Chuyện Cũ Của Bạch Dương

Chương 26: Chương 26




Buổi tối tụ họp bạn cấp hai, là tổ chức lần đầu sau bao nhiêu năm, mọi người tề tụ đông đủ, không ít người ở nơi khác về.

Lớp trưởng cũ liên hệ từng người một, lúc gọi điện thoại tới Ninh Tiểu Thành còn chọc, Thành nhi, biết mày có tiền đồ, đừng coi thường đám bạn học cũ bọn tao nhé?

- Sao có thể, chúng ta ai mà không biết ai chứ, có tiền đồ đến đâu đi nữa cũng là anh em nghèo năm xưa cùng thời cởi truồng tắm mưa thôi.

Có câu này, lớp trưởng vui vẻ, vậy được, buổi tối ở Nam Quan, không gặp không về.

Bạn học cũ gặp lại, không thể thiếu việc uống rượu nhớ chuyện cũ, ai kết hôn với ai, ai ngoại tình với bạn học nữ kia của lớp mình, ai ở đâu đó có tiền đồ, cụng ly cạn, rượu quá ba tuần, Tiểu Thành cũng có chút ngà ngà say.

Khi về nhà, đứng ở cửa tìm chìa khóa, sờ tới sờ lui mới chợt nhớ trong nhà có người, anh bèn vỗ đầu một cái, bắt đầu đập cửa.

Tưởng Hiểu Lỗ vội chạy ra, tóc ướt nhẹp còn nhỏ nước:

- Tới ngay tới ngay.

Đi tới cửa, cô cảnh giác kề sát vào cửa, nhỏ giọng hỏi:

- Ai?

Ninh Tiểu Thành phối hợp nghiêm túc gầm nhẹ:

- Cướp, mở cửa không giết.

Tưởng Hiểu Lỗ cười hì hì mở cửa ra, sững sờ, vội đỡ vai anh vào:

- Xỉn à?

- Chịu, ép uống.

Tiểu Thành mượn sức nghiêng qua người Tưởng Hiểu Lỗ, ngửi ngửi, cau mày:

- Trên người em có mùi gì thế?

Tưởng Hiểu Lỗ cũng nghi ngờ ngửi ngửi mình:

- Có mùi hả, mới tắm xong, thơm mà.

Tiểu Thành xỉn, mắt nhìn chằm chằm, đá giày, ngồi bệt lên tấm thảm trong phòng khách, ồ lên__

- Anh nhớ ra rồi, là mùi phấn rôm. Hồi nhỏ Võ Dương hay nghịch diêm, đái dầm, bốn tuổi còn mặc quần yếm, mẹ nó hồi đó qua chỗ phục vụ cộng đồng của chúng ta mua phấn rôm xức cho nó, ngày nào hai cái mông nó cũng đầy phấn, đi đường là rơi rớt giống như em bây giờ nè.

- Xí!

Tưởng Hiểu Lỗ tức giận, nắm tai anh:

- Của em là nước hoa! Nước hoa! Đắt lắm đấy.

Tiểu Thành cười ha ha:

- Dạ dày khó chịu, rót cho anh cốc nước.

Tưởng Hiểu Lỗ nghe lời vào bếp rót hai cốc nước ấm, lại xắt thêm hai miếng lê:

- Nè__

Tiểu Thành nhận lấy, Hiểu Lỗ ngồi xếp bằng đối diện anh:

- Buổi tối Võ Dương cũng đi sao?

- Không đi, thằng ngốc đó và Tư Lượng không học chung cấp một với anh, hai đứa nó nhỏ hơn anh.

Tiểu Thành vừa uống vừa cố tỉnh rượu:

- Võ Dương buổi tối làm nhiệm vụ, Tư Lượng dạo này nhiều chuyện phiền lòng, Hoắc Tích và nó chia tay, ngày nào cũng âu sầu hận không thể nhảy từ văn phòng xuống.

- Lại làm căng rồi?

