Chuyện Cũ Của Bạch Dương

Chương 22: Chương 22




Phu nhân, người đứng đầu nhà họ Ninh – Đoàn Thụy nữ sĩ có lời.

Trước hôn lễ, hai người trẻ tuổi các con đừng ở chung với nhau, tránh người ta nói ra nói vào. Sau hôn lễ, muốn làm gì thì làm.

Bà gặp việc vui tinh thần thoải mái, chỉ giận một ngày, hôm sau liền hừng hực chạy đi xử lý chuyện lớn chuyện nhỏ. Khi Tưởng Hiểu Lỗ ghé nhà báo cáo với bà về quần áo muốn mặc hôm hôn lễ, bà đang đeo kính lão, đối chiếu công việc cần làm trên cuốn sổ.

Hiểu Lỗ là người rất có suy nghĩ riêng, lễ này cô không muốn tổ chức quá long trọng, không chuẩn bị nhiều đồ cưới, chỉ chuẩn bị hai bộ lễ phục, một trắng một đỏ mà thôi.

Đoàn Thụy đồng ý, còn rất phong độ dặn, nhà mình tổ chức lần này, khách khứa đều là đồng nghiệp công việc và chiến hữu cũ của mẹ và cha con, cả thân thích trong nhà nữa, không thể phô trương quá lớn nhưng cũng không thể làm quá khó coi, cả đời con chỉ có một lần này, công ty con nếu ai có ý đồ hay gây khó dễ gì với con thì cứ thoải mái mời tới, cho họ thấy sự phô trương của nhà mình, mẹ có thể để con dâu mẹ chịu thiệt sao?

Bên này, Ninh Tiểu Thành cũng chê mẹ anh quản nhiều quá, thời gian riêng tư của hai người vốn đã ít mà buổi tối Đoàn Thụy còn ra chỉ thị, muốn dẫn anh đến nhà thông gia thăm hỏi, bảo anh nhất định phải về nhà.

Tiểu Thành thở ngắn than dài xách từng rương từng rương hành lý của Tưởng Hiểu Lỗ về, xách xong, anh ngồi trong phòng khách hút thuốc, giương mắt nhìn con rùa lông xanh mà Tưởng Hiểu Lỗ nuôi trên bàn trà.

Mày nhìn tao?

Nhìn anh đấy thì sao?

Mày còn nhìn nữa à?

Tao cứ nhìn đấy.

Được, ngày mai mở tiệc, tao bắt mày hầm canh.

Rùa lông xanh rụt cổ, lặng lẽ bò về trong góc bồn thủy tinh, chủ động kiểm điểm.

..

Nhà họ Trịnh.

- Những thứ nên chuẩn bị đã chuẩn bị hết rồi chứ?

Tưởng Hiểu Lỗ ngồi ở đầu giường, xếp từng bộ đồ cũ:

- Xong cả rồi.

- Chăn drap mới, đồ dùng vệ sinh, dép lê...

Không đợi Đỗ Huệ Tâm nói xong, Tưởng Hiểu Lỗ ngắt lời bà:

- Đều chuẩn bị xong hết rồi.

- Ờ, tốt, tốt.

Đỗ Huệ Tâm lúng túng đứng trong phòng, không biết nên nói gì. Bà mím môi nhìn rồi lại nhìn, giọng điệu như trưng cầu ý kiến:

- Hay là đừng đem con rùa đi. Không biết Tiểu Thành có thích không, phải thường xuyên thay nước, hai đứa lại bận thế kia...

- Nó không chiếm nhiều không gian đâu.

Tưởng Hiểu Lỗ cúi đầu nhìn nếp nhăn trên đồ, lần trước căng thẳng với Đỗ Huệ Tâm, giữa mẹ con xa lạ hơn rất nhiều, nói một câu cũng phải đắn đo nhiều lần trong bụng, chỉ sợ nói sai gì đó:

- Nuôi nhiều năm, có tình cảm.

Nuôi nhiều năm, có tình cảm____

Trong phòng im lặng.

- Mẹ đã thương lượng với cha mẹ Tiểu Thành rồi, ngày mai thứ bảy, tổ chức ở nhà khách một doanh nghiệp đối ngoại của cấp dưới chú Trịnh con, chỉ có họ hàng hai bên, không làm lớn, mọi người vui vẻ náo nhiệt một chút, tám giờ sáng, con ở trong nhà ra ngoài, họ tới đón.

Tưởng Hiểu Lỗ cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn mẹ chăm chú:

- Con biết, chuyện này mẹ nói nhiều lắm rồi.

- Vậy không nói nữa...

