CHƯƠNG 87
Editor: Nguyệt
Nhoáng cái Quan Cẩm đã về nước được hơn hai tháng. Sắp đến cuối năm, còn khoảng một tháng nữa là đến Tết âm lịch.
Ấn tượng của Quan Cẩm về Tết truyền thống chỉ là dãy đèn ***g đỏ và màn múa lân ở phố người Hoa. Hắn vốn vô cảm với những ngày lễ tết, ngay cả lễ Giáng Sinh cũng chẳng để ý. Lúc ông già còn sống thường tặng quà cho hắn. Ông già đi rồi, hàng năm Tony sẽ vác một cây thông Noel về, treo đầy các thể loại đồ trang trí. Quan Cẩm chỉ thấy lúc thu dọn tốn thời gian tốn sức lực chứ chẳng có ý nghĩa gì cả.
Mùa đông, đến các vụ án cũng ít đi nhiều. Một đám người rảnh rỗi bọn họ thấy chỗ nào gọi thì đi hỗ trợ. Quan Cẩm bị Ôn Tĩnh Hàn giao cho nhiệm vụ chỉnh lý hồ sơ vụ án, phân loại tội phạm.
Kết quả là, Quan Cẩm đi làm, ăn cơm, dắt chó đi dạo đều đặn mỗi ngày. Thỉnh thoảng gọi điện cho Tony, hoặc là Mẫn Ngôn đến quấy rầy chút. Một cuộc sống bình thản và quy luật. Còn chuyện hắn mỗi ngày ngồi trước mấy chồng hồ sơ trong phòng làm việc rốt cuộc có nghiên cứu hay không thì khó nói.
Cuối tuần này có trận tuyết đầu mùa.
Sáng sớm, đứng trên ban công nhìn ra xung quanh, mặt đất và cành cây đều đọng một lớp tuyết mỏng trắng xóa. A Qua hiếm được một lần kích động sủa gâu gâu mấy miếng. Vì thế, Quan Cẩm chậm rãi dẫn chú cún oai phong nhà mình đi dạo.
Móng vuốt nhỏ của A Qua đạp trên nền tuyết để lại từng dấu chân như đóa mai nhỏ. Nó hết ngửi chỗ nọ lại ngửi chỗ kia, vui vẻ chạy chạy xoay xoay. Tâm trạng của Quan Cẩm đột nhiên tốt hẳn lên, phá lệ một lần chào hỏi ông lão hay mang chim đi dạo ở nơi yên tĩnh, làm ông lão giật mình kinh ngạc suýt thì đánh rơi ***g chim.
Thuận đường ghé qua cửa hàng tiện lợi dùng bữa sáng, Quan Cẩm lại dắt A Qua trở về nhà. Những con cún khác trong tiểu khu cũng được dắt ra ngoài chơi. Quan Cẩm nhìn một con chow chow lông màu nâu, đột nhiên nảy ra một ý: “A Qua, mày xem cô bé kia có được không? Cưới về làm vợ cho mày nhé?”
A Qua không trả lời, thật ra là nghe không hiểu. Quan Cẩm bám riết không tha cứ muốn nó phải trả lời. Đến lúc quay đầu lại, làm gì còn bóng A Qua nữa.
Quan Cẩm nhíu mày. A Qua rất bám chủ, chưa bao giờ đi theo người nào đùa nó hoặc chạy theo con chó khác. Ai mà muốn trộm nó thì hậu quả sẽ rất thê thảm. Hơn nữa, mình chắc chắn là không thể có ai lặng lẽ tiếp cận mà không làm mình phát hiện. Hắn cúi đầu nhìn dấu chân trên mặt đất, tìm lần theo nó.
Dưới tòa nhà hắn ở, có một người ngồi trên băng ghế. A Qua đang cọ cọ vào lòng bàn tay người đó, trông có vẻ rất thân thiết.
Quan Cẩm nổi cáu, hùng hổ đi lên, nghiêm túc nói: “A Qua, ai cho mày tự ý chạy lung tung? Có biết hành vi này nghĩa là gì không? Là bằng mặt không bằng lòng, vong ân phụ nghĩa, thông đồng kẻ địch phản quốc!”
A Qua rụt lại trốn sau đùi người kia, chẳng hiểu ra sao tròn mắt ngước nhìn chủ nhân, lòng thầm nghĩ không biết mình làm gì sai.
“Này này, có nghiêm trọng thế không? Thông đồng kẻ địch phản quốc? A Qua đâu có đi với người lạ. Lâu thế rồi mà nó còn nhớ tôi.” Lục Vân Dương vuốt lông A Qua, ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập ý cười chăm chú nhìn Quan Cẩm.
“Hừ, đúng thế, cũng chỉ có con chó mới nhớ anh.”
