Ngày hôm sau khi Dao tỉnh lại, trời đã sáng bạch.
Mặt trời nhô cao, đỏ rực rỡ.
Tất cả cửa sổ đều được mở tung, không khí trong nhà rất trong lành, trên mặt bàn được lau dọn sạch sẽ có bày một ít đồ ăn, nước trên bếp lò vẫn chưa sôi.
Hạ Chí tựa bên cửa sổ, mắt đăm đăm nhìn vầng thái dương trên bầu trời.
Nghe thấy tiếng động, nàng quay lại cười với Dao:
- Huynh tỉnh rồi à?
Nụ cười đó trong sáng vui tươi, như thuở ban đầu.
Trái tim của Dao suýt nữa ngừng đập trong giây lát. Chàng vờ trấn tĩnh, đi tới đóng cửa sổ lại, nói bằng giọng dịu dàng hết sức có thể.
- Chẳng phải nàng không thích sưởi nắng sao? Sao còn mở cửa sổ ra?
- Đột nhiên ta muốn sưởi nắng.
Chàng lặng lẽ mở cửa sổ, đồng thời nhận thấy trên dái tai trắng nõn của nàng mới có thêm một vết nhỏ, giống như một vết chu sa còn tươi thắm.
Đó là máu của Bạch Dạ.
Cũng là món quà mà anh ta tặng mình, đó là loại bỏ tất cả những ký ức mà nàng không muốn nhớ lại, để nàng có thể trở lại như trước đây.
Chàng im lặng nở nụ cười, ngồi xuống bên nàng, cùng ngắm vầng thái dương trên bầu trời.
Thời tiết hôm nay rất đẹp.
Hạ Chí không còn ký ức đen tối và đã khôi phục lại tính cách vốn có – ngây thơ lương thiện, hay tò mò. Dao không nỡ nhốt một Hạ Chí đầy sức sống như vậy trong nhà, đành đưa nàng ra ngoài dạo chơi. Trong trấn nhỏ nghèo nàn này, cuộc sống của con người cũng đơn điệu, tẻ nhạt vô cùng.
Nhưng ngẫu nhiên có một lần, hình ảnh của Hạ Chí đã thu hút sự chú ý của một số người.
Ở một nơi mà những tên đàn ông hung tàn hiểm ác chiếm đa số như cái trấn nhỏ này, thì một thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ trẻ trung như nàng chẳng khác nào một miếng thịt tươi ngon, người đều thèm muốn.
Dao có vẻ ngoài là một thiếu niên mảnh dẻ, vì thế đương nhiên bọn họ chẳng coi chàng ra gì.
Trái tim Dao quặn lại, bàn tay chàng đẫm máu.
Đây là lần thứ ba rồi.
Dao trở nên cảnh giác, ban đêm chàng không dám ngủ. Suốt đêm dõng tai nghe ngóng động tĩnh ngoài sân.
Những bức tường thấp lè tè chẳng có tác dụng gì, mấy tên đàn ông thô lỗ hung hãn cười cợt trèo vào trong sân.
Hạ Chí vẫn đang say giấc nồng, hoàn toàn không biết ngoài sân vừa có một số người vừa bỏ mạng.
Nơi đây con người sống ngang ngược, hoàn toàn không tồn tại thứ gọi là đạo lý.
Ngươi không chết, thì là ta chết.
Dao tuyệt đối không thể chết, cho nên, chỉ có thể là bọn họ chết.
Chàng đem những thi thể chất ở mé bên nhà, mau chóng đào một cái hố to trên mặt đất, vứt bọn họ xuống đó rồi phủ đất lên, cho đến khi hoàn toàn không nhìn ra dấu vết gì nữa.
Dưới đất là những thi thể đang ngủ say, linh hồn bọn họ còn chưa kịp rời khỏi thi thân thể thì đã bị tan thành tro bụi trong tay chàng, mãi mãi không mong có kiếp sau.
Không thể trách chàng độc ác, chỉ là đối với một người có thể nhìn thấy linh hồn như Hạ Chí thì tổn thương mà những linh hồn này đem đến là chí mạng.
Không có quá nhiều vết máu trên mặt đất, Dao cẩn thận rửa sạch chúng, cẩn thận hết sức không phát ra tiếng động.
Cánh cửa đã mở ra từ lúc nào không hay.
Hạ Chí đứng bên cửa, gương mặt đầy nghi hoặc.
- Sao có nhiều máu vậy?
Nàng chạy xuống sân, chăm chú nhìn kỹ đôi mắt chàng.
