Chuyên Án Hồ Sơ Đặc Biệt

Chương 55: Chương 55




CHƯƠNG 54

Editor: Nguyệt

Vất vả lắm mới “thoát chết trong đường tơ kẽ tóc”, Lục Vân Dương vừa lái xe vừa nói: “Tần Tiếu là họ hàng nhà vợ của em trai tôi, gần đây tôi mới biết. Thằng nhóc này không có ý xấu đâu, chỉ là ham chơi thôi. Em đừng để ý.”

Quan Cẩm hừ lạnh: “Anh quen nhiều nhỉ. Chẳng phải anh chỉ có một anh trai sao?”

“Nhà tôi có ba anh em, tôi đứng thứ hai. Nếu em muốn biết cụ thể hơn, tôi có thể đem gia phả ra cho em xem.”

“Liên quan gì đến tôi.”

“Tôi đã thẳng thắn như vậy rồi, em cũng nói gì đi chứ. Tôi có thể biết Tony tiên sinh vì sao lại đến đây không?”

“Không thể.” – Quan Cẩm liếc anh – “Lục Vân Dương, anh bình thường một chút có được không? Sao lúc nào cũng bám lấy tôi thế.”

“Ok, tôi không hỏi nữa. Bàn chuyện nghiêm túc với em đây.” Trước khi Quan Cẩm hết kiên nhẫn, Lục Vân Dương nhanh chóng đổi đề tài: “Trong lúc tra tìm hồ sơ của trường học, Lâm Bạch phát hiện ra một bản hợp đồng. Đó là hợp đồng nhà trường mời một đội thi công đến tu sửa và bảo trì sân cầu lông để chuẩn bị cho giải đấu. Thời gian là vào tháng ba năm nay, đúng lúc Thành Kiều Kiều chết. Bởi vì tiến hành thi công vào buổi tối, mà cạnh sân cầu lông có con đường thông tới tòa nhà thực nghiệm, nên chúng ta đã đi thăm dò xem ban đêm trong lúc thi công họ có thấy ai đi ngang qua không.”

“Hung thủ rêu rao đến mức đi ngay trước mặt đội thi công sao?”

“Đó là con đường duy nhất. Sau khi gây án, hung thủ không thể cứ ở lại hiện trường mãi được, hắn chắc chắn phải rời đi. Thời điểm Thành Kiều Kiều chết là khoảng một giờ sáng, biết đâu nhân viên thi công thật sự nhìn thấy người nào đó. Do khoảng cách hơi xa, hung thủ có khả năng sẽ ngụy trang, nên hắn không thèm để ý đến họ cũng không chừng.”

“Chỉ hy vọng là thế.”



“Anh có nhớ chính xác là 1 giờ 14 phút sáng không?” Cố Tương hỏi người đàn ông trung niên trước mặt.

Người trung niên hàm hậu nọ gật đầu: “Chính xác, hôm đó là sinh nhật con gái tôi mà. Tôi còn định xin phép nghỉ buổi chiều để đi mua bánh gato cho con tôi. Tối hôm đó có một lô xi măng không đúng loại, hai giờ sáng là chúng tôi nghỉ rồi. Tôi nhanh chóng đi kiểm tra xung quanh khu vực thi công, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một người vội vàng chạy qua con đường cạnh đó. Lúc đấy tôi còn nghĩ đã muộn thế này còn sinh viên nào ở ngoài nữa.”

“Chạy theo hướng nào tới?”

“Hướng đông, từ khu tây của tòa nhà lớn gần đó tới.”

Tức là chạy từ tòa nhà thực nghiệm ra.

“Anh có nhìn rõ người đó không?”

“Đèn không sáng lắm nên tôi nhìn chẳng rõ mấy. Mặc áo bành tô, còn trùm mũ, vừa chạy vừa nhìn xung quanh, vóc người không thấp, xem như một nữ sinh khá cao.”

Mắt Cố Tương sáng bừng lên. “Anh khẳng định đó là một cô gái? Chẳng phải người đó chùm mũ sao.”

