Chuyện Dũng Cảm Nhất

Chương 29: Chương 29




Bình thường làm việc nhiều quá, bây giờ rảnh rỗi Ôn Nhiễm lại có chút nhàm chán.Mỗi ngày, điều vui sướng nhất là được cùng mẹ chăm sóc chậu hoa mà ba để lại, vừa cắt tỉa cành, vừa cùng mẹ nói chuyện phiếm.

Ôn Nhiễm bỗng nhiên phát hiện ra, hình như là, từ khi Diệp giáo sư được " giới thiệu với gia đình" xong, đúng hơn là sau cái tát kia, quan hệ giữa cô và mẹ càng khăng khít.Trước đây, mẹ rất nghiêm khắc với cô, giờ lại rất dịu hiền.

"Nhiễm Nhiễm, mẹ có chuyện muốn nói với con."Mẹ bỗng nhiên buông kéo, nhìn sang cô.

"Dạ?"Cô hơi ngửa đầu, động tác trong tay cũng không ngừng lại.

"Con có nhớ mấy ngày Tết Nguyên Đán, mẹ có dặn con đừng về nhà không?"

"Vâng."Cô hơi kéo dài giọng một chút, Ôn Nhiễm nhẹ giọng hỏi:"Sao vậy mẹ?"

Ôn phu nhân thở dài:"Thực ra mấy ngày đó, bện mẹ tái phát phải vào bệnh viện."

"Sao?"Ôn Nhiễm ngẩng đầu, kinh ngạc với những điều mẹ vừa nói ra.

Ôn phu nhân mỉm cười, xoa xoa đầu cô:"Là bệnh cũ ở thắt lưng thôi, ở bệnh viện vài ngày, không nói với con vì sợ con lại lo lắng."

Cô mà sớm biết, cũng sẽ lo lắng mà về, Ôn Nhiễm thấp giọng:"Mẹ giờ mới nói cho con thì không sợ con giận à?"

Ôn phu nhân oán trách nhìn cô một cái:"Mấy ngày đó đúng dịp chú út con đến thành phố T họp, con cũng biết, Hành Chi dù bận cũng luôn đến nhà mình một lát, lúc chú đến lại là khi mẹ phát bệnh, thế là chú út con đưa mẹ đi bênh viện.À thầy Diệp của con cũng có mặt."

Thầy Diệp cũng ở đây?

"Con nhớ mẹ có nói qua, thầy Diệp có tới nhà..."

Ôn phu nhân áy náy cười:"Không phải trong nhà, mà là bệnh viện.Khi đó mẹ ở bệnh viện một tuần, cậu ấy mỗi ngày đều đến thăm, cũng rất vất vả.Nghe Hành Chi nói cậu ấy bận rộn lắm, cả ngày cứ chạy qua chạy lại giữa hai thành phố, nhất định là rất mệt mỏi."

Ôn Nhiễm tròn mắt:"Mẹ nói là, mấy ngày đó, thầy Diệp ngày nào cũng đến bệnh viện?"

"Khi đó mẹ nghĩ, một người thầy làm sao có thể vì học trò mà quan tâm đến thế kia chứ.Sau lại..."Ôn phu nhân dừng một chút, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của con gái, cười nói:"Con nha, cũng thật may mắn, có một người làm nhiều điều cho mình như vậy."

Ôn Nhiễm cúi đầu, mấy ngày đó cô rất rối loạn, đầu tiên là ông nội ném cô cho Triệu Vị Xuyên, sau đó bác gái lại báo cho cô biết tin mẹ bị bệnh.Thế rồi, không ngờ anh lại thổ lộ với cô.Khi đó cô càng cố ý tránh mặt, anh cũng rất bình thường không xuất hiện trước mặt cô.Bây giờ Ôn Nhiễm cũng không thể tưởng tượng ra, vào thời gian đó, ngay cả khi cô cự tuyệt anh, anh vẫn thường xuyên lui tới giữa hai thành phố, vừa làm việc vừa chăm sóc mẹ cô.Anh nhất định rất rất mệt mỏi, lại còn bị đau nửa đầu, cho nên mới phải uống thuốc hoài như thế.

