CHƯƠNG 67
Editor: Nguyệt
“Có phải cậu hai nhà họ Lục đó không? Trước đây nghe cậu cả nhắc mãi, nay được gặp mặt tôi thật lấy làm vinh hạnh.” Phương Sâm bước từ trong đám người ra, đi về phía Vương Húc Đồng và Lục Vân Dương.
Anh mình? Anh ấy chưa bao giờ nhắc đến người trong nhà trước mặt người ngoài. Lục Vân Dương vẫn mỉm cười, khách khí đáp: “Phải là tôi lấy làm vinh hạnh mới đúng. Tôi vẫn nghe anh tôi khen giám đốc Phương suốt, trước khi đi còn dặn tôi phải thỉnh giáo ngài nhiều đấy.”
“Ha ha, cậu cả quá lời rồi, tôi không dám nhận.” Phương Sâm cười sang sảng, nhưng ý cười lại chẳng chạm đáy mắt.
Quan Cẩm đứng một bên thầm khinh bỉ: toàn các cao thủ diễn trò.
“Chẳng hay vị này là?” Phương Sâm chú ý tới Quan Cẩm đứng cách Lục Vân Dương không xa.
“À, đây là Quan Cẩm.” Lục Vân Dương làm như vô tình bỏ thêm một câu: “Bạn tôi.”
Ánh mắt Phương Sâm qua lại giữa Lục Vân Dương và Quan Cẩm vài lần, vẻ mặt có phần nghiền ngẫm. Ông đương định mở miệng thì mắt lại liếc thấy bóng người ngoài cửa, vội chuyển lời.
“Cậu em Mẫn đấy à, cuối cùng cũng chịu xuất hiện, làm tôi chờ lâu quá đấy.” Phương Sâm lại cầm ly rượu bước nhanh tới chỗ Mẫn Ngôn.
“Nào, ăn trước một ít đi.” Lục Vân Dương cầm cái đĩa chất đầy thức ăn đưa cho Quan Cẩm. “Toàn món em thích đấy.”
Quan Cẩm cũng không khách khí, nhận lấy bắt đầu chén ngon lành. Công nhận tay nghề của đầu bếp trên thuyền này tốt thật, chắc phải tương đương hạng nhất. Vì thế, một đĩa đầy thức ăn dần dần vơi đi, một chốc lại nhiều lên, một chốc lại ít đi, cứ thế vòng đi vòng lại. Hai người một ăn một gắp, phối hợp cực kỳ ăn ý.
“No lắm rồi, anh đừng gắp nữa.” Quan Cẩm nuốt nốt miếng trứng cá tuyết, ợ một cái.
Lục Vân Dương lấy khăn tay lau miệng cho hắn, động tác rất tự nhiên: “Uống chút nước mơ đi, tốt cho tiêu hóa.”
“Đồ uống cũng chiếm diện tích dạ dày, anh nghĩ tôi còn uống được nữa sao?” Quan Cẩm nguýt anh một cái.
“Ha ha ha.” – Vương Húc Đồng đứng bên cạnh xem từ nãy tới giờ rốt cuộc không nhịn được, cười phá lên – “Đôi vợ chồng này đúng là hòa hợp ăn ý, thật khiến người ta hâm mộ.”
Lục Vân Dương nương theo lời anh ta nói, yêu chiều nhìn Quan Cẩm, không phủ nhận. Bất ngờ là Quan Cẩm không phủ nhận cũng không dựng lông, còn ngoan ngoãn nhích lại gần Lục Vân Dương.
“… Em ấy hay ngượng lắm, cậu Vương đừng trêu nữa.” Lục Vân Dương ngoài mặt thản nhiên, trong lòng lại vui tươi như hoa nở. Như thế là có ý gì?
Anh trai của Lục Vân Dương đã sớm công khai tính hướng, giới thương nhân hầu như ai cũng biết. Với địa vị và tài lực hùng hậu của nhà họ Lục, thêm cái danh thủ đoạn đanh thép của Lục Vân Thâm, không ai dám tỏ thái độ về chuyện này. Hơn nữa, đây cũng là điều phổ biến trong giới, so với Lục Vân Thâm quang minh lỗi lạc, những kẻ lén lút còn đáng khinh bỉ hơn. Vương Húc Đồng khá thân với Lục Vân Thâm, cho nên chẳng giật mình khi biết em trai của bạn thân thích đàn ông.
“Cậu Quan làm nghề gì vậy?” Khương Linh Huyên nãy giờ trầm mặc đứng bên Vương Húc Đồng đột nhiên thấy hứng thú với Quan Cẩm.
