Chuyển Công Thành Thủ

Chương 13: Chương 13




Đường Văn Minh cảm giác năm nay vận khí không được tốt lắm, nằm viện tận hai lần, nếu lại thêm một lần nữa chắc hắn phải đến Mao Sơn xem xem có phải mình phạm Thái Tuế[1] hay không.

Tống Kiến Quốc đối với ý kiến này lại cho rằng: “Cậu không phải phạm Thái Tuế, cậu là phạm rất suy.”(太岁 và 太衰 có cách đọc gần giống nhau, 犯太衰 nghĩa là gặp xui xẻo, Thank bạn dưới comment đã giúp)

Đường Văn Minh đá Tống Kiến Quốc ra khỏi phòng bệnh, đoạn nói với Phương Dịch: “Trong lúc nằm viện tôi không muốn gặp thằng nhãi này.”

Phương Dịch gật đầu, đặc biệt nghiêm túc cam đoan: “Đã biết.”

Vì thế Phương Dịch đương nhiên ôm đồm thêm công tác chiếu cố Đường Văn Minh, Tống Kiến Quốc tỏ vẻ vô cùng ủng hộ.

Đúng là người đàn ông hiền lành tốt tính, may mà anh ta không thích phụ nữ chứ không mình lại nhiều thêm một đối thủ cạnh tranh, Tống Kiến Quốc yên tâm để Đường Văn Minh ở bệnh viện, phủi mông về nhà.

“Anh cả ngày ở đây thế còn công việc thì sao?” Đường Văn Minh thấy Phương Dịch đi theo làm tùy tùng chăm sóc mình, đột nhiên lương tâm thức tỉnh, hỏi thăm. Hỏi xong mới phát hiện trừ phương diện thân thể, còn lại hắn chẳng biết gì về Phương Dịch hết, nhất thời có chút xấu hổ, giọng nói cũng dịu hơn: “Tôi còn chưa biết anh làm công việc gì nữa?”

Phương Dịch ngồi xuống, một tay vươn qua người Đường Văn Minh chống sang bên kia giường, nhìn hắn cười: “Rốt cuộc em đã bắt đầu quan tâm tôi, tôi rất vui.”

Anh ghé lại gần nhanh chóng đặt lên môi Đường Văn Minh một nụ hôn, Đường Văn Minh sửng sốt, cả giận nói: “Anh không thể đứng đắn một chút sao? Tôi đang nói chuyện nghiêm túc mà, đùa giỡn lưu manh cái gì !”

“Đừng nóng giận mà bảo bối, em ngồi trước mặt thế này thật sự tôi kìm lòng không được.” Phương Dịch gối đầu lên đùi Đường Văn Minh, ngửa cổ nhìn hắn cười đến mức vô cùng thâm tình ôn nhu, Đường Văn Minh nhìn mà choáng váng.

Tía má ơi ! Ta đây có sức hấp dẫn từ khi nào vậy ? Đường Văn Minh sờ sờ mặt, bắt đầu đắm chìm trong ảo tưởng, ngay cả Phương Dịch làm động tác gối đầu thân mật như vậy hắn cũng không có phản ứng.

Tầm mắt Phương Dịch tăm tia Đường Văn Minh từ xương quai xanh dời lên trên cổ, anh nhớ rõ thời điểm cắn lên cục hầu kết nhô ra kia Đường Văn Minh sẽ có phản ứng gì, hắn sẽ hơi thống khổ khó nhịn nghiêng cổ đi, hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi khiến lỗ tai phiếm hồng có vẻ càng thêm mê người, Phương Dịch bất giác liếm liếm răng nanh, cảm giác miệng lưỡi khô khốc. Đường Văn Minh mặc quần áo dành cho bệnh nhân xộc xà xộc xệch, vài chiếc cúc áo bung ra khiến cổ áo rộng mở, nhìn dáng vẻ hắn vừa tùy ý lại vừa biếng nhác.

Phương Dịch nhìn một hồi, không nhịn được luồn tay từ dưới vạt áo thò vào, cảm nhận da thịt ấm áp từ tay truyền đến. Đường Văn Minh bị bệnh vài ngày mà cơ bụng vẫn rắn chắc như cũ, Phương Dịch sờ mấy khối cơ thịt lồi ra, tưởng tượng đến cảnh Đường Văn Minh lúc cao trào toàn thân căng thẳng, nơi này bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, hắn sẽ cong lưng, còn cả tính khí nằm trong đám lông không ngừng run rẩy……

“Anh làm gì đấy?”

