CHƯƠNG 11
Sáng tháng bảy, dù mặt trời đã sớm lọt sau mây mù, nhiệt độ không khí vẫn cao như thường.
Bạch Liên Hoa thu dọn mọi thứ, sau kiểm ra đồ điện trong phòng một lần, cuối cùng là khóa cửa. Kỳ thật anh cũng không mang nhiều đồ, lần du lịch này cũng chỉ mất hai ngày thôi, thay quần áo, đem thức ăn và một số vật dụng hằng ngày bỏ vào một cái ba lô xanh lam ở bên cạnh. Anh cũng đã làm đơn xin phép đàng hoàng, đối với Cao Kiền cũng tìm đại một lí do nào đó để bỏ qua rồi. Trong một năm chỉ có việc này, anh thầm nghĩ muốn làm một mình, không cho bất kì ai biết.
Lúc Bạch Liên Hoa đến nhà ga, đồng hồ lớn được treo cao kia mới chỉ sáu giờ. Giờ không phải là mùa đắt hàng, người đến cửa hàng cũng không nhiều lắm. Anh liếc mắt một cái liền nhận ra Yêu Nghiệt đứng lẫn trong đám người. Hai tay Yêu Nghiệt chọc vào túi, đầu rũ xuống, nhìn qua có chút buồn bã. Liên hệ với việc tinh thần của Yêu Nghiệt mấy ngày đi làm cũng đều không tốt lắm, Bạch Liên Hoa liền tò mò, lặng lẽ đến gần.
“Cậu làm gì ở đây vậy?”
Yêu Nghiệt giật mình, mắt thoáng mở to, sau khi phát hiện trước mặt mình là Bạch Liên Hoa, cậu tức giận nói: “Đến nhà ga sớm như vậy đương nhiên là mua vé rồi.”
Bạch Liên Hoa kinh ngạc: “Cậu phải ra ngoài? Đi đâu?”
“Chạy trốn, nơi nào cũng được.” Tâm trạng Yêu Nghiệt khi buổi sáng phải dậy sớm không được tốt lắm, giọng điệu có phần cọc cằn.
Mấy ngày nay cậu vẫn lo lắng đều phòng, tuy rằng đã đồng ý sẽ lừa Bạch Liên Hoa đến khách sạn cho Quỷ Súc, trên thực tế là kế hoãn tạm thời. Nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy được chỉ có tạm thời trốn đi là tốt nhất, chờ mọi chuyện qua rồi nói sau. Công việc ở chỗ cửa tiệm đương nhiên là không thể làm nữa, cũng may là cậu còn trẻ, đến thành phố khác chắc cũng không đến độ chết đói đầu đường, đi sớm vẫn tốt hơn đi muộn, nếu để Quỷ Súc nghi ngờ, vậy coi như là hết đi luôn. Nghĩ đến tất cả mọi chuyện đều cho Bạch Liên Hoa hại mà ra, cậu tự nhiên có một loại cảm giác cổ họng ứ nghẹn không cách nào phun ra ngoài được.
“Này! Hai đứa bây định chen ngang đấy à!”
Một người đàn ông vạm vỡ đứng trong đoàn người đột nhiên nhảy ra, hai tay chống nạnh ra vẻ hung tợn nhìn.
“Sao?” Bạch Liên Hoa vô tội quay đầu lại.
“Ông nói ai chen ngang?” Yêu Nghiệt xoay người nhíu mày.
Hai gương mặt điển trai khác nhau đồng thời quay lại khiến mọi người nháy mắt nhìn chăm chú.
Người đàn ông trừng mắt nhìn: “Không không không, tôi nói là. . . . . . . . Xin hãy chen vào. . . . . Tức là. . . . . . Ý tôi là hai người chắc là đi cùng nhau. . . . . nên cùng nhau đứng.” Mặt người nọ đỏ lên.
“Cảm ơn. Cậu ấy quả thật là đi với tôi.” Bạch Liên Hoa cười với người nọ, rồi lại xác nhận một lần nữa với Yêu Nghiệt, “Cậu thiệt muốn đi nơi nào cũng được? Bây giờ đi đâu?”
Yêu Nghiệt có chút hối hận vừa nãy vạ miệng, vội vàng nghiêm mặt nói: “Ý tôi là thấy khí trời tốt nên muốn ra ngoài một chút, không có mục tiêu cụ thể.”
“Vậy đi cùng tôi đi.”
Bạch Liên Hoa cảm thấy có chút khó tin, không ngờ anh lại chẳng hề nghĩ ngợi mà mời Yêu Nghiệt đi cùng.