"Mẹ...."Ôn Nhiễm bỗng nhiên nắm lấy tay mẹ, không biết muốn nói gì.

Mẹ cô hiểu ý, vỗ vỗ tay cô:"Nha đầu ngốc, con còn do dự cái gì chứ.Thực sự mẹ rất hâm mộ con, nếu ba con có một phần kiên nhẫn như thế mẹ cũng hạnh phúc lắm.Nhưng mà, là người phải hiểu được hưởng phúc, đúng không?

"Dạ."Ôn Nhiễm gật đầu."Con hiểu."

Vài ngày sau đã là đêm giao thừa, Ôn Nhiễm và mẹ ăn đơn giản một bữa cơm chiều rồi ngồi trên sô pha xem chương trình tivi.Ánh đèn dịu nhẹ làm cho cô có chút buồn ngủ.Mẹ vỗ vỗ tay cô:"Mệt thì đi ngủ đi, mẹ đón giao thừa một mình cũng được."

Ôn Nhiễm lắc lắc đầu, vừa định nói điện thoại di động trong túi lại rung lên. Cô nhìn mẹ một cái, mặt đỏ lên vội cầm lấy điện thoại chạy vào phòng.

"Vâng."

Thanh âm mềm mại của cô vang lên, lập tức làm người đầu dây kia thất thần.

"Đang làm gì vậy?"

Nghe tiếng của anh hình như là ở bên ngoài, Ôn Nhiễm dựa vào bệ cửa, nhìn ra bầu trời tối đen mờ mịt:"Cùng mẹ đón giao thừa ạ, có chút mệt.Anh đang ở đâu?"

"Anh?"Diệp Dĩ Trinh nhẹ nhàng cười, một tay cho vào túi, thanh thản nhìn núi rừng sáng rực đèn đuốc:"Anh ở trên núi."

"Trên núi?"Không ngoài dự đoán, âm thanh kinh ngạc đầu dây vang lên.

"Ừ, trên núi."Anh thản nhiên đáp lại,"Em còn nhớ đã nói là không đi ra ngoài vài ngày không?"

"Vâng, nhưng sao ạ?"Ôn Nhiễm hỏi lại, mặt ửng đỏ hết cả lên.

"Nhớ là tốt rồi."Anh cười,"Mệt thì đi ngủ đi, em còn nhỏ mà, ngủ cũng được."

"Này!"Ôn Nhiễm giận.

"Dập điện thoại đi."Anh nói, không tự giác lại khẽ cười.

"Đợi chút."Ôn Nhiễm gọi lại,"Em có chuyện muốn hỏi anh."

"Ừ?"Người kia quả nhiên dừng lại, nghe cô nói.

"Ách.... cái kia..."Ôn Nhiễm gãi gãi ót, ấp úng.

Người đầu dây vẫn kiên nhẫn ừ một tiếng, Ôn Nhiễm tự mắng, tự nhiên lại gọi anh lại, tự nhiên lại xúc động gọi anh lại, tự nhiên lại tình cảm ào ạt gọi anh lại, không nên, không nên chút nào.Ôn Nhiễm chấn chỉnh xong, cân nhắc tìm từ:"Em.... anh...."

Cô lại tiếp tục ấp úng, thầy Diệp hiển nhiên am hiểu rõ tình huống này, thử thăm dò, dẫn dắt câu chuyện:"Em nhớ anh?"

"Này!"Ôn Nhiễm hổn hển, giống như thẹn quá hóa giận.

Diệp Dĩ Trinh cười lớn:"Được rồi, anh biết."Anh nhìn ánh trăng dịu nhẹ yên tĩnh, giọng nói cũng nhẹ ngàng hơn, làm cho cô nương nào đó đang thẹn thùng cũng bình tĩnh hơn:"Anh cũng thế."

