Hiện tượng hai mắt tôi sưng thành hai
quả hạnh đào vẫn kéo dài suốt một tuần. Mặc kệ mọi người có tin hay
không, lời giải thích từ phía tôi vẫn là mắt tôi bị một con côn trùng
độc nào đó cắn. Tôi không đi nhà ăn ăn cơm nữa, tránh việc biến mình
thành trò cười cho người khác. Nếu không thể không ra cửa, tôi liền đeo
kính râm, dùng khăn quàng cổ trùm đầu, bao cả người kín mít. Nếu không
thể không nói chuyện, tôi cố để có vẻ vô cùng cheerful : “Hi! Tiểu Đinh, cháu mới ra ăn một chén canh cá miếng, ở tiệm cách vách đó. Lần sau chú muốn đi cùng không?” – đương nhiên Tiểu Đinh sẽ không đi. Đàn ông có
gia đình rồi, cơm ba bữa miễn phí trong khách sạn cao cấp không ăn,
chính mình lại tự bỏ tiền ăn riêng làm gì? No way. Trên hành lang tôi
gặp phải Tô Đàn, tôi gọi anh ta, cố tình tỏ ra thân thiết : “Tô tiên
sinh, có muốn đi mua sắm không? Mua vài món đặc sản khô về làm quà cho
phu nhân? Tôi quen đường, tôi sẽ đi với anh!” anh ta liếc chiếc nhẫn kết hôn của mình một cái, xua tay : “Cảm ơn quan tâm, bận quá không đi.”
Nếu tôi gặp được Lịch Xuyên trên hành lang, tôi sẽ hất đầu bỏ đi. Không gặp anh, ít nổi giận hơn, sống lâu hơn vài năm.
Trong 1 tuần này, nhân viên của CGP rốt
cuộc cũng hoàn thành tất cả các giấy tờ trước hạn chót. Mô hình của René cũng làm xong. Vốn dĩ anh ta còn trông chờ tôi có thể dẫn anh ta đi núi Nhạn Đãng chơi, thấy khuôn mặt âm trầm của Lịch Xuyên, lại nhìn hai quả hạnh đào to thù lù của tôi, sợ tới mức không dám nói ra. Vẫn là Tế
Xuyên dẫn anh ta đi chơi hai ngày, lúc về có mua cho tôi hai gói bỏng
ngô đường. Vào ban đêm, René gõ cửa phòng tôi, tặng cho tôi một mô hình
đặt trong một chiếc hộp thủy tinh. Tôi nhìn, là “sỏi” của Lịch Xuyên.
Anh ta làm bằng thủy tinh và dây thép, ở trong có đặt một bóng đèn, ánh
sáng chiếu ra, mông lung mông lung, nhìn rất thật, vô cùng xinh đẹp.
“Annie, tặng cho cậu đó, thích không?”
“Rất thích, cảm ơn.”
“Annie, hãy nghe mình nói, Alex không cố ý đắc tội cậu đâu.”
–thì ra là đi giảng hòa giùm Lịch Xuyên.
“René, xem ra anh biết gì đó, đúng không? Nói cho tôi biết, vì sao anh ấy đắc tội tôi?”
“Cậu hỏi cậu ấy đi. Hỏi nhanh lên, presentation ngày mai xong là cậu ấy đi liền đó.”
“Anh ấy sẽ không đi. Anh ấy sẽ ở lại Bắc Kinh.”
René nhìn mặt tôi, không tin : “Sao vậy được, vé máy bay mua rồi mà.”
“Không tin,\ anh đi hỏi anh ấy đi.”
Vẻ mặt René bỗng nhiên trở nên thật nghiêm túc : “Cậu kêu cậu ấy ở lại à?”
“Đúng vậy.”
“Cậu đổi ý được không? Lịch Xuyên phải về Thụy Sĩ.”
“Tại sao?”
Anh ta muốn nói lại thôi : “Nếu cậu muốn tốt cho Alex, kêu cậu ấy về Thụy Sĩ đi. Cậu có thể đi Thụy Sĩ gặp cậu
ấy, vé máy bay mình mua, ở lại nhà mình, cậu muốn ở bao lâu cũng được.”
