Trong phòng rất tối, một bóng người đen đen đang đứng bất động trong một góc. Tôi sợ hãi vội bật công tắc đèn, trong khoảnh khắc ánh sáng bao trùm lấy căn phòng, đứng trong góc đó là cái giá treo áo, chiếc áo khoác treo trên đó nhìn qua trông rất giống bóng một người. Tôi nhìn quanh, những lá bùa ở bốn góc vẫn nằm yên chỗ cũ, căn phòng im ắng, đêm đã về khuya, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc vang lên.
Chỉ là một giấc mơ mà dọa cho tôi thần hồn nát thần tính. Tôi tự cười mình nhát gan, thì đột nhiên phát hiện có gì đó là lạ. Chiếc áo khoác mắc trên giá là của đàn ông.
Đột nhiên một cánh tay choán lấy tầm nhìn, tôi chưa kịp kêu lên thì đã bị bịt chặt miệng. Còn không kịp nghĩ ra chuyện gì đang xảy ra phía sau lưng mình thì đầu lưỡi đã cảm nhận thấy vị của gỉ sắt, đó là mùi máu tanh đến từ lòng bàn tay kia, dần dần lan ra khắp khoang miệng.
- Không được kêu!
Giọng nói khàn đục cất lên phía sau lưng tôi. Tôi cảm thấy không thở nổi, không phải vì bị bịt chặt miệng, mà vì mùi máu trên cơ thể người đàn ông đó không ngừng phát tán trong không khí. Tôi còn chưa kịp giãy giụa thì gọng kìm phía sau đã thả lỏng ra.
Tôi quay người lại, hỏi:
- Ông muốn gì?
Điều khiến người ta không ngờ tới là trên khuôn mặt của hắn ta thoáng hiện vẻ bối rối. Hắn không ngừng lảm nhảm:
- Ta không có ác ý… Ta chỉ muốn tìm thấy nó… Thực sự chỉ muốn tìm thấy nó…
Nó – không nghi ngờ gì nữa – chính là Cửu Viễn.
Người tôi run bần bật nhưng vẫn giả đò bình tĩnh hỏi hắn:
- Vậy ông tìm tôi để làm gì?
- Trên người cô có mùi của Cửu Viễn – Một lần nữa hắn lại buông ra câu này.
Tôi có mùi của Cửu Viễn, thực là buồn cười. Tôi ngửi lại mình, chẳng có gì cả.
Đột nhiên tôi nhớ ra, thứ lôi tôi ra khỏi tưởng tượng tanh mùi máu chính là bàn tay của Cửu Viễn. Khi ấy, bàn tay của anh có tiếp xúc với tôi. Mũi của vị đại ca này còn thính hơn mũi chó sao? Nếu như thế, tìm được Cửu Viễn còn dễ hơn trở bàn tay.
- Tôi không quen Cửu Viễn nào cả! – Tôi quyết định tiếp tục giả ngốc.
- Cô nói dối! Rõ ràng cô quen nó! Các người cùng một giuộc, đều là lũ lừa đảo!
Hắn đột nhiên trở nên hung dữ, cứ lắc đầu quầy quậy. Tôi hoảng hồn, sợ hắn lại tóm lấy tôi lần nữa. Nhưng hành động tiếp theo của hắn lại ngoài dự liệu của tôi.
- Ta cầu xin cô, hãy giúp ta tìm thấy nó đi…
Người đàn ông này lấy tay bưng mặt, khóc nấc lên, thứ thanh âm khàn đục, khó nghe đó vang lên trong đêm tối khiến người ta dựng tóc gáy.
Người anh trai từ thời Dân Quốc mà vẫn sống tới bây giờ, chắc chắn không còn là người nữa. Nhưng có thể phá kết giới mà xông vào nhà tôi thì cũng chẳng phải là quỷ. Cửu Viễn chắc cũng như vậy thôi.