Chàng bình tĩnh nhìn lại nàng, quyết định không giải thích bất cứ điều gì.
Đôi mắt thuần khiết ấy tràn ngập đau thương, nước mắt nàng nhỏ tí tách trên lòng bàn tay Dao.
- Tại sao… huynh phải giết người?
Dao quyết định dẫn nàng ra đi, đến một nơi khác.
Họ đến một sơn thôn, vị trí hẻo lánh, phong cảnh tươi đẹp, dân cư thuần phác, thật là một nơi tốt để ẩn cư.
Từ sau khi nhìn thấy bàn tay nhuốm máu đêm đó, nàng dần dần trở nên u uất, thường ngồi ngây ra bên cửa sổ rất lâu, không hề động đậy hay nói năng gì mà chỉ lặng lẽ nhìn chàng.
Chàng hy vọng thay đổi môi trường sống sẽ có thể khiến nàng quên đi chuyện đó, vui vẻ trở lại. Nhưng không như dự liệu, tình hình của nàng vẫn không hề có chuyển biến tốt, người ngày càng võ vàng, gầy yếu.
Dao nhìn nàng, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Lại là một ngày đẹp trời, mặt trời chiếu thật ấm áp.
Hạ Chí ngồi trong sân phơi nắng, Dao ngồi bên cạnh nàng, bất giác ngủ thiếp đi.
Chính vào lúc này, có một vị khách đến thăm.
Cánh cổng khẽ mở ra, nó vốn chỉ khép hờ nên chỉ cần khẽ đẩy một cái là mở được ra ngay.
Thanh Minh bước vào, nhìn hai người trong sân.
Hạ Chí đang ngồi trên ghế, phút giây nhìn thấy chàng, ánh mắt hiền hòa mà dịu dàng của nàng bỗng tối sầm lại.
- Ngươi đến để giết ta đúng không?
Có lẽ là vậy, mà cũng có lẽ không phải. Khoảnh khắc ấy, Thanh Minh cũng không biết tiếng lòng thực sự của mình là gì.
- Ngươi không định chạy trốn sao?
- Ta đã quá mệt mỏi, nếu ngươi muốn lấy đi trái tim của ta, vậy thì cho ngươi đấy…
Dao bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, cảnh tượng trước mắt chàng sẽ vĩnh viễn không quên được.
Cơ thể Hạ Chí bị khoét một lỗ lớn, nàng mỉm cười, giơ trái tim ngọc màu đỏ thắm tỏa sáng lung linh, đưa lên phía trước.
- Không…
Nàng đã không còn đủ sức nên cánh tay giơ lên giữa chừng liền ngừng một lát rồi yếu ớt rũ xuống.
Trái tim đó rơi xuống, trước khi Thanh Minh kịp đón lấy thì một con mèo đen đột ngột nhảy vọt lên như một mũi tên, ngoạm lấy rồi chạy như bay ra ngoài, trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Thanh Minh cũng không đuổi theo.
Chàng chỉ cúi xuống, nhìn Hạ Chí đang nằm trên ghế. Trên gương mặt nàng là vẻ thanh thản, giống như cuối cùng đã được giải thoát khỏi gánh nặng vậy.
- Nàng có hối hận đã đến nhân gian không?
Hạ Chí không còn trả lời câu hỏi của chàng được nữa, nàng đã mất đi trái tim và linh hồn, cái còn tồn tại lúc này, chỉ là hơi thở yếu ớt mà thôi.
Đôi mắt của nàng nhắm lại một cách bình thản, bờ môi mềm mại tươi non. Thanh Minh cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi đã bắt đầu lạnh giá ấy, quét đi hơi thở cuối cùng.
Cơ thể của nàng nhanh chóng tan biến đi, chẳng bao lâu sau đã biến mất hoàn toàn.
Chẳng còn lưu lại chút gì.
Không lâu trước đó nàng còn mỉm cười, vậy mà giờ đây đã hoàn toàn không còn chút dấu vết gì chứng tỏ nàng đã từng tồn tại.
Thanh Minh buồn bã, cánh tay chàng quơ vào không trung, nhưng chỉ chạm phải gió lạnh mà thôi.
Tất cả đều biến mất như chưa từng tồn tại.
Chàng đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, hổ thẹn vô cùng.
Hồi đó, nếu không phải chàng mà là người khác đến, thì Hạ Chí sẽ không hạ phàm.