“Tôi đi đến nơi tuy rằng không phải danh lam thắng cảnh, nhưng phong cảnh cũng không tệ, đồ ăn cũng rất đặc sắc.” Anh giải thích, lại gặp Yêu Nghiệt không nói lời từ chối nên tự quyết mà mua hai vé xe lửa luôn.
Chờ đoàn tàu chậm rãi khởi hành, Bạch Liên Hoa nhìn Yêu Nghiệt cứ một hồi nhíu mày một hồi mím môi, không khỏi bật cười: “Cậu làm sao mà đi du lịch lại không mang hành lí thế?” Chạy trốn là ý gì? Đúng rồi, cậu xin phép chưa? Tại sao không cho tôi biết?”
Yêu Nghiệt có miệng lại không trả lời được, đành phải ra vẻ bực dọc nói: “Tôi đói, tìm nhân viên tàu mua mì tôm đi.”
“Không vội! Tôi có mang đồ ăn vặt này.” Bạch Liên Hoa giữ chặt cậu, cười cười mang ra bánh mì đã chuẩn bị sẵn cùng với ít đồ ăn vặt và hoa quả, dọn ra trước mặt họ.
Yêu Nghiệt cũng không khách khí, tùy ý chọn hai cái khác nhau, nghĩ thầm, dù sao cũng đã ngồi trên xe rồi, đợi đến nơi đem Bạch Liên Hoa quăng qua một bên cũng được. Cậu ngáp một cái rồi tìm chỗ thoải mái để dựa vào ngủ.
“Tựa lên người tôi đi!” Bạch Liên Hoa ngồi thẳng lưng, làm cho Yêu Nghiệt vừa vặn có thể gối đầu lên vai của anh.
Yêu Nghiệt mấp máy môi, nghiêng đầu dựa vào bên kia ghế, chờ đến lúc cậu hoàn toàn ngủ rồi thì lại nhẹ nhàng tựa lên người Bạch Liên Hoa,
Bạch Liên Hoa đem đồ ăn trên bàn dọn sạch. Nghĩ nghĩ, lại duỗi tay buông màn xuống một chút, cố làm cho ánh mặt trời không chíu vào mắt Yêu Nghiệt. Anh nhìn thấy, mắt Yêu Nghiệt lúc này trông đen thui rất đáng sợ, sắc mặt cũng tiều tụy, trên cằm cũng nhiều râu. Lúc này đôi môi xinh đẹp của Yêu Nghiệt hé ra một khe hở nhỏ, thở nhè nhẹ.
Bạch Liên Hoa từ từ tiến lại gần, lúc đụng phải môi Yêu Nghiệt, anh đột nhiên cắn chặt răng, ngồi thẳng lại rồi nhẹ nhàng nhắm mắt.
Phải chi Yêu Nghiệt không thích Quỷ Súc thì tốt rồi. . . . . . . . .
Nếu cậu ấy thích. . . . . . . . .
Thùng xe phát ra âm thanh vang vang, giống như một khúc hát ru ngày hè.
Bạch Liên Hoa muốn đi đến một thành phố khác. Đối với thành phố này thật ra anh cũng không hiểu biết lắm, trí nhớ thời thơ ấu đã mơ hồ rồi, điều duy nhất nhớ được là làm thế nào để đến nơi ấy.
“Tôi muốn đi làm một chút việc, đại khái tốn khoảng hai ba giờ gì đó, cậu đi cùng với tôi vậy thì trước tiên đi ăn đã nhé?” Bạch Liên Hoa dùng đôi mắt trông mong nhìn Yêu Nghiệt.
“Ưm. . . . . . . . . . . Đi cùng với anh cũng được, dù sao tôi cũng không có gì để làm.” Yêu Nghiệt trầm ngâm nói. Thái độ của Bạch Liên Hoa làm cậu có chút tò mò, anh chẳng giống người đi du lịch chút nào, có vẻ là đi thăm viếng thì đúng hơn.
Bạch Liên Hoa quen thuộc tìm được bến xe, mua hai vé, cùng Yêu Nghiệt lên xe. Yêu Nghiệt nhìn thoáng bên ngoài cửa sổ, một nơi không có gì đặc biệ. Cậu vừa cảm thấy kì lạ vì sao Bạch Liên Hoa lại đột nhiên muốn đến nơi này vừa kì quái bản thân tại sao lại đồng ý đi cùng anh.