Quan Cẩm nhìn cô, thẳng thắn trả lời: “Cảnh sát hình sự.”
Những người đang nói chuyện xung quanh đột nhiên khựng lại, quay qua nhìn Quan Cẩm.
“… Thật là bất ngờ.” Khương Linh Huyên hơi giật mình.
“Cảnh sát Quan còn từng giúp tôi một chuyện lớn đấy, nhờ thế tôi mới nhận thức rõ sự thật, tránh mắc phải sai lầm nghiêm trọng.” Mẫn Ngôn nói chen vào.
Rất nhiều người ở đây đều biết việc viên quản lý câu lạc bộ tư nhân của Mẫn Ngôn gặp chuyện không may, nghe hắn nói vậy, ánh mắt nhìn về phía Quan Cẩm lại càng thêm hiếu kỳ.
Mẫn Ngôn lại dõng dạc nói tiếp: “Nhưng, nhờ thế cậu hai Dương mới quen biết cảnh sát Quan. Cho nên, ít nhiều gì tôi cũng xem như người mai mối nhỉ.”
A ha ha … Mọi người sửng sốt một hồi rồi lập tức cười giả lả phụ họa theo, nào là ‘duyên phận’, ‘nhân họa đắc phúc’, rồi thì ‘mắt thẩm mỹ của cậu hai Dương thật đặc biệt’, vân vân, dường như quên hẳn chuyện Quan Cẩm là nam.
Quan Cẩm thầm phỉ nhổ: Fuck, có cần phối hợp nhiệt tình thế không, diễn xuất tài tình còn hơn cả ảnh đế. Đã thế, mình phải càng cố gắng hơn mới được.
Thế là Quan Cẩm lại ngượng ngùng dịch ra đằng sau Lục Vân Dương, ra vẻ xấu hổ, bối rối. Lục Vân Dương nhẹ nhàng ôm vai hắn kéo vào lòng. “Mong các vị thứ lỗi, tôi xin phép một lát.” Nói xong kéo hắn đi về phía người nhà mình.
Mộ Thiên Hạc với Tần Sắt mắt sáng như sao nhìn chằm chằm hai người, vẻ mặt say đắm lẩm bà lẩm bẩm: “Ngọt ngào quá!”, “Chị dâu thẹn thùng đáng yêu ghê cơ!”, “Tình cảm quá đi!”.
Lục Vân Trì chẳng cố kỵ Quan Cẩm cũng có mặt ở đó, vỗ vai Lục Vân Dương nói: “Anh à, em nổi hết cả da gà rồi. Anh cưng vợ như thế cẩn thận có ngày bị leo lên đầu đấy.”
Tần Sắt đột nhiên làm nũng: “Ông xã, em muốn ăn tôm hùm chấm sốt chanh.”
Lục Vân Trì lập tức chạy như điên đến bàn ăn càn quét món tôm hùm.
“Em xem, đây là đức tính tốt của người nhà họ Lục đấy. Rất thương vợ.” Lục Vân Dương chỉ em trai chăm vợ tận tình nói, ngụ ý là ‘theo anh đi, anh sẽ thương em hết lòng’.
“Tôi bảo anh đi giết người phóng hỏa anh cũng làm?” Quan Cẩm nhếch môi cười.
Lục Vân Dương vuốt cằm nghĩ hồi lâu mới nói: “Em nhiệt tình với tôi như thế không phải là vì muốn tôi đi giết người phóng hỏa thật đấy chứ?”
Quan Cẩm nhún vai, không tiếp tục đề tài đó nữa. “Lấy cho tôi cốc nước mơ.”
Lục Vân Dương lại vui vẻ phục vụ.
“Phương phu nhân giỏi giữ gìn nhan sắc thật đấy, làn da trắng mịn nõn nà thế này làm tôi hâm mộ quá.” – Tần Sắt nói với phu nhân của Phương Sâm.
Triệu Uyển Tình mỉm cười: “Tần tiểu thư đừng giễu tôi. Thời gian nào có bỏ qua ai, nhìn những người trẻ trung như các cô đây tôi mới là người phải hâm mộ.”
“Ấy, nào có, phu nhân mà đổi sang bộ đồ giản dị rồi đến trường học, chắc chắn hôm sau sẽ có cả đống nam sinh chạy đến ký túc xá nữ hỏi thăm đó.”
“Tần tiểu thư thật khéo ăn nói.” Triệu Uyển Tình cười toét miệng.