“…” Nụ cười trên mặt hơi cứng lại. Rồi Lục Vân Dương lại mỉm cười nói: “Chỉ cần như vậy tôi đã thỏa mãn rồi. Ít nhất chủ nhân nó vẫn còn nhớ tôi.”
Quan Cẩm nguýt anh một cái, vươn tay đón lấy A Qua, mang nó đi lên tầng. Từ lần ở bệnh viện đó chưa gặp nhau lần nào. Người nọ gầy đi, sắc mặt cũng hơi tái. Nhưng vẫn còn sức trêu mèo chọc chó thì chắc khỏe lại nhiều rồi.
Lục Vân Dương lặng lẽ đi theo Quan Cẩm. Quan Cẩm cũng không cản. A Qua leo được mấy bậc lại quay đầu nhìn anh, cái đuôi nhỏ hưng phấn vẫy qua vẫy lại.
Mở cửa, Quan Cẩm không sập cửa vào mặt anh. Lục Vân Dương thở phào nhẹ nhõm, nhanh nhẹn lách người vào, sợ Quan Cẩm đổi ý.
Quan Cẩm lấy hai cái cốc, rót cho mình một cốc nước ấm, cầm trong tay uống vài hớp. Lục Vân Dương chờ mãi, thấy hắn không định rót thêm cốc nữa, đành ngượng ngùng tự mình đi rót nước.
Hơi nước lượn lờ trước mặt. Quan Cẩm thất thần một lát, đột nhiên hỏi: “Nằm viện sướng lắm à? Có phải sướng hơn ở khách sạn bảy sao không, sao anh nằm lì trong đó thế.”
Lục Vân Dương chua xót lắc đầu: “Không sướng tí nào. Ăn không ngon, vết thương đau, tim cũng đau.”
“Tim anh tránh được một kiếp, là phổi đỡ viên đạn đó mà? Thế nào, phổi còn thở được không?” Quan Cẩm thấy câu này nói đến là sướng mồm.
“… Sau khi tu bổ vẫn dùng được.”
“Không để lại di chứng?” Ánh mắt Quan Cẩm đầy chờ mong.
Lục Vân Dương dở khóc dở cười, nhưng không dám chơi trò ngôn từ với hắn nữa, thành thật trả lời: “Khôi phục khá tốt. Viên đạn bắn sát xương sườn, tiết trời ẩm ướt sẽ hơi khó chịu. Bây giờ thỉnh thoảng ho khan cũng hơi đau. Bác sĩ nói còn phải điều dưỡng một thời gian nữa.”
Quan Cẩm quét nhìn ***g ngực anh: “Uống nhiều thuốc đến ngu người rồi? Trời mùa đông lạnh thế này cũng không biết lấy nước ấm mà uống.”
Lục Vân Dương nhìn cốc nước trong tay mới nhận ra mình vừa rót nước lạnh. Vẻ mặt khó nén sự vui sướng, hai mắt đong đầy tình ý nhìn Quan Cẩm: “Tiểu Cẩm, quả nhiên em vẫn quan tâm …”
Đáng tiếc người ta làm như không thấy, để lại cho anh bóng lưng vô tình, vào bếp bưng đĩa hoa quả ra, sung sướng ngồi ăn: “Anh bị thương chưa lành, phải tiết chế chuyện ăn uống. Tôi đành ăn hộ anh vậy.”
“… Không cần khách khí với tôi.”
Quan Cẩm càn quét hết hoa quả mới nhìn sang Lục Vân Dương ngồi đối diện chơi đùa với cún từ nãy đến giờ. “Anh đến làm bảo mẫu trông chó đấy à? Không có chuyện gì thì đi đi, tôi bận lắm.”
Lục Vân Dương ngẩng đầu, thành khẩn nói: “Tôi nhớ em. Vừa ra viện là tôi tới gặp em ngay. Tôi còn nợ em một lời giải thích và lời xin lỗi. Xin lỗi em, Tiểu Cẩm, tôi …”
“Dừng dừng, khỏi xin lỗi, chẳng đáng mấy xu. Giải thích cho tôi nghe đi. Tôi không muốn mình lại ngu ngơ bị người ta coi là thằng hề lần nữa.” Quan Cẩm ngắt lời anh.
Một bụng thâm tình, thành ý của Lục Vân Dương dâng lên đến miệng cứ thế nghẹn lại, đè anh đến đau phổi.
“Được, tôi sẽ nói hết với em. Bắt đầu từ chỗ nào đây?”
“Từ đoạn anh trở thành kẻ thù của tôi.”
“… Được. Đầu năm nay, Messenger nhận một vụ ủy thác đi tìm hiểu chuyện riêng tư nào đó của ngài công tước. Nhưng người bên dưới vô tình để lộ tin tức. Ngài công tước vô cùng khó chịu, trực tiếp sai người liên hệ với tổ chức sát thủ nổi tiếng, dùng món tiền khổng lồ để mua mạng của tôi.”
