Chuyện Cũ Ở Thành Cù An

Chương 8: Q.1 - Chương 8: Giọt mưa thứ tư (1)




Lúc chiếc áo khoác đó được đưa đến đã là chạng vạng hôm nay, lúc đó Đồng Hiên Tuấn đang định ra ngoài, khi thấy chiếc áo khoác anh có phần ngỡ ngàng, chỉ cảm thấy trong đầu có bóng dáng quen thuộc, nhưng không nhớ rõ lắm. Gã sai vặt trong phủ thấy dáng vẻ không hiểu của anh bèn trả lời: “Tiểu nhân đuổi các cô ấy đi nhé?”

Đồng Hiên Tuấn nhíu mày nói: “Dẫn họ vào đi.”

Vì anh vốn định ra ngoài, vừa mới đổi Tây phục xong đã có khách tới, đành phải lộn lại về phòng đổi thường phục ở nhà.

Tô Cảnh Cảnh và Từ Phẩm Tuệ ngồi trong tiền sảnh chờ anh, vẻ mặt anh không có gì thay đổi, lúc đi ra thì thấy Tô Cảnh Cảnh cúi đầu ngồi ở trên ghế cạnh thuỵ thú được chạm trổ bằng gỗ hoa lê, dáng vẻ cô có vẻ bất an. Anh hơi đánh giá Tô Cảnh Cảnh và cô gái ngồi cạnh Tô Cảnh Cảnh, ngược lại có vài phần ấn tượng. tmm.lqđ Về phần cô gái kia anh cũng từng nhìn thấy, cũng có một hai phần ấn tượng, hình như là con gái của Từ Thiên Hoè, phú thương phía Nam thành phố.

Tô Cảnh Cảnh vốn chau mày lại, sau khi nghe thấy trng phòng khách có những tiếng động rất nhỏ liền cúi đầu, ngón tay vô tình hữu ý chạm lên chuỗi hạt thạch lựu màu cổ nguyệt thêu trên sườn xám chơi đùa, hai gò má nhanh chóng thoáng hiện rặng mây.

Vừa rồi cô nghe người làm nói đây là áo của Đồng Tam thiếu, không biết vì sao trong lòng có phần hoảng hốt, không ngờ người khôi ngô nhẹ nhàng như vậy lại có thanh danh hư hỏng như thế.

Ngẫm lại cảm thấy bản thân thật nực cười, chuyện tình “ba người thành hổ” không phải chưa từng nghe qua, nhưng hiện giờ đến trên người mình lại trở thành “không huyệt lai phong, vị tất vô nhân”*.

*Không huyệt lai phong: tin đồn vô căn cứ, không có lửa sao có khói, có lỗ trống thì gió mới vào, chó đâu chó sủa chỗ không. Vị tất vô nhân: Chưa chắc không có nguyên nhân.

Đồng Hiên Tuấn khẽ cong khoé miệng, cười như không cười, trên khuôn mặt còn mang theo hơi thở lười biếng. Sau khi cho người làm lui xuống, khuôn mặt của anh lại trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Tô Cảnh Cảnh và Từ Phẩm Tuệ, Từ Phẩm Tuệ vô ý thức cảm thấy sợ hãi, cô trộm nghĩ: “Đều nói Đồng Tam thiếu ngông cuồng, quả nhiên là vậy.”

Những lời đồn về Đồng Hiên Tuấn cô đã nghe nhiều, “Tố nhân mạc tố Đồng tam thiếu, hoàn khố bạt hỗ mục vô nhân, giá nhân mạc giá Đồng tam thiếu, phong lưu hoa tính dạ bất quy.”* Ở ngoài truyền một bài vè như vậy, bởi vậy có lẽ người này ắt cũng chẳng phải nguồ gì tốt. lqđ.tmm Nhưng giờ phút này lại cố chấp phải dựa vào anh, trong lòng Từ Phẩm Tuệ tất nhiên có một ngàn một vạn lần không muốn, nhưng vì Tô Cảnh Cảnh cô ngược lại không thể không đến.

*Đối nhân xử thế không được giống Đồng tam thiếu, quần là áo lượt không để người vào mắt; lấy chồng không được lấy Đồng tam thiếu, phong lưu hoa tính đêm không về.

“Tìm tôi có việc gì sao?” Nghe thấy giọng nói của anh Tô Cảnh Cảnh mới ngẩng đầu lên, trọng giọng nói của anh có phần không bình tĩnh, cô thầm thở dài trong lòng, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.