Một câu hỏi này của Đường Văn Minh đã khiến Phương Dịch tỉnh lại từ trong hồi ức kiều diễm, anh đương nhiên sẽ không nói thật, chỉ cười hỏi lại hắn: “Chỗ này của em có đau lắm không?”

Đường Văn Minh sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, hóa ra được người khác quan tâm lại hạnh phúc đến vậy.

“Không đau lắm.”

Phương Dịch cười cười, sờ soạng thêm hai cái rồi mới rút tay ra, tiện thể giúp hắn cài cúc áo cẩn thận. Đường Văn Minh đối với loại hành động này cảm thấy không được dễ chịu, nhưng cũng không ngăn cản anh, hắn vặn vẹo thân thể, có chút không được tự nhiên nói: “Cũng không phải ra ngoài gặp khách, mặc chỉnh tề thế này làm gì.”

Thế nhưng phải gặp tôi, em mặc không chỉnh tề ảnh hưởng rất lớn đến tôi biết không.

Phương Dịch sờ sờ khuôn mặt Đường Văn Minh, bị hắn nghiêng đầu né tránh, anh cười chẳng hề gì, đáp: “Tôi mở quán ăn, mỗi ngày không cần phải đi làm quẹt thẻ, em cứ yên tâm để tôi chăm sóc em đi.”

Đường Văn Minh sửng sốt vài giây mới có phản ứng, Phương Dịch đang trả lời câu hỏi vừa rồi của hắn, trong lòng không hiểu sao có chút vui vẻ, vì thế nổi hứng trêu đùa mấy câu.

“Oh, không tệ nha, nguyên lai là ông chủ, khó trách lại rảnh rỗi như vậy.”

“Em cũng là ông chủ, chúng ta rất xứng đôi.” Phương Dịch cười giảo hoạt.

Đường Văn Minh trong lòng thầm nguyền rủa Tống Kiến Quốc, có khi thằng nhãi này đem cả kiếp trước lẫn kiếp này của hắn nói hết cho Phương Dịch rồi cũng nên, nếu vậy hắn muốn đổi số điện thoại di động cũng vô dụng, nghĩ đến đây hắn không khỏi trợn mắt nhìn Phương Dịch, nói: “Chúng ta không thể làm bạn bè sao? Yêu đương chẳng có ý nghĩa gì cả, yêu không xong về sau chia tay ngay cả bạn bè cũng không làm được.”

Phương Dịch niết niết cằm hắn, tức giận nói: “Đồ vô lương tâm, không cho phép nguyền rủa tình cảm của chúng ta.”

Đường Văn Minh đánh tay Phương Dịch, trợn trắng mắt: “Cái gì mà tình cảm của chúng ta, tôi chưa có công nhận đâu nhá !”

“Hừ.”

Phương Dịch hừ lạnh một tiếng, duỗi tay vò đầu hắn, Đường Văn Minh oa oa kêu to đánh cho Phương Dịch một cái, đương nhiên Phương Dịch chỉ đùa giỡn với hắn thôi, nếu thật sự động thủ thì một Đường Văn Minh cộng thêm một Tống Kiến Quốc cũng không phải đối thủ của anh.

Em sớm muộn gì cũng phải chấp nhận, Phương Dịch hung tợn nghĩ.



Câu chuyện nhỏ an ủi tâm linh của ta (tác giả):

Tống Kiến Quốc kết hôn, Đường Văn Minh làm phù rể, Phương Dịch sửa soạn cho hắn đẹp trai gấp mười lần chú rể, Tống Kiến Quốc lúc ấy mặt đen kịt, sống chết không cho Đường Văn Minh lên sân khấu, tạm thời kéo em họ y ra nhập cho đủ quân số, Đường Văn Minh đành phải ngồi dưới đài xem hôn lễ với Phương Dịch.

