”
“Tôi qua nhà cậu nấu cơm, cùng ăn đi.”
Quan Cẩm dùng món thịt băm hải sản Italy tự chế để đổi lấy phương pháp đăng nhập tài khoản mà không để lại dấu vết từ Lâm Bạch. Hắn cứ do dự mãi, nhân lúc Lâm Bạch ăn uống no đủ, ôm cái gối hình em gái Hatsune ngủ chảy nước miếng, trộm sử dụng máy tính của Lâm Bạch truy cập vào trang mạng dùng để liên lạc lúc trước.
“Đã sớm nói với anh rồi, cô gái đó không hợp với anh đâu. Thôi, quên cô ta đi, đến chỗ cũ uống rượu, anh em ta không say không về.” – Ethan.
Quan Cẩm đắn đo một lúc, để lại lời nhắn dưới bài post, vẫn dùng cách thức liên lạc quen thuộc, cuối cùng viết tên vốn có của mình.
Nhìn chằm chằm màn hình máy tính, Quan Cẩm có chút kích động. Hắn ngóng trông Tony trả lời, như vậy hắn sẽ tiến được bước đầu tiên để báo thù.
Đáng tiếc, hết thảy không thể nhanh như vậy. Hai mắt Quan Cẩm đã díp cả lại mà chưa thấy động tĩnh gì. Là mình sốt ruột quá rồi, cái tên Tony kia buổi tối nhất định sẽ ra ngoài ăn chơi đàng ***, làm sao lên mạng được. Hơn nữa, mình đã ‘chết’ rồi, phỏng chừng chỉ khi ngày nào đó anh ta mở lòng từ bi nhớ lại người anh em gặp bi kịch mới lên xem lại bài post cũ. Nhưng … tỷ lệ này còn thấp hơn cả tỷ lệ linh hồn mình chiếm được thể xác để sống lại … Quan Cẩm chán nản tắt máy tính, biện pháp này không trông chờ gì được, hẳn là trực tiếp bay về thì tốt hơn, mặt đối mặt giải quyết vấn đề mới là tác phong của mình. Nhưng, hiện tại mình ở cái dạng này, nếu tìm được đến tổ chức, còn mạng mà về hay không cũng là vấn đề …
Quan Cẩm nhìn Lâm Bạch còn đang nằm mộng, hình như lâu rồi mình không được ngủ thoải mái như vậy. À không, từ khi biết nhớ đến giờ dường như mình chưa từng có cảm giác được ngủ thoải mái yên tâm. Cầm lấy áo khoác, Quan Cẩm một mình ra khỏi cửa, đi vào trong đêm khuya gió lạnh.
…
Trịnh Phi ngả người trên ghế lái, đầu tựa vào cửa sổ xe gật gù buồn ngủ.
“Bốp!” Trần Kiều Vũ nện cho một phát: “Đàn ông con trai, ai đời để con gái chúng tôi gác đêm còn mình thì ngủ.”
Trịnh Phi bị đánh thức vỗ về trái tim đang giật nảy, trừng mắt: “Cô muốn hại tôi linh hồn thoát xác à. Lại nói, cô mà cũng tính là con gái? Trong tổ chúng ta chẳng có ai là phụ nữ hết …”
“Anh nói ai không phải phụ nữ?” Trần Kiều Vũ phẫn nộ, đứng thẳng dậy, khoe ra dáng người kiêu ngạo của mình.
Đáng tiếc, Trịnh mỗ thần kinh thô không nhìn ra ám chỉ của Trần Kiều Vũ, kêu lên: “Cả ngày ngồi ghép đôi đàn ông mà cũng là phụ nữ hả?”
“Đàn ông xấu xa vốn nên ghép thành đôi, nếu không sẽ đi làm hại các chị em phụ nữ. Còn nữa, đừng có đánh đồng tôi với cô nhóc hủ nữ Đinh Đinh, chị đây là đại nữ nhân thành thục!” Trần Kiều Vũ dùng đầu ngón tay chọc mạnh vào ngực Trịnh Phi.
“Em cũng có phải không nguyên tắc cái gì cũng xem đâu, mặt mũi mà không đoan chính còn lâu em mới thèm … Em là hủ nữ có phẩm vị.” Giọng nói mang theo oán khí từ ghế sau truyền tới.
Hai người ghế trên sợ run cả người, quay đầu lại, Đinh Đinh xoa xoa đôi mắt còn đang buồn ngủ, ngồi dậy.
“Em đến đây lúc nào?” – Trịnh Phi nhỏ giọng hỏi.