“Khẳng định. Áo bành tô đó là kiểu dành cho nữ, phần eo có một dải vắt qua, trông như váy ấy, rất dài.”

“Đai áo?”

“Đại loại thế, quần áo của con gái tôi cũng vậy, mặc vào nhìn như váy. Với lại, cái áo đó màu hồng.”



“Con gái?” Quan Cẩm nghe tin mà sửng sốt: “Tôi vẫn nghĩ đó là nam.”

“Lục Mẫn Mẫn và Đường Tử Du?” Đinh Đinh bắt đầu hồi tưởng lại hành vi cử chỉ của hai người họ.

Quan Cẩm đột nhiên nhớ ra: “Đường Tử Du từng đến hỏi Lục Vân Dương, một người quen của cô ấy đột nhiên thay đổi hẳn thái độ, có khi nào đó là Lục Mẫn Mẫn? Cô bé kia trông cũng có vẻ thần kinh không ổn định.”

“Phụ nữ mà điên lên đúng là không thể coi thường. Nhưng Lục Mẫn Mẫn có lý do gì để báo thù cho Cao Vân?” Đinh Đinh nghĩ mãi không ra.

Lâm Bạch đột nhiên kêu lên: “Chết cha, không thấy usb của tôi đâu cả, chắc là để quên ở câu lạc bộ kịch rồi.”

“Trong đó có gì quan trọng à?”

“Cũng không hẳn, nhưng có một phần mềm đột phá tường lửa tôi tự lập trình. Để tôi đi tìm xem …”

Quan Cẩm nhìn màn đêm bên ngoài, nói: “Tôi đi với cậu.”

“Hức hức, Tiểu Cẩm thật chu đáo.”

“Tôi cũng đi, chúng ta là tổ ba người.” Đinh Đinh không muốn ở lại một mình trong phòng trọ của Lục Vân Dương.

Ba người đến phòng tập của câu lạc bộ kịch, may là tòa nhà này không khóa cửa buổi tối.

Lâm Bạch tìm từng ngăn bàn, cái ghế một.

“Hôm nay cậu đến đây làm gì?”

“Hầy, bị người ta kéo đến hỗ trợ dọn dẹp đồ đạc.”

Đinh Đinh tò mò nhìn các đạo cụ, không cẩn thận đá đổ một bình nước.

“Quần với giày của tôi ướt mất rồi!” Đinh Đinh vội lùi ra sau.

Quan Cẩm đứng yên như thể chuyện không liên quan đến mình.

“Quan Cẩm, cậu đừng có đứng đó nữa, tìm giúp cái khăn đi.”

“Tìm ở đâu?”

“Tôi nhớ trong tủ quần áo có treo khăn mặt đấy.” Lâm Bạch chui xuống gầm ghế: “Đây rồi, usb của tôi, may là không bị ai lấy đi.”

Quan Cẩm và Đinh Đinh đi đến tủ quần áo gần bục giảng. “Khóa rồi.”

Đinh Đinh khóc không ra nước mắt, quần vẫn còn nhỏ nước tong tỏng.

“Lùi ra.” Quan Cẩm móc từ trong túi quần ra một sợi thép nhỏ, luồn vào trong lỗ khóa lách cách mấy cái, khóa mở.

Đinh Đinh với Lâm Bạch trợn mắt há hốc mồm: “Cậu biết mở khóa!”

“Không phải đây là kỹ năng cần thiết của cảnh sát à?”

“Đây là kỹ năng của ăn trộm!”

Quan Cẩm nhún vai, mở cửa tủ: “Tìm đi.”

Đồ đạc bên trong rất lộn xộn. Đinh Đinh lục tìm một lát mới hoan hô rút ra một cái khăn, nhanh chóng thấm nước trên quần.

Quan Cẩm chuẩn bị đóng cửa, mắt đột nhiên dính chặt vào một thứ. Hắn cúi người rút từ trong đống lộn xộn ra một bộ quần áo, hai tay xách nó lên. Áo bành tô màu phấn hồng, eo có đai áo rất dài …

“Cậu tìm thấy cái gì đấy?” – Lâm Bạch ghé đầu nhìn – “Áo bành tô? Màu hồng … đây chẳng phải cái áo mà đội trưởng đội thi công nhìn thấy sao!”

