Chuyện Của Nhà Họ Viên

Chương 23: Chương 23: Chương 23 (1)




Ngày đó Viên Lãng đưa Trương Nam đi dạo đến khuya cũng chưa về. Ba mẹ Viên đem thức ăn hâm nóng lại không biết bao nhiêu lần. Cha Viên nhìn trăng sáng một chút, lẩm bẩm mắng: "Kéo vợ yếu ớt như vậy ra ngoài đi dạo, đụng phải sói thì làm sao?" Mẹ Viên vui vẻ: "Sói nào mà hạ được con trai ông?" Cha Viên giận trách: "Vậy bà mới lạy trời làm cái gì?" Mẹ Viên ngoài miệng không phục: "Tôi là lạy giùm cho sói ."

Một lát sau, cha Viên Lãng nói: "Chớ giày vò con gái người ta nữa, tôi thấy, đứa nhỏ này không tệ. Ánh mắt yếu ớt, trong lòng chững chạc. Không phải là con cừu được nuông chiều trong nhà.” Mẹ Viên Lãng vui mừng: “Con gái không tệ, chính là trong lòng quá mạnh mẽ, cũng khó trách, nụ hoa giống như người, dù để ở đâu cũng không đau? Chịu thiệt từ nhỏ đã nhu thuận. Tôi mài dũa nó, về sau mới chịu được uất ức, con người, nhịn được, mới có phúc khí." Cha Viên Lãng gật đầu một cái: "Trong lòng bà bị làm khó rồi, không biết Lãng nhi có hiểu hay không." Mẹ Viên Lãng thở dài: "Lãng nhi của tôi, tùy ông, người trưởng thành, bảo vệ vợ lắm. Không phải là sói con trong bụng này của tôi nửa rồi. Ha ha . . . . . . Lúc đầu mang thai nằm mơ là sói con đó." Cha Viên cười một cái: "Sói con, Lãng con. Đều lớn hết rồi. . . . ."

Trước khi rời Ninh Y một ngày, trời còn chưa sáng Viên Lãng để cho cha Viên gọi đi. Lúc mẹ Viên dạy vợ vá chăn có nói: "Nói là định hướng phá hủy một tòa nhà củ, thuốc nổ mất kinh rồi. Cha nó nói Lãng Nhi lại khiêu khích người đó.” Sau đó hỏi Trương Nam: “Lãng nhi có biết người đó?” Trương Nam cười: "Con không biết. Anh ấy chưa nói." Sau đó cúi đầu cười, không nói chuyện.

Ánh mặt trời soi sáng trên giường đất, chiếu lên bộ dáng thanh tú xinh đẹp của Trương Nam. Mẹ Viên nhìn con dâu, cười: "Mẹ hiểu biết rõ, hiện tại trong thành không còn thịnh hành làm chăn rồi." Nối hai kim: "Mẹ dạy con nướng bánh Nang trên bộ đội cũng không có bếp lò.” Cười nữa: "Nướng thịt dê cũng không còn dê. Đây đều là tìm người điều tra đấy." Trương Nam"A" một tiếng, đưa đôi mắt đen láy nhìn bà, cũng không hỏi, đợi bà nói tiếp. Mẹ Viên nói: "Con là một cô gái tốt, cong thì cong, không được bướng bỉnh. Mẹ thấy, con và Lãng nhi rất xứng. Con sói con này quá ngỗ ngược, mẹ sợ, thực sự như cây kim nhọn không ngừng đâm..” Trương Nam cúi đầu cười, không nói lời nào.

Mẹ Viên tiếp tục hỏi: "Biết vì sao mẹ không để cho con mặc quân trang ở nhà không?” Trương Nam trầm ngâm nói "Về nhà, thì để thân phận ở bên ngoài xuống, chuyên tâm làm con dâu." Mẹ Viên vui mừng: "Đứa ngốc, là mẹ thiên vị cho con, con nghĩ đi, con là thiếu tá, Lãng nhi là trung tá, con mặc trang phục này là dưới nó một đầu. Cởi là tốt! Cởi quân trang chính là vợ nó, cùng ngồi cùng ăn, cùng nó khóc lóc om sòm làm xấu, nó có thể gào thét với con sao? Hơn nửa bộ dáng của con là biết đặt người thích hợp, không có cách liền khóc lóc nỉ non, Lãng nhi sẽ yếu mềm bên cạnh. Cái này đóng cửa lại không phải là mọi chuyện do con sao?” Trương Nam cười ra tiếng: “Mẹ, ngoài mặt trung hậu, trong lòng tinh khôn.” Mẹ Viên Lãng nói: “Tinh khôn đối với con. Thấy lão già tôi mười ngày qua chỉnh đốn con như con ruột. Làm như tôi không nhìn ra con giả bộ theo tôi sao?” Trương Nam đỏ mặt: "Cái gì cũng không gạt được mẹ." Mẹ Viên thở dài: "Đàn ông, con thông minh, tuổi trẻ có được không ít chức hiệu, nghe nói còn là chủ nhiệm gì đó. Chuyện bên ngoài rất nhiều. Sống qua ngày cũng không thể cùng Lãng nhi bận rộn. Nhưng mà, mẹ nói với con, mặt trời trên bầu trời, sáng chói uy phòng, cô đơn chính là một; buổi tối trăng sáng mông lung, bốn bức tường vây lấy xung quanh. Con gái, cô đơn thê lương. Con xem, tới khi nào, con ôm đứa nhỏ ngủ trong lòng, các ông xoa bóp bên cạnh. Cái người này cả đời thì có….” Trương Nam đỏ mặt, cúi đầu, dạ một câu.

