Nguyệt Nhi ơi! Tôi tới đấy! Bastian khẽ nói lần nữa vào trong bóng đêm. Nó cảm thấy từ cái tên này toát ra một sức mạnh an ủi ngọt ngào khôn xiết tràn ngập con người nó. Vì thế nó liền lặp lại vài lần nữa như cho riêng nó nghe:
- Nguyệt Nhi ơi! Nguyệt Nhi ơi! Tôi tới đây, Nguyệt Nhi ơi! Tôi tới rồi đây này.
Nhưng nó đang ở đâu thế này?
Nó không thấy một tí ánh sáng nào cả, nhưng bao quanh nó không còn là bóng đêm âm u lạnh run người của phòng chứa đồ mà là một bóng tối ấm áp, mềm mại khiến nó cảm thấy sung sướng vì được che chở đùm bọc.
Mọi âu lo và sợ hãi tan biến hết. Nếu có nhớ tới thì cũng chỉ như cái gì đã qua lâu lắm rồi. Nó vui vẻ, thoải mái khẽ cười.
- Nguyệt Nhi ơi, tôi đang ở đâu thế này? Nó hỏi.
Thấy thân thể nhẹ bỗng, nó đưa tay sờ soạng quanh mình mới hay rằng nó đang lơ lửng, chứ không thấy nệm và sàn gỗ cứng đâu nữa.
Thật là một cảm giác tuyệt vời chưa từng thấy của giải thoát và tự do vô bờ bến. Nó đã thoát hẳn khỏi mọi điều từng đè nặng và gò bó nó.
Nó đang lơ lửng đâu đó trong vũ trụ chăng? Nhưng vũ trụ thì phải có trăng sao, mà nó lại chẳng thấy gì cả. Chỉ còn bóng tối mềm mại thoải mái, thoải mái chưa từng thấy trong đời. Hay nó đã chết rồi?
- Nguyệt Nhi ơi, cô đâu rồi?
Bây giờ thì nó nghe một giọng nói trả lời, dịu dàng như tiếng chim. Có thể giọng nói kia đã trả lời nhiều lần rồi mà nó không nghe thấy đấy thôi. Nghe gần lắm mà không rõ hướng nào:
- Tôi đây này, Bastian của tôi ơi.
- Nguyệt Nhi ơi, phải cô đấy không?
Cô cười như hát, thật khác thường.
- Còn ai vào đây nữa. Bạn mới vừa đặt cho tôi cái tên tuyệt đẹp đấy thôi. Cám ơn bạn. Hân hoan chào mừng bạn, vị cứu tinh và anh hùng của tôi.
- Chúng ta đang ở đâu thế, Nguyệt Nhi?
- Tôi ở bên bạn và bạn bên tôi.
Nghe như đang trò chuyện trong mơ, nhưng Bastian biết chắc nó đang thức chứ không mơ.
- Nguyệt Nhi ơi, nó thì thầm, có phải đây là đoạn kết chăng?
- Chưa, cô trả lời, đoạn mở đầu đấy.
- Vương quốc Tưởng Tượng ở đâu vậy, Nguyệt Nhi? Mọi người khác đâu cả rồi? Atréju và Fuchur đâu? Biến mất cả rồi sao? Ông lão núi Di Sơn với quyển sách của ông nữa? Không còn nữa à?
- Vương quốc Tưởng Tượng sẽ sinh ra từ ước mơ của bạn, Bastian của tôi ạ. Tôi sẽ biến nó thành hiện thực.
- Từ ước mơ của tôi ư? Bastian sửng sốt lặp lại.
- Bạn biết mà, nó nghe tiếng nói ngọt ngào, rằng người ta gọi tôi là Bà chúa của ước mơ. Bạn ước gì nào?
Bastian ngẫm nghĩ rồi cẩn thận nói:
- Tôi được phép có bao nhiêu ước mơ?
