Chuyện Bát Quái Hằng Ngày Tại Khách Sạn Hoàng Gia

Chương 31: Chương 31






Edit by Lờ Aisu

Moore đã trở lại à?

№2292☆☆☆ phái sweetheart 5E275-2-17 22:01:58 nhắn lại ☆☆☆Trở về? Về cái gì, không phải chính Moore tự dồn mình vào đường chết à?

64522903_643059052878585_3222046390574120960_n

№2292☆☆☆ bìm bịp dầm ớt 5E275-2-17 22:15:33 nhắn lại ☆☆☆Trở về làm gì, trở về giơ mặt cho chúng ta đập hả?

№2293☆☆☆ cánh nướng 5E275-2-17 22:17:23 nhắn lại ☆☆☆Đi đập lão nhớ dẫn cả tôi theo nữa nha

№2294☆☆☆ rau xanh củ cải 5E275-2-17 22:28:15 nhắn lại ☆☆☆Đi lâu thế, hay là Chỉ huy đập chết luôn rồi?

№2295☆☆☆ bạch vũ 5E275-2-17 22:35:07 nhắn lại ☆☆☆Này… Tôi đáng ghét thế cơ à?

Arthur không đập chết tôi, tôi nghĩ anh ấy sẽ không đánh tôi đâu, nhưng anh ấy cũng từ chối đề nghị của tôi rồi… Ừm, tình huống và khả năng mấy người nghĩ có thể đúng.

Tôi chẳng hiểu tại sao có chút mất mát, có khi phải nốc một thùng rượu mạnh mới phần nào bù đắp.

Nói một chút về tình huống ban nãy.

Nói thật tôi có chút gấp gáp, nhiều người ở xung quanh như vậy, tôi không có cách nào nói với Arthur tùy tiện tìm một người kết hôn tự cứu mình. Tôi chỉ có thể ngu ngốc nhìn anh, nói với anh tình hình mấy ngày hôm nay.

Arthur vẫn không có phản ứng, nhìn chằm chằm vào cái khe nứt nhỏ trên mặt bàn, cả người như một bức tượng điêu khắc không cảm xúc. Tôi đột nhiên nhận ra anh so với trận Alborg năm đó gầy hơn nhiều, sườn mặt càng thêm thâm thúy bén nhọn, đôi mắt tối lại, môi mím chặt trông rất mệt mỏi.

Anh nhìn như đã lâu không nở nụ cười, tôi là bạn thân nhưng lại không hay biết.

Quá thất trách.

Tôi không biết nên nói gì.

Thật sự thì tôi là một người không thích chịu quá nhiều trách nhiệm, coi như khi biết rõ chân tướng tình cảm Arthur dành cho tôi, dù đã nhận ra tôi dành cho anh cái gì nhưng chính vì cái tính vô trách nhiệm kia nên tôi không dám thừa nhận, hơn nữa còn tìm đủ cách trốn tránh.

Nghĩ lại, tôi quá độc ác rồi.

Tôi không phải không hiểu ý mọi người, chỉ giả vờ không hiểu thôi, lấy cái cớ không có cảm giác để trốn tránh.

Vậy nên… Tôi nhất thời nóng đầu… Haiz…

Tôi nói với Arthur tình hình hiện tại, nói cho anh hôn nhân chính là sự lựa chọn tốt nhất nhưng anh vẫn không để ý đến tôi, vẫn cúi gằm xuống.

Ở cái nơi bị nhiều người giám thị như vậy, tôi kiên trì hỏi Arthur.

“Anh có muốn kết hôn với em không?”

№2296☆☆☆ Hoa tường vi trắng 5E275-2-17 22:43:16 nhắn lại ☆☆☆????? Moore tự dưng xoay chuyển thế cục???????

№2297☆☆☆ bánh gạo tuyết 5E275-2-17 22:48:17 nhắn lại ☆☆☆A a a a a a trăm triệu lần không dám nghĩ tới Moore thế mà lại đi cầu hôn!!!! Good job!!!!!

№2298☆☆☆ ngọt một chút 5E275-2-17 22:55:32 nhắn lại ☆☆☆Trăm năm hạnh phúc nhaaaaaaaaa!

№2299☆☆☆ Xảo Khắc the Sweetheart 5E275-2-17 22:59:38 nhắn lại ☆☆☆Dì đây cảm động rớt nước mắt rồi! Không nghĩ Moore kịp quay xe xoay chuyển thế cục!!!!

№2300☆☆☆ bánh quy yến mạch 5E275-2-17 23:08:37 nhắn lại ☆☆☆Các người bình tĩnh cái coi! Moore ban đầu đã nói lão cảm thấy mất mát, chuyện này thuận lợi lão chỉ vui vẻ chứ đâu có mất mát?!

№2301☆☆☆ diện tích kiều mạch 5E275-2-17 23:12:36 nhắn lại ☆☆☆… Im đi, tôi chịu không nổi đả kích đâu.

№2302☆☆☆ donut 5E275-2-17 23:18:27 nhắn lại ☆☆☆Đừng xát muối nhau nữa, Moore rõ ràng đang phát đường mà?

Moore nói rõ ổng không gánh nổi trách nhiệm nên mới trốn tránh, thậm chí không chịu thừa nhận nội tâm mình. Nghĩ lại đi, hành động của Moore từ trước tới nay có khi nào đang đi ngược lại cái ổng mong muốn?

Moore cảm thấy Chỉ huy coi mình là bạn bè bình thường = Moore biết Chỉ huy thích mình từ lâu rồi nhưng luôn trốn tránh

Moore cảm thấy mình không có cách nào tiếp nhận tình cảm của Chỉ huy = Moore chỉ đơn thuần đang trốn tránh vấn đề

Lần gặp đầu tiên ngu xuẩn như vậy Chỉ huy không thể nhất kiến chung tình = Trong mắt người khác chính là nhất kiến chung tình

Không để ý việc Chỉ huy kết hôn = Rất để ý nên đã chủ động cầu hôn trước

Arthur chỉ là bạn bè = Tôi yêu anh ấy rất nhiều



Từ đầu tới đuôi, nhấn mạnh là từ đầu tới đuôi, chúng ta đều bị Moore dắt mũi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.