CHƯƠNG 80
Editor: Nguyệt
Quan Cẩm ngồi bên bể bơi trên tầng bốn, nhìn mặt nước trầm tư suy nghĩ về màn phá án vừa rồi. Mặt nước phản xạ ánh nắng mặt trời, từng tia sáng nhỏ vụn long lanh như những mảnh manh mối hỗn độn trong đầu hắn.
“Ra em trốn ở đây ngẩn người. Lại đang suy ngẫm về điều gì bí ẩn đấy à?”
Quan Cẩm ngẩng đầu, nhìn người đàn ông che trước mặt mình.
Dưới nắng chiều, Lục Vân Dương như khoác lên người một vầng sáng màu vàng nhạt, tạo cảm giác thật ấm áp, nhu hòa. Thẳng thắn mà nói, Lục Vân Dương dáng người cao ráo, ngũ quan tinh xảo, ôn hòa nhã nhặn, là một người vô cùng hấp dẫn với cả nam và nữ. Dù không hợp khẩu vị mình, nhưng Quan Cẩm phải công nhận người này rất đẹp.
“Thật ra nhìn kỹ trông anh cũng đẹp lắm.” Quan Cẩm co một chân lên, cánh tay đặt hờ trên đầu gối.
Lục Vân Dương ngạc nhiên nhướn mày: “Kế tiếp có ‘nhưng mà’ à?”
Quan Cẩm hơi khó chịu: “Sao hả, chẳng lẽ tôi khen anh lại không thật lòng?”
“Tại tôi chờ lâu quá rồi, nên giờ hơi khó tin.” Lục Vân Dương vui vẻ ngồi bên cạnh Quan Cẩm, vươn tay muốn ôm lấy hắn.
Quan Cẩm chống tay lên ngực anh ngăn lại: “Này, tôi chỉ bảo trông anh cũng đẹp thôi, chứ có nói là thích đâu.”
Lục Vân Dương ngừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn: “Tiểu Cẩm, em học xấu rồi. Như gần như xa thế này là đang quyến rũ tôi sao?”
“Quyến … quyến rũ anh? Anh nhìn kiểu gì mà …” Chưa dứt lời, Lục Vân Dương đột nhiên lao đến, ôm cổ Quan Cẩm, xoay nhẹ một cái, cả hai liền thuận thế rơi xuống bể.
Bùm. Bọt nước văng tung tóe.
Quan Cẩm bị sặc, vùng vẫy muốn đứng thẳng, lại bị Lục Vân Dương đè lên thành bể bơi.
“Này, anh làm cái gì đấy!”
“Làm em.”
Lục Vân Dương dùng cả tay lẫn chân quấn lấy hắn, trực tiếp dùng một nụ hôn nồng cháy chặn lại những lời mắng mỏ bực tức của Quan Cẩm.
Mọi cảm quan bị sự nhiệt tình như lửa, mạnh mẽ như bão xâm lấn. Quan Cẩm vừa đập tay trong nước vừa chửi thầm: Fuck, quá bỉ ổi! Rốt cuộc tên này luyện bao lâu rồi, kỹ xảo này … là đàn ông đều không bình tĩnh nổi!
Dù từng có kha khá “kinh nghiệm”, Quan Cẩm lại hiếm khi hôn người khác. Chỉ là loại quan hệ ngắn ngủi, thuận theo nhu cầu thôi. Hắn không có hứng thú với môi của người xa lạ hay tình nhân ngắn hạn. Thế nên mới “ngây thơ” như bây giờ …
Vừa giãy giụa vừa bị hôn điên đảo, Quan Cẩm đúng là vừa thích vừa giận.
Quần áo ướt đẫm, dán sát vào cơ thể. Lục Vân Dương rũ mắt nhìn vòng eo thon thả tinh tế lại không kém phần săn chắc của Quan Cẩm, thấy cả người khô nóng. Động lòng không bằng động tay. Lục Vân Dương lập tức luồn tay vào trong áo sơ mi của Quan Cẩm, vuốt ve phần eo da thịt trắng bóng mịn màng.
Quan Cẩm sợ run người, cả cơ thể như mềm đi. Eo mình, à không phải, eo của cơ thể này sao lại mẫn cảm thế chứ, mới bị sờ một cái đã không đứng vững được rồi. Đúng là vô cùng nhục nhã!
Lục Vân Dương nhận ra sự thay đổi của người dưới thân, bàn tay càng dốc sức, lần từ eo lên trên, nhóm lửa khắp thân thể Quan Cẩm.