Tôi ngẫm nghĩ lời nói của anh ta, một
lát sau, tôi gật đầu : “Được rồi, tôi có thể khuyên Lịch Xuyên về Thụy
Sĩ. Tuy nhiên, anh phải nói cho tôi biết, rốt cuộc thì anh ấy bị gì?”
“Mình không nói cho cậu được.” anh ta
chán nản gục đầu xuống “Nếu cậu muốn tốt cho Alex, thì kêu cậu ấy trở về — mình chỉ nói được nhiêu đó thôi.”
“René,” tôi nói “Trước khi anh tới Ôn Châu thì anh đã biết tôi rồi à?”
“Mình quen Leo, Leo là anh trai Alex –
đúng vậy, mình biết cậu trước rồi. Còn nhìn thấy ảnh chụp của cậu nữa,
thật to, treo trong phòng ngủ của Alex. Cậu là người bạn gái đầu tiên
của Alex mà. Trước khi biết cậu Alex vẫn là virgin. Ngày nào tụi mình
cũng cười cậu ấy. Annie, mình mời cậu tới Zurich, được không? Chỗ mình ở rất gần chỗ của Alex. Mùa đông có thể đi trượt tuyết với nhau. Cậu thấy Alex trượt tuyết bao giờ chưa? Cậu ấy trượt một chân mà còn tuyệt hơn
người ta trượt hai chân nữa đó.”
Không được, cảm động. A…
“Nhưng mà, Lịch Xuyên nói, anh ấy không
cần mình.” Nước mắt tôi lại đảo quanh trong hốc mắt “Mình không đi Thụy
Sĩ. Tuy nhiên, mình có thể khuyên anh ấy về. Dù sao…ở đây ngày nào cũng
thấy anh ấy, anh ấy lại không thèm để ý tới mình, mình càng đau khổ
hơn.”
“Đừng mà! Đừng đau khổ! Không sao, mọi việc sẽ tốt hơn thôi. Tin vào Thượng Đế đi!” René dang hai tay ra ôm tôi, an ủi.
Tôi ngẩng đầu, thấy Lịch Xuyên vừa vặn đi ra từ phòng mình.
Tôi rút tay ra khỏi lòng René, nhỏ giọng nói : “René, Lịch Xuyên đang nhìn chúng ta.”
René le lưỡi, nhăn mặt với tôi, nói : “Xong đời, Alex sắp tính sổ mình rồi.”
Tôi lấy mô hình, đóng cửa phòng. Quả
nhiên nghe thấy Lịch Xuyên và René cãi nhau trên hành lang, tiếng Pháp.
Siêu cấp buồn bực nha, năm đó mắc gì mà vì tranh giành với anh, ngoại
ngứ thứ hai không chọn tiếng Pháp đâu? Nhưng mà, nếu như tôi thật sự học tiếng Pháp, Lịch Xuyên sẽ dùng tiếng Đức cãi nhau, tôi vẫn nghe không
hiểu.
Tôi vào phòng chuẩn bị tài liệu phiên
dịch cho ngày mai. Trải qua một vòng chuyên gia thẩm định, chắc chắn là
phương án cải tạo thành phố C đã được khá nhiều người ủng hộ. Bốn phương án vào vòng cuối ai có thể giật giải, được quyết định phần lớn dựa vào
hội nghị chung thẩm vào 10 giờ sáng mai. Trong hội nghị, từng Kiến trúc
sư trưởng của công ty thiết kế sẽ tiến hành 30 phút thuyết mình và giải
đáp nghi vấn. Sau đó, ra khỏi hội trường, đoàn chuyên gia sẽ tiến hành
bàn bạc lần cuối cùng, xác định sẽ chọn phương án nào.
