“Phẩm Tuệ.” Tô Cảnh Cảnh bình tĩnh mở miệng gọi, Từ Phẩm Tuệ uống hết cà phê trong chén, vì thế gọi phục vụ thêm tách nữa, nghe Tô Cảnh Cảnh gọi cô thuận miệng đáp lại: “Làm sao vậy?”
Tô Cảnh Cảnh lắc đầu, ý nói không sao.
Từ Phẩm Tuệ đợi sau khi phục vụ bưng thêm tách nữa ra, từ từ nhấp một ngụm.
Chén sứ nhỏ màu trắng đặt giữa môi son, quang hoa lưu chuyển, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp động lòng người của Từ Phẩm Tuệ. Tô Cảnh Cảnh mỉm cười nghĩ, chỉ có gia thế bối cảnh như Từ Phẩm Tuệ mới nuôi dưỡng ra được tính cách ngây thơ của của.
“À đúng rồi, cậu hẹn mình ra ngoài vì chuyện gì vậy?” Đến lúc này Từ Phẩm Tuệ mới nhớ ra, hỏi.
Tô Cảnh Cảnh cười nhạt một tiếng, chỉ nói: “Cũng không có chuyện gì, chẳng qua đã lâu không gặp, tâm sự thôi.”
Thực ra Tô Cảnh Cảnh hẹn Từ Pẩhm Tuệ ra ngoài vốn để hỏi một chút về Tào Nhã Lệ, xem ra bây giờ ngược lại không cần rồi. Nên biết, không nên biết, đều đã biết cả.
“Cảnh Cảnh, không phải cậu định về Nam Dương sao.” Từ Phẩm Tuệ nhìn ngược lại Tô Cảnh Cảnh, thấy biểu cảm Tô Cảnh Cảnh như thường, giữa hai hàng mày có vài phần mệt mỏi.
Chỉ mới ngắn ngủn mấy ngày không gặp, thoáng cái tiều tuỵ không ít, tinh thần sa sút, người cũng gầy đi.
“Rất có thể là không trở về được.” l,q.đ Tô Cảnh Cảnh có phần bất đắc dĩ nói, Từ Phẩm Tuệ nghe rõ được bi thương và khổ sở trong lời nói của Tô Cảnh Cảnh.
Không thể trở về, lại không biết là cái gì không trở về được. l>q<đ Hàng trăm hàng nghìn, trong ba chữ không trở về được này có vô số vướng mắc, không biết là ký ức đã qua, hay là tình cảm?
Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự tây phong bi hoạ phiến?*
*人生若只如初见,何事西风悲画扇: Đây là hai câu thơ trong “Mộc lan hoa lệnh – ngĩ cổ quyết tuyệt từ giản hữu” (Mộc lan hoa lệnh – theo ý thơ quyết dứt tình xưa gửi bạn) của nhà thơ nổi tiếng Nạp Lan Tính Đức (Nạp Lan Dung Nhược) thời nhà Thanh ý nói “sự vật kết quả không tốt đẹp giống tưởng tượng lúc ban đầu của con người, trong quá trình phát triển thường có sự thay đổi vượt qua hiểu biết ban đầu của con người, không tốt đẹp như lúc mới quen biết, lạnh nhạt. Câu thơ “hà sự tây phong bi hoạ phiến” có liên quan đến một điển cố bị lãng quên. Ban Tiệp Dư là Hán Thành Đế phi, bị Triệu Phi Yến hãm hại, đày vào lãnh cung, sau đó có bài thơ “oán ca hành”, lấy thu phiến để bày tỏ nỗi oán hận bị bỏ rơi. (Baike)
Chẳng biết tại sao tự nhiên Từ Phẩm Tuệ nhớ tới tình huống lúc đầu cùng Tô Cảnh Cảnh.
Trên hành lang dài của trường học Tây Dương lâu năm, cô gái tươi đẹp như núi hoa, lại dịu dàng như ánh trăng, cơ thể linh lung có hứng thú giấu dưới chiếc sườn xám gấm Vân Nam hoa văn tối màu tươi đẹp, chầm chậm đi tới trong ánh nắng vàng xán lạn khắp trời.
Khi đó, trong toàn trường Tây Dương, người Trung Quốc đã ít lại càng ít, hiếm khi gặp phải, Từ Phẩm Tuệ tất nhiên mừng rỡ, vui vẻ chạy tới làm quen với Tô Cảnh Cảnh.
Các cô lúc đó là đồng hương khó gặp được, tha hương ngộ cố tri, hai bên không hỉ thân phận, không rõ bối cảnh, thản nhiên làm bạn. Bây giờ nghĩ đến, cũng chỉ có tình cảm lúc đó mới là chân thành nhất.
Lúc này, Từ Phẩm Tuệ ngước mắt nhìn cô gái đang giữ chiếc chén sứ trong tay, mặt mày vẫn vậy, chỉ là trong mắt mơ hồ có vẻ uể oải.
“Nghe nói mấy hôm trước cậu và tam thiếu cùng điên cuồng một trận?” Từ Phẩm Tuệ nhẹ giọng hỏi, Tô Cảnh Cảnh buông chén sứ trong tay xuống nói: “Tại sao lại là điên khùng? TRường hợp giao tiếp như vậy tương lai luôn phải đối mặt. Pẩhm Tuệ, tương lai cậu gả cho Giang Lam Thanh cũng phải đối mặt.”