Hình như phải là vừa đến ga liền tách ra chứ nhỉ?
Chắc không phải thật sự thích Bạch Liên Hoa rồi nhỉ?
Hoàn toàn vớ vẩn!
Lúc Bạch Liên Hoa xuống xe, không có ai khác xuống cùng. Anh liếc nhìn Yêu Nghiệt một cái, ngượng ngùng giải thích: “Thật ra tôi đi tảo mộ, ba mẹ tôi được chôn cất ở đây, hôm nay là ngày giỗ của mẹ. Cậu. . . . . . . chắc không kiêng kị gì nhỉ?”
Trong lòng Yêu Nghiệt dâng lên một cảm giác cực kì lạ lùng. Tất nhiên cậu không có gì kiêng kị cả, chỉ là cùng Bạch Liên Hoa đi tảo mộ thiệt có chút lạ. chỉ là. . . . . . .
Thì ra anh ta cũng không có cha mẹ? Thật là nhìn không ra. Còn tưởng anh ta từ nhỏ đã là bé ngoan trong nhà chớ!
“Đi thôi! Khu vực này non xanh nước biếc, đi một chút cũng chẳng sao.” Yêu Nghiệt bỗng nhiên nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy.
Bạch Liên Hoa quay đi, hai má có chút nóng lên.
Bọn họ đi vào một khu mộ, rồi lại dừng trước một cái mộ bia. Bạch Liên Hoa chuẩn bị thật sự rất đầy đủ, một cái hộp bốn ngăn đựng bánh ngọt, giấy tiền nến hương, mọi thứ.
“Khi mẹ tôi còn sống bà ấy thích nhất là ăn bánh ngọt.” Anh nói với Yêu Nghiệt.
Yêu Nghiệt nhìn ảnh chụp trên tấm bia, là một người phụ nữ cực kì xinh đẹp, Bạch Liên Hoa giống bà ấy vô cùng. Mộ bia này cách thời điểm hiện tại đã hai mươi năm, vậy tính ra lúc Bạch Liên Hoa mới bốn năm tuổi cũng đã mất mẹ, thật sự là không tưởng. Mộ bia lẻ loi ở đó, cũng không có ai hợp táng cả. Bạch Liên Hoa nói ba mẹ đều chôn cất ở đây, vậy tại sao chỉ có một tấm bia thế này?
Bạch Liên Hoa châm nến, gương mặt cung kính thắp ba nén hương. Yêu Nghiệt nghĩ nghĩ, cũng rút ba nén hương ra thắp, cắm lên rồi mới nhớ ra đã quên cầu nguyện, Bạch Liên Hoa lại nhắm mắt, yên lặng đứng một lúc, sau đó mới nói với Yêu Nghiệt: “Chúng ta đi thăm ba tôi đi!”
Anh quen thuộc đi xuyên qua hai khu mộ, dẫn Yêu Nghiệt đến trước một bia mộ khác. Yêu Nghiệt lúc ngày giật mình, ảnh chụp trên bia mộ giống với bộ dáng của Bạch Liên Hoa đến khó tin, thậm chí giống đến mức làm cậu cảm thấy có điềm xấu. Thời gian khắc phía dưới ảnh chụp so với lúc nãy muộn một năm, vậy ba mẹ của Bạch Liên Hoa xem ra là lần lượt qua đời.
“Ba tôi lúc sống thích uống rượu, nhưng tôi không muốn cho ông ấy uống đâu, ba, con đem theo thuốc lá cho ba này.” Bạch Liên Hoa vừa nói vừa đem bao thuốc lá đặt trên bia mộ. Anh rút ra một điếu, muốn dùng bật lửa châm nhưng làm thế nào cũng không cháy, đành phải đem lên miệng chuẩn bị tự hút.
“Để tôi làm cho!” Yêu Nghiệt nhìn ra Bạch Liên Hoa không biết hút thuốc, nhanh nhẹn nhận điếu thuốc, nhờ Bạch Liên Hoa châm lên, sau đó cẩn thận đặt lên bia mộ.
Hai người lại giống như lúc nãy đốt nên thắp hương. Thời gian cầu nguyện của Bạch Liên Hoa lần này lại lâu hơn, nén hương phải vơi đi một nửa mới chịu mở mắt ra.
“Được rồi, tôi thu dọn đồ đạc một chút là đi được rồi. Mỗi năm chỉ có mình tôi đến, năm nay thật cảm ơn cậu đã cùng tôi đi thăm họ.” Vẻ mặt anh chân thành nói với Yêu Nghiệt.