- Bạn muốn bao nhiêu cũng được - càng nhiều càng tốt, Bastian của tôi ạ. Bạn càng ước mơ thì vương quốc Tưởng Tượng sẽ càng thêm phong phú, muôn hình muôn vẻ.
Bastian ngạc nhiên đến sững sờ. Bỗng dưng có vô vàn khả năng để chọn lựa nên nó không nghĩ ra được một ước mơ nào.
- Tôi chịu, cuối cùng nó nói.
Sau một lúc yên lặng, nó nghe tiếng chim thỏ thẻ:
- Thế thì hỏng mất.
- Tại sao?
- Vì sẽ không còn Tưởng Tượng nữa.
Bastian bối rối làm thinh. Nó hơi lúng túng vì nếu chuyện gì cũng tùy thuộc vào nó thì nó đâu còn tự do vô bờ bến nữa.
- Sao tối thế này, hở Nguyệt Nhi? Nó hỏi.
- Khởi thủy bao giờ chẳng tối, Bastian của tôi.
- Nguyệt Nhi ơi, tôi rất muốn thấy cô lần nữa như cái lúc cô nhìn tôi ấy, cô biết không.
Nó lại nghe tiếng cười như hát khẽ vang lên.
- Sao cô cười?
- Tại tôi vui.
- Vui chuyện gì?
- Thì bạn vừa mới nói ra điều ước mơ đầu tiên đấy.
- Mà cô có ưng không chứ?
- Có, bạn chìa tay ra nào!
Nó làm theo và cảm thấy cô đặt vật gì đó nhỏ xíu mà nặng lạ thường, cứng, không sinh khí và tỏa hơi lạnh vào lòng bàn tay nó.
- Cái gì thế, Nguyệt Nhi?
- Một hạt cát, cô đáp. Cả vương quốc mênh mông của tôi chỉ còn sót lại có nó thôi. Tặng bạn đấy.
- Cảm ơn, Bastian kinh ngạc nói. Quả thật nó không biết phải làm gì với món quà này. Phải chi cô tặng nó một vật có sinh khí!
Trong lúc còn đang nghĩ xem Nguyệt Nhi chờ đợi gì ở nó thì Bastian chợt cảm thấy bàn tay hơi nhột, bèn nhìn kỹ hơn.
- Xem này, Nguyệt Nhi! Bastian thì thầm. Nó bắt đầu cháy âm ỉ và nhấp nháy sáng nè! Đấy, cô thấy chứ, một ngọn lửa nhỏ xíu chập chờn. Không, đây là một chồi non! Nguyệt Nhi ơi, đâu phải hạt cát! Một chồi non tỏa sáng vừa nảy mầm đấy chứ!
- Giỏi lắm, Bastian của tôi ạ! Nó nghe tiếng cô. Bạn thấy chưa, dễ quá mà.
Bây giờ cái chấm nhỏ trên lòng tay Bastian tỏa sáng, mới đầu chỉ lờ mờ, rồi rực lên rất nhanh, soi rõ hai gương mặt trẻ con trong bóng tối mềm như lụa đang cúi nhìn sự kỳ diệu nọ.
Bastian từ từ kéo tay về và cái điểm tỏa sáng kia lơ lửng giữa hai đứa trẻ như một vì sao nhỏ.
Chồi non lớn rất nhanh, người ta có thể tận mắt thấy nó phát triển: ra cành trổ lá, đơm nụ rồi nở xòe thành những bông hoa tuyệt đẹp đủ màu lóng lánh lân quang. Rồi kết ngay những chùm quả nhỏ. Lúc chín, quả nổ tung như những đóa tiễn tí hon, phun một trận mưa hạt mầm mới như những đốm lửa đầy màu sắc.
Hạt mầm mới lại mọc thành cây hình dạng khác nhau, như dương xỉ hay cây cọ, như xương rồng hay cỏ tháp bút hoặc những thứ cây con nhiều chạc. Mỗi cây lại âm ỉ và tỏa sáng một màu.