Tưởng Hiểu Lỗ dè dặt hỏi, Thẩm Tư Lượng và Hoắc Tích đường tình nhấp nhô, không ngờ sau khi tái hợp vẫn là kết quả này.

- Ai biết được, đã cố hết mình rồi.

Tiểu Thành uống rượu, trên người hơi có mùi, kéo Tưởng Hiểu Lỗ qua cảm khái rất nhiều:

- Ở gần bên mà không giúp được gì, bao nhiêu năm không gặp, nhìn lại, lòng cứ ngổn ngang rối rắm.

...

- Tụi anh hồi cấp hai có một ủy viên học tập, rất thích mách lẻo, là cái kiểu mà em lên lớp vứt cục phấn cũng bị cậu ta ghi lại ấy, hôm nay gặp, cậu ta bị trúng gió ngồi xe lăn, nói chuyện thì nước miếng chảy ròng ròng.

...

- Trước đây hễ cậu ta đi báo cáo là tụi anh liền xách cậu ta vào nhà vệ sinh, khóa trong đó nửa tiếng.

Ninh Tiểu Thành nhớ lại hồi nhỏ, hoài niệm, nói cũng nhiều:

- Có một cô bạn nữ, lớn hơn tụi anh nhiều tuổi, lưu ban, tên Thúy Mai, đi học hễ thầy cô gọi đến tên cô ấy là tụi anh cười, quê muốn chết, hôm nay gặp_____

Tiểu Thành huơ tay trên vai mình:

- Ba sao.



- Thành người đứng đầu khoa ở bệnh viện rồi, cô ấy khoác cổ anh hỏi, Thành nhi, cậu kết hôn chưa? Mình mới ly hôn, có thằng cu hai tuổi, nếu cậu chưa kết hôn thì trực tiếp làm cha nó nhé.

Ninh Tiểu Thành lúc lắm mồm rất sống động, cau mày đau khổ:

- Anh nói mình kết hôn rồi, cậu nói câu này muộn quá, nếu nói sớm hai ngày thì con chúng ta đổi họ rồi.

Bạn bè gặp lại nhau, tình cảm như người thân, đùa giỡn là chuyện khó tránh, Tưởng Hiểu Lỗ cũng không xem là thật, còn cùng anh tán dóc:

- Nè, năm của tụi anh có phải đi lính đặc biệt nhiều không?

Ninh Tiểu Thành trầm ngâm:

- Cũng không phải, thời của cha mẹ, nhà nghèo, không còn cách nào khác mới đi lính, thời của chúng ta phải là người chịu được cô đơn, có thể hạ quyết tâm mới đi.



- Em xem, Võ Dương ấy, ngốc, cả người toàn sức trâu, từ nhỏ đã mê nghề lính. Còn Tư Lượng hả, hết cách, nhà nó toàn ông lớn, cha nó ép, em trai nó dòm, cứng ở chỗ đó, nó lại là người làm nghề nào chấp nhận nghề nấy. Anh thì không được, anh chịu khổ không nổi.

Không phải chịu khổ không nổi, mà là muốn đi nhưng không đi được.

Con trai lớn lên trong đại viện có ai không mong mặc quân trang, nhưng không phải muốn là được, đi lính hai năm, tương lai cởi quân trang quay về thì tiếc, tổn thương, đi thì phải làm ra đại sự.

Năm đó kiểm tra sức khỏe, Tiểu Thành vì bệnh phổi nên bị gạt ra, lúc đó ông Ninh hút thuốc, chân mày sầu lo:

- Nếu con thật sự muốn đi thì cha bất chấp cái mặt dày này đi nhờ vả cầu xin người khác cho.

Tiểu Thành không đi, anh kiêu ngạo, mỗi người có chí hướng riêng, anh không tin mình không làm được chuyện này thì không làm được chuyện khác.

Nhiều năm qua, tuy lòng dạ ban đầu đã không còn, nhưng Tưởng Hiểu Lỗ có thể cảm giác được, anh vẫn còn tiếc nuối.