Đỗ Huệ Tâm tự cảm thấy ở trong phòng không tự nhiên, lau tay vào tạp dề:

- Con lo công việc đi, mẹ ra ngoài.

- Mẹ.

Tưởng Hiểu Lỗ ở sau lưng gọi bà.

Một tiếng mẹ đầy thành khẩn, chân thành.

Môi Đỗ Huệ Tâm run run, không xoay người.

Tưởng Hiểu Lỗ đứng dậy:

- Hôm đó con không nên nói với mẹ như vậy, nhiều năm nay mẹ nuôi con lớn không dễ dàng, rất nhiều lời nặng nhẹ, mẹ tha thứ cho con.

Nước mắt Đỗ Huệ Tâm lưng tròng rồi rơi xuống, bà thương cảm lắc đầu:

- Là mẹ có lỗi với con… mẹ xin lỗi con…

Tưởng Hiểu Lỗ vòng tới trước mặt mẹ, nói những lời mà mấy ngày qua cô luôn muốn nói:

- Chuyện kết hôn là con không đúng, nhưng con không hối hận.

Đỗ Huệ Tâm cuối cùng không nhịn được, ôm chầm Tưởng Hiểu Lỗ khóc to, tựa như phát tiết hết những ăn năn uất ức nhiều năm nay:

- Hiểu Lỗ, con đang trả thù mẹ ư???

...

- Sao con có thể... mẹ biết nhiều năm nay mẹ luôn bất công, luôn lo cho em gái con nhiều hơn mà quên mất con sống có tốt không, nhưng mẹ... mẹ thật sự chưa từng cảm thấy con là phiền toái, mẹ luôn kiêu ngạo vì con. Hiểu Lỗ của mẹ bôn ba bên ngoài, có bản lĩnh, có tiền đồ, mẹ xem con là chỗ dựa, sao mẹ có thể không thương con...

Đỗ Huệ Tâm khóc lóc đau khổ, hối hận không thôi, đau xé tâm can:

- Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt mà.

...

- Hiểu Lỗ, mẹ biết nói câu này đã muộn nhưng mẹ thật không nỡ cứ thế gả con đi. Trước đây mẹ lo cho con, bảo con đi xem mắt là mong con có thể gả cho một người tốt, sống cuộc sống ổn định vững chãi, chứ không phải ép con ra ngoài, sốt ruột vì em gái con...

Con gả càng sảng khoái thì tương lai càng ấm ức con ơi.

Đỗ Huệ Tâm rưng rưng nhớ đến cảnh ngày hôm đó Ninh Tiểu Thành đến nhà, khéo léo chu đáo, lễ độ lịch thiệp, trò chuyện với Trịnh Hòa Văn trong phòng khách, đề tài gì cũng có thể thoải mái nói.

Bà chỉ lo tiếp đãi không chu đáo nên chuẩn bị tới chuẩn bị lui, thế mà trên bàn cơm bà chẳng ăn được bao nhiêu, trong lúc ăn, Tiểu Thành hỏi Trịnh Hân:

- Hân Hân, lần trước nghe chị em nói em muốn mua xe hả?

Trịnh Hân ngớ người, chột dạ, cho rằng Ninh Tiểu Thành tới báo thù cho chị:

- Không không không, em không mua đâu.

Tiểu Thành cười:

- Muốn mua xe gì?

Trịnh Hân liếc về phía cha mẹ.

- Anh Tiểu Thành hỏi thì con trả lời đi, đừng có im re.

Trịnh Hân nói tên một nhãn hiệu rồi lập tức nói:

- Em nghĩ kỹ rồi, chiếc xe đó đúng là không thích hợp, em định sau khi đi làm sẽ kiếm tiền mua một chiếc mười mấy vạn để đi thôi.

Tiểu Thành gật đầu, móc trong túi quần ra một chiếc chìa khóa xe, đẩy qua:

- Anh có một chiếc bỏ không này, đi hơn một năm rồi, anh chê nó hơi nhỏ, thích hợp cho mấy cô gái như các em, em cứ dùng tạm đi.

Cả nhà đều sững sờ.

Tưởng Hiểu Lỗ để đũa xuống, ngăn cản:

- Anh đừng_____

Trịnh Hân cũng gật đầu như gà mổ thóc:

- Không được, em không thể lấy, chị em đã cho em...

Tiểu Thành không nhanh không chậm nói:

- Đó là của chị em, còn đây là của anh, xem như anh tặng để em đổi cách xưng hô.

Trịnh Hòa Văn không cho Trịnh Hân lấy, Đỗ Huệ Tâm cũng không cho.