Nếu như ở nhân gian, chàng chuyên tâm đi giám sát nàng, thì có lẽ nàng sẽ không rơi vào chốn này, không phải chịu giày vò, và cũng sẽ không đi vào con đường tà ác để đến nỗi giết oan uổng bao nhiêu mạng người.
Trái tim lung linh đó, do sơ suất của chàng mà phải chịu lưu lạc đến nơi như thế này.
Xét cho cùng, kẻ gây họa chính là chàng.
Không ai có thể quay lại như trước đây.
Thanh Minh ngồi ngây dại trong ngôi nhà tĩnh mịch đó rất nhiều ngày, chần chừ không muốn rời đi.
Đêm thứ tư.
Năm Dân Quốc thứ hai.
Trong rừng sâu thăm thẳm.
Một cô bé chừng khoảng mười một, mười hai tuổi đang im lặng ngồi trên tảng đá bên bờ suối, nhìn về phía xa.
Cô nheo nheo mắt, dường như đang phơi nắng, tâm hồn treo ngược cành cây.
Thanh Minh đứng ở xa xa, lặng lẽ ngắm nhìn.
Khung cảnh này khiến anh nhớ đến lần đầu gặp cô trên núi Côn Luân, khi đó cô cũng như thế này, im lặng nhìn ra xa. Chỉ khác một điều là hiện giờ, cô đang sống trên mảnh đất mà trước kia cô chỉ ngồi lặng ngắm từ trên cao.
- Em hối hận chứ?
Anh đi đến bên cô, ngồi xuống.
- Ngày nào anh cũng hỏi câu này, không thấy chán sao?
Thanh Minh cười.
- Nhưng em vẫn chưa trả lời tôi, không phải sao?
- Tôi không quen biết anh, tại sao phải trả lời câu hỏi của anh?
Cô ngồi dịch ra, tránh xa anh một chút.
- Anh nên đi đi, trong núi này có dã thú, không nên ở đây một mình.
- Chẳng phải em cũng đang ở đây một mình sao? – Thanh Minh đưa tay vốc nước suối, cảm giác lạnh mát làm trái tim chợt rung động.
- Tôi không giống anh… Không có thứ gì muốn lại gần tôi, kể cả dã thú – Giọng nói của Hạ Chí nhỏ dần, cuối cùng biến mất trong cổ họng – Vì tôi là một đứa trẻ mang tà khí.
Thực ra từ rất lâu rồi, Thanh Minh đã biết thực chất của thứ vẫn bị gọi là tà khí trên người Hạ Chí mà con người luôn sợ hãi đó. Anh chỉ hừ mũi cười nhạt. Dù vậy, khi những đứa trẻ khác tẩy chay hay đánh đập cô, anh cũng không hề ra tay giúp đỡ, mà chỉ đứng từ xa quan sát mà thôi.
Sứ mệnh của anh vốn chỉ là giám sát, vì thế anh không thể ra tay can thiệp vào cuộc đời của cô, thế nên anh chỉ có thể đứng nhìn.
Anh luôn nói với mình như vậy.
Nguyên nhân thực sự rốt cuộc là thế nào, ai biết được chứ?
Anh luôn có chút lo sợ rằng mình sẽ bị loài người thế tục làm cho ô uế. Nhìn con người cười cười khóc khóc, vì thứ gọi là tình yêu mà diễn biết bao trò, anh cảm thấy thật nực cười. Tại sao một người lại có thể vì người khác mà làm biết bao chuyện ngớ ngẩn như thế? Thậm chí còn gây tổn hại đến người khác?
Tại sao họ có thể vì người khác mà thay đổi cả bản thân mình?
Anh không hiểu điều này, nhưng anh biết quá nhiều tình cảm sẽ khiến cho tâm trí trở nên mềm yếu. Yêu hay hận đều bẩn thỉu, làm cho trái tim con người không thể đạt được tới cảnh giới thanh tịnh.
Mà Thanh Minh thì luôn hướng về cảnh giới thanh tịnh tột đỉnh đó.
Nhưng sau khi hạ phàm, anh phát hiện ra mình thường hay lãng quên cái điều mà trước đây anh vẫn hằng tâm niệm này, đến khi nhớ ra thì cũng không còn cảm thấy nó quan trọng và cần thiết như trước kia nữa.
Ý chí của anh bắt đầu rệu rã, chính là từ cái ngày anh gặp cô và được nếm nụ hôn mang mùi máu tanh đó.
- Này, trời sắp tối rồi đấy.
Hạ Chí ngắt dòng suy nghĩ của anh. Thanh Minh nhìn quanh, mặt trời đã sắp sửa lặn xuống núi, bên trong rừng sâu, tất cả đang dần dần chìm vào bóng tối.