Cô lẳng lặng nghe, dùng góc độ người vợ để giúp anh nguôi sầu:

- Anh mềm lòng, chưa chắc thích hợp đi lính, cố gắng trên lĩnh vực khác, ráng chịu khổ thì cũng sẽ được đền đáp.

Tiểu Thành cười.

Trong lòng Tưởng Hiểu Lỗ chợt khó chịu, rất muốn ôm anh.

Quen biết anh nhiều năm như vậy nhưng cô đã lỡ mất quãng thanh xuân tươi đẹp nhất đời anh, thứ cô được hưởng, là thành quả khi anh đã trải qua năm tháng, vượt qua những nuối tiếc kia.

Cô nằm ngửa trên đùi anh:

- Hôm nay mẹ gọi điện thoại tới.

Tiểu Thành ngớ người:

- Mẹ em hay mẹ anh?

Tưởng Hiểu Lỗ:

- Mẹ anh.

Anh cau mày:

- Sao em lại mắng anh?

- Ai mắng anh đâu! Mẹ tụi mình! Mẹ tụi mình!

Tưởng Hiểu Lỗ vừa nghĩ tới là đau đầu, lại bò dậy:

- Bảo em rảnh về nhà ăn cơm, sẽ dạy em nấu ăn.

- Bà ấy nói gì với em em cứ vâng dạ hết, đừng chống đối, còn về hay không là do hai đứa mình quyết định.

Ninh Tiểu Thành đặt cốc nước lên bàn trà, đứng dậy, vừa cởi đồ vừa đi vào phòng:

- Anh tắm cái đây.

Cởi quần áo đứng ở cửa, anh thần bí huýt sáo với cô:

- Tắm xong tắt đèn ngủ.

Tưởng Hiểu Lỗ vẫn ngồi trên đất:

- Ừ.

Ninh Tiểu Thành là người chú trọng các chi tiết nhỏ trong sinh hoạt, thích sạch sẽ, không lôi thôi.

Lát sau, có tiếng nói vọng tới:

- Em đầu tư cổ phiếu nào?

Tưởng Hiểu Lỗ giật mình, lao vào phòng như gió, nhào tới:

- Không được nhìn!

Ninh Tiểu Thành không ngờ cô phản ứng dữ vậy, cười ha ha:

- Đừng ngại, anh dạy em.

Nói rồi, anh định mở laptop của cô lên:

- Để anh xem xem là cổ phiếu nào, hai ngày nay anh mới nhận làm một vụ với người khác, hai đứa mình đừng đụng nhau, khiến em chịu thiệt.

Một lời nói vô tâm.

- Anh lo tắm của anh đi!

Tưởng Hiểu Lỗ bảo vệ chặt laptop không cho Ninh Tiểu Thành xem, còn đạp vào mông anh mấy cú:

- Mau mau mau.

- Không cho xem thì thôi.

Tiểu Thành thấy cô không muốn thì không theo đến cùng, tốt xấu gì cũng chừa lại cho nhau chút riêng tư.

Tưởng Hiểu Lỗ vẫn còn giật mình ngồi trên giường, thở phào.

...

Tưởng Hiểu Lỗ gần đây đang lén lút đầu tư cổ phiếu.

Thời gian cô làm nghề này nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, bạn học cùng tốt nghiệp cũng kiếm hai ba triệu hoa hồng một năm ở công ty tín thác trong nước, Vi Đạt là xí nghiệp tư nhân hiếm hoi trong nghề, làm nghiệp vụ rất thận trọng, cầu ổn định chứ không cầu nhiều.

Lương bổng đãi ngộ mặc dù chênh lệch không lớn nhưng trong lòng Tưởng Hiểu Lỗ biết ơn ông Chu đã dẫn cô vào nghề nên chưa từng nghĩ chuyện rời đi.

Tuần trước giám đốc tổ hai Đới Vệ tới tìm cô, nói muốn đổi nghề, muốn rủ rê Tưởng Hiểu Lỗ cùng đi nên nói lời khích cô.

