CHƯƠNG 3
Edit: Mie
Lần đầu tiên gặp mặt, Bạch Liên Hoa đã có ấn tượng rất tốt với Yêu Nghiệt . Anh cảm thấy Yêu Nghiệt là người thông minh tài giỏi, đối nhân xử thế dịu dàng như làn gió xuân, mặc dù có vài khách hàng bị Yêu Nghiệt mê hoặc, nhưng tuyệt đối không phải do Yêu Nghiệt cố ý, nhất định là do thái độ thân thiết của Yêu Nghiệt làm cho khách hàng hiểu lầm. Bởi vì có được một đồng nghiệp ưu tú như thế nên Bạch Liên Hoa cảm thấy rất vui vẻ, hơn nữa còn muốn có quan hệ tốt với Yêu Nghiệt .
Nhưng thật đáng tiếc, Yêu Nghiệt đối đãi với anh không dịu dàng chút nào, cũng không được tự nhiên như đối với những nhân viên khác, vì thân phận quản lý của anh sao? Bạch Liên Hoa cũng cảm thấy không được tự nhiên, bọn họ lúc này giống như có một tấm lưới vô hình ngăn cách ở giữa, không thể nhìn thấy nhau! Thái độ của Yêu Nghiệt đối với anh vừa lễ phép vừa xa cách, điều này làm cho Bạch Liên Hoa cảm thấy tổn thương. Nhưng vào cái ngày đẩy cửa phòng thử kính, mọi ấn tượng tốt đẹp đều tan thành mây khói.
Ngày đó, Bạch Liên Hoa đang tìm hộp đựng kính sát tròng, Anh tìm tất cả các ngăn kéo cũng không thấy nên đành phải để khách hàng chờ đợi còn mình thì lên lầu trên tìm. Anh nhớ rất rõ trong phòng thử kính thứ hai có một cái hộp đựng kính sát tròng lớn.
Đứng trước cửa phòng thử kính thứ hai, bên trong chắc hẳn là có người, Bạch Liên Hoa nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó đẩy ra đi vào. Cắt ngang việc thử kính của khách hàng cũng không phải là chuyện quá đáng, nhưng hình ảnh kế tiếp lại làm cho Anh thất kinh.
Yêu Nghiệt đang cùng một người đàn ông ôm hôn, bởi vì mặt hướng ra cửa nên cậu chỉ khẽ giương mắt lên là có thể thấy Bạch Liên Hoa . Nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Liên Hoa , cậu lại càng hôn hăng say, trong lúc nhất thời tiếng nước “sách sách” ngập tràn trong phòng thử kính.
Bạch Liên Hoa nhíu mày, anh cảm thấy Yêu Nghiệt lợi dụng thời gian làm việc nói chuyện yêu đương là không đúng, huống hồ lại là ở phòng thử kính, lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện, nếu gặp phải người kỳ thị đồng tính luyến ái, không phải sẽ hỏng bét hết sao?
Bạch Liên Hoa cảm thấy mình nên nhắc nhở Yêu Nghiệt một chút, anh dè dặt đóng cửa lại, hắng giọng một cái, Yêu Nghiệt cùng người đàn ông đang hôn nhau cảnh giác quay đầu lại.
Thì ra bạn trai của Yêu Nghiệt có bộ dạng như vậy a…..
Bạch Liên Hoa đứng đắn đi tới, di chuyển lòng vòng, rồi từ trong tủ treo quần áo lấy ra một hộp kính sát tròng “Tôi tơi lấy đồ, phía ngoài còn rất nhiều khách hàng đang chờ thử kính, Yêu Nghiệt , động tác của cậu phải nhanh một chút”, Bạch Liên Hoa nói xong liền cầm hộp kính rời đi, không hề cảm nhận được ánh mắt thâm thúy sau lưng.
Bạch Liên Hoa xuống lầu, ngồi bên bàn sổ sách bận rộn ghi chép, một lát sau Yêu Nghiệt dẫn “bạn trai” của cậu tới tính tiền. Bạch Liên Hoa nhìn danh sách dài hơn bảy ngàn tệ, đáy lòng cảm thấy trận yêu đương này có giá thật đắt đỏ.