Chẳng mấy chốc bóng tối mượt mà quanh Bastian và Nguyệt Nhi, trên đầu và dưới chân, nghĩa là mọi hướng đã đầy những cây tỏa sáng đâm chồi và rậm rạp. Một quả cầu rực rỡ sắc màu, một thế giới mới tỏa sáng, lơ lửng trong cõi không tên, lớn mãi không ngừng, và Bastian với Nguyệt Nhi ngồi tay nắm tay, nơi trong cùng nhất của thế giới này, sửng sốt ngắm nhìn quang cảnh tuyệt vời kia.
Đám cây kia không ngừng mang hình thù và màu sắc mới, không ngừng nở những đóa hoa mỗi lúc một lớn hơn, không ngừng tỏa những tán hoa um tùm hơn. Mà chúng phát triển đầy thầm lặng.
Chỉ một lúc sau chúng đã cao bằng cây hoa hướng dương, phải, một số cây còn cao bằng cây ăn quả. Có cả nhửng chùm lá dài màu ngọc bích trông như những cái quạt hay cọ sơn, hoặc những đóa hoa giống đuôi chim công đầy những “mắt”[1] rực rỡ tựa cầu vồng. Lại có những cây khác màu lụa tím lá xòe như cây dù, chồng lên nhau trông chẳng khác ngôi chùa. Có những thân cây to xoắn vào nhau như bím tóc. Vì chúng trong mờ nên trông như thủy tinh màu hồng tỏa sáng từ bên trong. Có hoa giống như chùm đèn lồng lớn màu vàng xanh. Đôi nơi có hàng nghìn hoa hình sao rủ xuống như những thác nước bạc, hay hoa loa kèn với những túi phấn dài hình tua trông như những tấm màn cửa vàng sẫm. Nhưng um tùm và tươi tốt hơn cả là loại cây đêm tỏa sáng, chúng không ngừng phát triển rậm rạp, quấn vào nhau thành một tấm đan tuyệt đẹp bằng thứ ánh sáng dịu mắt.
[1] Trên lông đuôi chim công có những đốm to giống như con mắt.
- Bạn đặt tên cho nó đi! Nguyệt Nhi thì thầm.
Bastian gật đầu.
- Perelin, cánh rừng-đêm, nó nói.
Nó nhìn vào mắt Nữ-thiếu-hoàng và lại cảm thấy như lúc nhìn nhau lần đầu. Nó ngồi nhìn cô mê đắm, không quay đi nổi. Hồi đó nó thấy cô đang bệnh gần chết, còn lần này nó thấy cô diễm lệ hơn nhiều. Chiếc áo khoác rách bươm của cô giờ lại như mới. Ánh sáng muôn màu mềm mại lung linh phản chiếu trên màu áo lụa trắng tinh khôi và trên mái tóc dài mượt mà của cô. Điều nó ước mơ đã thành sự thật.
- Nguyệt Nhi ơi, Bastian ngây người lắp bắp, bây giờ cô khỏe lại rồi chứ gì?
Cô mỉm cười.
- Bạn không thấy sao, Bastian của tôi?
- Tôi ước cứ được như thế này mãi mãi, nó nói.
- Khoảnh khắc này là vĩnh cửu, cô đáp.
Bastian im lặng. Nò không hiểu câu trả lời của cô, nhưng thấy chưa cần bận tâm suy nghĩ làm gì. Nó không muốn gì khác hơn được ngồi đối mặt ngắm nhìn cô.
Dần dà đám rừng cây tỏa sáng rậm rạp chung quanh đã kết thành một hàng rào dày sít, như một tấm vải màu sắc rực rỡ, như một cái lều to tròn làm bằng những tấm thảm thần quây kín lấy hai người. Bởi thế Bastian không thấy được chuyện gì đang xảy ra phía bên ngoài. Nó không biết rằng Perelin vẫn đang phát triển thêm, cây nào cây nấy mãi lớn không ngừng. Khắp nơi, những trận mưa hạt mầm li ti như tia lửa vẫn liên miên đổ xuống, để rồi nảy chồi non.