Anh ta nói thế này:

- Cô lăn lộn cũng được năm năm rồi, ông Chu không đi thì cô vĩnh viễn ở vị trí này, có gì hay chứ, hai ta cùng đi Chính Tín, cô đem theo tài nguyên khách hàng trên tay cô, không quá nửa năm, đảm bảo cô giàu nứt đố đổ vách.

Tưởng Hiểu Lỗ từ chối thẳng:

- Không được, tôi chưa muốn đi, anh mang đồng nghiệp của chủ cũ qua chủ mới kiếm tiền là không trượng nghĩa.

- Cô không vì kiếm tiền thì mấy năm trước còn tới mức kiêm chức làm kế toán giúp người ta làm sổ sách à? Một tháng 300 500 cũng không tha, cô lại có bằng của nhà thẩm định, điều kiện tốt như vậy, Hiểu Lỗ, chúng ta ai như thế nào đều hiểu rõ, đừng cứng nhắc chống đỡ nữa.

Tưởng Hiểu Lỗ rất thông minh, quan hệ giữa cô và Đới Vệ chưa tốt đến mức móc tim móc phổi giúp đỡ công việc của nhau, cô cúi đầu cười:

- Tôi thật sự không muốn nhảy việc, dù muốn cũng không phải bây giờ.

Thấy thái độ Tưởng Hiểu Lỗ cương quyết, Đới Vệ không nói nữa, gật đầu:

- Cô không muốn tôi sẽ không miễn cưỡng, chuyện này tôi vẫn chưa chắc chắn, cô…

Tưởng Hiểu Lỗ hiểu:

- Tôi biết.

Chuyện này cứ thế rồi thôi, đều là đồng nghiệp, cô cũng tuân thủ cam kết, miệng kín như bưng về chuyện Đới Vệ muốn nhảy việc.

Hôm sau mở cuộc họp cấp cao, Tưởng Hiểu Lỗ giữa chừng đi nhà vệ sinh, bây giờ đang là giờ cao điểm làm việc, chỗ phòng họp lại rất ít người ra hành lang nên rất yên tĩnh.

Tưởng Hiểu Lỗ vừa đẩy cửa nhà vệ sinh thì nghe được điều khác thường.

Là giọng nữ, một giọng nữ đang thở dốc, hơn nữa còn khá quen.

Có lẽ bên trong cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên chợt yên tĩnh lại.

Tưởng Hiểu Lỗ đưa lưng về phía các phòng riêng phía sau, mặt vụt đỏ. Cảnh phản chiếu trong gương ở cánh cửa nhỏ đóng chặt phòng thứ hai đếm ngược, chiếu ra một đôi giày cao gót nữ và chiếc áo sơ mi chất đống ở khe hở giữa cửa và sàn đá.

Tưởng Hiểu Lỗ nhắm mắt, ảo não mình tới không đúng lúc, cô mở van nước rửa tay vờ như không nghe thấy gì cả, sau đó vung vung, bình tĩnh tự nhiên đi ra ngoài.

Giờ ăn trưa, Thiệu Khê đẩy cửa vào đưa cho cô thức ăn đặt bên ngoài, Tưởng Hiểu Lỗ nói cám ơn, mắt lướt qua đôi giày cô ấy mang hôm nay, đầu ong lên.

Giống hệt đôi giày cô thấy ở nhà vệ sinh.

- Thiệu Khê.

Tưởng Hiểu Lỗ cười híp mắt tán gẫu với cô ấy:

- Thay đồ à? Buổi sáng hình như em không phải mặc bộ này.

Thiệu Khê không ngờ Tưởng Hiểu Lỗ sẽ hỏi vậy, chợt có chút không tự nhiên:

- …À! Buổi sáng chị Tưởng đi họp không ở đây, em uống cà phê không chú ý làm đổ lên người nên thay.

Người ngồi văn phòng như các cô luôn có một thói quen nhỏ là chuẩn bị thêm một bộ đồ ở công ty để đề phòng cứu cấp trong tình huống thời tiết đặc biệt.

- Ồ…

Tưởng Hiểu Lỗ vô thức xoay bút, vẫn quan sát cô ấy.