Nơi sâu nhất trong rừng cây có người đi tới.
Thiếu niên tuấn tú từ xa xa đã vẫy tay với bên này, Thanh Minh giấu mình vào trong bóng tối, nhìn Hạ Chí chạy về phía Dao.
- Anh! – Cô gọi.
Thiếu niên ôm cô vào lòng, cúi đầu mỉm cười.
Dù cho ở nơi hoang lạnh như thế này, nụ cười của anh vẫn tràn ngập ánh sáng, trông rất vui vẻ.
- Anh, hôm nay đến quá muộn quá đấy!
- Hôm nay anh vướng mấy chuyện nên chậm trễ. Xin lỗi, chúng ta về nhà đi.
Dao xoa tóc cô, nụ cười trên gương mặt vô cùng dịu dàng, đôi mắt anh nhìn về phía xa, dường như tâm trí đang để ở đâu đâu.
Hạ Chí chỉ nhìn con đường trước mắt, không hề chú ý đến biểu hiện khác thường trên mặt Dao.
- Anh!
- Sao hả?
- Lúc nào chúng ta mới có thể đi chơi?
Bước chân Dao ngừng lại một lát.
- Đợi đến sinh nhật em, anh sẽ dẫn em đi chơi, được chứ?
- Thật không?
- Đương nhiên.
Thiếu niên có đôi mắt màu vàng trở nên trầm ngâm, tựa hồ không muốn nói đến chuyện này, còn Hạ Chí thì lại vì lời hứa hàm hồ đó mà phấn chấn hẳn lên.
Đi chưa được bao xa thì hai người đã vào đến nơi sâu nhất trong núi, giữa sơn cốc được che phủ bởi cả một rừng trúc xanh rì có một ngôi nhà trúc nho nhỏ, ẩn mình giữa cảnh trí xung quanh, nếu không nhìn kỹ thì sẽ rất khó phát hiện ra.
Đây là căn nhà hai người cùng chung sống.
- Hạ, hôm nay anh phải ra ngoài một lúc, em ngoan ngoãn trông nhà nhé.
Dao vừa cài nốt chiếc cúc cuối cùng của áo khoác, vừa quay đầu sang dặn dò Hạ Chí. Cô bé ngồi trước cửa sổ, vâng dạ đáp lời. Sau khi thấy bóng anh đã khuất hẳn, cô mới nhẹ nhàng ra khỏi nhà, đi vào trong rừng trúc.
Nơi đó có một thiếu nữ áo trắng, lưng đeo kiếm gỗ, đang bực dọc sốt ruột đi đi lại lại, xem ra đã đợi khá lâu rồi.
- Tô Tô!
- Tiểu Hạ, sao lâu thế!
- Chẳng làm thế nào được, hôm nay anh tớ đi muộn quá… Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Chẳng phải cậu luôn muốn ra khỏi núi xem xem bên ngoài thế nào sao? Tớ dẫn cậu đi nhé!
- Thật ư?
- Đương nhiên rồi! Đi thôi!
Thiếu nữ áo trắng nắm tay Hạ Chí, muốn đi ngay lập tức, nhưng Hạ Chí chợt do dự.
- Sao thế?
- Không có gì, chỉ là tớ vẫn chưa nói với anh…
- Ôi dào, dù sao trước khi trời tối thì chúng ta cũng sẽ quay về mà, anh ấy sẽ không phát hiện ra đâu! Nếu cậu mà nói với anh ấy thì chắc chắn tớ sẽ không thể đến tìm cậu được nữa.
- Cũng phải…
Hạ Chí nhìn lại căn nhà giữa rừng trúc, hạ quyết tâm đi cùng Tô Dương.
Mấy tháng trước, một hôm khi cô đang ở trong nhà, chợt nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn từ trong rừng trúc vẳng tới. Hạ Chí do dự một lát rồi quyết định đi theo âm thanh đó.
Đó chính là nguyên nhân đưa đẩy khiến cô gặp gỡ và kết bạn với Tô Dương – một pháp sư trừ yêu – khi ấy đang bị kẹp chân vào một chiếc bẫy thú. Đương nhiên là cô bé pháp sư này vẫn chưa rèn luyện được ngón nghề đến nơi đến chốn, nếu không thì sẽ chẳng bị sa chân vào một chiếc bẫy thú đơn giản như thế.