“Em vẫn luôn ở đây mà …”
“…”
“Mấy người cứ ngồi thế này mà canh? Chẳng trách vài ngày rồi vẫn chưa bắt được người.” Một gương mặt dán vào cửa kính xe, dưới ánh đèn đường mờ nhạt xa xa phản chiếu, trông thật hãi hùng.
“Oa!” Ba người trong xe tỉnh hẳn.
Trịnh Phi cảnh giác nhìn khắp nơi, bật người mở cửa xe, lôi người vào.
“Quan Cẩm, sao cậu lại ở chỗ này?” Trần Kiều Vũ rất kinh ngạc.
Quan Cẩm tựa vào ghế: “Không ngủ được, qua đây xem.”
“… Cậu đừng nói nhẹ nhàng như thế có được không, trời ạ!” – Đinh Đinh ôm trán – “Chỗ này rất nguy hiểm.”
“Tôi thấy mấy người đùa nhau vui vẻ lắm mà, có gì đâu.” Quan Cẩm nhún vai.
“… Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn.” Trịnh Phi lo lắng. “Chúng tôi phụ trách chặn đường, có động tĩnh gì tổ 1 sẽ cho chúng tôi biết. Nhưng lỡ có biến cố gì, phạm nhân liều mạng chạy trốn, vừa lúc gặp được cậu, vậy thằng nhóc cậu nhất định sẽ xong đời.”
Quan Cẩm híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Làm sao anh biết kẻ xong đời nhất định là tôi?”
Trịnh Phi sửng sốt vì vẻ kiêu ngạo của hắn, nhưng chỉ nháy mắt Quan Cẩm lại khôi phục dáng điệu bình tĩnh thường ngày.
Trần Kiều Vũ ngắt lời họ: “Đừng cãi nhau nữa. Quan Cẩm, nếu cậu muốn ở lại thì ngồi yên trong xe, đừng có đi đâu hết. Hiện tại Vương Bỉnh Khang có khả năng sẽ chó cùng rứt giậu, lại thêm tên sát thủ lần trước, bên cạnh hắn có lẽ còn những người khác hoặc vũ khí.”
“Vậy thôi, tôi đi đây.” Quan Cẩm nói xong, không đợi người khác phản ứng đã xuống xe đi mất.
“Thằng nhóc này –” Trịnh Phi tức giận vỗ mạnh xuống vô lăng.
“Tổ 2, tổ 2, đây là tổ 1. Mục tiêu xuất hiện, đang di chuyển về hướng các anh, bên cạnh mục tiêu còn hai người nữa. Nhắc lại …”
“Tổ 2 nhận tin.” Trịnh Phi bỏ bộ đàm, nhìn Trần Kiều Vũ và Đinh Đinh: “Đinh Đinh, em ở trong xe đợi lệnh, chuẩn bị trợ giúp bất cứ lúc nào. Kiều Vũ, chúng ta đi!” Hai người rút súng bên hông ra, lặng lẽ bước xuống xe.
Quan Cẩm quẹo qua một góc đường, xa xa nhìn đến nơi xa hoa trụy lạc kia, đang cân nhắc có nên nhanh chân đến xem không.
“Ai chà, trùng hợp thật.”
Quan Cẩm nghe đến cái giọng này là khóe miệng lại không khỏi giật giật.
Quay đầu lại, Lục Vân Dương một tay cầm áo khoác, một tay đút túi quần, cười tủm tỉm nhìn hắn.
“Lại là anh?”
“Câu này dường như bao hàm rất nhiều cảm xúc phức tạp. Tôi hiểu mà, chúng ta ba lần tình cờ gặp nhau, ngoại trừ số mệnh đã định trước, tôi không nghĩ ra được từ nào hình dung hợp hơn.” – Lục Vân Dương nói đầy cảm khái.
“Thật ra còn rất nhiều từ có thể dùng, ví dụ như âm hồn không tan, năm hạn không may, sao chổi đụng, ra cửa không xem hoàng lịch …” Quan Cẩm triển lãm thành quả học tập thành ngữ tục ngữ của mình, liếc mắt nhìn anh.
“Sử dụng chồng chéo cả thành ngữ và tục ngữ, bình thường biểu đạt cảm xúc kích động của con người, nhưng tôi lại không thấy cảm xúc của cậu có gì dao động.”
Quan Cẩm không tiếp tục đấu võ mồm với anh ta nữa, ngược lại hỏi rất thẳng thắn: “Anh có mục đích gì? Nhìn trúng tôi?”