- Được, không có chuyện gì, em ra ngoài đi.

Cô xoay ghế, nhìn màn hình máy tính, không nhìn cô ấy nữa:

- Việc riêng của em chị không hỏi nhiều nhưng trong công ty ít nhiều gì cũng phải chú ý một chút.

Một câu nhắc nhở chừng mực khiến mặt Thiệu Khê phút chốc đỏ bừng.

- Giám đốc Tưởng… em…

- Ra ngoài đi, chị không biết gì cả.

Tưởng Hiểu Lỗ nhìn chằm chằm màn hình, không muốn nhắc lại nữa.

Thiệu Khê trầm mặc đứng trước mặt cô, lát sau thình lình khom người với cô rồi lẳng lặng ra ngoài đóng cửa lại.

Thiệu Khê theo Tưởng Hiểu Lỗ lâu như vậy, luôn được cô đối xử tốt, lúc riêng tư luôn gọi cô là chị Tưởng, chỉ trong trường hợp chính thức mới gọi cô là giám đốc Tưởng.

Trước đây Thiệu Khê luôn cảm thấy quan hệ giữa mình và cô rất thân thiết, luôn hi hi ha ha, nhưng qua một câu ban nãy, có lẽ do lòng tự ái của phái nữ, bị vạch trần loại chuyện đó, Thiệu Khê cảm thấy rất mất mặt, giận dỗi xếp tài liệu trên bàn.

Quan hệ tốt đến mấy, người ta vẫn là sếp, mình là chân sai vặt.

Một đôi tay đúng lúc gõ gõ lên mặt bàn, Thiệu Khê ngẩng đầu, Đới Vệ nghiêng người dựa trước bàn làm việc của cô ấy, xòe lòng bàn tay ra. Thiệu Khê nháy mắt trở nên khẩn trương, lấy tay đè lại.

- Anh làm gì thế?

Đới Vệ cười bỉ ổi:

- Em bỏ quên ở chỗ anh.

Thiệu Khê nhỏ giọng năn nỉ:

- Xem như em van anh, anh mau đi đi! Em không muốn để người khác biết.

Đới Vệ lại nhét đám vải kia về trong túi, cười nói:

- Được. Đi thì đi.

Nói rồi, anh ta lại lấy trong túi quần khác ra một viên chocolate:

- Bổ sung năng lượng buổi chiều, đừng để bị đói, anh sẽ đau lòng.

Thiệu Khê đỏ mặt gật đầu:

- Anh mau đi đi.

- Đừng quên chuyện anh nói với em đấy, chỉ một bản thôi, tốc chiến tốc thắng.

Câu cuối cùng mang chút giọng uy hiếp lừa gạt.

Trong lòng Thiệu Khê xoắn xuýt, một bên là sếp mình đã theo thời gian dài, một bên là người yêu khó mà từ bỏ. Con cừu nhỏ bị đẩy lên cây cầu, lưỡng lự hai bên.

Tan ca, sau khi Tưởng Hiểu Lỗ đi, Thiệu Khê lén lút đến văn phòng cô, vội mở máy tính cô ra.

...

Không lâu sau khi Thiệu Khê trộm tài liệu từ máy tính Tưởng Hiểu Lỗ, Vi Đạt xảy ra chuyện.

Người chịu trách nhiệm trực tiếp cho sự cố chính là Tưởng Hiểu Lỗ.

Cổ phiếu đầu tư vào thị trường cấp một do tổ ba phụ trách chỉ trong chưa đến một tuần đã bán khống (1), tình hình kinh doanh của công ty Quảng Châu dao động cực lớn, trực tiếp khiến bên hợp tác Đồng Hoa nổi trận lôi đình.

(1) Bán khống (short sale): là việc bán một chứng khoán mà người bán không sở hữu mà thay vào đó, người bán đi vay chứng khoán hoặc có đảm bảo chứng khoán có thể vay được để bán với mong muốn kiếm lợi nhuận bằng cách mua lại và trả lại chứng khoán đó khi giá chứng khoán giảm.