Bastian trầm ngâm ngắm nhìn Nguyệt Nhi.
Nó không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu, khi Nguyệt Nhi đưa tay bịt mắt nó.
- Sao bạn để tôi phải chờ lâu thế? Nó nghe cô hỏi. Sao bạn buộc tôi phải tìm ông lão núi Di Sơn? Sao bạn không đến khi tôi kêu gọi?
Bastian nuốt khan.
- Tại… tại…, nó lúng túng đáp, tôi cứ nghĩ… đủ thứ lý do, tại sợ cũng có… nhưng thật ra tôi xấu hổ trước cô, Nguyệt Nhi ạ.
Cô rút tay về, ngạc nhiên nhìn nó.
- Xấu hổ ư? Sao thế?
- Tại, Bastian chần chừ, tôi cứ đinh ninh rằng cô chờ ai đó xứng với cô.
- Thế còn bạn? Cô hỏi. Bạn không xứng với tôi à?
- Nghĩa là, Bastian lắp bắp và cảm thấy đã đỏ mặt rồi, tôi muốn nói rằng người cô chờ đợi phải là một trang nam nhi dũng cảm, khỏe đẹp… một hoàng tử hay sao đó… chứ không phải một kẻ như tôi.
Nó nhìn xuống đất và nghe thấy cô lại cười kiểu cười nhẹ như hát.
- Đấy, nó nói, cô cười nhạo tôi đấy.
Cả hai yên lặng một lúc lâu. Cuối cùng, khi Bastian đánh bạo ngước nhìn lên thì thấy cô nghiêm trang cúi gần sát nó.
- Bastian, tôi muốn chỉ bạn thấy cái này, cô nói, bạn hãy nhìn vào mắt tôi!
Bastian làm theo lời cô, dù cảm thấy tim đập loạn xạ và hơi choáng váng.
Nó thấy trong tấm gương bằng vàng ròng của đôi mắt cô một bóng hình người, mới đầu còn nhỏ như tận đâu xa xăm lắm, rồi lớn và rõ dần. Đó là một thằng bé cỡ tuổi Bastian, nhưng thon thả và rất xinh, phong thái tự hào đỉnh đạc, gương mặt quý tộc, thon và có nam tính, trông như một ông hoàng con một nước phương Đông. Khăn xếp và chiếc áo dài tới gối thêu chỉ bạc bằng tơ xanh. Thằng nhỏ đi giày ống mũi cong bằng thứ da quý mềm màu đỏ, khoác chiếc áo cổ cao dài chấm đất óng ánh bạc. Nhưng đẹp nhất là đôi bàn tay thon thả, qúy phái, nhưng lại có vẻ khỏe khác thường.
Bị cuốn hút, Bastian ngắm nhìn hình thằng bé với đầy hâm mộ, nhìn không chán mắt. Nó đang tự hỏi cậu hoàng tử nhỏ xinh trai này là ai thì, như một tia chớp nhoáng trong đầu, nó nhận ra cậu bé kia chính là nó.
Đó chính là hình bóng nó trông đôi mắt Nguyệt Nhi!
Thật khó diễn tả tâm trạng nó trong giây phút này. Đó là niềm hân hoan đã nâng bổng nó bay thật xa. Rồi khi được đặt xuống, trở lại hoàn toàn tỉnh táo, nó bỗng thấy mình chính là gã trai anh tuấn kia.
Bastian cúi nhìn thân mình thì tất cả đều như đã thấy trong mắt Nguyệt Nhi thật: giày ống bằng thứ da quý mềm màu đỏ, áo xanh thêu chỉ bạc, khăn xếp, áo khoác dài óng ánh, hình dáng nó và - trong chừng mức cảm thấy được - cả khuôn mặt nó nữa. Nó dửng sốt nhìn đôi bàn tay.