Quan Cẩm thầm khinh thường, trùm tổ chức quả nhiên là một thằng ngu hám tiền không cần mạng.
“Messerger mua bán tin tức, ít khi dùng bạo lực giải quyết vấn đề. Đây không phải thế mạnh của chúng tôi. Nhưng người khác tới cửa gây sự, tôi không thể ngồi chờ chết. Vì thế tôi bảo thủ hạ điều tra sát thủ nhận nhiệm vụ ám sát tôi, diệt trừ hắn để cảnh cáo người đứng sau chuyện này.” Lục Vân Dương nói đến đây thì trộm quan sát vẻ mặt Quan Cẩm.
Quan Cẩm không tỏ vẻ gì.
“Tôi không ngờ ông chủ của Hắc Kiêu bám riết không tha, lại phái ra sát thủ khác, chính là Spider. Thật ra ngoại trừ trường hợp đặc biệt, tôi hiếm khi lộ diện, mặt ngoài đều do Vân Trì thay thế tôi. Ngoài một vài thủ hạ cực kỳ đáng tin, các messengers đều cho rằng Vân Trì mới là Hermes. Vân Trì làm gì cũng thích phô trương, thiếu kiên nhẫn, thế thân tôi chẳng qua chỉ để tìm chút kích thích cho cuộc sống bình đạm buồn tẻ. Cho nên nó chưa bao giờ ra quyết sách gì trọng yếu hay hạ lệnh giải quyết những vấn đề khó, đều là truyền đạt lại ý tôi thôi. Vân Trì cố ý thả ra tin tức Hermes tới thành phố S, dụ Spider đến đây. Nhưng Spider rất giỏi che giấu hành tung. Tấn Tiếu lần theo tin tức muốn tìm ra người liên lạc của Spider trước, kết quả đi một chuyến vô ích, còn gặp em trong quán bar. Kỳ thật người liên lạc của Spider không hề nhập cảnh, là hắn tung hỏa mù.”
“Nhận thấy hắn xảo quyệt như vậy, chúng tôi quyết định chơi trò thật thật giả giả. Người của tôi để lộ tin Hermes sẽ tham gia một chuyến du thuyền, rồi lại thả tin nói Hermes đổi lịch trình. Vốn muốn dắt mũi hắn, nào ngờ hắn lại giả trang Phương Mạch tiếp cận Phương Sâm, coi ông ta là nguồn tin trực tiếp. Tin tức Vân Trì truyền ra vốn là giả, chúng tôi không hề thông báo cho Phương Sâm. Spider lại không biết Hermes thay đổi lịch trình. Vì thế náo loạn thành một trò khôi hài, chúng tôi còn đấu đá nhau trên thuyền.”
“Hừ, tự coi mình thông minh.”
“Đúng vậy. Chúng tôi làm hơi lố. Nhưng trước khi thuyền nhổ neo hai ngày, Vân Trì đúng là định từ bỏ. Nó muốn ở lại đối phó Spider. Có điều, trước nay nó chưa kiên định được lần nào, nóng đầu lên liền chạy tới ngay hôm đó. Cho nên tôi nói không biết nó sẽ mang người nhà theo là lời nói thật.” Lục Vân Dương nhấn mạnh.
Quan Cẩm cười lạnh một tiếng.
“… Lên thuyền rồi, tôi mới phát hiện bầu không khí có gì đó quỷ dị, rất cảnh giác nhưng cũng không chắc Spider có lên không. Đến khi … em nói cho tôi biết mục đích của em, tôi mới xác định Spider đã lên thuyền.”
“Không phải mạng lưới tình báo của anh đứng đầu thế giới à?”
“Lần này sơ suất. Hầu hết thủ hạ đắc lực của tôi đều tập trung vào một vụ khó chơi, tôi lại không bận tâm đến Spider lắm.” Lục Vân Dương cười khổ, “Cũng may trên thuyền chúng tôi có bốn người, nhanh chóng tìm ra Spider. Vì thế Vân Trì cố ý để lộ dấu vết, dụ hắn cắn câu.”
“Không phải dụ tôi cắn câu à?”
“… Tôi chỉ không muốn em ngộ thương người khác thôi, nhưng lại không thể trực tiếp nói với em thân phận của tôi. Sau đấy em cũng biết rồi, tôi phát hiện ra Mẫn Ngôn và Elena là hai người em miêu tả, thuyết phục họ giúp tôi.” Lục Vân Dương nói xong, lẳng lặng chờ phán xét.
“Vậy Canterbury lên thuyền làm gì?” Quan Cẩm còn nhiều nghi vấn. “Hay nên hỏi là anh lên thuyền làm gì. Tôi không nghĩ anh tham gia tiệc tùng kiểu này là vì nhàm chán.”
