Chuyện Bắt Đầu Từ Một Nụ Hồng

Chương 2: Chương 2: Được yêu thì ra làm sao?




- Ôi, con gái mẹ được tặng hoa hồng cơ à, đẹp quá!

Vừa thấy Vân với bông hồng trước giỏ tiến vào, cô Thanh Hà mẹ Vân đã reo lên. Vân đỏ mặt, sao mẹ la toáng lên thế, ngại hết cả người, Vân cũng tự hào lắm ấy nhưng mà cũng ngài ngại.

- Cậu nào tặng hoa hồng cho con gái xinh đẹp của mẹ thế này?

- Hoa tặng hội đồng ấy mà mẹ, bọn con trai góp tiền mua tặng mỗi đứa con gái một bông.

Chả hiểu sao Vân lại không muốn khai ra, Vân đã nghĩ mình được tặng hoa riêng là sẽ khoe, khoe cho cả cái nhà này biết là Vân không ế, cho con em gái láo toét của Vân không cười đểu mỗi khi Vân thắc mắc là sao Vân cũng khá xinh mà không có ai thèm thích.

Hoa hội đồng Vân cũng được tặng chứ, cơ mà Vân đã vứt xừ nó đi từ lâu rồi. Lúc được nhận, Vân cũng cười cười cảm ơn, nhưng mà chả có tí giá trị nào cả, vừa xấu vừa còn bị gãy cành nữa chứ, đúng là không có tâm mà, nên vừa xuống cầu thang là Vân đã liệng ngay nó vào thùng rác rồi.

Vân tha bông hoa lên phòng. Ừm, hoa này cũng tươi, cũng đẹp, thế cũng được.

*****

Vân thiu thiu ngủ trưa thì có tiếng tin nhắn. Hừm, vừa mới ngủ được có một tí, chiều phải đi học thêm rồi mà, bực cả mình. Vân mở ra xem.

“Vân ơi, tớ là Huy đây, lúc nãy tớ tặng hoa cậu đấy, cậu đang làm gì thế?”

À, “bạn trai” của Vân đang nhắn tin đó mà. Sao nó biết số điện thoại của mình thế nhỉ?

“Tớ đang ngủ trưa, chiều tớ phải đi học thêm, cậu cũng ngủ đi nhé!”

Thế rồi Vân cũng ngủ tiếp luôn, chả thèm sờ vào điện thoại nữa, nhưng bạn Huy ấy cũng không nhắn thêm cái tin nào cho Vân nữa.

*****

Bốn giờ chiều, giờ học thêm Toán của Vân đã điểm. Vân theo học lớp Toán của thầy Bình cũng đã một tháng nay, thầy dạy khá hay, khá thú vị nên cũng đông bạn theo học. Lớp thì nhỏ, người thì đông, nên thầy cho mỗi bạn một ghế nhựa để muốn sắp xếp chỗ ngồi thế nào cho tiện thì tùy.

Ây da, Vân đến hơi muộn mất rồi, thành ra là chẳng còn chỗ ngon nào mà ngồi nữa. Vân đang lấy ghế định đặt ở mé cửa để ngồi, bỗng có một bàn tay vẫy vẫy từ xa. Vân ngó kỹ, ơ là bạn Huy đang ngồi vẫy Vân kìa, cạnh bạn ấy lại còn có một cái ghế trống. Vân cũng hiểu ý của Huy nên cô rẽ lớp lên trên ngồi cạnh bạn.

- Cảm ơn cậu nhé, nay tớ ngủ quên, hì hì, mà sao cậu cũng học lớp này thế?

- À… mẹ tớ thấy thầy dạy hay nên xin cho tớ vào học.

- Ừ, thầy Bình dạy hay lắm đấy.

Thế rồi hai đứa ngồi học, hình như thỉnh thoảng bạn kia lại quay sang nhìn Vân mỉm cười thì phải, mà kệ đi, chả thích quay sang nhìn lại tí nào.

Sáu giờ, kết thúc buổi học thêm đầu tiên Vân ngồi cạnh “bạn trai”, Vân định mang cất ghế thì bạn Huy đã kéo ghế của Vân rồi ghép cùng ghế của bạn ấy mang ra cất. Bạn này cũng ga lăng ghê nhỉ?

Học xong thì làm gì nhỉ, về nhà thôi. Vân ra lấy xe, định ra trả tiền gửi xe thì chú trông xe đã bảo có người trả tiền rồi. Vân ngài ngại, cô chưa quen với việc có người quan tâm chăm sóc mình, lại còn vì mình mà tiêu tiền nữa. Bạn Huy đang đứng đằng xa, bạn ấy cũng đi xe đạp điện như Vân. Vân phóng lên cạnh bạn.

- Cảm ơn Huy, nhưng mà lần sau cậu đừng trả tiền hộ tớ nữa nhé!

- …

Huy không nói gì, rồi hai bạn đi cạnh nhau, yên lặng. Ra khỏi ngõ nhỏ, Vân thấy đi song song thế nguy hiểm, nên Vân cố ý đi chậm lại, thế mà bạn ấy cũng đi chậm lại. Vân hơi bực mình, thế là cô lại phóng vượt lên, không quên nhắn Huy:

- Đi song song nguy hiểm lắm!

Hai đứa đi thế một lúc cũng về đến nhà Vân. Hình như bạn ấy cũng tiện đường đi với nhà Vân thì phải, Vân quay lại vẫn thấy bạn ấy đằng sau. Vân cười cười.

- Đến nhà tớ rồi, thôi tớ vào nhà đây, chào Huy nhé!

- Ừ, chào Vân!

Bạn ấy cười tươi chào Vân, hình như lần đầu tiên Vân thấy bạn ấy cười tươi thế thì phải, cái mặt rạng rỡ lên trông cũng đỡ xấu, lại còn lộ ra hai cái má lúm đồng tiền cũng duyên ghê đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.