Lục Vân Dương chẳng hề che giấu, gật đầu: “Tôi thấy rất hứng thú với cậu, cậu quả là một người đặc biệt.”
“Anh thấy tâm thần của tôi có vấn đề, muốn đem về nghiên cứu?” Quan Cẩm nói rất bình tĩnh, trong mắt lại nổi lên cơn lốc nhỏ.
“Không không không, Tiểu Cẩm à, tôi là nhà tâm lý học, không phải chuyên gia nghiên cứu bệnh tâm thần. Mỗi người đều có tính cách đặc thù độc đáo và vấn đề tâm lý khác nhau, nhưng không phải ai cũng là bệnh nhân tâm thần. Cậu đừng lẫn lộn hai khái …”
Quan Cẩm đã xoay người đi mất, để lại cho anh một bóng lưng khinh thường.
Lục Vân Dương không khỏi bật cười, thật là một người khó gần, nhưng như vậy mới thú vị.
Rẽ rẽ ngoặt ngoặt vào một con đường nhỏ chỉ có những ngọn đèn trên mặt cỏ, Quan Cẩm đang nhìn xung quanh thấy phía trước không có lối rẽ, chợt nghe trong đêm truyền đến tiếng bước chân vội vã, có ít nhất ba người.
Quan Cẩm đứng ven đường không cử động, chờ người tới gần.
Lát sau, bốn người đàn ông vội vã đi vào, người ở giữa tương đối gầy, ba người kia to cao, đều chẳng phải hạng lương thiện. Bốn người thấy Quan Cẩm thì ngẩn ra, nhưng có lẽ vì trông Quan Cẩm không có vẻ uy hiếp gì, họ nhìn nhau rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Trong nháy mắt gặp nhau, Quan Cẩm đột nhiên mở miệng: “Vương Bỉnh Khang.”
Người cao gầy ở giữa giật mình, quay phắt đầu lại: “Mày –”
Quan Cẩm đánh giá hắn, nói: “Đã nói mà, tôi nhìn qua là nhớ, làm sao có thể mất hiệu lực được? Tuy chỉ là hình vẽ, nhưng đích xác đã lột tả được vẻ đáng khinh của anh.”
Vương Bỉnh Khang ngẩn người, đột nhiên vẻ mặt trở nên dữ tợn: “Mẹ kiếp, mày là cảnh sát!” Hắn chỉ tay: “Các anh em, thằng này là cảnh sát, xử lý nó!”
Ba tên to con nghe vậy đều rút đạo cụ sáng lóe ra, từ từ tiến tới. Vương Bỉnh Khang một mình lùi về phía sau.
“Náo nhiệt thật, tôi bỏ lỡ cái gì sao?” Lục Vân Dương không biết đã xuất hiện ở đầu đường từ lúc nào.
Bốn người giật nảy, Quan Cẩm thì lại bình thản. Người này đi đường còn nhẹ hơn bay, xuất quỷ nhập thần.
“Bọn mày cùng phe?” Vương Bỉnh Khang hơi hoảng.
Lục Vân Dương như tự hỏi một lúc, bất đắc dĩ nói: “Tôi muốn thế lắm, nhưng cậu ấy không thừa nhận.”
“Mặc kệ nó, xử lý hết.” Một tên to con nói xong liền vọt lên.
Lục Vân Dương nheo mắt, đang muốn ra tay, chợt cảm thấy một cơn gió nhỏ lướt qua người, bóng Quan Cẩm đã khuất sau góc đường, chỉ còn một câu bay theo gió: “Còn không chạy đi, chờ chết à …”
“…”
Hai người thở hổn hển chạy ra đường lớn có nhiều người qua lại, Quan Cẩm thấy phổi mình hơi đau. Không được, phải viết việc tăng mạnh rèn luyện lên lịch trình hàng ngày!
“Tôi nói này,” Lục Vân Dương không nhịn được nhếch miệng cười. “Sao cậu lại chạy?”
“Buồn cười, không chạy chẳng lẽ chờ bị đâm? Anh muốn trở thành tiêu đề cho báo chí ngày mai, tôi thì không.” Chưa kể cái thân thể nhỏ gầy này có xử lý được ba tên đầu gấu đó không, mình cũng không định để lộ thân thủ trước mặt người khác.
“Nhưng họ là phần tử phạm tội mà.”
“Nói thừa!”
“Cậu không phải là cảnh sát sao?”
“Đúng vậy.”
“Cậu vừa nhìn thấy tội phạm là bỏ chạy.”
“Thế thì sao?”
“Thế nên mới bị cấp trên điều đi.”
“…”