Mấy tháng trước, tôi còn bị một nữ quỷ dọa cho sợ phát khiếp, chẳng ngờ bây giờ tôi lại có thể bình tĩnh nói chuyện với một kẻ khác loài. Tóm lại là tôi vẫn là một kẻ bị ảnh hưởng bởi vẻ ngoài, có lẽ vì kẻ khác loài kia có vẻ ngoài của con người cho nên trông không đáng sợ.
Nếu đó là một khuôn mặt hung ác thì chắc chắn là tôi đã co giò chạy trốn rồi.
Đã lâu như thế, hắn vẫn tìm Cửu Viễn làm gì?
- Ông tìm anh ta để làm gì? – Tôi không kìm được bèn hỏi một câu. Khuôn mặt của Cửu Viễn đã bị hắn hủy hoại, hắn còn muốn làm gì nữa đây?
Tôi không hề nhận được câu trả lời.
Bởi vì điện thoại của tôi đã đổ chuông.
Là mẹ tôi gọi tới, cứ cách một thời gian mẹ lại gọi điện đến hỏi thăm, không ngoài mấy chuyện vặt vãnh như dạo này có khỏe không, ăn ngủ ra sao… Bị giọng nói dịu dàng và những câu chuyện vụn vặt của mẹ bủa vây, tôi suýt chút nữa đã quên mất trước mắt mình đang có một kẻ không phải là người.
Thực tế thì hắn đã không còn ở đây nữa, khi gác điện thoại, trời đã sáng bảnh.
Người đàn ông đó đã biến mất như thể chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Cả căn phòng vẫn trống trải như thế.
Tôi lại đột nhiên cảm thấy lo sợ bất an, ước muốn mãnh liệt đang chiếm lĩnh tâm trí tôi là ngay lập tức đến cửa hàng.
Tôi thu dọn đồ đạc rồi đến Vong Xuyên đường.
Đây là lần thứ hai tôi đến Vong Xuyên đường vào ban ngày. Ban ngày, nhìn nơi đây không khác gì những cửa hàng xung quanh, chẳng có điểm khác biệt nào.
Cửa ra vào khép hờ, tôi đẩy cửa, một màn bụi ập tới làm tôi ho sặc sụa, giống như đã rất lâu rồi chưa có ai quét dọn. Rõ ràng hôm qua tôi đã quét dọn rồi, nhưng lúc này nhìn lại, cửa hàng toát lên vẻ cũ kỹ, trên mặt quầy phủ một lớp bụi dày, trong góc nhà còn chăng đầy mạng nhện.
Vắng tanh vắng ngắt, không có ai ở nhà.
- Meo…
Một con mèo đen nhảy vào lòng tôi.
Là Dao. Tôi cúi đầu, vuốt ve bộ lông sáng bóng của nó, con mèo trợn mắt nhìn tôi. Tôi chọn một chiếc ghế mây còn sạch sẽ một chút rồi ngồi xuống. Dao im lặng nằm trong lòng tôi, hình như đã ngủ thiếp đi.
Tôi quyết định cứ ngồi như vậy đợi trời tối, chờ Thanh Minh.
Nhưng tôi không chờ được Thanh Minh, mà lại chờ được người đàn ông tối qua.
Hắn vẫn đội chiếc mũ đen rộng vành, áo đen, găng tay, cả người chỉ có hai con mắt lộ ra dưới vành mũ. Hắn giống như mọi người khách bình thường khác, bước vào trong cửa hàng, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng điềm nhiên lấy một chiếc ghế rồi ngồi lên, hoàn toàn không ngại ngần lớp bụi bám dày trên đó.
Tôi ôm chặt Dao, không thốt lên một tiếng.
Hắn cũng không nói gì.
Tình thế bốn mắt nhìn nhau chẳng kéo dài được bao lâu, cuối cùng dường như không nhịn được nữa, hắn bèn cất lời.
Câu đầu tiên của hắn giống hệt câu Cửu Viễn nói ngày hôm đó!
- Tôi kể chuyện cho cô nghe nhé!- Hắn nói.