- Tiểu Thành, đâu thể vậy được.

- Đúng đúng, làm gì có chuyện tặng quà lớn thế này, Trịnh Hân không hiểu chuyện, lần trước đã nói với con bé rồi...

Tiểu Thành cười ha ha như cậu con trai ngoan:

- Con kết hôn với Hiểu Lỗ thì đã là người một nhà, không cần phân ra rõ ràng như vậy, của ai cũng như nhau, Trịnh Hân cũng là em gái con, ra bên ngoài đừng để bị thua thiệt.

Một câu nói nhìn có vẻ như rút ngắn quan hệ, kỳ thực lại đâm vào lòng mẹ Tưởng Hiểu Lỗ.

Tiểu Thành rất biết cách làm người, chiếc xe kia không hề quý, cuối cùng Trịnh Hân vui vẻ nhận lấy, còn vô cùng phấn khởi gọi một tiếng “anh rể”.

Chuyện này khiến Đỗ Huệ Tâm mất ngủ suốt hai ngày.

Bà đỏ mắt nói ra lo lắng của mình:

- Mẹ Tiểu Thành nổi tiếng lợi hại bên ngoài, mẹ sợ con giống như mẹ, bây giờ nó càng tốt với con thì sau này con càng phải nhìn sắc mặt người ta.

- Mẹ, đến bây giờ mà mẹ vẫn xem con như một món hàng lệ thuộc à.

Tưởng Hiểu Lỗ nói thẳng:

- Tụi con kết hôn không phải nhìn sắc mặt của ai, con không giống mẹ, anh Tiểu Thành không phải người như vậy, thứ anh ấy cho Trịnh Hân thì sau này con sẽ tìm cơ hội trả.

Tưởng Hiểu Lỗ là người cực kỳ độc lập, cô tin rằng Ninh Tiểu Thành thực sự thương mình nên mới làm vậy, nhưng đây là chuyện trong nhà, cô sẽ không để anh gánh vác thay cô.

Đỗ Huệ Tâm dường như đột nhiên già đi, nếp nhăn nơi khóe mắt càng sâu, tóc trắng cũng nhiều hơn, bà lẩm bẩm:

- Vợ chồng ăn ở với nhau... có chỗ khó khăn, cũng có chỗ con phải kiên quyết, Tiểu Thành là đứa tốt, mẹ không hiểu chuyện giữa hai đứa, chỉ cần con vui, con hạnh phúc, là mẹ vui rồi.

Đỗ Huệ Tâm lảo đảo ra khỏi phòng, lại quay đầu:

- Bất kể con tin hay không tin, ban đầu mẹ dẫn con đi, thật sự là sợ cha con sẽ tìm một mẹ kế đối xử không tốt với con, trước giờ mẹ chưa từng xem con là phiền toái, sống với chú Trịnh con quả thực có chỗ khó xử của mẹ, Hiểu Lỗ... đừng hận mẹ, trước đây mẹ chểnh mảng, làm nhiều điều không đúng, mẹ sẽ chú ý.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại cẩn thận.

Hai mẹ con gây nhau tạo thành cục diện như bây giờ, thở dài một tiếng.

..

Sáng sớm hôm sau, thợ trang điểm đến nhà như đã hẹn, trang điểm và thay đồ cho Hiểu Lỗ.

Váy dài trắng tinh với đuôi váy hơi kéo lê trên đất, phần vai với hoa văn thêu trên voan mỏng, tóc búi lỏng, gắn thêm ít hoa tươi, Đỗ Huệ Tâm đứng phía sau, từ đầu đến cuối luôn mỉm cười quan sát.

Trang điểm, chuẩn bị xong, Tưởng Hiểu Lỗ quay đầu nói với thợ trang điểm:

- Có thể cũng trang điểm giúp mẹ tôi chứ?

Đỗ Huệ Tâm rất căng thẳng, khoát tay liên tục:

- Mẹ không cần đâu, chừng này tuổi rồi sao có thể tô vẽ như con gái tụi con được?

- Mẹ qua đây đi_____

Tưởng Hiểu Lỗ nhường bàn trang điểm lại, đẩy Đỗ Huệ Tâm ngồi xuống:

- Hôm nay con kết hôn, mẹ không thể cứ đi như thế.

Từ khi có hai con, Đỗ Huệ Tâm đã rất nhiều năm không trang điểm, năm tháng vô hình đã cướp đi thanh xuân một người phụ nữ, cũng cướp đi trái tim ngày xưa mình trân quý.

