Xe vừa đến nơi trong dự định, Đồng Hiên Tuấn vô cùng lưu loát đầy cửa sổ ra, vươn tay ôm eo Tô Cảnh Cảnh, nhảy xuống từ cửa sổ.
Gió đêm gào thét, ánh sao vô cùng lộng lẫy.
Tiếng còi xe lửa, tiếng bánh xe, tiếng ve kêu, tiếng quỷ khóc, tất cả âm thanh đan xen lẫn nhau, trong khoảnh khắc Tô Cảnh Cảnh lại cảm thấy trng núi yên tĩnh, l[q@đ tiếng gì cũng không có.
Cả người trượt qua cỏ khô cháy vàng tạo ra tiếng giòn tan, cỏ kho sượt qua da thịt mềm mại thành ra có những cảm nhận sấu sắc rất nhỏ.
Tô Cảnh Cảnh chỉ cảm thấy cả người không bị khống chế, không ngừng rơi xuống dưới, như thể không có đáy. l/q<đ Trong lòng cô rất sợ hãi, thật may là Đồng Hiên Tuấn ôm chặt cô, cơ thể rắn chắc của anh như mang theo sức mạnh bình yên.
Nhiệt độ ấm áp trên thân thể chẳng những sưởi ấm cơ thể cô, mà còn sưởi ấm cõi lòng cô.
“Tông Hi…” Cô thì thào gọi tên anh, khoé miệng anh hơi nhếch lên thành nụ cười, ôm chặt cô, lúc đến điểm cuối cô nghe “rắc” một tiếng, hình như là tiếng xương cốt vỡ ra.
Cô căng thẳng, mơ hồ nhận ra đã xảy ra chuyện, vội hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Hiển nhiên anh không tốt lắm, sắc mặt xanh mét, anh cau mày, nghe được câu hỏi của cô chỉ cười nói: “Không sao, không có chuyện gì.”
Sao có thể không có việc gì chứ? l;;q"đ Nhảy từ trong xe lửa ra ngoài, lăn qua sườn núi lởm chởm đá, cho dù mình đồng da sắt cũng ăn không tiêu, vậy mà anh còn cười nói không có việc gì.
“Rốt cuộc anh sao rồi?” Tô Cảnh Cảnh vô cùng sốt ruột, hết nhìn anh từ trên xuống dưới lại nhìn từ dưới lên trên.
Anh cười cười, cổ họng chuyển động, lúc động được một nửa đột nhiên dừng lại nhưng nụ cười bên môi vẫn không biến mất.
“Trật cổ thôi, không có gì đáng ngại.”
Tô Cảnh Cảnh thấy sắc mặt anh ngày càng kém, đoán chừng trừ cổ bị thương ra những nơi khác cũng bị. Nếu cô hỏi nhất định anh sẽ không nói, vì vậy cô chỉ cười cười, giả vờ như chuyện gì cũng không xảy ra, đỡ anh đứng dậy.
Nào ngờ lúc cô dìu anh nửa chừng đột nhiên anh nhẹ nhàng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Cô nghe rõ tiếng xương cốt vang lên “rắc rắc”. Cảm thấy nằng nặng ánh mắt cô lập tức dừng trên đùi anh. Trường sam vân cẩm màu tuyết thêu hoa văn tối màu sớm bị đất đá trên sườn núi làm bẩn, dưới trường sam là một chân hơi cong.
“Sao rồi?” Cô lo lắng hỏi, trong mắt lộ vẻ sốt ruột.
Đồng Hiên Tuấn không đáp lại cô, chỉ lắc đầu một cái, tay siết chặt thành nắm đấm. Đau đớn từng đợt từng đợt truyền đến, chậm rãi tràn ra, vừa rồi không cảm thấy đau lắm, lúc này lại đau đến tê tâm liệt phế. Anh hít một hơi thật sâu, cắn răng nhịn đâu.
Cô dùng hết khí lực toàn thân, gắng gượng thân mình để anh dựa vào. Anh cau mày, tận lực để chân mình thẳng lên. Nửa đêm đường dài*, gió đêm thổi qua, cô chỉ cảm thấy vô cùng lạnh, nhưng mồ hôi lạnh trên trán anh lại không ngừng chảy xuống.
Cách một lúc lâu anh mới nói thật nhỏ: “Chỉ sợ tôi không đi được rồi.”
Tô Cảnh Cảnh lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên cười xinh đẹp, đỡ Đồng Hiên Tuấn nói: “Mặc kệ anh có thể đi thật xa hay không, em đều sẽ đi cùng anh.”
Đáy mắt Đồng Hiên Tuấn lướt qua một chút sợ hãi rất nhỏ. Tô Cảnh Cảnh lại không nói một lời dìu anh đi về phía trước, mỗi một bước của cô đều rất khó khăn nhưng cô không hề lùi bước. Lúc này nếu hai người không nhanh chóng rời khỏi nơi này, tiếp theo xảy ra chuyện gì, ai cũng chẳng thể dự đoán trước.
Bọn họ đi rất chậm, hơn nửa tiếng đồng hồ mới đi đến sườn núi. Sườn núi cựchiểm trở, trên này đá sỏi lởm chởm, đầy lá khô.