Lại muốn kể chuyện sao? Tôi thở dài:
- Nếu là chuyện thì Cửu Viễn đã kể rồi.
Hắn không thèm đếm xỉa đến tôi, bắt đầu kể chuyện.
Tuy tôi không muốn nghe câu chuyện của hắn, nhưng cũng không muốn chọc giận hắn, đành ngoan ngoãn ngồi yên nghe hắn kể.
Hắn dùng ngôi nhân xưng thứ nhất.
Hôm đó khi ta đuổi kịp Cửu Viễn, nó đang ở trong một khu vườn hoang. Cửu Viễn không giải thích với ta điều gì, cho dù ta có tức giận thế nào, thậm chí mắng nhiếc, nó cũng không buồn giải thích.
Ta giận dữ quá liền định đánh nó, nó cũng không đánh trả, mà chỉ đứng yên một chỗ, để mặc cho ta đánh. Mắt nó nhìn ta chằm chằm, giống như một chú nai con, trong khoảnh khắc ấy trái tim ta bỗng mềm nhũn. Tay giơ lên nửa chừng rồi lại dừng lại. Từ nhỏ tới lớn ta rất thương Cửu Viễn, nó cũng thân thiết với ta nhất, nhưng bây giờ chỉ vì một người con gái mà thành ra thế này. Nghĩ thế cơn giận dữ trong ta lại bùng lên.
Ta cũng không biết tại sao lại làm ra chuyện đó, có lẽ tại lúc đó ta đã uống say rồi chăng?
Ta ôm lấy Cửu Viễn, khi ấy nó cũng ngây người ra, sau đó bắt đầu điên cuồng đánh trả. Ta cuống lên, liền giáng cho nó mấy đấm, đấm rất mạnh, khi đó nó đã bất động rồi. Sau khi đánh nó xong, ta cũng hơi hối hận, lay nó thật lực, nhưng nó vẫn không tỉnh, khẽ sờ vào mũi thì thấy nó đã không còn thở nữa rồi.
Ta vừa sợ vừa đau lòng, ta không hề muốn hại Cửu Viễn, bây giờ lại đánh chết nó, nhưng người thì đã chết, ta phải làm thế nào đây? Ta chỉ biết ngồi bên xác nó vừa khóc vừa nghĩ cách.
Cửu Viễn tuy đã tắt thở, nhưng trông vẫn như bình thường, ta cứ ngây ra ngắm nó như thế, nó quả thực rất đẹp, giống hệt với mẹ hai, nhiều khi ta còn nghi ngờ, chưa biết chừng thực ra nó là con gái cũng nên.
Ta muốn lúc nào cũng được ngắm nhìn khuôn mặt ấy, ý nghĩ đó đột nhiên trở nên vô cùng mãnh liệt.
Sau đó, ta đã làm một việc ma xui quỷ khiến, ấy là dùng con dao găm đem theo bên mình lột da mặt em trai ra, bỏ vào trong túi đem đi, định dùng băng đá để bảo quản, rồi sẽ quay lại lo hậu sự cho Cửu Viễn.
Nhưng khi ta vội vã quay trở lại thì phát hiện ra Cửu Viễn đã biến mất!
Đó là một khu vườn hoang, bình thường không có người qua lại, nhưng Cửu Viễn thực sự đã biến mất! Có lẽ vừa nãy nó chưa chết, nhưng ta đã lột da mặt nó!
Người đàn ông đó hai tay bưng mặt, giọng nói vô cùng kinh hoàng.
Nó chắc chắn sẽ không tha thứ cho ta! Khi đó ta cực kỳ sợ hãi, tìm bốn phía mà chẳng thấy Cửu Viễn đâu, ta chẳng dám về nhà, cho nên ta đã bỏ đi rất xa, mang theo gương mặt của Cửu Viễn. Sáng ngày hôm sau, ta phát hiện da mặt của Cửu Viễn để trong túi cũng biến mất! Ta lại tìm khắp nơi nhưng chẳng tìm thấy, cuối cùng ta phát hiện nó đã ở trên khuôn mặt ta, nó đã chọn ta, Cửu Viễn muốn ở bên ta!