Rồi nó quay sang Nguyệt Nhi.
Cô không còn đó nữa!
Chỉ còn một mình nó trong căn phòng tròn tạo nên bởi rừng cây um tùm lóng lánh.
- Nguyệt Nhi ơi! Nó gọi tứ phía. Nguyệt Nhi ơi!
Nhưng không nghe tiếng trả lời.
Nó hoang mang ngồi xuống. Phải làm gì đây? Tại sao cô bỏ nó một mình? Nó biết đi đâu bây giờ, nếu thoát khỏi cảnh giam hãm như thế này?
Trong lúc cố tìm hiểu chuyện gì đã khiến Nguyệt Nhi bỏ nó ra đi không nói một lời giải thích, cũng không từ biệt thì ngón tay nó nghịch tấm bùa vàng trên sợi dây chuyền quanh cổ.
Nó nhìn tấm bùa rồi bật kêu ngạc nhiên.
Đó chính là AURYN, “báu vật”, “Hào quang”, “Biểu trưng” của Nữ-thiếu-hoàng. Người đeo nó trở thành đại diện của bà! Nguyệt Nhi đã trao cho nó quyền lực trên mọi sinh linh của vương quốc Tưởng Tượng. Đeo “Biểu trưng” này thì không khác gì có cô ở bên.
Bastian ngắm nghía thật lâu hình hai con rắn, một trắng một đen, ngậm đuôi nhau thành một hình bầu dục. Rồi nó lật ngược tấm bùa và sửng sốt thấy mặt sau có khắc bốn chữ ngắn gọn móc vào nhau rất độc đáo:
Điều này cho đến nay chưa thấy nói đến trong Chuyện dài bất tận. Atréju không nhận thấy mấy chữ này ư?
Nhưng chuyện này bây giờ không quan trọng. Điều quan trọng duy nhất là mấy chữ kia cho phép, không, phải nói là ra lệnh mới đúng, ra lệnh cho nó làm mọi thứ nó thích.
Bastian lại gần bức tường cây rực rỡ xem có chỗ nào chui qua được không, để rồi hào hứng thấy vẹt rừng cây chui ra không khó nhọc gì, chỉ như kéo màn cửa vậy thôi.
Trong khi đó thì những cây đêm không ngừng phát triển, âm thầm mà mãnh liệt và Perelin trở thành một cánh rừng mà trước Bastian chưa từng có con mắt trần gian nào được thấy.
Những cây to nhất bây giờ đã cao như tháp nhà thờ, và vẫn không ngừng lớn nữa. có chỗ mấy thân cây khổng lồ lóng lánh như sữa này mọc sát nhau không lách qua nổi. Thế mà những trận mưa hạt mầm li ti như tia lửa vẫn tiếp tục phun hạt mầm xuống đất.
Trong lúc đi dạo dưới vòm cây tỏa sáng của cánh rừng, Bastian cố tránh đạp phải những mầm sáng rơi trên đất, nhưng chỉ được một lúc rồi đành chịu. Không một tấc đất nào không có chồi non. Thành ra cuối cùng nó cứ thản nhiên bước ở những nơi nào còn được các thân cây to chừa lối đi.
Bastian khoái chí trước vẻ anh tuấn của mình. Nó không buồn khi chẳng có ai ở đó để trầm trồ nó. Ngược lại, nó còn sung sướng vì được một mình hưởng niềm vui này, không phải chia sẻ cùng ai. Nó chẳng ưa thích gì sự ngưỡng mộ của những kẻ trước nay vẫn chế nhạo nó. Bây giờ thì hết nhé. Nó nghĩ đến họ mà chạnh lòng thương hại.