Nhưng Hạ Chí lại không biết điều này. Đối với cô, Tô Dương là một con người rất đặc biệt, không giống với những đứa trẻ khác luôn ghét cô, ngược lại còn đối xử với cô rất tốt. Từ sau lần đó, Tô Dương thường lén đến chỗ cô chơi.
Có lẽ vì mình đã cứu cô ấy chăng? Hạ Chí nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy hơi lạ lẫm vì được yêu mến.
Đây là người bạn đầu tiên của cô.
Con đường núi ngoằn ngoèo dường như đi mãi mà không hết, những ngọn núi nhấp nhô nối liền nhau, hết ngọn này đến ngọn khác. Khi Tô Dương lại một lần nữa vòng về chỗ cũ, Hạ Chí mới biết, hóa ra ngọn núi lớn này không dễ ra khỏi như mình tưởng.
Họ lạc đường rồi.
- Á! Tớ nhớ rõ ràng chỉ cần đi thẳng về phía trước là có thể ra khỏi núi mà! Sao lại thành ra đi vòng thế nhỉ?
Nhìn cột mốc đường vừa lạ vừa quen, Tô Dương có chút lo lắng, còn Hạ Chí tuy vẫn không lên tiếng nhưng cũng ngầm sốt ruột.
Mặt trời đã sắp sửa xuống núi, cho dù có quay trở lại đường cũ thì với tốc độ này, họ cũng vẫn không thể về kịp đến nhà trước khi trời tối.
Anh nhất định sẽ lo lắng.
Vầng mặt trời đỏ ối đang lặn xuống dãy núi phía tây, hắt xuống những tia sáng cuối cùng trong ngày, sau đó chìm vào đáy sơn cốc tối đen.
Bầu trời tối sầm lại, trên con đường núi đột nhiên nổi lên cơn gió quái lạ, lạnh lẽo hiu hắt, mang theo một mùi tanh nồng.
- Cơn gió này lạ quá! Tớ đi lên trước xem sao!
Tô Dương nhìn Hạ Chí một cái rồi nắm chặt thanh kiếm trong tay, đi vào màn đêm.
Khi Hạ Chí ý thức được tình cảnh lúc này của mình thì đã một thân một mình trơ trọi giữa vùng núi lạ.
Trước, sau, trái, phải đều là một màu đen, mặt trăng cũng không biết lặn đi đằng nào. Cô vừa gọi tên Tô Dương, vừa lần theo vách đá, chật vật đi lên phía trước.
Trong màn đêm đen kịt tới mức giơ tay ra cũng không nhìn thấy gì, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng. Sau khi lòng vòng tìm kiếm trong núi hồi lâu mà vẫn không thấy Tô Dương quay về, Hạ Chí bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Cô sờ thấy một tảng đá khá bằng phẳng, đang định ngồi xuống thì chợt nghe thấy một giọng nói ma quái vang lên ngay bên cạnh.
- Này cô bé, muộn thế này rồi cô còn ở đây làm gì?
- Tôi… tôi đang tìm người.
- Ồ, người đó như thế nào? – Giọng nói đó tiếp tục truy hỏi, dường như rất thích thú. Hạ Chí tuy hơi do dự, nhưng vẫn mô tả cho hắn đặc điểm nhận dạng của Tô Dương, và còn hỏi hắn có gặp cô ấy không.
- Cô bé à, cô hỏi đúng người thật đấy. Tôi biết người cô tìm hiện đang ở đâu. Có điều, điều kiện để tôi dẫn cô đi là, cô phải giúp tôi làm một việc.
- Nếu đơn giản, tôi có thể giúp ông.
- Vô cùng, vô cùng đơn giản thôi… Cô nhất định làm được.
- Vậy thì được.
Hạ Chí hơi suy nghĩ một lát, rồi đồng ý.
- Cô nhận lời rồi… Nhận lời rồi nhé…
Cô đột ngột cảm thấy tay mình bị một đôi móng vuốt lạnh như băng tóm lấy.
Gió rít như điên cuồng, mây dần dần tụ lại, vần vũ, mặt trăng biến thành màu đỏ thê lương, ghê rợn. Đây là điềm báo thiên kiếp đã tới.
Đêm nay nhất định có người sẽ chết.
Cơn gió từ xa đem đến mùi chẳng lành.
Dao nhìn mặt trời đỏ treo trên bầu trời đêm phía xa, trong lòng dấy lên một dự cảm bất an. Đương nhiên, dự cảm này đã biến thành hiện thực khi anh về đến nhà.
Hạ Chí biến mất rồi!
Chạy như điên dại đi tìm ở khắp các nơi có thể tìm, Dao biết rằng những ngày bình an mà ngắn ngủi này đã kết thúc.