“Lần sau anh ta đến thăm cậu không cần vì che dấu mà mua mắt kính đắt như vậy, tôi sẽ không đem chuyên nhìn thấy hôm nay nói ra” Bạch Liên Hoa len lén nói với Yêu Nghiệt
“Anh đang nói cái gì vậy?” Yêu Nghiệt nhíu mày, sau đó bổng nhiên tỉnh ngộ “Đừng nói anh cho rằng người đó là bạn trai của tôi?”
Bạch Liên Hoa ngẩn người, gật đầu
“Sao có thể chứ? Đó là khách hàng đến mua mắt kính a!” Yêu Nghiệt vỗ vai Bạch Liên Hoa , vẻ mặt thật bất ngờ, xoay người tiếp đãi khách hàng kế tiếp.
Bạch Liên Hoa đứng tại chỗ, nửa phút sau mới tiêu hóa hoàn toàn những lời vừa rồi.
Yêu Nghiệt không phải cùng người đàn ông đó nói chuyện yêu đương, người đàn ông đó chẳng qua là khách hàng cũ của Yêu Nghiệt , tới đây để thử kính, vừa rồi người kia mua một bộ mắt kính hơn bảy nghìn tệ, Yêu Nghiệt là vì bán mắt kính nên mới cùng khách hàng hôn môi?
“Cậu chờ một chút!”
Sau khi cho ra kết luận, Bạch Liên Hoa xuất ra một trận mồ hôi lạnh, anh ngẩng đầu lên, thấy Yêu Nghiệt lại bắt đầu dùng nụ cười yêu nghiêt mê hoặc một người đàn ông trung niên, liền đi nhanh tới.
“Yêu Nghiệt , khách hàng này để tôi tiếp có được không? Hộp kính sát tròng không còn nhiều, hãy gọi điện cho tổng bộ để bọn họ đưa tới đây.”
Bạch Liên Hoa biết mình lấy một cái cớ hết sức vụng về, gọi điện thoại đưa hàng đến rõ ràng là công việc của quản lý, nhưng anh thật sự không thể làm ngơ để cho Yêu Nghiệt vì công việc mà lạc lối.
Yêu Nghiệt như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Bạch Liên Hoa , gật đầu rời đi. Bạch Liên Hoa thở phào nhẹ nhõm, lên tinh thần nhìn người đàn ông trung niên ở đối diện mỉm cười “Xin hỏi anh cần gì?”
Người đàn ông trung niên ngẩn ngơ. “Nhân viên trong cửa hàng các người đều đẹp như tranh vẽ như vậy sao?”
“Không!” Bạch Liên Hoa nghiêm túc nói “So với dáng vẻ bên ngoài, chúng tôi chú trọng tố chật nghề nghiệp hơn, nhân viên trong cửa hàng sẽ không vì lượng tiêu thụ mà bán mình.”
Người đàn ông trung niên hiển nhiên không nghĩ tới Bạch Liên Hoa sẽ trả lời như vậy, Anh hiểu ý gật đầu, dùng thanh âm đầy từ tính nói tiếp “Cậu yên tâm, tôi đến mua mắt kính, cũng không khiến các anh bán thân, nhưng nếu có thể, tôi rất mong anh sau khi tan làm có thể cùng tôi uống một ly cà phê.”
Hiện tại Bạch Liên Hoa càng tin chắc nếu anh không kịp thời chạy tới, người được mời đi uống cà phê . . . , tuyệt đối không thể, không thể để Yêu Nghiệt vì bán mắt kính mà sau giờ tan việc phải đi theo tiếp khách.
“Xin lỗi, sau khi tan việc tôi đã có hẹn” Bạch Liên Hoa lạnh lùng nói
“Vậy thật là tiếc! Tôi muốn có kính mát có độ, anh có thể đề cử vào cái không?”