Thuận lợi phá bỏ căn phòng trở về, Viên Lãng híp mắt nói với cha anh: "Cha Ngải Di này, mấy năm biến mất không thấy, hôm nay lại cùng trò truyện giáo lý với con, thần thánh, cha, nó mỗi ngày ôm súng trên đồng cỏ làm gì thế?" Cha Viên cau mày: "Đứa nhỏ này, đáng tiếc đầu thông minh, mỗi ngày chung chạ." Nhíu mày: "Lãng nhi, con là lính, cách xa nó một chút. Cha nó cũng không yên tâm về nó.” Viên Lãng như có cùng ý kiến, gật đầu một cái, lại vui mừng: “Cha cũng không yên lòng con.” Cha Viên lắc đầu: “Lãng nhi, cha yên tâm về con. Thật.” Quay đầu lại nhìn đứa con: “Còn nhớ chuyện cha dẫn con đi đánh sói lúc còn nhỏ không.” Viên Lãng gật đầu, có chút hưng phấn: "Nhớ,này là sói chúa, giống như quỷ, gieo tai họa cho gia súc. Khi đó hơi nhỏ, không biết. Bây giờ nghĩ lại, nó được xem như là một canh hùng, biết mình tính toán nó cũng dám ra, không có bảy phần nắm chắc không duỗi móng vuốt. mấy con soi bên cạnh cũng mạnh khỏe, cũng không biết làm thế nào mang ra ngoài.” Cha Viên cười anh: "Trong bầy sói tự cắn mình, con già yếu liền bị cắn chết bên trong. Khôn sống mống chết mới có thể bảo vệ tinh khí thần kì vạn năm của sói thảo nguyên. Bản thân sói chúa không chỉ dũng mãnh, tinh ranh, còn phải hung ác.."

Viên Lãng nhìn trăng sáng, trong lòng suy nghĩ. Cha Viên nói: "Bây giờ cha còn nhớ tới dáng vẻ của con sói Chúa này, thua đau lòng cho sói cái rồi, lúc chạy đi còn đem chỗ tốt để lại cho sói cái. Cũng chính cha lái xe đuổi theo, nếu không liền để súc sinh này chạy mất rồi, Cuối cùng bức bọn nó đến đường cùng, nó che chở sói cái chui xuống tổ dưới đất, còn nó liền nhảy tót lên sườn núi dẫn dụ chúng ta…” Viên Lãng cúi đầu: "Con nhớ được lúc nó sắp chết còn uy phòng nhìn chằm chằm vào con. Sau đó, nó liền nhảy xuống…” Cha Viên nói: "Sói cái này cũng rất mạnh mẽ, thất sói chúa nhảy xuống, liền đào bới tổi đất, đem chính mình chôn sóng. Qua ngày…………. Cha dẫn con đi tìm xác sói, thấy sói chúa máu me khắp người bò tới chết ở trên tổ. Ngải Di vui mừng nhảy cẩng lên, Lãng nhi con thì khóc… Cha cũng biết, không cần quan tâm đào lên, con là đứa bé có tâm lương thiện rồi.” Thở dài: “Đây là sói tinh hiếm thấy. Nó chết rồi, chừng mười năm qua trên thảo nguyên này không thấy một con sói nào ra hồn.”

Viên Lãng chợt quay đầu lại nhìn cha của anh: "Là cha lo lắng con quá coi trọng Trương Nam sao?” Cha Viên gất đầu: “Trong nột tâm sâu thẩm của con là đứa bé, càng không để ý càng không lộ vẻ gì. Hai ngày nay mẹ con giày vò Trương Nam, con ngay đến mí mắt cũng không giựt, cha biết ngay, con không bỏ được nó rồi.” Nói tới chỗ này, chợt cười: "Lẽ ra vợ xinh đẹp như vậy, là phúc khí của con. Nhưng. . . . . . Đẹp như vậy đều khiến người ta cảm thấy không nở. Sói chúa sói cái, tình thâm nghĩa liệt, mọi người bội phục, nhưng quá thảm. Lãng nhi, chờ con có con con sẽ hiểu, cha thà con cưới một cô gái tầm thường để đổi lấy cả đời bình an.” Viên Lãng nói: "Cha, cha đoán mò rồi."

Ngày đó về nhà, cách tấm kính thủy tinh Viên Lãng nhìn Trương Nam ngồi xếp bằng trên giường gạch nghiêm túc vá chăn, kim đâm ngón tay rơi xuống, vẻ mặt khác thường trầm tĩnh nhu hòa, giống như phát hiện mình nhìn, cả người cô liền bổ nhào vào đóng vải cười sáng lạng với mình, mặt mày ôn tồn, chứa mùa xuân sâu như biển…. Viên Lãng bồn chồn, cũng không biết mẹ mình đã cho vợ uống thuốc mê gì, ngày đó Trương Nam đã dám buốn lỏng nút áo của mình rồi. Sau đó………… Cỏ dựa hoa, liền kề cận gắn bó bên nhau chứ sao. Trương Nam thay đổi, hương thơm ấm áp, Noãn Ngọc thơm ngát. Viên Lãng chỉ hận không thể biến thành ở trên người cô, không thể bỏ được muốn còn yêu. Sau đó Viên Lãng lòng, ôm cô hỏi: “Thế nào đã thông suốt rồi sao?” Trương nam cười: "Mẹ dạy."

Rời khỏi Y Ninh trở về bộ đội, Viên Lãng cảm thấy, vẻ mặt Trương Nam không giống như cô gái đã làm vợ rồi. Trương Nam cảm thấy Viên Lãng. . . . . . Nhìn bộ dáng luôn có suy nghĩ .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.