“Chiếc du thuyền này là của nhà chị đúng không?” – Tần Sắt lập tức đổi xưng hô – “Đẹp lắm!”
“Đúng vậy. Đây là con thuyền có tải trọng nhỏ nhất trong số những chiếc du thuyền của nhà, nhưng bố cục và đội ngũ phục vụ lại là tốt nhất. Từ thuyền trưởng đến thuyền viên và các nhân viên phục vụ đều rất chuyên nghiệp, làm việc trên con thuyền này hơn hai năm rồi, mọi thứ đều nắm rõ trong lòng bàn tay, có thể phục vụ du khách ở mức tốt nhất có thể.” Nhắc đến tàu thuyền nhà mình là Triệu Uyển Tình lại nói liên hồi.
“Thuyền trưởng trông có vẻ rất giàu kinh nghiệm.”
“Đương nhiên rồi, James đã có nhiều năm kinh nghiệm làm thuyền trưởng. Từ lúc bắt đầu phụ trách con thuyền này đến giờ hầu như chưa có ai thay thế được ông ấy lần nào. Trong quãng thời gian đó, ông ấy đã đi qua đi lại giữa thành phố S và Hawaii nhiều lần, cả nhân viên phục vụ lẫn thuyền viên đều theo ông ấy luôn. Cho nên tôi rất thân thuộc với họ.”
“Ồ, vậy họ vẫn sinh hoạt trên biển suốt sao?”
“Đúng vậy. Ngoài ba tháng nghỉ hè, thời gian còn lại họ đều làm việc liên tục.”
Quan Cẩm lẳng lặng đứng một bên nghe, lòng mừng thầm. Trong số các nhiệm vụ Spider nhận năm ngoái có hai cái đều là tiến hành vào mùa hè, người chết trong tay hắn lúc ấy còn khiến dư luận xôn xao một hồi. Người như Hermes không thể giả trang thành thuyền viên hay nhân viên phục vụ hầu như cả năm đều cách xa đất liền để che giấu thân phận được. Mà Busker với Psychiatrist lại thường hoạt động ở New York, cũng không có khả năng cải trang thành hai đối tượng trên. Vậy là có thể loại trừ thuyền trưởng, thuyền viên và nhân viên phục vụ ra khỏi danh sách.
Quan Cẩm đang âm thầm suy tính thì chợt thấy có người che trước mặt. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, là người phụ nữ đứng trên sân khấu hát lúc nãy, một tay chống eo mỉm cười nhìn hắn.
“Hi, tôi là Elena. Chúng ta có thể làm quen một chút không?”
Quan Cẩm nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh da trời của cô, đột nhiên hỏi: “Cô là con lai à?”
Elena nghe vậy thì sửng sốt, ngay sau đó lại làm động tác vuốt tóc đầy quyến rũ: “Cậu bạn đẹp trai à, cậu thú vị thật đấy. Tôi đúng là con lai, mẹ là người Tây Ban Nha, bố là người Anh. Sao, cậu thích con gái có máu lai hả?” Cô nàng cố gắng ưỡn ngực.
“Nghề nghiệp của cô là ca sĩ?”
“Không phải, tôi là một người làm nghề tự do, công tác một thời gian rồi lại đi du lịch khắp nơi. Lần này tình cờ gặp được cơ hội tốt, kết hợp làm việc với du lịch luôn. Cậu đẹp trai à, cậu hỏi tôi nhiều như thế sẽ khiến tôi hiểu lầm rằng cậu có ý với tôi đấy.”
Quan Cẩm lạnh nhạt nói: “Cô tiếp cận tôi chẳng được lợi ích gì cả, những thiếu gia vừa giàu có vừa đẹp trai vẫn đang nhìn cô chăm chú đó.”
“Không, tôi thích đàn ông sạch sẽ cơ, mấy người kia xấu xa dơ bẩn lắm.”
“Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi, là một thằng đàn ông xấu xa dơ bẩn.”
Lục Vân Dương đứng cách đó không xa đang dựng thẳng tai lên nghe ngóng thầm vui sướng.
“…” Elena há hốc miệng, đủ nhét cả một quả trứng gà vào.
“Oh my god! Tôi nhìn thấy gì thế này, là thiên thần sao?!” Elena lúc nãy còn sửng sốt giờ đột nhiên trợn tròn mắt, loáng cái đã rời khỏi chỗ Quan Cẩm, bước nhanh tới cửa chính.