Đến màn giới thiệu quá trình cô dâu chú rể quen nhau, Tống Kiến Quốc khóc lóc bù lu bù loa, cô dâu thấy thế tái cả mặt, Đường Văn Minh không nhịn được cười, vỗ bả vai Phương Dịch, nói: “Rất mất mặt, đảm bảo đêm nay động phòng tên này bị bắt quỳ bàn phím.”

Phương Dịch gỡ bàn tay trên vai xuống, nắm chặt trong tay, ánh mắt lấp lánh sáng ngời nhìn hắn, nhìn đến mức lông tơ Đường Văn Minh đều dựng thẳng.

“Sao anh lại nhìn tôi bằng loại ánh mắt kỳ quái này?”

Phương Dịch mắt chớp chớp, hỏi: “Tống Kiến Quốc cũng đã gả đi rồi, chừng nào em mới cưới tôi?”

Đường Văn Minh thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết, gạt tay Phương Dịch ra, lắp bắp nói: “Cưới cưới cưới… cưới gì cơ? Anh đâu phải phụ nữ !”

“Vậy em gả cho tôi.”

“Gả cái rắm ! Tôi cũng không phải phụ nữ !”

Phương Dịch mặt lạnh như dòng sông băng, Đường Văn Minh nhìn thôi cũng phải rùng mình.

“Làm… Làm gì?”

“Chẳng lẽ em không muốn kết hôn với tôi sao?” Phương Dịch mắt lạnh nhìn hắn.

Đường Văn Minh thẳng lưng đề cao khí thế, ho khan một tiếng, nói: “Hai thằng đàn ông không thể kết hôn.”

“Châu Âu Châu Mỹ rất nhiều nơi chấp nhận kết hôn đồng tính.” Phương Dịch vẻ mặt ý nói ‘Em không nói lý do tôi làm chết em’.

“Khụ khụ khụ !”

Đường Văn Minh nín thở thiếu chút nữa nghẹn chết, sao hắn lại quên mất tên tra công này chứ!

“Vậy… Tôi sẽ không kết hôn.”

Phương Dịch tay đặt trên đùi hắn, dùng lực siết ra năm vết thịt hằn, rặn ra từng chữ từ trong kẽ răng: “Đường ! Văn ! Minh !”

Đường Văn Minh khẳng định bắp đùi hắn sẽ bị bầm tím, mặc dù rất đau hắn cũng chỉ có thể nhịn xuống không dám hét lên, hôm nay mà chơi trội nổi bật hơn Tống Kiến Quốc, nhất định y sẽ thắt cổ trước cửa nhà mình.

“A hừ hừ !”

Đường Văn Minh chỉ có thể thều thào, nghẹn đến mức nước mắt tuôn rơi, Tống Kiến Quốc trên sân khấu nhìn thoáng qua, cảm động cực kỳ, tên này đúng là anh em tốt, mình kết hôn lại khiến hắn cảm động đến vậy, like !

Phương Dịch xoa xoa nơi anh vừa bóp, Đường Văn Minh ăn đau nước mắt ào ào rơi xuống, nhưng vẫn không dám mở miệng.

“Có kết hôn không?” Phương Dịch lại hỏi.

Đường Văn Minh cắn răng lắc đầu, Phương Dịch buông lỏng tay, quay đi không nhìn hắn nữa.

Đường Văn Minh thở phào, nhìn sắc mặt Phương Dịch thầm nghĩ: thôi chết rồi, đêm nay lại phải ngủ sô pha.

Tuy Phương Dịch khí thế bức người, nhưng hắn thuộc bộ tộc tôn thờ chủ nghĩa độc thân, tuyệt không thỏa hiệp với thế lực hắc ám !

Đêm đó, trong khi Tống Kiến Quốc động phòng hoa chúc thì Đường Văn Minh phải ngủ ở sô pha, dù đã quen chung giường chung gối với Phương Dịch, Đường Văn Minh vẫn không hề mất ngủ ngoài ý muốn.

Lão già nhẫn tâm chết tiệt này, chưa kết hôn đã như vậy rồi, nếu được pháp luật chấp thuận còn không phải là bắt hắn quỳ bàn phím mỗi ngày sao? ! Hừ ! Ông đây không bao giờ kết hôn !

Đường Văn Minh ôm chăn căm giận nghĩ, đối với quyết đoán anh minh của mình mà đắc ý không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.