Rốt cuộc kiếp này cũng đã sắp hết rồi sao?
Những đám mây đen cuồn cuộn, giống như cảnh tượng ngày tận thế. Thiên kiếp sắp tới rồi.
Buổi tối hôm nay đúng là phù hợp cho việc kết thúc một cuộc đời.
Thanh Minh đứng trên đỉnh núi, im lặng nhìn Hạ Chí bị một con xà tinh thấp kém xấu xí lừa bắt đi. Không biết vì sao, anh không hề ngăn cản nó.
Nghĩa vụ của anh chỉ là giám sát mà thôi.
Ghi lại một cách trung thực cái chết của cô là trách nhiệm của anh, đã kinh qua thiên kiếp thì cho dù chỉ là linh hồn cũng chắc chắn không thể tồn tại được nữa.
Linh hồn? Là thứ gì chứ?
Hết kiếp này đến kiếp khác, cuộc sống cứ đau khổ và không hoàn mỹ như thế, có lẽ kết thúc sẽ tốt hơn chăng?
Từ trước đến nay, trong ký ức của Thanh Minh, luôn chỉ có hình ảnh một người duy nhất là rõ ràng.
Anh ngỡ rằng mình có thể lặng lẽ nhìn cô tan biến.
Vậy mà trong khoảnh khắc sét đánh kinh hồn đó, anh vẫn không thể kìm chế được mình.
Cho đến giờ phút này, trong cuộc đời của Hạ Chí, cảnh tượng ấy là khó quên nhất.
Chưa bao giờ cô thấy một tia sét lớn như vậy, xé tan cả bầu trời đêm, nhằm thẳng vào cô với một tốc độ nhanh đến khó tin.
Đúng lúc đã tưởng mình chết chắc thì một bóng người lao tới chắn cho cô, ánh sét sáng trắng quật thẳng vào người ấy.
Hạ Chí ngửi thấy mùi da thịt cháy khét.
Cuối cùng cũng vẫn làm chuyện ngốc nghếch, Thanh Minh nghĩ vậy, cười đau khổ.
Anh chầm chậm hít thở rồi cố gắng nhìn ra xung quanh.
Cả sơn cốc đều là một màu đen đặc quánh, trên mặt đất có một cái hố cực lớn do sét đánh, trong đó có một con rắn lớn, toàn thân đã bị nướng chín đen sì.
Vốn nó định lừa người đi thay nó chịu thiên kiếp, vậy mà cuối cùng vẫn phải mất mạng.
Quả không dễ dàng trốn tránh thiên kiếp.
Hạ Chí nằm ở dưới mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
- Anh có đau không?
Anh cúi đầu nhìn mình, hóa ra cơ thể cũng chẳng còn lành lặn gì, từ lưng lan tới một cơn đau xuyên thấu vào tận tim, có lẽ là bị bỏng.
Anh không cảm thấy đau, ngược lại còn cười với cô:
- Em có muốn đi cùng tôi, tìm tương lai em đã để mất không?
Khi Dao tìm đến nơi này, thì đã không còn thấy người đâu.
Mùi của Hạ Chí biến mất ở đây, đồng thời còn có mùi của tên đó lưu lại nữa!
Rõ ràng cứ ở bên cạnh quan sát là được, tại sao còn can thiệp vào việc của chúng tôi chứ?
Dao nghĩ vậy, bất giác những móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay, để lại những vết máu thật sâu.
Nhất định phải tìm thấy họ!
Dù sao thứ anh thừa thãi nhất chính là thời gian, dùng sinh mệnh lâu dài này từ từ tìm kiếm vậy.
Khi anh gặp lại Hạ Chí thì lúc ấy đã là dịp tế Tháng Ba.
Tại một căn phòng nằm sâu trong tòa nhà, cô gái đang ngồi trên bàn, gương mặt hiện hữu nụ cười láu lỉnh, nghịch ngợm tách trà trong tay, không biết đang nghĩ gì.
Lâu ngày không gặp, giờ cô đã trở thành một thiếu nữ thanh tú, toàn thân toát lên một sức sống phơi phới, hoàn toàn khác xa với những yêu ma quỷ quái đang lởn vởn khắp căn phòng. Xem ra tinh thần của cô rất sảng khoái.
Tuy trái tim Dao đang đập loạn, nhưng anh vẫn lặng lẽ đi đến trước mặt rồi lấy chiếc tách trên tay cô, do bất cẩn nên làm nó rơi vỡ.