Trong cánh rừng này, nơi không có bốn mùa, cũng không có chuyện ngày đổi sang đêm thành thử sự trải nghiệm về thời gian cũng khác hẳn với những gì Bastian vẫn hiểu. Vì thế nó không biết đã đi dạo được bao lâu rồi. Dẫu sao niềm vui thấy mình anh tuấn đã dần dần trở thành niềm vui đương nhiên. Không vì thế mà nó kém vui. Bastian chỉ thấy rằng nó chưa bao giờ không vui cả.
Điều này có một nguyên do mà Bastian sau này, mãi sau này mới biết, còn bây giờ thì chưa. Vẻ đẹp được ban đã khiến nó quên dần rằng nó từng mập ú với đôi chân vòng kiềng.
Nếu còn nhớ chút gì thì chắc chắn nó cũng chẳng thú vị mấy. Nhưng mà nó quên thật. Khi không còn nhớ gì nữa thì nó thấy xưa nay nó vẫn luôn đẹp như bây giờ. Nên nó không ước mơ được đẹp nữa. Một người xưa nay vẫn đẹp thì mơ được đẹp nữa làm gì.
Đẹp rồi nhưng nó chưa toại nguyện. Trong lòng nó nảy sinh một ước mơ mới. Chỉ đẹp thôi thì chưa đủ! Phải khỏe nữa, khỏe hơn mọi người, khỏe nhất từ xưa đến nay!
Trong khi dạo bước trong vườn đêm Perelin nó thấy đói. Nó hái chỗ này chỗ kia vài trái cây lấp lánh hình thù khác lạ rồi thận trọng nếm thử. Không những chỉ ăn được, lại còn ngon tuyệt nữa, có thứ hơi đắng, thứ ngọt, thứ hơi chát, nhưng tất cả đều ngon lành. Nó vừa đi vừa ăn hết trái này đến trái khác và cảm thấy một sức lực tuyệt vời chạy trong tay chân nó.
Trong khi đó, quanh Bastian, bụi cây lóng lánh đã trở nên chằng chịt che kín hết quang cảnh; thêm vào đó dây leo và rễ nổi lên từ trên xuống đan với bụi cây khiến càng thêm rậm rạp. Bastian lấy sống bàn tay chặt phăng một lối nhỏ để đi và bụi cây rẽ ra chẳng khác gì chặt bằng dao rựa hay dao phạng. Bastian vừa đi qua thì bụi cây lại kín bưng như trước.
Nó tiếp tục đi tới nhưng bị một bức tường cây khổng lồ sít không một kẽ hở chắn lối.
Bastian dùng hai tay vẹt hai thân cây to; nó vừa đi qua hai cây kia đã nhẹ nhàng khép kín trở lại.
Bastian liền hú lên tiếng reo mừng như điên dại.
Nó là chúa tể rừng xanh!
Nó thích thú chơi trò mở lối đi xuyên qua rừng thẳm một lúc lâu, như một con voi nghe tiếng gọi đàn. Nó không hề yếu đi, nó không phải nghỉ lấy sức, không thấy đau nhói bên sườn hay tim đập mạnh, không hề chảy một giọt mồ hôi.
Nghịch mãi cũng chán, cuối cùng nó muốn được một lần từ trên cao ngắm nhìn rừng Perelin, xem giang sơn của nó đã rộng tới đâu.
Nó ngó lên thăm dò cao thấp rồi hăng hái bắt tay vào việc, nắm dây leo đu người lên. Đơn giản vậy thôi, tay này nối tay kia chứ không dùng chân, như nó đã từng thấy những nghệ sĩ xiếc biểu diễn. Trong một thoáng nó như nhìn thấy nó trong giờ thể dục - một hình bóng kỷ niệm đã phai mờ từ lâu lắm - lần ấy nó bám tòn ten đầu sợi dây thừng như một bao bột, không leo lên nổi khiến cả lớp thích thú cười khúc khích. Chính nó cũng phì cười. Nếu bây giờ lũ bạn được thấy nó thế này thì nhất định sẽ há hốc cả miệng lẫn mũi. Chúng sẽ tự hào vì được quen biết nó. Nhưng nó sẽ chẳng thèm ngó ngàng đến chúng.