Đinh Đinh cũng giật mình: “Tôi từng nhìn trộm tủ quần áo của hai người họ, dù chỉ lướt qua thôi nhưng cái áo bành tô này thì tôi không có ấn tượng.”

“Tôi từng nhìn thấy nó.” Quan Cẩm ngẩng đầu: “Trong một tấm ảnh. Người mặc … là Cao Vân.”

Đinh Đinh và Lâm Bạch đột nhiên cảm thấy có trận gió lạnh thổi vù vù sau lưng.

“Chúng ta vẫn nên báo tin đi.”



“Nhạc Phàm đã đem tất cả vật chứng về để khám nghiệm. Chúng ta chờ kết quả thôi.” Ôn Tĩnh Hàn nói.

Đinh Đinh buồn bực: “Không ngờ hung thủ lại ném đồ vào tủ quần áo của câu lạc bộ kịch.”

“Nơi ẩn náu an toàn nhất là giữa đám đông.” – Quan Cẩm thản nhiên nói – “Đồ vật cũng vậy.”

“Đúng là chỗ giấu quá tốt. Chẳng ai sẽ nghi ngờ đồ vật khả nghi xuất hiện trong tủ quần áo, cùng lắm chỉ nghĩ là đạo cụ người nào đó làm ra.”

“Áo bành tô, mặt nạ phòng độc … trang bị đầy đủ thật.” Ôn Tĩnh Hàn nhìn ảnh chụp: “Hung thủ rất cao tay, mặc quần áo giống Cao Vân đêm hôm gặp chuyện không may. Hắn dùng lý do nào đó gọi Thành Kiều Kiều đến, mặc quần áo của Cao Vân xuất hiện trong phòng thí nghiệm, dọa cho Thành Kiều Kiều sợ điếng người, trốn trong góc phòng không dám đi ra. Hung thủ đeo mặt nạ phòng độc vào, đánh đổ bình đựng khí độc rồi cứ đứng ở đó không rời đi. Cao Vân trở về báo thù làm Thành Kiều Kiều vừa sợ hãi vừa chột dạ, không chú ý đến cảm giác khó chịu khi bị trúng độc. Cho dù biết, cô ấy cũng không dám lao ra.”

“Ác thật.” Lâm Bạch tặc lưỡi.

“Phát hiện lần này chỉ do may mắn thôi.” Quan Cẩm cũng không mấy vui vẻ.

“May mắn cũng là một yếu tố quan trọng làm nên thành công. Vận may đứng về phía chúng ta nghĩa là hung thủ đã hết may mắn rồi.”

Cố Tương gọi điện đến: “Tổ trưởng, người nhà Cao Vân nói bộ quần áo đó là cô ấy mua trên mạng. Sau khi Cao Vân gặp chuyện không may, người nhà đã đốt cái áo đó xem như di vật rồi. Cái áo mới tìm được là một cái khác. Tôi sẽ gửi tên tài khoản của Cao Vân, còn mật khẩu thì không biết.”

“Tiểu Bạch, giao cho cậu. Tra xem cửa hàng nào bán cái áo đó, còn có ai mua nó sau đấy nữa không.”

Một lát sau, Lâm Bạch đã báo kết quả: “Cái áo này do một cửa hàng bán quần áo trên mạng tự mình thiết kế, bởi vì bán không chạy nên bây giờ không còn sản xuất nữa. Với lại kiểu áo này đã ngừng bán từ tháng năm năm nay. Em tra ghi chép mua hàng thì thấy chỉ có một cái được gửi đến đại học Nam Hoa vào đầu tháng hai năm nay, người nhận là Vương Hoa Quế ở phòng số 1 khu ký túc xá A.”

… Mọi người quay sang nhìn nhau.

“Đậu má, Vương Hoa Quế này là thần thánh phương nào?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.