Chuyện Bát Quái Hằng Ngày Tại Khách Sạn Hoàng Gia

Chương 18: Chương 18




Moore ánh mắt nghiêm túc, một chút cũng không giống như đang nói đùa.

Arthur vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh như vậy.

Hắn biết Moore sẽ không kiểm tra ra vấn đề gì, trên người quả thật không tồn tại ma thuật đen mà Moore và pháp sư ánh sáng kia bàn luận tới. Bọn họ ngay từ đầu đã suy nghĩ nhầm hướng.

Moore biết rõ ma thuật đen nguy hiểm như thế nào, anh là người nghiên cứu qua cấm thuật nên đối với ma thuật đen cũng có hiểu biết nhất định. Anh biết đại đa số ma thuật đen đều để lại trên cơ thể đủ loại dấu hiệu, có thể là một hình vẽ cổ quái hoặc một dấu chấm nhỏ không thu hút, pháp sư có kinh nghiệm chỉ cần nhìn bên ngoài và làm một chút thí nghiệm là có thể đoán ra ngay người này sử dụng loại tà thuật nào. Chuyện này đương nhiên là cần Arthur phối hợp.

Pháp sư ánh sáng ban nãy đã chữa xương gãy cho Arthur, nhân tiện làm phép cầm máu cho vết thương dưới lớp băng vải. Arthur lúc này nằm tựa trên giường, Moore muốn hắn cởi bỏ lớp áo ngoài ra.

Arthur đương nhiên cực kì phối hợp.

Hắn xuất thân quý tộc nhưng lại là con thứ, từ khi còn nhỏ đã được đưa vào trường học tôn giáo, sau một thời gian thì tham gia huấn luyện ở kỵ sĩ đoàn, vừa thành niên đã nhận sắc phong kỵ sĩ. Arthur trải qua vài trận chiến với đám Hắc Linh, trở thành Chỉ huy trẻ tuổi nhất vương quốc.

Không thể so sánh Arthur với đám con em quý tộc quen sống trong nhung lụa, nhiều năm chém giết để lại trên cơ thể của trưởng quan đại nhân vô số vết sẹo lớn nhỏ ma pháp cũng chẳng thể xóa mờ. Vết thương do con rồng gây ra kéo dài từ vai tới sống lưng, trải qua chữa trị bằng thánh quang nhưng vẫn để lại một vệt da non hồng hồng, trông rất đáng sợ.

Moore nhíu mày dường như trong thoáng chốc đã quên mất mình tính làm cái gì, nghĩ tới gia thế của Arthur, việc gì phải liều mạng như vậy? Con đường thăng quan của Arthur sớm đã được trải bằng phẳng rồi.

Anh luôn kính nể Arthur tận tâm với chức trách, trước mặt bạn tốt nhiều năm nhịn không được sinh hờn dỗi.

“Anh việc gì phải liều mạng như vậy?” Moore thấp giọng lầm bầm, “Chắc là đau lắm…”

Bọn họ đều không quan tâm tới cá tính của nhau xong lại oán trách đối phương lỗ mãng, xuất phát từ sự quan tâm nhưng khó trách khỏi việc áp đặt cách hành sự của mình lên người kia.

Quả nhiên Arthur hỏi ngược lại một câu: “Trận Alborg tại sao em lại liều mạng như vậy?”

Moore chỉ biết thở dài.

Bọn họ ai cũng không có tư cách gì để trách móc đối phương.

Ngày hôm ấy chính mắt anh nhìn Arthur lăn xuống từ lưng rồng, một khắc hô hấp nghẹn lại như chết đuối ấy vẫn y như vừa mới xảy ra. Moore chợt nhận ra cảm giác khi Arthur đem anh từ trong đống xác người cõng về doanh trại, tay chân luống cuống cầu xin các quân y nhất định phải cứu mạng anh.

Loại tuyệt vọng này không ai muốn trải qua một lần.

Bọn họ trầm mặc, Moore hít sâu một hơi nở nụ cười: “Chúng ta không phải còn chính sự phải làm à?”

Arthur nói: “Tôi cũng không cảm thấy có gì quá dị thường, hẳn là không có chuyện gì.”

“Có chút ít ma thuật đen, anh hẳn sẽ không có cảm giác gì.” Moore nhíu mày nhìn vết thương trên cơ thể Arthur, trong lòng niệm thuật nhìn thấu, “Vì lý do an toàn thôi, tôi vẫn mong không gặp phải chuyện gì.”