Ta muốn trở thành Cửu Viễn, Cửu Viễn cũng muốn trở thành ta!
Tâm trạng của người đàn ông vô cùng kích động, còn tôi không biết nói gì. Theo tôi thấy, gặp phải tình huống này mà còn hưng phấn đến thế thì đúng là kẻ bệnh hoạn.
Tôi ngắt quãng câu chuyện của hắn:
- Ông đã biến thành Cửu Viễn rồi, cớ gì còn tìm anh ấy?
Hắn lại càng kích động, trên khuôn mặt đẹp đẽ cháy lên một thứ biểu cảm có thể gọi là vô cùng điên cuồng.
Sau khi có được dung mạo của Cửu Viễn, ta phát hiện những thứ mà mình muốn có ngày càng nhiều hơn. Khuôn mặt này dường như có sức mê hoặc, dẫn dắt ta đi tìm Cửu Viễn khắp nơi. Ta muốn có giọng nói của nó, muốn có trái tim của nó, muốn cả con người nó thuộc về ta.
Thôi xong rồi, đúng là một kẻ bệnh hoạn.
Tôi bối rối xích chiếc ghế ra xa một chút, định âm thầm tạo khoảng cách với hắn. Dao bị động tác của tôi làm cho tỉnh giấc, kêu meo meo không ngừng.
Hắn đột nhiên dừng lại, một tay tóm chặt lấy vai tôi:
- Nói cho ta biết, Cửu Viễn ở đâu? Nói mau!
Tôi đâu biết Cửu Viễn ở đâu, nhưng nói như vậy chắc chắn người đàn ông trước mặt tôi sẽ không chịu tin. Tôi phải làm sao bây giờ? Còn lâu trời mới tối, Dao lại biến thành mèo như thế này, tôi chỉ còn biết dựa vào chính mình mà thôi.
Tôi thành thực thừa nhận mình không biết Cửu Viễn ở đâu.
Trên khuôn mặt người đàn ông đó xuất hiện một nụ cười kỳ dị, hắn vuốt ve khuôn mặt tôi, bàn tay hắn lạnh toát, trơn tuột. Hắn nói:
- Vậy thì trao khuôn mặt của cô cho ta nhé!
Tuy khuôn mặt tôi cũng chẳng đẹp đẽ gì, nhưng tôi vẫn không muốn mất nó. Dao ở trong lòng tôi dường như cảm thấy bức bách không thoải mái, liền nhảy đến trước mặt người đàn ông kia. Hắn vội buông tay ôm lấy khuôn mặt của mình! Trên mặt hắn xuất hiện mấy vết máu.
Hay quá! Dao! Chính là lúc này!
Tôi ôm Dao chạy như bay về phía sân sau của cửa hàng, lần trước khi bị ngất tôi phát hiện ra chỗ đó, chỉ cần qua cửa sau của phòng Dao là đến nơi, tôi vội cài then cửa, thậm chí còn không dám thở mạnh.
“Binh binh binh”, tôi nghe thấy tiếng người đàn ông đó dùng hết sức đạp cửa, bị hắn phá hoại dữ dội như vậy, cánh cửa mỏng manh đó dường như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
Tôi trốn đằng sau chiếc giá bồn cảnh[1], không dám nhìn về phía đó.
[1] Bồn cảnh: Một loại giá bày đồ vật, trong bồn còn trồng các loại cây cỏ, bon sai, kết hợp với cây nhỏ và giả sơn nhỏ, tạo thành phong cảnh thu nhỏ. (ND)
- Ai đó? – Một giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của tôi. Trong sân này có người sao?
Tôi lén tìm nơi phát ra âm thanh, lúc này mới phát hiện ra trong sân còn có một người đàn ông, trang phục khác lạ, toàn một màu đen, đội một chiếc mũ nhọn màu đen, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi.
Có lẽ tiếng gõ cửa đã quấy rầy sự thanh tu của ông ấy, trên khuôn mặt hiện rõ sự bực bội.