Từ Pẩhm Tuệ cười nói: “Lam Thanh cũng không phải vị hoa hoa kia…” Cô đang định nói bốn chữ “thái tuế” lại chuyển miệng, nghĩ đến quan hệ giữa người trước mặt và người đó, chỉ có thể vội vàng nuốt xuống: “cũng khong phải là Đồng tam thiếu.”
Tô Cảnh Cảnh ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt không có chút nào là không vui: “Phẩm Tuệ, đồng Hiên Tuấn là người như nào chưa chắc mình đã rõ ràng, nhưng cậu cũng chưa chắc đã rõ ràng, cho nên đừng lo lắng cho mình quá. Nhân thế phúc duyên hoặc hoạ duyên luôn là nhân vật quan trọng gánh vác, là phúc, hoạ cũng không thể nói quá sớm.”
Từ Phẩm Tuệ nghe lời bàn phúc hoạ của Tô Cảnh Cảnh chỉ giễu cợt nói: “Từ lúc nào mà cậu bắt đầu hiểu những thứ này rồi hả?”
“’Hoạ này, là chỗ dựa của phúc, phúc này, là chỗ nằm của hoạ’ Mấy ý tưởng của người già bực này mình nghe cũng không muốn nghe! Rất không thú vị, nói là khuyên bảo loài người hướng thiện, thực ra thì là cường bạo muốn người ta nhập đạo làm ni cô thì có!” Từ Phẩm Tuệ bất mãn nói.
Tô Cảnh Cảnh giật giật khoé môi, không nói gì.
Hôm đó trời vừa tối Tô Cảnh Cảnh đã nằm ở trên giường nghe tiếng xe hơi ngoài cửa, xa xa truyền đến, trong lòng một hồi căng thẳng một hồi lại thả lỏng, cảm giác vừa vui vừa buồn tự nhiên dâng lên. Chỉ nagứn ngủi mấy hôm lại như trải qua một đời. Đời này, dường như chỉ vì anh mà thôi. Ý tưởng này yên lặng dâng cao từ tận đáy lòng, ngay cô cũng bắt đầu hoảng sợ, sao lại như vậy chứ?
Cách non nửa một lúc, tiếng xe xa dần, trong lòng như có tảng đá lớn đè xuống, lại không lý do khó chịu.
Co ôm chăn gấm, trên áo ngủ bằng gấm có một đoá mẫu đơn phú quý to rực rỡ diễm lệ. Hoa này rơi vào trong mắt lại có chút ý tứ lụn bại, đại để thịnh cực tất suy, diễm cực tất bại.
Trong lòng xót xa bùi ngủi, trằn trọc thật lâu. Màn cửa sổ bằng lụa mỏng, bóng đêm như mực, đậm tới mức giống như vẻ u sầu. Ánh trăng u ám, những vì sao lẻ loi, trong phòng lại không bật đèn thành ra tăm tối vô cùng.
“tiểu thư.” Ngoài cửa, Ngâm Thuý khẽ gõ cửa một cái, Tô Cảnh Cảnh thuận miệng đáp lại.
Chỉ nghe Ngâm Thuý cách cửa nói vọng vào: “Tiểu thư, Đồng tam thiếu đến, không biết tiểu thư có gặp hay không?”
Tô Cảnh Cảnh thật sự giận anh, vốn rất nhớ anh nhưng tâm phiền ý loạn, không biết nên đáp lại như nào, bỗng buột miệng: “Tôi ngủ rồi, không gặp.”
Trong chốc lát ngoài cửa không có tiếng động. Trong lòng Tô Cảnh Cảnh căng thẳng, sợ Ngâm Thuý tưởng thật quay trở lại, vội hé miệng kêu: “Ngâm Thuý…”
Đột nhiên ngoài cửa lại vang lên một giọng nói trong trẻo: “Nếu đã ngủ, vậy thì thôi.” Trong giọng nói kia chứa đựng ý cười cưng chiều.
Nhất thời trong lòng cô ấm áp, tiện tay lấy chiếc áo khoác màu xnah nhạt rồi rời giường. Bởi vì trong nhà tối, lại không bật đèn, cô lảo đảo nghiêng ngả đi tới cửa, hơi sơ ý, không biết đầu gối va phải cái gì, cũng không kịp quan tâm nữa rồi. Chỉ nghe ngoài cửa vang lên một âm thanh đè thấp, bởi cách xa lại xem lẫn tiếng gió lạnh nho nhỏ nên không nghe rõ, chỉ nghe một hai tiếng như vậy.
“Phó Tổng thống có khoẻ không…”
“Ngày mai…”
Lại nghe một tiếng thở dài, anh như lầm bầm lầu bầu lại như nói: “Lão già là như thế nào, thế nào cũng bắt tôi đến nhìn ông ấy, aizz…”
Trong lòng cô chợt lạnh, chỉ ngơ ngác đứng cạnh cửa, sắc mặt trắng bệch.
“Thì ra, thì ra không phải anh ta đến xem mình, thì ra, thì ra…”
Cô chỉ thấy gò má chợt lạnh, hoá ra là một giọt lệ lăn từ trong mắt xuống.