Thi Gia Liệt trở về phòng, để nguyên quần áo ngủ một lúc lâu, hôm đó ánh mặt trời vô cùng chói chang, dù đã kéo rèm nhưng ánh nắng vẫn chiếu phòng sáng trưng.
Anh nhắm mắt suy nghĩ về chuyện Hà Tuấn Kiệt chạy trốn, trong lòng vô cùng lo lắng. l+q-đ Hà Tuấn Kiệt cũng coi như là mất hết cả chì lẫn chài, song anh ta lăn lộn không phải mới chỉ ngày một ngày hai, không đảm bảo anh ta sẽ không có cơ hội trở mình, anh không thể không đề phòng.
Nhưng ngay lúc này thì không có thời gian rảnh để ý tới chuyện này, vài ngày trước phương Nam vô cùng loạn, muốn chấn chỉnh dẹp lên cũng không thể chỉ làm trong thời gian ngắn là xong. Thêm vào đó bên phương Bắc kia Đồng Hiên LÂn ép rất chặt. Bên Tây Nam cũng vậy, ngoài mặt thì thấy có vẻ yên tĩnh, không chừng cũng có dã tâm tiêu diệt phương Nam.
Nghĩ đi nghĩ lại lòng anh càng thêm phiền, nghĩ chắc lúc này cũng có tin tức, thế là anh thay quần áo đến thư phòng.
Đường Minh Tốn chờ anh trong thư phòng từ sáng sớm, Đường Minh Tốn làm phó quan cho Thi Gia Liệt đã ba năm, làm việc rất ổn thoả. Lúc Thịnh Thế Huy còn sống cũng từng khen Đường Minh Tốn, rằng: “Gia Liệt có Minh Tốn như hổ thêm cánh.”
Thịnh Thế Huy không dễ dàng mở miệng khen người, một khi ông mở miệng tất nhiên Thi Gia Liệt sẽ nhìn Đường Minh Tốn bằng ánh mắt khác. l+q\đ Phàm những chuyện giao cho đường Minh Tốn đi làm, Thi Gia Liệt vô cùng yên tâm.
Lần này Thi Gia Liệt giao chuyện Hà Tuấn Kiệt cho anh ta làm, vừa ngồi xuống anh liền hỏi: “Hà Tuấn Kiệt sao rồi?”
“Tìm khắp nơi cũng không thấy, e bị người độc thủ rồi.” Đường Minh Tốn suy nghĩ một chốc, đoạn nói: “Nghe nói hiện nay Tam thiếu gia của quân Nghiêu đang ở Thịnh gia?”
Thi Gia Liệt đáp một tiếng rồi im bặt. Đường Minh Tốn nói lời này ắt không phải không có lý do, anh suy ngẫm cẩn thận liền đoán được chuyện gì xảy ra.
Đường Minh Tốn thấy sắc mặt Thi Gia Liệt không dễ nhìn nên không dám lên tiếng, lại nghe Thi Gia Liệt bình tĩnh nói: “Sao, chuyện này có liên quan gì đến anh ta à?”
Đường Minh Tốn suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Cũng không hẳn, thủ hạ trở về nói là thấy mấy người đưa sư trưởng Hà đi, nhưng làm thế nào cũng không điều tra ra là ai, ngay sau đó thì sư trưởng Hà cũng mất dấu luôn. l
Thi Gia Liệt nhìn nah ta một cái. Tuy Đồng Hiên Tuấn đồng ý liên thủ với anh diệt trừ Hà Tuấn Kiệt nhưng anh vẫn không thể không đề phòng. Đồng Hiên Tuấn nhìn có vẻ là một tên thiếu gia nhà giàu, nhưng khi thực sự bắt tay vào làm việc thì lại lão luyện sắc bén. Ngay cả Minh Soái khi còn sống cũng nói “tâm tư kín kẽ, trầm ổn bình tĩnh, không để lộ lời nói sắc bén, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.”
Trong phòng yên tĩnh lạ kỳ, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu sáng cả căn phòng, Đường Minh Tốn nhìn nửa khuôn mặt đắm chìm trong ánh mặt trời, nửa kia thì chìm trong bóng tối, không biết được anh đnag nghĩ gì. Anh ta không dám cắt ngang đành im lặng đứng tại chỗ.
Thật ra thì Đường Minh Tốn vẫn phản đối Thi Gia Liệt bắt tay với Đồng Hiên Tuấn, nhưng khi tình hình phương Nam vô cùng khẩn cấp, Thi Gia Liệt đắn đo thật lâu mới đưa ra quyết định.
Cách một lúc sau, Đường Minh Tốn mơ hồ nghe thấy bên ngoài vọng đến tiếng cười thì vô cùng ngạc nhiên, Thịnh gia luôn vắng ngắt, bởi Thịnh Thế Huy qua đời mà Thịnh gia càng thêm lạnh lẽo, hơn nữa Thi Gia Liệt là người tính khí lạnh lfng nên chưa từng có âm thanh vui vẻ như vậy.
Thi Gia Liệt chắp tay đứng dưới ánh nắng, ánh mặt trời quá gắt làm anh không mở mắt ra được. Tiếng cười mơ hồ truyền đến này không cần nghĩ cũng biết là của ai, đã nhiều năm không nghe qua, vốn tưởng rằng cả đời này không được nghe lại nữa.
Đường Minh Tốn nhìn Thi Gia Liệt, hiếm khi thấy anh cười, quả thật vô cùng hoảng sợ.