Lúc này cánh cửa đã bị đạp đổ, người đàn ông kia rất bất ngờ khi nhìn thấy người đứng trong sân. Hai người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ đen đứng đối diện nhau, cảnh tượng này quả thực rất hiếm gặp. Nhìn kỹ thì tướng mạo của người đàn ông trong sân cũng không tồi, mắt sáng mày thanh, toàn thân toát lên một khí thế uy nghiêm, chỉ có điều ăn vận có chút kỳ quái, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều tới hình tượng.
- Lần sau trước khi gõ cửa tốt nhất ngươi nên nghe ngóng xem là ai ở bên trong… Nếu như còn có lần sau.
Tiếng của ông trầm thấp, tôi cảm thấy trong đầu mình có tiếng vọng ong ong, nếu như mời ông ấy về nhà, nhất định sẽ không cần mua loa trầm nữa. Người đàn ông đội mũ rộng vành dường như đã bị giọng nói như loa trầm của ông chú kia làm cho choáng váng nên hắn không thốt nổi lời nào, con ngươi cứ đảo không ngừng, không biết đang định làm cái gì.
Ông chú giọng trầm chỉ đứng khoanh tay, lạnh lùng nhìn hắn.
Thật là oai! Tôi thầm tán thưởng trong lòng, nói thì dài dòng nhưng tình tiết xảy ra thì chớp nhoáng, người đàn ông đội mũ rộng vành không biết lấy từ đâu ra một lưỡi dao găm, xông lên đâm thật mạnh vào người ông chú kia.
- Chú ơi, nguy hiểm đấy! – Tôi không kìm được hét lên. Không ngờ anh trai của Cửu Viễn lại bỉ ổi đến thế, dám đâm lén.
Ông chú vẫn đứng bất động tại chỗ, lưỡi dao đâm xuyên qua cơ thể ông như thể đâm vào không khí, chẳng chảy chút máu nào, cũng chẳng có vết thương. Lưỡi dao vuột khỏi tay, rơi xuống đất đánh keng một tiếng.
Xem ra ông chú kia cũng không phải người bình thường, thật uổng công tôi lo lắng cho ông ấy, lại còn để lộ chỗ ẩn nấp của mình.
Dao ở trong lòng tôi bỗng nhảy ra khỏi lòng tôi rồi nhảy phắt lên vai ông chú.
- Dao, mau quay lại đây! – Tôi lo lắng, lập tức đuổi theo.
Người đàn ông đội mũ rộng vành đã nhìn thấy tôi, hắn điên tiết nhặt lưỡi dao lên, rồi xông đến đâm tôi.
Xong đời rồi, toi chuyên làm bia cho người ta nhắm bắn, lại còn là bia di động công nghệ cao nữa chứ.
Nhưng hắn chưa đi được hai bước thì đã ngã lăn kềnh, hơn nữa còn vập mặt xuống đất, vì có người đã ngáng chân hắn.
Tôi nhìn ông chú kia, thấy ông ấy vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nhưng cái chân chưa kịp thu về kia thì chính là của ông ấy. Hóa ra người như ông ấy còn biết làm cái trò này…
Nếu không phải là tôi đang ở hoàn cảnh này thì chắc chắn sẽ bật cười. Sở dĩ tôi không cười nổi là vì anh trai của Cửu Viễn đã lồm cồm bò dậy.
Hắn từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt không chỉ có những vết cào, mà còn dính đầy đất, khuôn mặt vốn đẹp đẽ đã biến dạng hoàn toàn. Bị hắn nhìn chằm chặp như một kẻ tâm thần, tôi không thấy buồn cười mà chỉ thấy sợ hãi.
- Cô trả lại Cửu Viễn cho ta… – Dường như hắn đã phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể nói ra mấy từ đó.
Ông chú giọng trầm đứng bên cạnh chỉ “hừ” một tiếng thật lạnh lùng.