Người phụ nữ trong gương như trẻ ra mười mấy tuổi, thay bộ đồ đã chuẩn bị sẵn cho ngày hôm nay, Tưởng Hiểu Lỗ cầm sợi dây chuyền nhẹ nhàng đeo vào cho Đỗ Huệ Tâm.

Hai mẹ con nhìn nhau trong gương, Tưởng Hiểu Lỗ nở nụ cười ngọt ngào với bà.

Ngay cả Trịnh Hòa Văn cũng khen ngợi, sửa soạn thế này rất giống em năm đó đưa Hiểu Lỗ tới, em đi trong khu làm cái mặt già của anh nở mày nở mặt.

Mấy anh chị em họ nhà Tiểu Thành cũng qua giúp đỡ, khi đến giờ, chú rể lên lầu cám ơn và từ biệt cha mẹ, kính trà dâng thuốc.

Hiểu Lỗ hơi quỳ ở bàn trà, dâng lên một ly trà:

- Mẹ.

Lại thêm một ly trà và hai điếu thuốc chuyển đến trên bàn trà, Trịnh Hòa Văn căng thẳng ngồi ngay ngắn, đưa tay đón lấy:

- Tốt, tốt.

Căng thẳng chờ đợi___

Tưởng Hiểu Lỗ an tĩnh hít sâu một hơi:

- Cha!

- Ôi!!!

Trịnh Hòa Văn xúc động đáp lời, rơi mấy giọt nước mắt.

Mọi người ồn ào đưa hai người lên xe đến nhà khách tổ chức lễ buổi sáng, thợ trang điểm muốn nhân lúc mọi người xuống lầu để trang điểm lại cho Tưởng Hiểu Lỗ, cửa phòng ngủ mới đóng đã bị Ninh Tiểu Thành đẩy ra, tay anh còn xách theo áo khoác com-lê, anh nói với thợ trang điểm:

- Khỏi, lát nữa đến nơi hẵng trang điểm lại.

Thợ trang điểm dừng lại, nhìn cô dâu ở trước bàn trang điểm.

Tưởng Hiểu Lỗ cũng bình tĩnh:

- Chị ra ngoài trước đi.

Cửa đóng, trong phòng chỉ còn lại Tưởng Hiểu Lỗ và Ninh Tiểu Thành, Tiểu Thành thở dài khom người sờ mặt cô.

Tay cô vòng lên cổ anh, thuận thế đứng dậy, chợt vùi mặt vào cổ anh.

Khóc kiềm nén, khó chịu, tan nát cõi lòng.

Tiểu Thành ôm cô, để cô thoải mái dựa vào lòng mình, tha hồ phát tiết.

Người ngoài cửa nghe, chỉ tưởng là cô dâu không nỡ xa gia đình nên buồn khổ.

Nhưng chỉ có Tiểu Thành biết, Tưởng Hiểu Lỗ đang nhớ cha ruột của mình.

Trước đó anh từng tìm cơ hội hỏi cô, rằng cha cô giờ vẫn còn khỏe mạnh hay đã qua đời, cô nghe xong im lặng một lát, nói, ông vẫn đang ở Thanh Đảo, đã 60 tuổi rồi.

Tiểu Thành nghe vậy, lại hỏi, thế chuyện của hai đứa mình có mời ông ấy đến không? Nếu muốn mời thì anh sẽ liên hệ bạn bè bên đó đưa ông tới, rồi hai đứa mình ra phi trường đón?

Hiểu Lỗ đau khổ lắc đầu:

- Mẹ em bảo không mời, em gả đi từ chỗ chú Trịnh mà đến lúc đó lại giới thiệu tới hai người cha, sợ mất mặt.

Đây là chuyện nhà Hiểu Lỗ, Tiểu Thành không tiện cho ý kiến, chỉ gật đầu nói:

- Vậy sau này tìm cơ hội anh và em đến Thanh Đảo thăm ông ấy.

Ban nãy quỳ kính trà Trịnh Hòa Văn, mười mấy năm lần đầu tiên mở miệng gọi tiếng cha, Tưởng Hiểu Lỗ nhìn như bình tĩnh, kỳ thực trong lòng vô cùng khổ sở, những điều này đều lọt vào mắt Tiểu Thành.

Lau nước mắt, dịu dàng dỗ dành, hơn mười phút, mọi người mới từ bên trong bước ra.

Xe rầm rộ chạy đến nhà khách.

Khách khứa đã đến hơn phân nửa, mấy người bình thường thân thiết với Tiểu Thành đều chạy trước chạy sau giúp đỡ, vì để gây bất ngờ cho Tưởng Hiểu Lỗ, Thường Giai cũng tới.