“Một khi xảy ra chuyện gì, em nhất định phải đồng ý với tôi rời đi trước.” Đồng Hiên Tuấn dừng bước, dùng giọng điệu vô cùng trịnh trọng nói với Tô Cảnh Cảnh. Cô hơi ngẩn ra, chợt lắc đầu, Đồng Hiên Tuấn cũng lắc đầu, tăng thêm giọng điệu: “Đồng ý với tôi.”
Tô Cảnh Cảnh quay đầu nhìn anh, lại thấy ánh mắt anh dừng ở đỉnh núi phía trên.
Đêm nay ánh sao vô cùng sáng chói, đêm lạnh như nước, toàn bộ dãy núi sáng trưng có thể thấy rõ cây tùng xanh vàng đan xen trên núi, gió thổi lá cây, lá cây rụng xuống theo gió.
Anh nhìn đỉnh nói, thong thả nói: “Rời khỏi núi thì đi về phía Nam, vào trong thành Tân Nam, tôi tin rằng em sẽ có cách tìm được ngân hàng tư nhân Phú Liên. Đến đó nhất định em sẽ an toàn.”
Ánh mắt Tô Cảnh Cảnh luôn dừng tại độ cong duyên dáng trên sườn mặt anh, nghe anh nói tim cô đập thình thịch: “Anh, ý anh là anh muốn một mình em đi thôi ư?” Ngữ tốc cô rất nhanh, hơi mang theo tức giận.
Đồng Hiên Tuấn mỉm cười: “Người ta nói đại nạn lâm đầu đều tự chạy. Chuyện này tự nhiên là tình người, không có gì đáng trách. Nếu em an toàn, tôi liền an lòng.”
“Anh!” Tô Cảnh Cảnh vô cùng tức giận: “Đồng Hiên Tuấn, anh, anh, được, anh đã nói vậy tôi lập tức rời đi.” Dứt lời cô dùng sức hất tay hắn ra, chân anh bị thương, một động tác nho nhỏ này của cô lập tức khiến anh đứng không vững. Anh lui hai bước, cứ thế ngã xuống đất.
Tô Cảnh Cảnh cau chặt mày, nhìn anh một cái, vẫn là không đành lòng đành đi qua dìu anh. Anh lại ngồi dưới đất lắc đầu nói: “Tự em đi đi, nếu anh cả phát hiện không thấy chúng ta nhất định phái binh tới tìm.”
“Sao anh biết chắc chắn anh ta sẽ phái binh tới. Cho dù bị anh ta tóm được thì anh ta có thể trị anh tội gì chứ?” Tô Cảnh Cảnh không kìm được đáp lại.
Cô thật không rõ, lúc đầu cô chỉ sợ hãi, sau đó nghe Đồng Hiên Tuấn nói lại thật sự cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, lúc này nghĩ lại lại cảm thấy là anh lo lắng thái quá. Nếu Đồng Hiên Lân muốn trị tội họ thật vậy thì cũng phải hỏi Đồng Tử Sâm một câu, hỏi Tô Minh Chính một câu.
Lùi một vạn bước mà nói, bọn họ chỉ là tự dưng xuôi Nam thôi, về tình về lý không sai chút nào!
Đồng Hiên Tuấn nói: “Em không hiểu đâu.”
Tô Cảnh Cảnh trợn mắt nhìn anh: “Em không hiểu, vậy anh nói với em, anh nói với em em sẽ hiểu!”
Đồng Hiên Tuấn nhíu chặt mày. Sao anh có thể nói nguyên nhân cho cô biết? Lén mua bán súng ống đạn dược, chẳng may bị Đồng Tử Sâm biết, ông không lột da anh mới là lạ.
Anh nghĩ nghĩ phỏng chừng lúc này Cố Trĩ Niên mang theo tiểu đội ba của đội quân thứ ba mới rời khỏi học viện quân sự Tân Nam, trước nay tốc độ của Cố trĩ Niên nhanh chóng, một khi đã vậy chi bằng đánh cược một lần. Nghĩ đến đây anh không khỏi cong môi lên, đời người cùng lắm chỉ như một ván bài, đánh thắng thì tốt, thua cuộc…
Ánh mắt anh chậm rãi chuyển qua khuôn mặt Tô Cảnh Cảnh, nhi nữ tình trường, anh hùng nhụt chí*. Anh vốn không phải anh hùng, nhụt chí hay không há có thể chỉ dựa vào lời nói?
*Nhi nữ tình trường (儿女情长): Thành ngữ, chỉ tình cảm thâm hậu giữa nam nữ hoặc thành viên trong gia đình. Anh hùng nhụt chí (英雄气短): Thành ngữ, hình dung người có tài có chí khí gặp phải ngăn trở mà đánh mất chí tiến thủ. Ở đây ý anh là gặp phải chuyện tình cảm nam nữ thì anh hùng cũng nhụt chí.
“Được! Cảnh Cảnh, chúng ta cùng đi!” Không nói nhảm quá lâu, anh chỉ nắm chặt tay cô, mười ngón đan xen.
To Cảnh Cảnh nghe lời này của anh liền cười rộ lên, nụ cười này vô cùng xán lạn.
Lời tác giả: Tôi lắm lời mấy câu, nguyên nhân Đồng Hiên Tuấn xuất hiện ở thành Tân Nam trước hết không phải vì Tô Cảnh Cảnh mà là đi mua súng ống cho nên mới sợ.