Chiếc tách sứ màu xanh vỡ tan trên đất, nở bung ra như một đóa hoa tuyệt đẹp.
Nhìn vẻ mặt đầy tiếc nuối của cô, Dao ngồi xuống, nhặt những mảnh vỡ rồi nhẹ nhàng thả vào lòng bàn tay cô.
- Tiểu Hạ…
Nghe thấy giọng nói này, cô kinh ngạc. Trong giây phút nhìn thấy anh, đôi mắt cô mở to, vô cùng ngạc nhiên. Trong đôi mắt đó hiện lên những cảm xúc đầy phức tạp, không giống với cô bé Hạ Chí anh từng biết, mà giống với một người khác hơn.
Sau đó rất nhanh, cô nhào tới.
Anh không đỡ kịp, đứng không vững.
- Anh!
- Tiểu Hạ…
Dao ôm chặt cô vào lòng.
- Anh, em xin lỗi!
- Hả? Tại sao phải xin lỗi anh?
- Vì em đột nhiên quên mất khuôn mặt anh, cũng không nhớ đường về nhà!
- Vậy bây giờ em đã nhớ ra anh rồi chứ?
- Vâng, nhìn mặt anh là trong chốc lát em nhớ ra ngay.
Dao vuốt mái tóc rối của cô thả ra sau vai, vùi đầu mình vào đôi vai cô, còn đôi mắt thì vẫn nhìn vào người đứng phía sau đó.
Từ đầu chí cuối, Thanh Minh đều đứng ở đó nhìn hai người.
- Tiểu Hạ, đi cùng anh nhé.
- Không được.
- Tại sao?
- Vì em sắp chết rồi.
Hạ Chí ngẩng đầu lên, đôi mắt ngước nhìn Dao, cho dù nói những lời bi thương ấy, nhưng trong mắt cô vẫn lấp lánh nụ cười.
- Em sắp chết rồi, anh ạ. Trước khi chết có thể gặp lại anh, thật là tốt biết mấy.
Dường như chạm phải công tắc của cái chết, gương mặt tràn đầy sức sống đó đột nhiên mất đi sinh khí, tối sầm xuống.
Dao ôm lấy cơ thể mềm oặt của cô, không dám tin vào điều đang xảy ra.
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Người đàn ông tóc đen đang đứng bên cạnh, nhìn họ với ánh mắt có phần phức tạp.
- Hẳn cậu đã nhận thấy rồi chứ? Linh hồn của cô ấy đã vỡ nát…
Dao nhíu mày nhìn Thanh Minh.
- Tôi biết, cho nên mới hỏi chuyện này là sao? Tại sao anh nhất định phải truy đuổi cô ấy, không chịu buông tha? Tại sao nhất định phải hại cô ấy thành ra thế này? Một vị thần cao quý như anh, vì sao ngay đến một không gian sinh tồn nhỏ nhoi mà cũng không chịu chừa lại cho chúng tôi?
Dao xem ra hơi suy sụp, giọng nói cũng hơi lạc đi.
- Từ cái ngày thiên kiếp đó, cô ấy đã chết rồi.
- Sở dĩ tôi ở đây, chính là vì muốn để cô ấy sống. Nhưng sự xuất hiện của cậu đã chạm phải cánh cửa thời gian, khiến cô ấy quay về quá khứ. Xét cho cùng, cậu mới là kẻ gây họa.
Ngữ khí Thanh Minh rất bình thản, nhưng từng câu từng câu sắc nhọn.
Dao bị anh nói vậy, không thể phản bác lại, chỉ biết ôm Hạ Chí trong lòng càng chặt hơn nữa.
- Linh hồn cô ấy đang dần dần tiêu tán, rồi cuối cùng sẽ trở thành một người hoàn toàn bình thường. Duy nhất chỉ có dùng mỹ ngọc trân quý tương đương mới có thể cứu được. Mà dưới gầm trời này, loại đá có hiệu quả kỳ diệu như vậy, duy nhất chỉ có kết tinh của Tuyết Diên mà thôi.
- Vì bị cậu phá ngang như vậy, nên công sức lúc trước của tôi đã phí hoài hết rồi.
- Cho dù có thể lấy được kết tinh của Tuyết Diên thì cô ấy cũng không thể trở lại như ngày xưa, cách tốt nhất có lẽ là giữ nguyên hiện trạng. Nếu linh hồn của cô ấy đã không thể khôi phục, cậu còn có thể tiếp tục vượt qua luân hồi để ở bên cô ấy không?