Người đang đi từ cửa vào chính là Ôn Tĩnh Hàn. Bộ áo đuôi tôm trắng muốt được may thủ công vừa khít với dáng người càng khiến anh giống một chàng hoàng tử, loáng cái đã hút lấy tầm mắt của những người ở đây.
Nhưng, rất nhanh sau đó, hào quang của anh bị che lấp. Hai người nước ngoài mặc đồ đen bước vào, đi sau là một người đàn ông thân hình cao lớn, mắt màu lục, gương mặt tuấn tú, vừa bước vào đã khiến buổi tiệc đương náo nhiệt thoắt cái lạnh như băng.
Quan Cẩm cứng người. Anh ta là con lai.
“Ôi công tước Cantebury, ngài cuối cùng cũng đến rồi.” Phương Sâm kích động tiến lên trước, nhẹ nhàng cúi người chào. “Ngài có thể tới tham gia chuyến du thuyền ngày hôm nay thật sự là vinh hạnh cho con thuyền nhỏ bé đơn sơ và cả kẻ hèn này.”
Người đàn ông mắt xanh lục mặt không đổi sắc gật đầu, sau đó quét nhìn cả căn phòng. Gương mặt sắc nét, đôi mắt xanh sâu thẳm không thấy đáy, chỉ đứng đó thôi đã toát lên khí chất lịch lãm và niềm tự hào về dòng máu quý tộc cổ xưa của vương quốc Anh. Người này là một quý tộc chân chính, cái chất ấy đã ngấm vào tận trong xương.
“Thưa các vị, đây chính là vị khách quý của tôi, công tước Cantebury đời thứ sáu, chủ nhân hiện tại của gia tộc Cantebury vương quốc Anh.”
Mọi người đều ồ lên. Cái tên ‘Cantebury’ này không chỉ biểu trưng cho gia tộc danh giá trong lịch sử nước Anh, mà còn biểu thị cho người vô cùng nổi tiếng trong giới tài chính và ngành năng lượng châu Âu – chính là vị công tước đây, càng được biết đến nhiều hơn qua không biết bao nhiêu truyền thuyết khó mà tưởng tượng nổi: nào là ‘trường sinh bất lão’, ‘đã sống mấy trăm năm’, ‘hung tàn độc ác’, ‘hút máu người’, rồi thì ‘tình nhân vô số, bất kể nam nữ’, ‘tính tình kỳ quặc, thích ngược đãi’, … . Tóm lại, những lời đồn đó đủ để viết thành một quyển truyện thần quái châu Âu.
Không ngờ Phương Sâm lại mời được một đại nhân vật như vậy. Mọi người vừa khiếp sợ vừa hào hứng quan sát người trong truyền thuyết này.
Quan Cẩm lại cảm thấy người này có mùi của máu tanh và điên cuồng. Trước giờ hắn chưa từng nhầm mùi vị của đồng loại, ngửi cái là phát hiện ra ngay.
“Quan Cẩm, cậu ăn no rồi hả? Báo cáo lãnh đạo đi nào, có những món gì ngon. Tôi sắp chết đói rồi.” Ôn Tĩnh Hàn chẳng buồn liếc mắt đến đại nhân vật, đi thẳng tới bàn ăn.
Lục Vân Dương vòng tay ôm Quan Cẩm vẫn còn đang cứng người vào lòng, híp mắt hỏi: “Tĩnh Hàn, người kia thật sự thích chơi trò ngược đãi à?”
Phì! Ôn Tĩnh Hàn vừa đút miếng mực vào miệng đã lập tức phun ra.
___________________________________
Tác giả: Quan hệ của các nhân vật
– Lục gia:
+ Lục Vân Dương
+ Lục Vân Trì – Tần Sắt (Vị hôn thê của Vân Trì)
+ Tần Tiếu: em trai Tần Sắt
+ Mộ Thiên Hạc: em họ xa đằng ngoại của anh em nhà họ Lục
– Phương gia:
+ Phương Sâm – Triệu Uyển Tình (Vợ Phương Sâm)
+ Phương Lâm: em gái Phương Sâm
+ Phương Mạch: em họ xa đằng nội của Phương Sâm
– Vương gia: Vương Húc Đồng và Khương Linh Huyên (vị hôn thê của Vương Húc Đồng)
– Các nhân vật khác:
+ Điền Thanh Lâm, Đổng Xung (bạn Phương Sâm)
+ Elena (nữ ca sĩ), Đào Vũ (nam ca sĩ)
+ Mẫn ngôn
+ Sith. Cantebury (người đàn ông của tổ trưởng Ôn )