Bastian lên tới cành cây có những dây leo thòng xuống mà không ngừng nghỉ một lần nào. Nó ngồi lên đó như cưỡi ngựa. Cành cây này to đùng như thùng phuy và từ bên trong tỏa lân quang đỏ hồng. Bastian thận trọng đứng lên, giữ thăng bằng đi tới thân cây. Ở đây dây leo chằng chịt cũng cản lối, nhưng nó mở lối đi chẳng khó nhọc gì.
Tận trên cao này mà thân cây vẫn to, năm người ôm không xuể. Trên cao nữa có một cành chĩa về hướng khác mà từ chỗ đang đứng Bastiam không với tới được. Nó liền phóng tới một sợi rể nổi, đung đưa tới lúc chụp được cành cây kia bằng một cú phóng táo bạo. Từ đây nó lại đu người lên một cảnh khác trên cao hơn nữa. Nó đã lên tơi một cành cao lắm rồi, ít nhất cũng một trăm mét, nhưng đám cành lá phát sáng che kín tầm nhìn xuống dưới.
Mãi khi đã lên cao khoang gấp đôi mới có đây đó vài ba chỗ thưa lá, nhìn ra chung quanh được. Nhưng từ lúc này trở đi càng lên cao càng ít cành hơn. Cuối cùng, khi đã lên gần tới ngọn rồi thì nó phải tạm dừng lại, vì không tìm thấy chỗ bám, trừ thân cây nhẵn nhụi vẫn còn to cỡ cây cột điện thoại.
Bastian nhìn lên thấy còn khoảng hai mươi mét là hết thân cây - hay cọng hoa - này, vì tiếp lên nữa là một bông hoa tỏa sáng đỏ thẫm khổng lồ. Nó chưa biết làm cách nào vào được trong bông hoa kia. Nó muốn lên đó chứ không dừng lại đây. Nên nó bám thân cây leo lên hai mươi mét cuối cùng như một diễn viên xiếc. Thân cây đung đưa cong như một ngọn cỏ trong gió.
Cuối cùng nó bám được sát dưới bông hoa nở lên trên như một đóa hoa tuy-lip này. Nó lách được một bàn tay vào giữa những cánh hoa. Có chỗ bám, nó liền vẹt những cánh hoa rồi đu người lên.
Nó nằm nghỉ một tí vì có hơi mệt thật, nhưng rồi lại đứng lên ngay, nhìn qua vành bông hoa tỏa sáng đỏ thẫm khổng lồ về mọi hướng, như nhìn từ chiếc chòi trên cột buồm[2].
[2] Ngày xưa các tàu thuyền đi biển có một cái “chòi không mái” ( giống một cái giỏ lớn) gần sát đỉnh cột buồm là nơi để các thủy thủ thay phiên nhau đứng quan sát và thông báo mỗi khi thấy tàu bè qua lại hoặc đắt liền.
Quang cảnh tuyệt vời không tả xiết!
Nó đang đứng trên một trong những cây cao nhất khu rừng già này nên nhìn được rất xa. Trên đầu nó vẫn là bóng tối mượt mà như bầu trời đêm không trăng sao, nhưng dưới kia là bạt ngàn tán cây của rừng Perelin liên tục thay đổi màu sắc mắt nó không phân biệt nổi.
Bastian đứng thật lâu, nuốt hình ảnh đó vào trong người. Đó là vương quốc của nó, do nó tạo ra! Nó là chúa tể rừng Perelin.
Một lần nữa tiếng hú reo mừng hoang dại của nó bay vượt khỏi khu rừng già lung linh sáng này.
Và những cây-đêm thì vẫn âm thầm nhẹ nhàng phát triển không kìm hãm được.