30 phút thuyết minh kia là do Lịch Xuyên tự viết bằng tiếng Anh, sau đó tôi lại dịch thành tiếng Trung. Tôi sửa
một vài từ, làm cho cả bài văn đọc lên càng gần với khẩu ngữ, lại càng
có ý thơ hơn, và cũng phù hợp thẩm mỹ của người Trung Quốc hơn. Lịch
Xuyên đừng được huấn luyện về mặt đọc diễn cảm, tự xưng bản thân đã từng làm phát thanh viên cho đài radio của trường. Anh am hiểu đọc diễn cảm
Shakespeare. Có thể đọc diễn cảm bất kì thứ gì tới nỗi khiến người ta
rớt nước mắt, cho dù là bản thuyết minh sản phẩm, tin tức hay là báo cáo nghiệp vụ. Trước kia lúc còn bên nhau, anh hay lấy chuyện này ra chọc
tôi, dùng tiếng Anh thời trung đại để đọc hướng dẫn sử dụng thuốc giải
độc Ngưu Hoàng, làm tôi cười lăn lộn. Những điều chúng tôi trao đổi qua
email, đều là thảo luận về công tác. Lúc ký tên đôi khi Lịch Xuyên còn
thêm vào “take care”, ý muốn thêm chút nhân tình. Email của tôi lại
chẳng nhắn nhủ gì, cũng không ký tên, chỉ bàn việc, không dư một chữ.
Final presetation nói đến là đến.
Bài thuyết minh của Lịch Xuyên được xếp
cuối cùng. Trước đó, rất nhiều người bị kiểu thiết kế “Đế vương” của
Điền Tiểu Cương làm hoa mắt biến sắc, ấn tượng khắc sâu. Làm phiên dịch
chuyên trách, tôi được sắp xếp ngồi cạnh Lịch Xuyên, để phòng ngừa khi
giám khảo đặt vấn đề, sẽ có cái anh nghe không hiểu. Tôi nghe Lịch Xuyên dùng giọng nói bình tĩnh trả lời : “…CGP luôn coi trọng phong cách hiện đại lâu bền, bảo đảm giá trị đầu tư. Trong thiết kế của chúng tôi luôn
có kết cấu hợp lý và đa dạng, cũng rất hài hòa với những nét đặc sắc của địa phương. Không dùng những vật trang trí biểu hiện phong cách hiện
đại, cũng không dùng kiểu ấn tượng để đả động người xem. Quan điểm thiết kế của chúng tôi là dung nhập tư tưởng phản quy cách, kèm theo tái hiện tinh thần của Trung Hoa cổ điển…”
Lịch Xuyên đọc bài tiếng Trung tôi dịch
không sai một chữ, chắc chắn là những người ngồi dưới sẽ bị đả động bởi
giọng nói đầy nhịp điệu, nhẹ nhàng và trầm thấp của anh. Tôi ngồi trên
bục, vẫn chú ý quan sát vẻ mặt của Điền Tiểu Cương. Trên thực tế, người
thường như tôi cũng có thể hiểu được chủ đề thiết kế của Điền Tiểu
Cương. Ông ta đầu tư khá nhiều vào bề ngoài của Nhà hát, khiến cho Nhà
hát ở ngoài ánh mặt trời nhìn có vẻ vô cùng sáng lạn mà kinh diễm. Nhưng Lịch Xuyên lại tập trung chủ yếu vào ánh sáng. Dù gì Nhà hát cũng hoạt
động vào ban đêm. Lịch Xuyên vừa thuyết minh, vừa điều chỉnh đèn trong
phòng. Mô hình của René sáng hẳn lên dưới ngọn đèn rực rỡ, thoáng như
tiên cảnh. Thể hiện đầy đủ hiệu ứng ban đêm mà Lịch Xuyên muốn.
Tiếp theo là thời gian giải đáp câu hỏi. Những vấn đề đầu tiên rất đơn giản. Tôi gần như không phải phiên dịch,
Lịch Xuyên dùng tiếng Trung trả lời ngắn gọn từng câu. Ngay sau đó, có
một vị giám khảo hỏi : “Vương tiên sinh, xin hỏi, Nhà hát thành phố C
của anh, cũng chính là kiến trúc hình trứng này, đến tột cùng thể hiện
tư tưởng của vị đạo gia và tinh thần Sơn Thủy nào?”