Nước … sao lại nóng thế này … Quan Cẩm thật sự không chịu nổi kiểu trêu chọc này nữa, bất chấp hết, hôn trả cuồng nhiệt. Sao có thể yếu thế trong chuyện này được. Việc liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, tuyệt đối không thể nhân nhượng!
Thế là một cảnh thân mật âu yếm trở thành một cuộc đua. Hai người dùng hết mọi kỹ xảo để xâm chiếm cảm quan của đối phương, giành giật quyền chủ động. Bọt nước văng tứ tung, cứ như nước bị đun sôi vậy.
Tần Tiếu vội vã chạy đi tìm người, lúc thấy hai người quấn riết lấy nhau trong bể thì hóa đá đương trường, vẻ mặt cực kỳ khôi hài. Sau đó, Mộ Thiên Hạc và Tần Sắt cũng đến, một người che mắt một người ôm ngực lần lượt rút lui.
“Mặc dù chị rất muốn xem, nhưng phá ngang chuyện tốt của anh hai sẽ phải chết đó. Thằng nhỏ này em chẳng biết gì cả.” Tần Sắt vừa mắng Tần Tiếu vừa không kìm được cái sự nhộn nhạo trong lòng.
Đáng tiếc, không biết có làm đến bước cuối không
Đáp án còn chưa biết được.
Quan Cẩm và Lục Vân Dương đều phát hiện có người đến. Tuy Lục Vân Dương không định ngừng lại, nhưng Quan Cẩm kiên quyết ngăn cản hành vi ‘vô liêm sỉ’ của anh: “Anh một vừa hai phải thôi chứ.”
Lục Vân Dương cụng đầu vào trán Quan Cẩm, thở dồn dập: “Mặc dù làm lần đầu tiên ở đây không phải một sự lựa chọn hoàn hảo, nhưng tên đã lên dây không thể không bắn.”
“Vậy thì đừng có bắn vào tôi!” Quan Cẩm cảm thấy cuộc đối thoại này càng lúc càng đáng khinh.
“Ngoan ngoãn để tôi ôm một lát đi.”
“Anh … cái bên dưới của anh cứ chọc thế thì người ta ngoan kiểu gì?” Quan Cẩm nghiến răng nói.
“Cái đó làm sao khống chế được, tôi cố hết sức rồi. Với lại, đâu chỉ một mình tôi cố là đủ.” Lục Vân Dương cười khẽ đáp.
“Đường đường một thằng đàn ông bị anh giằng co thế không phản ứng mới lạ!”
“Được rồi, hòa nhau. Là tôi nóng vội, đã nói là không chạm vào em mà vẫn không kìm lòng được.”
“Ục ục …”
“… Xem ra cái bụng có nhu cầu gấp hơn rồi.”
Thay quần áo xong, vất vả lắm mới điều chỉnh được tâm trạng để đi gặp người khác, Quan Cẩm bước thẳng tới phòng ăn. Bây giờ hắn có thể nuốt cả cái đầu trâu, dù không biết là vì đói quá, giận quá, hay là bất mãn.
Sự kiện giết người đã ngã ngũ. Mọi người đều thấy lòng nặng nề, nhưng tóm lại là đã có thể yên tâm. Bầu không khí trong phòng ăn hòa hợp hơn trước nhiều. Quan Cẩm còn rất nhiều nghi vấn, vừa ăn vừa quan sát những người khác. Trong lúc đó, Tần Tiếu với Tần Sắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn, cuối cùng bị Quan Cẩm dùng ánh mắt áp đảo dọa sợ.
“Thường nghe con lai rất đẹp, sau này cô Elena sinh con chắc chắn sẽ là một đứa trẻ xinh đẹp.” Tần Sắt đành dùng đề tài của phụ nữ để quên đi lòng hiếu kỳ.
“Đáng tiếc, bố của con tôi còn đang lạc lối ở nơi nào không biết.” Elena cười nói.
“Chị không phải hâm mộ ghen tỵ, con chị sau này kiểu gì cũng là trai đẹp gái xinh.” Tần Tiếu nói.
“Còn không phải nhờ công anh sao?” Lục Vân Trì vô cùng đắc ý.
Tần Sắt nguýt hắn: “Chuyện đó mà anh cũng không biết xấu hổ nhận về mình.”
“Biết sao được, đều là tổ tông di truyền cả.”
“Đúng là mặt dày.”
Khương Linh Huyên có phần suy sụp. Tần Sắt quay sang nhìn cô: “Linh Huyên, sau này cô muốn sinh con trai hay con gái?”