“Quên đi, cậu lui xuông đi.”
Đường Minh Tốn vâng một tiếng rồi lui ra ngoài.
Thi Gia Liệt ở trong thư phòng thuận tay lật mấy trang văn kiện mới đưa tới, đều là mấy chuyện đáng ghét, càng xem càng phiền lòng. Tiết trời bên ngoài rất tốt, nghĩ đi ra ngoài một lúc cũng tốt.
Anh vừa ra khỏi thư phòng thì thấy Đường Minh Tốn vẫn chờ bên ngoài, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Điều một đội binh tới đây.”
“Nhưng Liệt thiếu…” Đường Minh Tốn nhìn dáng vẻ Thi Gia Liệt như chỉ là suy nghĩ nhất thời, nghĩ lúc này mà điều binh đến Thịnh gia thì thật sự là không có tác dụng gì, liền nhiều lời: “Binh lính trong thành vốn đã ít, nếu lúc này…”
Thi Gia Liệt trầm mặc hồi lâu, tiếng cười nơi xa chợt ngừng lại, cách một lúc lại vang lên. Anh thở dài nói: “Cứ làm như vậy đi, Đồng Tam thiếu ở trong phủ, vừa bảo vệ anh ta vừa tiện thể đề phòng anh ta luôn.”
Thế này Đường Minh Tốn mới biết dụng ý của Thi Gia Liệt, lên tiếng trả lời: “Thuộc hạ hiểu.”
Thi Gia Liệt khoát tay một cái, ý bảo anh ta lui ra.
Hậu viên mới thay đất, lúc đầu là trồng loại hoa không biết tên gì, sau đó thì khô héo đi, thế là Thi Gia Liệt sai người đổi thành thu hải đường*.
Loài hoa này vô cùng bắt mắt, từng hàng hoa nở rộ được những hạt nắng rọi vào, sắc hoa càng trở nên mỹ miều, đến những chiếc lá cũng trở nên mềm mại đáng yêu.
Thi Gia Liệt đi bọc dọc theo lối đi nhỏ, nhìn những bông hoa tươi đẹp kia anh thấy tâm tình khá lên đôi chút.
Tô Cảnh Cảnh và Đồng Hiên Tuấn ngồi dưới dàn nho, Thi Gia Liệt nhìn từ xa thấy cô mặc chiếc sườn xám Vân Cẩm màu trắng thuần, món tóc dài xoăn nhẹ rủ xuống bờ vai, hơi nghiêng người về phía Đồng Hiên Tuấn cười đùa.
Thỉnh thoảng Đồng Hiên Tuấn đư tay vuốt ve mặt cô, làm vài động tác thân mật nho nhỏ. Tâm tình vốn hơi khá lên của anh bỗng nhiên lại trầm xuống, khí trời nóng nực, oi ả như thể ngay sau đó lồng ngực sẽ bị đè ép xuống.
“Liệt thiếu?” Khoé mắt Đồng Hiên Tuấn nhìn thấy Thi Gia Liệt từ xa liền kéo tay Tô Cảnh Cảnh đi ra khỏi dàn nho.
Không ngờ ngày mua thu mà ánh mặt trời cũng gắt như vậy, phương Nam có câu “cuối thu nắng gắt”, nghĩ hẳn là đến lúc “cuối thu nắng gắt”.
Đồng Hiên Tuấn thấy ánh nắng quá to liền nghiêng người, vươn tay che cho Tô Cảnh Cảnh. Phía sau bọn họ có một hầu gái mới tới, tên Phúc Hương, cô hầu gái này không được lanh lợi cho lắm, chỉ biết ngơ ngác đi theo phía sau chủ nhân.
Thi Gia Liệt liền trách mắng Phúc Hương: “Mặt trời gắt như vậy mà không biết che dù cho tiểu tiểu tỷ.” Phúc Hương vô cùng sợ hãi, cô mới tới đây làm hầu gái, nghe Thi Gia Liệt mắng liền rưng rưng chực khóc.
Tô Cảnh Cảnh thấy dnág vẻ Phúc Hương như vậy bèn cười nói với Thi Gia Liệt: “Nào có cao quý đến vậy, chỉ bị nắng chiếu chút thôi mà.” Đoạn cô quay qua nói với Phúc Hương: “Cô đến phòng bếp xem có đồ ăn vặt gì không thì bưng đến phòng khách đi.”
Phúc Hương vội vàng lúng túng vâng dạ một tiếng rồi xoay người đi về phía phòng bếp.
“Chẳng phải anh Liệt đang nghỉ ngơi sao, sao lại ra ngoài này?”
Mấy người lại đi dọc theo con đường nhỏ đầy thu hải đường đến phòng khách.
Thi Gia Liệt nghe Tô Cảnh Cảnh hỏi lập tức đáp lời: “Nghe thấy tiếng cười của hai người nên đi ra, vừa nói gì mà vui vẻ vậy.”
Tô Cảnh Cảnh liếc Đồng Hiên Tuấn một cái, chỉ thấy anh cười nhạt không có gì bất thường, lúc này mới đáp: “Chỉ là ít việc vặt trong nhà thôi, nếu anh Liệt muốn nghe thì cưới lấy cô vợ về, mỗi ngày đều nghe được.”
Thi Gia Liệt cười mà không nói.
Tô Cảnh Cảnh thấy Thi Gia Liệt không nói nữa thì cũng không tiện nói thêm gì, Đồng Hiên Tuấn chỉ đứng một bên mỉm cười.