“Vì hòa khí phát tài. Tôi không muốn trở thành kẻ địch của công tước, như vậy chỉ có kết cục lưỡng bại câu thương thôi. Là tôi ra mặt mời anh ta đến. Đương nhiên, anh ta đồng ý lên thuyền chủ yếu là vì tôi lấy chuyện hưởng thụ thế giới riêng hai người với Ôn Tĩnh Hàn ra dụ dỗ.”
“Cao thủ chơi trò tâm lý.” Quan Cẩm ‘khen ngợi’.
“…” Lục Vân Dương thức thời không nói gì.
“Vậy Tần Tiếu với Mộ Thiên Hạc …”
“Thiên Hạc quả thật là em họ tôi. Em ấy tiếp nhận vị trí Morpheus, là người liên lạc của tổ chức, luôn đi theo tôi. Tần Tiếu là Hỏa Thần, chủ yếu phụ trách tổ thu thập tin tức mới nhất về các thành quả nghiên cứu khoa học. Về mặt này em ấy là chuyên gia. Quên mất không nói, Tần Tiếu giống em, đều có trí nhớ siêu việt, tuy không đến mức nhìn qua là nhớ nhưng cũng rất giỏi.”
Quan Cẩm nhớ tới lần Tần Tiếu vụng trộm lẻn vào phòng giáo viên, bây giờ mới hiểu ra. “Các anh ăn cắp thành quả của người khác?”
“Chúng tôi chưa bao giờ buôn bán thành quả nghiên cứu khoa học. Tôi dù gì cũng là giáo sư mà, sao có thể làm việc mà mình khinh thường chứ? Chẳng qua, chúng tôi cần có nhiều tin tức để nắm quyền chủ động.”
Quan Cẩm bĩu môi: “Anh mà cũng tính là giáo sư? Đứng sau điều khiển một tổ chức ngầm lớn như thế còn rảnh để nghiên cứu à?”
“Thật hổ thẹn, tôi đúng là học nghệ không tinh. Nhưng tôi thích công việc này, không chỉ đơn thuần vì ngụy trang.”
“Nhà họ Lục các anh nhiều đời làm thương nhân mà?”
“Đúng vậy. Nhưng bà ngoại tôi là con gái của một gia tộc xã hội đen nổi tiếng Châu Âu. Messengers đời trước đều là thuộc hạ của bà, cứ từng đời truyền đến tôi. Tôi vốn không thích kinh doanh, khi còn bé hay theo mẹ đến Châu Âu chơi với họ hàng thân thích, rồi quen biết Hermes đời trước, là một người anh họ của tôi. Chúng tôi rất hợp nhau. Dần dần hiểu biết về Messenger, tôi cảm thấy rất thú vị. Anh ấy cũng có ý bồi dưỡng tôi làm người nối nghiệp. Vậy nên mới thành như bây giờ. Anh em chúng tôi đều là con lai, chỉ là Vân Trì có biểu hiện ngoại hình rõ hơn thôi. Tôi với anh cả lại không có đặc điểm bên ngoài của con lai.” Lục Vân Dương hận không thể biểu hiện hết ra ngoài.
Quan Cẩm nhướn mày nhìn anh: “Chuyện gì cũng nói, không sợ tôi lan truyền khắp nơi à?”
“Không sợ. Lại nói, tôi biết em là người thế nào, em sẽ không làm như vậy. Tiểu Cẩm, bây giờ tôi không còn giấu em điều gì nữa, sau này cũng không.”
“Khỏi phải thổ lộ, chuyện sau này tôi không có hứng thú.”
“Vậy … làm sao tôi biết được phán quyết của em là gì?”
“Anh đoán đi.”
“Không phải tử hình chứ?”
Quan Cẩm không nói.
Lục Vân Dương thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ cần không phải tử hình, tôi sẽ thành thật ngồi tù, chăm chỉ lao động cải tạo, tranh thủ cơ hội miễn giảm thời gian thi hành án để được thả trước thời hạn. Đúng không?” Lục Vân Dương hai mắt sáng rực.
“Hừ, chỗ tôi áp dụng hệ thống pháp luật của Anh và Mỹ, căn cứ vào tội của anh, phán anh tù mấy trăm năm. Cứ từ từ mà chờ được khoan hồng. Để xem có phải đến ngày cuối cùng trước khi chết già anh mới được phóng thích không.” Quan Cẩm vui sướng khi người gặp họa, đứng dậy, “Tôi phải đi nấu cơm trưa rồi, tiếc là chỉ có phần của một người thôi. Không tiễn nhé.”
Lục Vân Dương đứng dậy, quen đường chạy vọt vào phòng bếp, mặc tạp dề.
“Anh làm gì đấy?”
“Từ hôm nay trở đi tôi sẽ lao động cải tạo, tranh thủ cơ hội được khoan hồng.”