Nhân lúc Tưởng Hiểu Lỗ lên lầu trang điểm lại, Ninh Tiểu Thành lấy trong túi quần ra thứ gì đó đưa cho Thẩm Tư Lượng.

- Thứ đồ chơi này của mày rốt cuộc được không mậy?

Thẩm Tư Lượng đang loay hoay với dụng cụ điều khiển từ xa, ngậm điếu thuốc, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào cánh quạt quay vù vù:

- Tao cũng không biết nữa, nhiều năm chưa xài rồi.

Tiểu Thành nóng nên kéo kéo cổ áo, đứng sóng vai Thẩm Tư Lượng dưới bóng cây ở sân nhà khách:

- Lát nữa đừng làm rớt trên bàn người ta, thế là mày cho các anh em dài mặt đấy.

Một chiếc nhẫn sáng lấp lánh treo trên bụng máy bay mô hình, Thẩm Tư Lượng ấn nút, máy bay cất cánh làm một cú bay lượn.

Thẩm Tư Lượng cười khà khà, rất khoái:

- Còn được, xài tốt.

Vật này là của người em trai Tư Lượng mất sớm để lại, trước đây từng nhận khen, hôm nay là trường hợp lớn, em trai Tư Lượng khi còn sống rất tôn kính Tiểu Thành, Tiểu Thành cũng đối xử tốt với cậu ấy, thế nên đem máy bay mô hình do Tiểu Hàng tạo để dùng ở đây cũng xem như tận hết tấm lòng.

Buổi sáng nắng gắt, Thẩm Tư Lượng bị chiếu nheo mắt:

- Hố hố____chiếc nhẫn này của mày đủ to nha.

Tiểu Thành yên tĩnh đứng đó, mỉm cười:

- Hiểu Lỗ quả thực không có yêu cầu gì lớn, áo cưới trên người cũng tự tan làm mua, về kể với tao còn cười ngốc nghếch, giống như được hời lớn ấy.

Thẩm Tư Lượng không lên tiếng, lòng trăm mối ngổn ngang, ôi mấy nhà vui mấy nhà buồn.

- Thằng nhóc Ngô Tỉnh giả ngây giả dại làm gì thế? Thứ dính trên trán nó là chữ Hỉ trên bàn mà.

- Dạo này nó đang theo đuổi cô gái kia, Thường Giai, bạn Hiểu Lỗ.

Có người vội vã ra kêu:

- Nhanh, sắp mở màn rồi, chú rể___

Tiểu Thành vội đứng thẳng, Thẩm Tư Lượng giúp anh gài nút áo sơ mi, thắt lại cà vạt chỉnh tề:

- Đi đi, tụi tao canh ở cửa cho mày.

Khách hôm nay đều là trưởng bối, những người trẻ đến giúp đỡ không lên bàn ngồi mà chỉ giúp các việc chân tay, sau lễ sẽ rời đi.

Người điều hành lễ là trợ lý tuyên truyền trẻ tuổi trong đơn vị do ông Ninh mời tới, chuyên phụ trách mảng này, âm nhạc vang lên, già trẻ lớn bé đang ngồi đều vỗ tay.

Lễ cưới diễn ra trong âm thanh vui vẻ của người điều hành, không có chiêu trò gì, cô dâu chú rể đứng trên bục ngốc nghếch cho người ta xem như xem khỉ, nói hai câu đơn giản rồi chúc rượu cho trưởng bối hai bên.

- Uống xong ly rượu này, nếu mọi người không còn gì dị nghị, vậy chúc mừng hai vị, từ đây kết nghĩa vợ chồng…

- Đợi đã___

Chợt ngoài cửa vang lên một giọng nam không hợp thời, vang dội mạnh mẽ:

- Tôi có dị nghị.

Mọi người kinh ngạc, cha mẹ hai bên biến sắc, tất cả quay đầu lại.

Lý Triều Xán mặc cảnh phục dẫn theo một đám người, ít cũng sáu bảy người, cuồn cuộn từ ngoài cửa xông vào.

Khí thế thật lớn.

Phe cánh Ngô Tỉnh và Thẩm Tư Lượng đứng ở cửa, thi nhau lạnh mặt vứt đầu thuốc, cũng vây ra bên ngoài.

Hai nhóm người đối đầu nhau, một nhóm muốn vào, một nhóm chặn cửa, nhìn chằm chằm nhau.

Hiện trường hôn lễ chợt nổi phong ba.

Tiểu Thành đứng trên bục, mỉm cười.

Lý Triều Xán.

Quậy hả mậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.