Vị giám khảo này biệt danh là “sát thủ”
trong giới kiến trúc. Ông ta cũng rất có danh tiếng trong giới, nhưng là nhờ tiếng xấu mà nổi lên. Ông ta từng đặt ra cho người thuyết minh đầu
tiên – cũng chính là Điền Tiểu Cương của Giai Viên – một vấn đề rất khó, khiến Điền Tiểu Cương đứng im tại chỗ khoảng 2 phút, 2 phút sau mới bắt đầu trả lời. Đáp án lại không thỏa đáng cho lắm.
Tôi nghe Lịch Xuyên nói : “Giám khảo
tiên sinh, phương án hình trứng này là linh cảm tôi tìm được trong thơ
ca của thi nhân Đông Tấn Sơn Thủy Tạ Linh Vận.”
Vẻ mặt anh hoàn toàn bình tĩnh, nhưng
vẫn có thể tìm thấy một chút lo lắng trong âm điệu của anh. Hiển nhiên
anh lo lắng về việc dây dưa nhiều ở vấn đề này. Dù sao Lịch Xuyên cũng
lớn lên ở nước ngoài. Dù gì, ai cũng biết, anh không biết thơ cổ Trung
Quốc nhiều lắm. Nhất là kiểu thơ có ẩn ý sâu xa, sử dụng điển cố và tu
từ như thơ Tạ.
“Như vậy, Vương tiên sinh, chính xác thì bài thơ nào mang linh cảm đến cho anh vậy?” vị “sát thủ” kia nửa cười
nửa không nhìn anh, truy vấn.
Chỉ nghe Lịch Xuyên trả lời : “Mọi người không cần chê cười. Tôi là người nước ngoài, mặc dù tôi cố gắng học
tiếng Trung, nhưng trình độ tiếng Trung của tôi chưa đạt đủ chiều sâu,
chưa thể lĩnh hội toàn bộ tinh hoa diệu kì của thơ ca cổ Trung Quốc. Cho nên, để hoàn thành tốt bản thiết kế lần này, tôi đã nhờ Tạ tiểu thư –
phiên dịch viên của tôi – dịch thơ của Tạ Linh Vận thành tiếng Anh. Hãy
tin tôi, thơ của Tạ Linh Vận, cho dù đọc bằng tiếng Anh, cũng đẹp vô
cùng. Tôi nhớ là tôi tìm được linh cảm qua hai câu thơ này :
Cliffs are steep, mountain ridges
crowded together,
Islands wind around, sandbars are
joined one after another.
White clouds embrace the secluded rocks,
Green bamboos charm the clear ripples.
Tôi cảm thấy hai câu đầu miêu tả rất
thích hợp thực tế ở thành phố C ở Ôn Châu, câu sau lại trực tiếp dẫn dắt tới bản thiết kế của tôi.” Dứt lời, anh xoay người, quay về phía tôi
nói “Tạ tiểu thư hiểu biết rất sâu về tạo nghệ của thơ cổ Trung Quốc,
tôi mời cô ấy đọc cho mọi người nguyên văn tiếng Trung.”
Con bà nó, một củ khoai lang nóng bỏng tay, cứ như vậy ném sang tay tôi!
Tôi đứng dậy, mở cặp mắt hạnh đào ra,
mỉm cười với mọi người : “Bài thơ mà Vương tiên sinh đọc vừa diễn cảm,
xuất phát từ “Quá thủy trữ thự” của Tạ Linh Vận. Nguyên văn là : “Nham
tiễu lĩnh trù điệp, châu oanh chử liên miên. Bạch vân bão u thạch, lục
tiểu mị thanh liên”
Lịch Xuyên tiếp tục câu chuyện của tôi,
nói : “Cảm ơn Tạ tiểu thư. Bản thiết kế của tôi đúng là một khối u
thạch, mặt ngoài màu xám bóng, có thể chiếu ngược lại những gợn mây trên trời, lại thể hiện cảnh thơ “Mây trắng ôm u thạch”, lại có tên tương hỗ với tên “Thanh Liên” Sơn Trang. Đồng thời cũng để tỏ lòng tôn kính của
tôi đối với thi nhân Tạ Linh Vận viết ra hai câu thơ “Hồ nước sinh xuân
thảo, viên liễu biến minh cầm” ở Ôn Châu.”