Anh bận một bộ trường bào lông lạc đà màu vỏ hạt dẻ đứng đó, thân hình kia như chi lan ngọc thụ, màu vỏ hạt dẻ thâm trầm này mặc trên người anh tuyệt không có vẻ gì là già cỗi, người nam nhân chừng hai mươi tuổi này có khí chất thành thục không hợp với độ tuổi của anh.

Bởi vì cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt của anh lập tức lạnh nhạt như khối băng đông lại trong nháy mắt, khoé mắt đuôi mày lại hiện thêm chút hương vị dí dỏm.

Tô Cảnh Cảnh vẫn lộ vẻ băn khoăn lo lắng, cô từ trước đến giờ tỉnh táo tự phụ lúc này lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhưng cuối cùng chỉ nhìn Từ Phẩm Tuệ một cái, vẻmặt Từ Phẩm Tuệ cũng nặng nề. lqđ.tmm Tô Cảnh Cảnh tự nhiên hiểu rõ suy nghĩ của Từ Phẩm Tuệ, Từ Phẩm Tuệ không muốn đụng chạm phải nhân vật có danh tiếng cực kém này, cân nhắc nhiều lần, hiện tại người có thể giúp đỡ cô sợ cũng chỉ có anh. Nghĩ vậy, bàn tay vốn sờ chuỗi hạt nắm chặt thành quyền.

Đồng Hiên Tuấn hiển nhiên không muốn dây dưa lâu dài với các cô, chỉ lạnh nhạt nói: “Không có chuyện gì thì bản thiếu gia đi trước.”

Thật ra thì anh cũng chẳng có chuyện gì cả, chỉ là bình thường lúc này anh đều sẽ đến Đêm Paris, nếu một ngày không đi sẽ dẫn tới những suy đoán không cần thiết, anh không muón người khác suy đoán lung tung về mình.

“Không..” Tô Cảnh Cảnh luống cuống, hơi đứng lên một chút rồi lại lập tức ý thức được sự thất lễ của mình. Đồng Hiên Tuấn thấy vẻ mặt cô tràn ngập lo lắng, trong lòng lập tức nổi lên suy nghĩ vui đùa, khoé môi bất giác cong lên nhưng không hề cười. Anh lui hai, ba bước, lui đến trước tấm bình phong thêu hai đoá mẫu đơn trên sàn nhà trong nội đường, lưng dựa vào tấm bình phong bình thản nói: “Hình như cô không phải người ngoài Bắc?”

“Chuyện này…” Từ Phẩm Tuệ suýt thì bật thốt lên “chuyện này mắc mớ gì đến anh” chợt ý thức được các cô đến đây có việc nhờ anh, ánh mắt lạnh lẽo của Đồng Hiên Tuấn đảo từ trên người Từ Phẩm Tuệ ngược lại hướng Tô Cảnh Cảnh, cuối cùng dừng lại trên gương mặt thần sắc bất định của Tô Cảnh Cảnh.

Tô Cảnh Cảnh vội vàng gật đầu nói: “Tôi là người trong Nam.”

Đồng Hiên Tuấn cũng khẽ gật đầu, nhưng trong lòng có chút ngạc nhiên – anh có thể giúp cô chuyện gì đây? Người có danh tiếng như anh sao cô có thể nhìn trúng?

Chỉ nghe Tô Cảnh Cảnh chậm rãi nói: “Tôi không sợ tam thiếu bắt tôi, chỉ xin tam thiếu một chuyện.” Cô nói đến đây thì dừng lại một chút, vẻ mặt Đồng Hiên Tuấn lộ vẻ không tin nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ phạm tội cầu xin tôi gánh vác?” Chỉ thấy Tô Cảnh Cảnh hơi ngẩng đầu khẽ mỉm cười với anh, trong nụ cười kia mang theo chút đắng chát, anh thấy sinh lòng cảm thông, bèn nói: “Bắt cô làm gì, nếu cô làm chuyện gì sai, muốn bắt cũng là chuyện của anh cả, chẳng liên quan đến tôi.”

Không phải anh muốn vội vàng phủi sạch quan hệ với cô, chỉ là sợ làm trễ nãi chuyện của cô.

Tô Cảnh Cảnh lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, Đồng Hiên Tuấn cảm thấy cô và những nữ nhân đến cầu xin anh xử lý có sự khác biệt lớn, chợt nghe cô nói: “Nghe nói cha tôi Tô Minh Chính đang ở bệnh viện thánh Mari cấp bách điều trị, tôi chỉ mong có thể thấy cha tôi lần cuối cùng.” Nói đến đây, Tô Cảnh Cảnh lại nghẹn ngào.