Tín thác Vi Đạt nặng ở chữ tín, vụ giao dịch là ván đã đóng thuyền, vì nội bộ các anh tiết lộ bí mật cho Ô Long.

Tầng lớp cao nổi giận đùng đùng, đập bàn hung dữ trong cuộc họp, bảo tra ra là ai sẽ tuyệt đối không nhân nhượng. Tan họp, tổ bảo mật nội bộ công ty lao vào văn phòng Tưởng Hiểu Lỗ và văn phòng của một giám đốc phụ trách khác, nhanh chóng điều tra.

...

Giám đốc Nhậm của Chứng khoán Đồng Hoa vừa bực mình vừa buồn cười, kể chuyện này cho Ninh Tiểu Thành nghe.

Ông Nhậm xem trọng kinh nghiệm của Ninh Tiểu Thành lúc trước chạy bên thị trường chứng khoán ở Quảng Châu, nói hết nước hết cái mới khuyên được anh về giúp, còn kéo anh đến chỗ cá nhân mình đầu tư, Tiểu Thành nhìn chuẩn thấy nó có lợi nhuận ổn định không bị lỗ mới đồng ý.

Lăn lộn lâu trong giới, chuyện gì cũng đã gặp, hai người đàn ông từng trải qua gió to sóng lớn ngồi trong văn phòng, trò chuyện, cười nói:

- Lỗ thì lỗ, trước tiên cứ để qua đợt này cho nguôi nguôi rồi nói.

Cũng chỉ có thể như vậy.

Ông Nhậm ló người qua bàn làm việc, rất thần bí:

- Tôi biết câu này không nên nói nhưng vẫn phải nhắc cậu.

Ninh Tiểu Thành cũng rất thần bí dịch qua, hứng thú:

- Ông nói đi.

- Tôi cho người điều tra, bảo là một giám đốc nghiệp vụ của Vi Đạt bán tư liệu ra ngoài, giám đốc đó tên Tưởng Hiểu Lỗ.

Nụ cười bên môi Tiểu Thành dần tắt:

- Ông có ý gì?

Ông Nhậm đè tay xuống:

- Tôi biết tôi biết, chuyện này hai ta nói riêng với nhau thôi, cô ấy còn trẻ, tôi đoán... nghề này kiếm được ít, lương bổng lại không bằng trích phần trăm, có thể là tầm nhìn cạn, bán tư liệu rồi chia chác lợi nhuận với người khác chăng?

Ông Nhâm có đi hôn lễ của anh và Tưởng Hiểu Lỗ, không thể không biết mối quan hệ này.

Đây là biến tướng nhắc nhở anh, hai người ở chung nhà, dạo này cậu theo hạng mục của tôi, có vài tư liệu khó tránh để ở nhà bị người ta thấy, cô vợ cậu e là không đồng lòng với cậu.

...

Tiểu Thành về nhà, Tưởng Hiểu Lỗ đang hồn bay phách lạc ôm gối ngồi trên sofa.

Hôm nay lần đầu tiên anh tự mở cửa vào, thấy cô ở nhà cũng không kinh ngạc:

- Ăn cơm chưa?

Tưởng Hiểu Lỗ hoàn hồn:

- Hả, ăn rồi.

Nói xong, cô lại ngẩn ngơ lắc đầu:

- Không đúng, chưa ăn, anh ăn chưa?

Ninh Tiểu Thành để chìa khóa xe ở cửa, cười:

- Chưa. Cơm ăn rồi hay chưa cũng không nhớ? Sao thế, trong lòng có chuyện à?

Mắt anh thoáng thấy mấy tờ giấy trên bàn trà, nụ cười dần tắt.

Nghĩ đến chuyện mấy ngày nay Tưởng Hiểu Lỗ ở nhà lén lén lút lút nghiên cứu cổ phiếu.

Anh buột miệng:

- Em xem nó rồi à?

- Không có...

Đầu óc Tưởng Hiểu Lỗ mơ hồ:

- Sao thế?