Anh vừa dứt lời, không ngờ mọi người lại vỗ tay rầm rầm! Tôi thấy mặt Điền Tiểu Cương đen thui.
Sau khi thuyết minh xong, tất cả mọi người đều ra trước hội trường chờ kết quả cuối cùng.
Sau 15 phút, chủ tịch ban giám khảo Thị
trưởng Tạ Hạc Dương đi ra từ cửa lớn, lập tức bắt tay với Lịch Xuyên :
“Vương tiên sinh, ban giám khảo đều nhất trí đồng ý với phương án thiết
kế của CGP. Chúc mừng các anh.”
Kết quả nằm trong dự đoán trước của mọi người.
Lịch Xuyên cười bắt tay với ông ta. Tôi
vẫn theo sát Lịch Xuyên, sợ vị Thị trưởng Tạ kia nói tiếng phổ thông
Lịch Xuyên nghe không hiểu.
Nói chuyện một hồi, Tạ Hạc Dương tiễn
Lịch Xuyên ra cổng. Lúc tới cổng bỗng nhiên ông ta nói : “Vương tiên
sinh, anh đi Nam Khê lần nào chưa?”
“Chưa.”
“Tôi sinh ở Thị trấn Cổ Hạc ở Nam Khê.
Là hậu nhân của Tạ Linh Vận, cho nên cảm thấy vô cùng thân thiết với
phương án của anh. Đương nhiên, ý kiến cá nhân của tôi không thể chi
phối số phiếu của ban giám khảo được. Tuy nhiên, bài thuyết minh của anh làm cho chúng tôi cảm nhận được sự hấp dẫn của Văn minh Trung Hoa một
lần nữa.”
“Thị trưởng Tạ, tôi cũng là hậu nhân của Trung Hoa, tôi cảm thấy vô cùng kiêu ngạo với văn hóa của tổ tiên.”
Câu nói tiếp theo, chúng tôi lại càng không thể ngờ tới.
Tạ Hạc Dương nói : “Tiệc tối giao thừa hôm đó, cảm ơn anh giúp đỡ mẹ tôi. Tới bây giờ mà bà vẫn nhắc tới anh.”
“Mẹ…ngài?”
“Mẹ tôi họ Hoa, là giáo viên về hưu của Học viện Mỹ thuật Chiết Giang.”
Là bà cụ đeo răng giả kia!
Lịch Xuyên nhận được lời chúc mừng của tất cả mọi người trên xe, khiêm tốn nói đây là kết quả cố gắng chung của tất cả.
Lúc trở lại khách sạn, anh cảm ơn riêng
với tôi, nói với tôi bài dịch của tôi giúp anh rất nhiều. Phát cho tôi
một món tiền thưởng đặc biệt.
Tôi nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi : “Tôi dịch nhiều bài thơ như vậy, sao anh lại có ấn tượng sâu như vậy với bài này?”
Anh hơi run lên một chút, nói : “Vì em rất ít khi viết sai, chỉ có bài nay là em viết sai một từ.”
Tôi dùng word để kiểm tra lỗi chính tả khi viết : “Vậy à? Chắc lỗi không lớn. Từ nào viết sai?”
“Ripples (gợn sóng)” em viết thành
“Nipples (Núm vú)”. Làm tôi cân nhắc cả nửa ngày, không biết cây gậy
trúc kia liên quan gì tới nipple.”
Ngượng. Tôi ngượng chín người : “Không thể nào! Tuyệt đối không thể” làm sao tôi có thể phạm loại lỗi này được?!
“Sao lại không thể,” anh nói “Em luôn luôn có âm mưu trong đầu.”