Mấy ngày nay dựa vào Từ Phẩm Tuệ hỏi thăm nhiều nơi mới biết được, Phó tổng thống Tô Minh Chính bị thương ở chỗ hiểm, e rằng nguy cấp đến tính mạng.

Đồng Hiên Tuấn nghe xong, vẻ mặt vẫn không thay đổi. Tô Cảnh Cảnh dùng dư quang nơi khoé mắt liếc về phía anh, anh vẫn chỉ đứng đó bất động thanh sắc. Trước giờ tính tình Từ Phẩm Tuệ nóng nảy, đứng ngồi không yên, chợt đứng lên nói với Đồng Hiên Tuấn: “Đồng tam thiếu, nếu như anh không muốn giúp thì cứ nói thẳng, chúng thôi không phải người không biết lý lẽ. Anh chỉ cần nói một tiếng, chúng tôi lập tức rời đi!” Tô Cảnh Cảnh kéo vạt áo Từ Phẩm Tuệ, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Dù Tô Cảnh Cảnh không rành chính sự nhưng vẫn biết với thân phận hiện tại của cô e rằng đã gặp phải nguy hiểm cực lớn, nhưng lúc này cô không hề để ý, cha ruột ngàn cân treo sợi tóc, cô há có thể không liều mạng? Khi đó cùng đi dạo với Đồng Hiên Tuấn, tuy không nói chuyện với nhau nhiều lắm nhưng cô biết anh không phải ngông cuồng không thông trò đời như lời đồn đãi, mà cô cảm thấy anh quang hoa nội liễm, khong phải người thường.

Lúc này trong đầu Đồng Hiên Tuấn loạn chuyển hơn trăm loại suy nghĩ, chỉ trong một cái chớp mắt anh đã có tính toán. Anh bèn quay về phía Tô Cảnh Cảnh nói: “Không biết hiện tại có bao nhiêu người biết rõ thân phận của Tô tiểu thư?” Tô Cảnh Cảnh nhìn anh vô cùng nghiêm túc nói: “Chỉ có tam thiếu và Phẩm Tuệ.” Đồng Hiên Tuấn khẽ gật đầu, lại quay về phía Từ Phẩm Tuệ nói: “Vị Từ tiểu thư này?”

Từ Phẩm Tuệ liếc xéo anh một cái, hờn giận nói: “Cảnh Cảnh và tôi là bạn tri kỉ, sao tôi có thể bán đứng cô ấy!” Đồng Hiên Tuấn chẳng nói đúng sai, chỉ nhìn Tô Cảnh Cảnh. Lúc này trong nội đường chỉ có ba người bọn họ, mà người họ lại cùng im lặng, trong nội đường tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Hồi lâu sau, Đòng Hiên Tuấn mới thong thả nói: “Tôi hơi bận, nhưng ngược lại có thể giuớ đỡ một chút, nhưng không giúp…” Ngữ khí anh chậm rãi lạnh nhạt, nói đến đây lại cố ý dừng một chút, Tô Cảnh Cảnh tự nhiên ngầm hiểu vội tiếp lời: “Tam thiếu có bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần tôi…”

Từ Phẩm Tuệ hừ lạnh một tiếng, từ trước cô đã nghe nói Đồng tam thiếu háo sắc thành tính, nhưng không ngờ anh ta lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Đồng Hiên Tuấn phớt lờ hành động của Từ Phẩm Tuệ, chỉ coi Từ Phẩm Tuệ như không tồn tại. Sau khi nhận được sự xác định của Tô Cảnh Cảnh liền nói: “Tất nhiên tôi sẽ dùng cách của mình để giúp cô, nhưng cô cần nghe theo sự sắp xếp của tôi. Về phần cam đoan có bảo vệ được cô hay không, cũng phải xem bản thân cô nữa.” Cuối cùng khoé miệng anh hiện lên ý cười nhàn nhạt, chỉ là trong tiếng cười này lại thấm ý lạnh khiến Từ Phẩm Tuệ càng thêm chán ghét anh.

Tô Cảnh Cảnh gật đầu. Từ Phẩm Tuệ nhíu mày nhìn Tô Cảnh Cảnh, lại hơi liếc nhìn Đồng Hiên Tuấn, chợt nghe Đồng Hiên Tuấn quát lên một tiếng: “Trĩ Niên!”

