Chuyện Cũ Ở Thành Cù An

Chương 19: Q.2 - Chương 19: Mảnh tuyết thứ chín (1)




Đường núi gập ghềnh, may mà Cố Trĩ Niên trông nom thân thể Tô Cảnh Cảnh đang bệnh nên chạy rất chậm, tuy xe lắc lư nhưng cũng không đến nỗi làm người ta khó chịu.

Trong lòng Tô Cảnh Cảnh lo lắng cho Đồng Hiên Tuấn, dù rất buồn ngủ nhưng không dám chợp mắt. Ngoài cửa xe bóng đêm như mực đọng, thâm trầm lòng lo lắng trong lòng cô nặng thêm mấy phần.

Xe lắc lư cả một đêm, lúc vào thành Tân Nam vì tránh vệ binh tuần tra xe phải rẽ ngang quẹo dọc bảy tám lần mới vất vả đến một tứ hợp viện.

Lúc này trời bắt đầu hửng sáng/

Tô Cảnh Cảnh chịu một đêm không ngủ, lúc xe dừng lại cô cảm thấy mí mắt nặng nề nhưng không dám nhắm mắt, cô chịu đựng được một lúc thì thấy trước xe thấp thoáng bóng người giống Đồng Hiên Tuấn, lúc này trong lòng mới hơi yên tâm, liền nhắm mắt lại.

Cố Trĩ Niên thấy Tô Cảnh Cảnh đã ngủ nên không dám có động tác gì. Anh nhìn Đồng Hiên Tuấn đứng ngoài xe, lúc này mới lấy lại bình tĩnh. Trên trán Đồng Hiên Tuấn toàn mồ hôi, có lẽ là vội vã chạy từ trong thành ra thì trong lòng hơi kinh ngạc. Anh chưa từng thấy Tam thiếu khẩn trương vì một người phụ nữ lần nào.

Đồng Hiên Tuấn nhìn Cố Trĩ Niên bước từ trên xe xuống, Cố Trĩ Niên toan mở miệng thì Đồng Hiên Tuấn liếc mắt về phía Tô Cảnh Cảnh, ra hiệu chớ lên tiếng.

Cố Trĩ Niên vội vàng đè lại những lời định nói.

Đồng Hiên Tuấn thấy Tô Cảnh Cảnh đã ngủ, viền mắt hơi thâm liền biết cô thao thức cả đêm, trong lòng hơi cảm động thế là anh lập tức ôm cô xuống xe.

Nền đất xanh đen hơi ghồ ghề. Đồng Hiên Tuấn vì chỉ chú ý đến Tô Cảnh Cảnh nên quên nhìn dưới chân nên lảo đảo một cái, suýt nữa ngã, may mà tên hầu bên cạnh nhanh mắt vươn tay đỡ Đồng Hiên Tuấn.

Đồng Hiên Tuấn vì hết lòng che chở cho Tô Cảnh Cảnh, tuy được tên hầu nam đỡ nhưng dưới chân vẫn nhấp nhô. Anh không cẩn thận bị trặc chân.

Lúc đầu thì không thấy đau, Đồng Hiên Tuấn chỉ hơi nhíu mi, vội vàng ôm Tô Cảnh Cảnh vào trong phòng.

Anh vừa thả Tô Cảnh Cảnh xuống giường, chân liền đau từng đợt như bị roi da quất từng cái vào. Anh cúi đầu nhìn, quả nhiên là sưng lên. Nhưng anh cũng không để ý, thấy Tô Cảnh Cảnh ngủ yên, trong lòng cũng yên ổn.

Cố Trĩ Niên theo Đồng Hiên Tuấn vào nhà, đến cửa phòng ngủ liền thức thời dừng lại.

Bên trong rất yên tĩnh, Cố Trĩ Niên đợi một lúc vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, đúng lúc này thì có tên hầu nam vội vã chạy tới.

Cố Trĩ Niên định thần nhìn lại, thì ra là Lưu Minh.

Lưu Minh thấy Cố Trĩ Niên đứng ở cửa liền cung kính gọi: “Phó quan Cố.”

Cố Trĩ Niên gật đầu một cái, liếc vào trong phòng thấy vẫn yên tĩnh liền giảm thấp thanh âm: “Xảy ra chuyện gì?”

Trên khuôn mặt Lưu Minh hiện ra thần sắc khó xử, liên tục chần chừ khó nói: “Quách tiên sinh bên kia đnag tức giận.”

“Quách tiên sinh?” Cố Trĩ Niên chau mày, Quách tiên này chính là Quách Chử Đống. Người bên cạnh không biết Quách Chử Đống này là ai nhưng Cố Trĩ Niên lại biết rất rõ.

Nhớ ngày trước Tam thiếu bắt chước cách “tam cố mao lư” (ba lần đến mời) của bậc hiền triết để mời Quách tiên sinh ra ngoài. Coi như Quách Chử Đống này có chút bản lĩnh, những năm này sự tình khá lên cũng do dùng biện pháp của ông mới làm thoả đáng được.

“Quách tiên sinh tức giận chuyện gì?” Trong lòng Cố Trĩ Niên thấy kỳ lạ, Tam thiếu luôn đối xử với Quách Chử Đống như khách, lúc này lại làm sao?