Thấy cô nhìn mình với ánh mắt mê man, Tiểu Thành ngẩn người, Tưởng Hiểu Lỗ cúi đầu nhìn mấy tờ giấy mà anh nói, loạt xoạt lật ra xem.

Càng lật càng nhanh, càng lật tim càng lạnh.

Anh ở nhà chưa bao giờ kiêng kỵ, rất nhiều thứ đều là tiện tay để, nhớ thì cầm lên xem, Ninh Tiểu Thành rất hối hận khi lắm miệng hỏi cô.

Nhưng lời đã nói ra không thể thu hồi.

Tưởng Hiểu Lỗ thả tay xuống, nhìn anh:

- Anh nghi ngờ em lén xem tài liệu của anh?

Ninh Tiểu Thành tằng hắng một tiếng, nỗ lực bù đắp:

- Anh không có ý đó.

- Vậy anh có ý gì?

Tưởng Hiểu Lỗ ở công ty chịu thẩm vấn cả buổi trưa, tâm trạng vốn đã ngột ngạt, toàn tâm toàn ý ở nhà đợi anh về, không phải muốn kể khổ gì với anh, chỉ là cảm thấy cứ như có anh về là cô sẽ có một chỗ để dựa vào.

Nhưng không ngờ thứ mà cô đợi được chỉ là sự không tín nhiệm và chất vấn của anh.

- Vừa nãy anh không nói thì em cũng không biết anh có tham gia vào hạng mục của Đồng Hoa.

Tâm trạng Tưởng Hiểu Lỗ kích động:

- Vi Đạt xảy ra chuyện, em là người chịu trách nhiệm chính. Em có thể ngốc đến mức xem tài liệu của anh rồi bán cho người khác để kiếm lời từ chênh lệch giá bán khống à?

- Anh đâu có nói gì.

Ninh Tiểu Thành bình tĩnh nhìn cô, rất nhẹ nhàng:

- Em la gì mà la. Anh có nói anh nghi ngờ em sao?

Tục ngữ nói, có lý không phải là to miệng.

Tiểu Thành không thích phụ nữ hở tí là làm ầm làm ĩ.

Tưởng Hiểu Lỗ suy nghĩ cố chấp, ươn ngạnh:

- Anh hỏi em chính là anh nghi ngờ em.

Cô cực kỳ ghét cảm giác không được tin tưởng.

- Xảy ra chuyện này, em có khả năng bị sa thải đấy.

Nhìn như một câu oán giận, kỳ thực Tưởng Hiểu Lỗ cũng vô thức kể khổ, cô cũng sợ hãi.

Nhưng Ninh Tiểu Thành nghe vào tai lại giống như cô cực kỳ có lý.

Anh nén bực mình, không kiên nhẫn:

- Bị sa thải chỉ có thể nói rõ em làm việc không có đầu óc.

Tưởng Hiểu Lỗ nghẹn, bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận:

- Anh cút!

Tiểu Thành thong thả, cuối cùng cũng lộ chút vẻ lưu manh hồi trẻ:

- Anh cút? Nhà anh, anh cút đi đâu?

Tưởng Hiểu Lỗ nghe hiểu, ý anh là, có cút là cô cút.

Hai người từ khi quen nhau đến khi kết hôn đến bây giờ, chưa từng đỏ mặt tía tai với nhau, đây là lần đầu tiên cãi nhau.

Cô ở bên ngoài xảy ra chuyện, anh cũng đau lòng, nhưng anh ở Đồng Hoa bị ông Nhậm nhắc nhở như vậy, đàn ông cũng cần mặt mũi, trong lòng Tiểu Thành không thoải mái, nhất thời nói lời hơi nặng.

Có ai mà không nóng tính?

Nhưng kẹt ở chỗ hai người không có nền tảng tình cảm, khó tránh lúc cãi nhau sẽ đặt đối phương ở phía đối lập, xem đối phương là kẻ địch, dùng những lời tàn nhẫn, không nể mặt mũi nói nhau.

Một chữ cút.

Triệt để khiến tình cảnh lâm vào bế tắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.