- Võng lượng[2] thấp kém dám làm càn ở chỗ ta sao?
[2] Võng lượng: Ý nghĩa của cụm từ này sẽ được giải thích rõ ở phần cuối của chương truyện. (BTV)
Võng lượng? Yêu tinh cây?
Tôi nghe mà không hiểu, ông chú kia nhấc người đàn ông mũ rộng vành lên, chiếc mũ đen rộng vành rớt xuống đất, dính đầy bùn đất. Lúc này tôi mới nhìn rõ khuôn mặt của hắn, phía trên trán có một đường rất mảnh, màu hồng hồng, nhìn kỹ thì ở cằm và bên mang tai cũng có, giống như là vết thương vậy.
Làn da trên khuôn mặt hắn bắt đầu tróc ra từng mảng từ chỗ mấy vết cào, tróc ra rất nhanh, chẳng mấy chốc cả khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, biến thành một khuôn mặt vô cùng tầm thường.
Có lẽ đó mới là tướng mạo ban đầu của hắn, một khuôn mặt rất phổ thông, khi xuất hiện trên đường phố chắc sẽ chẳng có ai thèm ngó ngàng tới.
Cùng với sự biến đổi của khuôn mặt, nét mặt hắn cũng biến đổi theo. Nó trở nên tuyệt vọng, vừa tuyệt vọng vừa bi thương. Khi ông chú thả tay ra, cả cơ thể hắn đổ ập xuống đất, không nhúc nhích, mắt nhắm nghiền.
Chết rồi chăng? Chẳng lẽ hắn lại chết dễ dàng như vậy sao? Tôi đột nhiên nghĩ tới thân phận của ông chú giọng trầm, cách ăn mặc của ông ấy hoàn toàn giống với người mặc đồ trắng mà tự xưng là Hắc Vô Thường.
Tôi ướm hỏi ông ấy:
- Chú có phải là Bạch Vô Thường không?
- Ô!
Ông ấy rõ ràng rất ngạc nhiên, chắc bởi tôi không gọi ông ấy là Hắc Vô Thường. Ông ấy không phủ nhận, vậy là ngầm thừa nhận rồi.
- Vậy thì trả Dao lại cho cháu được không? – Tôi chỉ vào con mèo đen đang bám chặt trên vai ông ấy.
- Không được!
Ông ấy đột nhiên cười phá lên, suýt nữa làm thủng màng nhĩ của tôi. Tôi vội vàng lùi lại một bước:
- Tại sao cơ?
- Thằng nhóc này không phải là Dao… Đến điểm này mà cũng không nhìn ra sao?
Con mèo đen bám chặt trên vai ông ấy không biết từ lúc nào đã biến thành một thằng nhóc, mày rậm mắt to, vô cùng đáng yêu. Chả lẽ đây là em trai của Dao, xem ra còn đáng yêu hơn Dao rất nhiều. Tôi cười cười với thằng nhóc, nó cũng chớp chớp mắt nhìn tôi cười.
- Vậy… phải làm thế nào với hắn? – Tôi lại chỉ vào người đàn ông trên mặt đất.
- Bạch đại nhân, xin ngài hãy tha cho anh ấy! – Là tiếng của Cửu Viễn. Anh cúi đầu, khẽ nói một câu – Không phải là lỗi của anh trai tôi.
Cửu Viễn vẫn cầu xin tha mạng cho hắn, anh đúng là một người tốt.
- Dương thọ của hắn đã tận lâu rồi, giờ võng lượng đã bị diệt trừ, ngươi hãy nói lời cáo biệt với hắn đi.
Người đàn ông nằm sõng xoài trên mặt đất kia đã không còn dáng vẻ trẻ trung lúc nãy nữa, làn da khô quắt như vỏ quýt vừa nhăn nheo vừa đen sạm, mái tóc bạc phơ phơ, thân hình co quắp như con tôm trong bộ quần áo rộng thùng thình. Rõ ràng là một ông già gần đất xa trời, leo lắt như ngọn đèn trước gió.