Lưu Minh nghe Cố Trĩ Niên cố ý giảm thấp âm thanh, biết Đồng Hiên Tuấn đang ở trong nên không dám gấp gáp, đè thấp giọng nói: “Vốn Quách tiên sinh đang nói chuyện với Tam thiếu về thế cục lúc nfy của thành Cù An, nhưng không biết vì sao Tam thiếu không nói năng gì đã vội vã bỏ đi, hình như lần này Quách Tiên Sinh đã hạ quyết tâm, nói nếu Tam thiếu không trở lại ông ấy chẳng thà về nhà làm ruộng.”

Cố Trĩ Niên nghe mấy chữ “về nhà làm ruộng” thì cười một tiếng thật thấp. Nghĩ hiện nay không thể thiếu mưu thần Quách tiên sinh này, thế là vội vàng hỏi: “Quách tiên sinh đã đi chưa?”

“Vẫn chưa.”

Cuối cùng Cố Trĩ Niên cũng yên tâm, liếc Lưu Minh nói: “Cậu ở đây coi chừng, tôi đi nói ấy lời với Quách tiên sinh, phải làm ông ấy bình tĩnh trước mới được.”

Lưu Minh gật đầu một cái, liếc vào trong phòng. Bên trong không bật đèn nên tối mịt, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cao to của Đồng Hiên Tuấn.

Cố Trĩ Niên đến phòng nghị sự tạm thời thì thấy Quách Chử Đống đang đi tới đi lui, bước chân có vẻ nặng nề. Lòng anh cũng trầm xuống, nghĩ nên giải thích cho Tam thiếu như nào.

Không chờ Cố Trĩ Niên kịp nghĩ kỹ, Quáhc Chử đống đã nhìn thấy anh, liền nói: “Phó quan Cố, đã lâu không gặp.”

Cố Trĩ Niên mỉm cười: “Đúng vậy, Quách tiên sinh, đã lâu không gặp.”

Hai người hàn huyên vài câu, Quách Chử Đống nói: “Lúc này mà còn có chuyện gì quan trọng hơn chính quyền Cù An nữa? Tam thiếu đi thẳng một mạch như vậy, không khỏi có chút…”

Cố Trĩ Niên vì chưa nghĩ ra được lời giả thích, đành lúng túng cười: “Chuyện thành Cù An đương nhiên quan trọng, nhưng…” Trong lòng anh bắt đầu phiền muộn, anh vốn không giỏi nói chuyện, lúc này ở lại đây càng thêm lúng túng, làm cho khuôn mặt ngăm ngăm của anh đỏ bừng trong nháy mắt.

Quách Chử Đống cười lạnh một tiếng nói: “Chớ không phải tôi nói đúng, hồng nhan hoạ thuỷ!”

Cố Trĩ Niên hoảng sợ, vội nói: “Quách tiên sinh chớ nói vậy, để Tam thiếu nghe thấy…”

Quách Chử Đống hừ lạnh một tiếng: “Lần khoan dung này của Tam thiếu thật là bao la.”

“Sao Quách tiên sinh lại nói như vậy?” Cố Trĩ Niên thực sự không hiểu lời này của Quáhc Chử Đống. Quách Chử Đống nhìn anh một cái, trong đôi mắt sáng kia toàn là khí lạnh. Cố Trĩ Niên chỉ thấy da đầu rét run, lại nghe Quáhc Chử Đống nói: “Vừa nãy tôi thuận miệng hỏi Lưu Minh mấy câu, không hỏi thì thôi, vừa hỏi liền biết…”

“Làm sao?” Quách Chử đống nói ngập ngừng đã hoàn toàn khơi lên nỗi tò mò trong lòng Cố Trĩ Niên.

Quách Chử Đống lại nói tiếp: “Bản lĩnh của vị Tam thiếu phu nhân này của chúng ta thật không nhỏ, cố chấp lợi dụng bản thân mình để điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Minh Soái.”

“Hả?” Cố Trĩ Niên càng kinh ngạc, mấy ngày nay anh bận bày dẫn binh bày binh nên không biết mấy chuyện của Tam thiếu, lúc này nghe Quách Chử Đống nói đến chuyện Tam thiếu phu nhân liền hỏi: “Bình thường nhìn dáng vẻ Tam thiếu phu nhân có vẻ mềm mại yếu ớt, thật ra thì từ trong xương tuỷ lại rất khôn khéo.”

Quách Chử Đống cười lạnh nói: “Đúng vậy, quá lanh lợi rồi. Phụ nữ thì ở nhà giúp chồng dạy con là được rồi, làm gì mà cứ phải nhúng tay vào chsinh trị chứ. Nhưng vị Tam thiếu phu nhân này lại khen ngược, làm ra cách này mà Tam thiếu vẫn không nói gì. Dựa vào tính khí trước nay của Tam thiếu, nữ nhân dám bày thủ đoạn trước mặt anh ta phỏng chừng không sống được.”

Cố Trĩ Niên không ngờ được còn có một tầng như vậy, liền hỏi: “Tam thiếu yêu thương Tam thiếu phu nhân, chúng ta là thuộc hạ không tiện nói gì. Quách tiên sinh sẽ không ghen với Tam thiếu phu nhân đấy chứ.”

Cố Trĩ Niên vốn muốn nói đùa để Quách Chử Đống thoải mái, thả lỏng tinh thần, nào ngờ vẻ mặt Quách Chử Đống lại trở nên rét lạnh, cả giận nói: “Phó quan Cố coi tại hạ là loại người gì vậy!”

Cố Trĩ Niên tự biết mình nói sai nên không dám lên tiếng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.