Ánh mắt của Thanh Minh rất sắc, anh đang đợi câu trả lời của Dao.
- Miêu Nhi, điều cậu thực sự muốn là gì?
Dao lặng người đi một lát rồi trả lời:
- Cho dù cô ấy có biến thành một người bình thường, không còn nhớ tôi đi nữa, tôi vẫn sẽ ở bên cô ấy, cho đến ngày sinh mệnh của tôi kết thúc. Một vị thần cao ngạo như anh sẽ không thể nào hiểu được tình cảm của tôi đâu.
- Vậy thì tôi cũng sẽ ở cạnh cậu – Thanh Minh nhìn Dao, lạnh nhạt mỉm cười.
- Ở cạnh tôi?
- Tôi muốn thử lý giải tình cảm của cậu. Tôi muốn thử xem xem, thứ tình cảm vĩnh viễn mà cậu nói có thể kiên trì đến bao giờ. Tôi có nghĩa vụ giám sát cô ấy, còn cậu cũng sẽ luôn đuổi theo phải không?
- Đã vậy thì hãy cùng tôi đợi lần chuyển thế tiếp theo của cô ấy nhé.
- Ở lại chỗ tôi, mới có thể tạo nên một nơi cho cô ấy sinh sống ổn định.
- Tỉnh rồi à?
Dao ngồi cạnh giường, dường như đang e dè nhìn tôi.
- Mấy giờ rồi?
- Ba giờ rưỡi, nhưng là chiều của ngày thứ hai, em ngủ lâu quá rồi, có đói không?
Tôi nheo mắt, hỏi Dao một câu:
- Bao nhiêu năm cứ luôn ở cạnh một người, anh không thấy mệt sao? Hơn nữa còn là một kẻ ngốc nghếch thế này.
Dao nhìn tôi, mặt hơi biến sắc:
- Tiểu Hạ, anh…
Không đợi Dao nói hết câu, tôi nhào tới, ôm chặt lấy cổ anh:
- Xin lỗi, xin lỗi. Dao, em xin lỗi…
- Em sao vậy? Chẳng phải anh vẫn ở đây sao?
Dao khẽ vỗ vỗ vào lưng tôi.
Tôi buông tay ra, nhìn vào đôi mắt anh, nơi đó ngập tràn ấm áp.
Vì tôi, nên người này mới ở đây.
Đối diện với người dịu dàng nhất thế giới này, tôi không biết phải làm thế nào.
- Em nhìn thấy rất nhiều chuyện đã qua, về anh, về cả Thanh Minh nữa.
- Em có cảm thấy khó chịu ở đâu không? – Dao lo lắng nhìn tôi, vẻ mặt và lời nói đều thể hiện sự quan tâm, ân cần.
Tôi lắc lắc đầu, xuống giường.
- Giống như xem một bộ phim vậy, tuy rằng rất cảm động, nhưng em không cảm thấy đó là câu chuyện của em.
- Tiểu Hạ…
- Em không phải là Văn Ngọc nghìn năm gì đó, cũng không có trái tim lấp lánh.
- Tiểu Hạ…
- Em chỉ là chính em, một người rất đỗi bình thường.
- Tiểu Hạ…
- Đừng ở bên em, để rồi thất vọng.
- Tiểu Hạ…
- Em không có cách nào để thể nghiệm được tình cảm của cô ấy, cũng không thể đáp lại anh.
Dao từ phía sau lưng ôm chặt lấy tôi, khiến tôi cảm thấy nghẹt thở.
- Chỉ cần em sống là tốt rồi, chỉ cần em sống là tốt rồi!
- Này, buông em ra, buông… ra! Em đã nói rồi, em chỉ là em thôi!
- Không buông!
- Thế thì lấy cho em bát cháo đi…
- Hả?
- Nếu không em sẽ chết đói ngay lập tức trước mặt anh đấy.
- Anh đi ngay…
Ánh nắng chiều chiếu vào trong cửa hàng, vạch lên những bóng nắng màu vàng trên mặt đất. Tôi ngồi thu lu trong chiếc ghế mây đọc sách, trong lòng còn ôm một chiếc gối ôm “mèo đen” trơn bóng, thật là dễ chịu.
“Gối ôm” bị ánh nắng chiếu tới mức nóng rực, lật mình hắt hơi một cái, rồi tiếp tục ngủ.
Tôi vuốt ve bộ lông trơn mịn đó, đột nhiên rất muốn biết, anh đang mơ thấy gì?
Trong giấc mơ của anh có hình bóng tôi không?