Cửu Viễn ngồi xuống, nắm lấy bàn tay khô héo của người anh, áp đầu sát vào khuôn mặt của hắn, miệng ông già kia mấp máy như nói câu gì đó.
Ngọn gió vô tình thổi những lời nói ấy tới, tôi chỉ nghe được mấy tiếng đứt đoạn, “Em… trai, anh… xin… lỗi…”.
Sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Bàn tay trắng trẻo của Cửu Viễn vuốt lên khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây ấy, hai đốm sáng leo lắt đó cuối cùng đã tắt.
Hắn chết rồi.
Tôi bàng hoàng đứng nguyên tại chỗ, nhìn Cửu Viễn bế thi thể co quắp đó, từ từ rời đi. Chiếc sân không lớn, nhưng anh đi rất chậm, rất chậm, cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.
Tôi cảm thấy rất khó chịu, có thứ gì đó đang đè nặng trái tim tôi, tôi muốn hét lên thật to, nhưng lại không biết phải hét câu gì. Có người khẽ xoa đầu tôi, tôi nhìn lên, là đôi mắt của Thanh Minh, ánh mắt anh trong vắt như nước. Trong sân chẳng còn ai, Bạch Vô Thường và chú mèo nhỏ không biết đã biến mất tự lúc nào.
Gió mang đến thật nhiều thứ nhưng lại cuốn bay đi tất cả.
Vong Xuyên đường lại trở về dáng vẻ thường ngày, Dao không biết đã chuồn đi đâu, chỉ còn lại tôi và Thanh Minh nhìn nhau im lặng.
Tôi phát hiện mỗi lần đơn độc đối diện với Thanh Minh, trong đầu tôi luôn xuất hiện biết bao câu hỏi. Ví dụ như chuyện của Cửu Viễn, ví dụ như võng lượng mà Bạch Vô Thường nói đến, ví dụ như khuôn mặt đẹp đẽ mà quỷ quái kia.
May mà về phương diện này Thanh Minh quả là một người học rộng tài cao, khiến người ta chỉ muốn phong cho anh ấy danh hiệu “từ điển sống”.
Cái gọi là “võng lượng” chính là một loại yêu tinh trong truyền thuyết, vừa chỉ yêu quái, vừa chỉ thần ôn dịch, nhưng kỳ thực còn có một nghĩa nữa, đó là chỉ cái bóng. Cái bóng bám trên thân thể con người, ẩn mình trong những góc đen tối của trái tim con người, lâu ngày, nó đã trở thành thứ chuyên ăn những ý nghĩ đen tối và dục vọng của lòng người.
Chắc anh trai của Cửu Viễn làm những chuyện đó phần lớn đều do võng lượng gây ra.
- Tại sao da mặt của Cửu Viễn lại sống trên khuôn mặt người đó? – Về điểm này tôi vẫn còn mơ hồ.
- Bởi vì võng lượng cảm nhận được dục vọng của người anh.
Khuôn mặt của Cửu Viễn là võng lượng? Nghe ra thì vô cùng vô lý, nhưng tôi tin đó là thật, chỉ là rốt cuộc bây giờ dung mạo của Cửu Viễn ra sao? Tôi lạc quan nghĩ, cho dù ra sao, dưới lớp mặt nạ đó, Cửu Viễn chắc chắn sẽ hạnh phúc. Đối với anh ấy, có khuôn mặt quá đẹp đẽ thực là một tai họa.
- Tiểu Hạ, trông em bây giờ thật giống một nhà tư tưởng rởm đời, mặt mũi đầy suy tư – Dao cười cợt trêu chọc tôi.
Lần này đến lượt tôi cốc cho anh một cái.
Không nghĩ tiếp về chuyện của Cửu Viễn nữa, dừng lại thôi.
Tay Dao cầm một ấm trà màu đen mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy, kiểu cách giản dị.
Thấy tôi chú ý tới nó, Dao giơ giơ ấm trà lên:
- Chuẩn bị mở cửa, pha trà nào!
- Vâng!