Chờ Bạch Liên Hoa tiếp đón người đàn ông trung niên xong, Yêu Nghiệt vừa vặn đưa hai cô bé gái học sinh trung học đến cửa tiệm, hai bên liếc mắt nhìn nhau đều có thể thấy được sự dương dương đắc ý của đối phương.
Ngày đó, cho đến lúc tan sở, Bạch Liên Hoa vẫn luôn chú ý đến mọi hành động của Yêu Nghiệt , số lần anh vào phòng thử kính “lấy đồ” so với tháng trước tăng lên nhiều hơn. Nhưng cũng may mắn là Yêu Nghiệt cũng không làm ra chuyện lấy thân bán mắt kính nữa. Bạch Liên Hoa thật vui vẻ, cảm thấy sự “khuyên bảo” của anh đã phát huy tác dụng.
Bởi vì là ngày thứ bảy, chờ thanh toán xong đóng cửa cũng đã mười giờ, Bạch Liên Hoa vốn định cùng Yêu Nghiệt nói chút chuyện, nhưng đúng lúc điện thoại trong tay anh lại vang lên, nhìn trên màn hình hiện tên của Tinh Anh , anh tốn ba giây mới nhớ đêm nay anh thực sự có hẹn.
Tinh Anh là bạn trai mới của Bạch Liên Hoa , theo lời người bạn đã giới thiệu Tinh Anh cho Bạch Liên Hoa mà nói, Tinh Anh không hổ là tinh anh, chưa tới 30 tuổi đã là bác sĩ mổ chính khoa não của một bệnh viện lớn. Hơn nữa Tinh Anh còn rất hiếu thuận, tam quan đoan chính, nghề nghiệp là cứu sống người, cùng với Bạch Liên Hoa quả thực là một đôi trời đất tạo thành.
Bạch Liên Hoa cùng Tinh Anh hẹn hò ba lần, anh cảm thấy Tinh Anh rất dịu dàng săn sóc, nói năng chững chạc nên hết sức hài lòng. Lần hẹn hò thứ ba của họ bị điện thoại từ bệnh viện gọi tới cắt đứt, Tinh Anh liền nói hi vọng tối thứ bảy có thể bù lại. Bạch Liên Hoa không muốn Tinh Anh thức đêm, nhưng Tinh Anh kiên quyết nói chủ nhật y sẽ nghỉ ngơi, cho dù đi chơi tới khuya cũng không có vấn đề gì, cuối tuần y có một hội nghị quốc tế, nếu thứ bảy không gặp được…vậy phải đợi đến cuối tuần sau. Vì thế Bạch Liên Hoa nói thời gian tan việc cho Tinh Anh , hiện tại gọi điện đến hẳn là đang ở bên ngoài cửa hàng.
Vì không muốn Tinh Anh chờ lâu, Bạch Liên Hoa đành bỏ qua suy nghĩ nói chuyện với Yêu Nghiệt , nói với cậu hai câu liền ra khỏi cửa hàng.
Yêu Nghiệt vốn không có ý định theo dõi Bạch Liên Hoa , nhưng thời gian này trong cửa hàng chỉ còn một cửa còn mở, cho nên cậu rất tự nhiên đi ra, cũng rất tự nhiên nhìn thấy Bạch Liên Hoa ngồi lên xe của Tinh Anh .
Trong nháy mắt mệt mỏi cả ngày đều tan biến!
Yêu Nghiệt cảm thấy hưng phấn lạ thường, cậu vội vàng ngăn một chiếc taxi lại, nói tài xế đuổi theo chiếc xe phía trước. Nếu như cậu không nhìn lầm…..đó không phải là cái tên nổi danh “mặt người dạ thú” sao? Có vợ rồi còn ra ngoài giả tinh anh làm loạn. Làm loạn còn chưa tính, y còn đặc biệt thích chụp ảnh trên giường của người yêu.
Ngồi trong xe taxi, Yêu Nghiệt cực kỳ khoái trá, cậu có cảm giác khoảng cách đến bộ mặt thật của Bạch Liên Hoa lại gần thêm một bước.