Chỉ thấy bên ngoài có một người đàn ong ăn mặc như lính hộ vệ, thân hình khôi ngô, vẻ mặt thẳng thắn. Tô Cảnh Cảnh liếc qua người nọ một cái, cảm thấy quen mắt, nhớ tới người đi theo Đồng Hiên Tuấn bên bờ hồ Dương Minh ngày đó chính là người này.

Đồng Hiên Tuấn nói với Cố Trĩ Niên: “Chuẩn bị xe đưa Từ tiểu thư về.” Cố Trĩ Niên lập tức ra ngoài, Từ Phẩm Tuệ nghe Đồng Hiên Tuấn nói muốn đưa một mình cô đi, trong lòng lo lắng cho Tô Cảnh Cảnh bèn thốt lên với Đồng Hiên Tuấn: “Này, Đồng Hiên Tuấn, anh muốn giữ Cảnh Cảnh làm gì.”

Câu vừa rồi Từ Phẩm Tuệ đã kìm nén thật lâu, sau khi nói xong tay cô không tự chủ run lên. Trước đây cô có nghe qua sự tích phóng đãng của Đồng tam thiếu, nghe nói mấy người nói năng vô phép với anh ta đều bị loạn côn đánh chết, nếu may mắn không chết cũng thành tàn phế.

Đồng Hiên Tuấn thoáng ngạc nhiên lườm Từ Phẩm Tuệ sau đó chuyển sang nhìn Tô Cảnh Cảnh, chợt cười vang nói: “Cô ấy còn không sánh bằng Tào Nhã Lệ của Đêm Paris!”

Từ Phẩm Tuệ vốn có chút sợ hãi, nghe anh nói như vậy lập tức nổi giận, anh ta lại dám mang gái hồng lâu ghê tởm của Đêm Paris ra so với Cảnh Cảnh! Tô Cảnh Cảnh nhìn dáng vẻ mười phần tức giận của Từ Phẩm Tuệ, sợ tình hình xấu đi vội kéo cô khẽ khàng nói: “Anh ta tự nói mình, đừng để trong lòng.”

Từ Phẩm Tuệ nhìn thoáng qua Tô Cảnh Cảnh, thấy khuôn mặt cô lúc này với có huyết sắc, trong lòng biết không thể khuyên cô rời đi. Nhưng rõ ràng Đồng tam thiếu là đồ sói mắt trắng, Tô Cảnh Cảnh cô lại giống như con cừu nhỏ yếu đuối, không thể tự phòng vệ, nếu không chú ý sẽ bị con sói mắt trắng Đồng tam thiếu này ăn mất!

Tô Cảnh Cảnh chần chừ nhìn Đồng Hiên Tuấn nói: “Tam thiếu, tôi có thể về Từ gia chuẩn bị một chút không?” Đồng Hiên Tuấn mỉm cười nhìn cô, nhưng giọng nói cực lạnh: “Tô tiểu thư không sợ bị người của Từ gia phát hiện sao?” Khuôn mặt Tô Cảnh Cảnh lộ vẻ khó xử, Từ Phẩm Tuệ nhìn dáng vẻ khổ sở của Tô Cảnh Cảnh, chau mày lại nói: “Mình giúp cậu tìm lý do giải thích với nhà mình là được, nhưng cậu…”

Tô Cảnh Cảnh thấy Cố Trĩ Niên, biết xe ngựa đã được chuẩn bị, cô cũng biết trong lòng Từ Phẩm Tuệ lo lắng, bèn ghé vào tai Từ Phẩm Tuệ nói thầm: “Cậu đừng lo lắng, mình sẽ tự chăm sóc bản thân.”

Từ Phẩm Tuệ vẫn lo lắng trùng trùng, hiển nhiên Tô Cảnh Cảnh tâm ý đã quyết, cô biết mình không thể thay đổi được gì, đành thở dài ấm ức đi theo Cố Trĩ Niên ra ngoài.

Đồng Hiên Tuấn nhìn Tô Cảnh Cảnh đứng trong sảnh có chút tịch mịch, trong lòng không khỏi thở dài, ánh mắt khi nhìn cô lại dịu dàng hơn nhiều, dường như là một người hoàn toàn khác với người vừa rồi, chỉ nghe anh lạnh nhạt nói: “Cô cứ ở đây, đồ đạc ở Từ gia tôi sẽ sai người đi lấy giúp cô.”

Tô Cảnh Cảnh cười với anh, nhưng trong nụ cười đó lộ ra thương cảnh mơ hồ. Trong lòng cô biết Đồng Hiên Tuấn làm vậy là để bảo vệ cô. Lúc này, nếu cô ở lại Từ gia không chừng sẽ hại đến cả nhà họ Từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.