“Tôi …” Khương Linh Huyên run lên, lại áy náy cúi đầu.
“Đừng buồn nữa. Chuyện này không phải lỗi của cô. Đào Vũ đã tự nguyện gánh mọi trách nhiệm rồi. Cô có nhận lỗi cũng không thay đổi được gì, chỉ khiến tội của cậu ta nặng thêm thôi. Về tình có thể tha thứ cho cậu ta. Tôi nghĩ cậu Vương yêu ai yêu cả đường đi, chắc sẽ dốc sức giúp cậu ấy thôi.” Tần Sắt an ủi.
Khương Linh Huyên nhìn Vương Húc Đồng đằng xa, mặt mày u tối.
“Cậu Vương đã sớm biết cô có liên quan đến chuyện này, nhưng cậu ấy vẫn không nói. Tôi nghĩ cậu ấy đã quyết định bảo vệ cô đến cùng rồi, dù cô có làm gì đi nữa. Nghe cảnh sát Ôn nói cô chỉ bị lợi dụng, cậu ấy đã thở phào nhẹ nhõm mà. Có được người yêu như vậy là hạnh phúc lắm rồi, đừng đắn đo trăn trở những chuyện khác nữa.” Elena hiếm có một lần nói trúng trọng tâm.
Khương Linh Huyên vực lại tinh thần, gật đầu, vẫn nói thêm: “Xin lỗi vì đã gây thêm rắc rối cho mọi người.”
“Vậy mới đúng chứ. Nói mấy chuyện vui vẻ đi nào, mọi người cùng vui.”
Mọi người lại bắt đầu chuyện phiếm, bầu không khí càng lúc càng thoải mái, vui tươi.
Xoảng. Không biết là ai đánh rơi dụng cụ. Phòng ăn lập tức im phăng phắc.
Một nhân viên phục vụ vẻ mặt hãi hùng chỉ xuống mặt đất: “Trong đĩa có con dao …”
Ôn Tĩnh Hàn với Lục Vân Dương vừa lúc đứng gần đó, vội vàng qua xem.
Trên sàn có một con dao ăn, mặt dao dính chất lỏng màu đỏ sậm, mũi dao xuyên qua một mảnh giấy bị gấp nhỏ.
Ôn Tĩnh Hàn cẩn thận lấy mảnh giấy ra.
Trên đó viết: Tiếp tục đến Hawaii, nếu không tất cả sẽ chết trong bụng cá.
“Đào Vũ đang bị nhốt trong phòng, còn có người trông coi mà?” Lục Vân Trì nhíu mày.
“Hiển nhiên là không liên quan đến cậu ta.”
“Chẳng phải mọi chuyện kết thúc rồi sao?” Vương Húc Đồng đến bên Khương Linh Huyên.
“Tất nhiên là chưa.” Mẫn Ngôn cầm khăn ăn tao nhã lau miệng: “Bởi vì B’ chết chưa nhắm mắt.”
“B’?”
“Lúc trước Ôn Tĩnh Hàn đã nói rồi, mục tiêu A, B, C lần lượt là Đổng Xung, Điền Thanh Lâm và Phương Lâm. Trong số đó, Phương Lâm không trở thành nạn nhân cuối cùng. Nhưng trên thuyền có những ba người chết. Chắc mọi người chưa quên anh chàng phục vụ kia.” Mẫn Ngôn nói với giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái.
“Không phải anh ta phát hiện ra hành động của Đão Vũ nên bị đẩy xuống hoặc trượt chân ngã xuống à?” Mộ Thiên Hạc nói.
“Ôn Tĩnh Hàn không hề kết luận như vậy.”
Ôn Tĩnh Hàn gật đầu: “Đào Vũ nói với tôi là cậu ta không hề động đến nhân viên phục vụ kia. Tôi tin cậu ta. Còn anh ta chết thế nào thì tôi không có đáp án.”
“Đáp án chẳng phải đã rõ rồi sao?” Mẫn Ngôn chỉ tờ giấy kia, “Vẫn có kẻ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, âm thầm mưu hại người khác.”
Bầu không khí trong phòng ăn lại trở nên căng thẳng. Một bóng ma càng dày đặc nặng nề hơn phủ xuống khắp mọi người.
Tâm trạng Quan Cẩm lúc này lại không giống thế. Mới một lúc trước thôi, hắn như nghe được chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng không sao tóm được đầu sợi dây. Lúc nãy không tập trung lắng nghe, trí nhớ siêu quần của hắn cũng không có cách nào khôi phục nguyên vẹn được. Rốt cuộc là chuyện gì …