Hào quang phép thuật chậm rãi bay lên, giống như làn sương mù quấn quýt lấy Arthur. Arthur nhận ra Moore sử dụng ma pháp thì không rõ khẩn trương hay phẫn nộ xoay người lại, quơ một cái bắt được đôi tay Moore đang điều khiển ma pháp.

Moore bị nắm tay thì kinh ngạc: “Anh làm sao vậy?”

Arthur nhíu mày: “Em không thể thi pháp.”

Moore cực kì ôn hòa nhìn hắn nở nụ cười: “Chỉ là phép thuật nho nhỏ thôi, không đáng ngại.”

Arthur trước sau kiên trì: “Nhưng đối với thân thể em không tốt chút nào.”

Moore trả lời: “Chỉ là một thần chú nho nhỏ thôi…”

Vừa dứt lời thì cửa lớn khép hờ bị đẩy ra, người tiến vào không thèm gõ cửa dọa họ nhảy dựng lên. Vương tử vui sướng nhảy nhót đi vào, theo sau là Phó Chỉ huy Williamson cõi lòng ngập tràn tội lỗi: “Thật sự rất xin lỗi, điện hạ ngài ấy…”

Vương tử phát ra tiếng kêu cổ quái chói tai.

“Xin lỗi, xin lỗi…” Vương tử hoảng sợ nói, “Ta quấy rầy hai vị rồi…”

Vương tử sốt ruột muốn lui ra ngoài nhưng Williamson luôn ở phía sau, lùi lùi liền bị đụng phải suýt ngã chổng vó. Vương tử cũng mặc kệ túm lấy tay Williamson, vội vội vàng vàng muốn rời đi càng nhanh càng tốt.

Williamson hoảng sợ: “Điện hạ, ngài làm sao vậy?”

Vương tử vẻ mặt nghiêm túc: “Ta nghĩ mình không nên xuất hiện ở nơi như thế này.”

Arthur vẻ mặt không cảm xúc, Moore đột nhiên nở nụ cười không giải thích gì, mắt cong như trăng non nhìn vương tử.

Nụ cười của Moore ấm áp, ánh mắt sáng lên như có tinh tú chiếu rọi. Arthur nhìn một cái rồi vội quay đi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vương tử đứng ở rìa cửa xấu hổ.

“Thần nghĩ ngài đang hiểu nhầm gì rồi.” Arthur lạnh lùng mở miệng, “Ngài tới tìm thần có chuyện gì ạ?”

Vương tử cốt chỉ muốn tới vấn an dũng sĩ đồ long, Williamson thì muốn tìm Chỉ huy giao chiến báo. Arthur trọng thương cần nghỉ ngơi ít nhất một tháng, công việc đều được bàn giao hết cho Williamson. Vương tử vui vẻ vì người yêu được trọng dụng, lại không biết trận chiến này gian khổ thế nào.

Khi bọn họ thảo luận chiến sự thì vương tử ngồi cạnh ưu nhã thưởng trà một chút cũng không chú ý, thỉnh thoảng tiếng muỗng khuấy leng keng có hơi ầm ỹ.

Moore thở dài, cầm lấy đĩa bánh kem nhỏ bên cạnh đưa cho vương tử.

Vương tử cho Moore một ánh mắt cảm kích, sau đó ngồi một bên ăn bánh.

Tình hình tiền tuyến hiện tại vẫn đang thuận lợi, vấn đề duy nhất cần lo lắng là đức vua và công chúa bị vây ở đế đô. Hai người có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, mà bọn họ ở đây không có cách nào lập tức xông vào giải cứu.

Thảo luận rơi vào bế tắc, trừ vương tử ở ngoài xem thì ba người đều rơi vào trầm tư, trong phòng chỉ nghe thấy âm thanh tick tok của đồng hồ quả treo trên tường.

Bọn họ im lặng chưa tới 2′ thì cầu thang gỗ bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, tựa như có người đang chạy thật nhanh đi lên. Dù sao khách sạn Bạch Tường Vi cũng là nơi tiếp đón vương công quý tộc, nhóm người làm công sẽ hiếm khi chạy vội vàng như vậy. Moore nhíu mày nghi hoặc đứng dậy đi ra cửa, muốn kéo cửa nhòm ra ngoài thì suýt nữa đâm phải cậu lính liên lạc.

Arthur cảm thấy người này rất quen, đợi tới lúc cậu nhóc nhút nhát chào trưởng quan một câu thì mới nhớ ra… Đây là tân binh đụng vào mình ngày hôm trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.