Buổi tối cô lên MSN cùng Diêu Trường nói chuyện, Ôn Nhiễm hỏi một câu làm cho bạn hoang mang không thôi:"Có phải mấy người già như thế đều nói rất buồn nôn mà lại không nháy mắt không?"

Diêu Trường trầm mặc một lát, sau đó cho cô một biểu tình 囧 cộng thêm câu như vậy:"Ôn cô nương, bình thường những người như cây cao lương vậy hoặc là rối loạn hoặc là phúc hắc."

Ôn cô nương:"Mấu chốt là người này rất phúc hắc mà sao lại nói buồn nôn như thế chứ."

Diêu Trường:" À vậy đây là một cây cao lương kì quái."

Ôn cô nương chăm chú nhìn mấy dòng này thật lâu, sau đó đành chấp nhận, ôm chăn, ngủ thôi.

Sáng sớm hôm sau đã bị mẹ đánh thức, mẹ vừa nấu bánh trẻo nếu không ăn ngay sẽ lạnh mất.Ôn Nhiễm ôm một tô ngồi xuống bàn, vừa nuốt được một miếng nhân táo điện thoại trong túi lại reo lên.Ôn Nhiễm nhìn thấy dãy số quen thuộc đã giận sôi lên.

"Vâng."Giọng điệu cực kì không tốt.

Người đầu dây cũng rất rộng lượng, hào sảng nói:"Đang ăn sáng sao"

"Vâng..."Ôn hòa.

"Đêm qua ở thành phố B đổ một trận tuyết lớn."Diệp Dĩ Trinh bỗng nhiên nói.

Ôn Nhiễm chẳng hiểu gì cả, nhìn ra ngoài cửa sổ đã trắng xóa hết cả, bắt đầu bịa chuyện:"À đáng tiếc thật, thành phố T thời tiết rất tốt, trời cao nắng chiếu a."

Người nào đó cúi đầu cười, giọng điệu rất dịu dàng:"Vậy tuyết ở dưới lầu là ảo giác của anh sao?Bạn học Ôn Nhiễm."

Ôn Nhiễm đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên giật mình, chạy ra cửa sổ.Cửa số đã kết thành một tầng băng dày, Ôn Nhiễm kéo mãi mới mở được cửa sổ ra, trong nháy mắt cô thấy chiếc xe quen thuộc dưới lầu.Và người đó, anh mặc chiếc áo dày màu xám, hai tay đang xát vào nhau nhìn thấy cô lại khẽ cười.

"Buổi sáng tốt lành."

Thật là...

Ôn Nhiễm hung hăng đóng cửa sổ lại, quần áo cũng không kịp thay mà chạy thẳng xuống.Người nào đí thấy bộ dáng của cô lại nhíu mày.

"Thầy Diệp sao thầy lại đến đây?"Nhìn Diệp Dĩ Trinh trước mặt, bạn học Ôn Nhiễm lại nhu thuận hẳn.

Thầy Diệp híp mắt:"Em tối qua còn nhớ, bây giờ lại quên sao?"

"Không có."Ôn Nhiễm vội lắc đầu.Trong lòng thầm nghĩ, Diệp giáo sư quả nhiên là một cây cao lương kì quặc, bình thường cây cao lương trong trường hợp này đều nhẹ nhàng ôm người ta một cái chứ không phải là nhíu mày như vậy nha.

Diệp Dĩ Trinh vừa lòng cười:"Vậy là tốt, nhân mấy ngày này, em đi cùng anh đến một nơi."

"Sao, chỗ nào cơ?"ÔnNhiễm lắp bắp hỏi.

Diệp Dĩ Trinh cười đến thoải mái:"Đến đó em sẽ biết."

Cô chào mẹ xong vội lên xe Diệp Dĩ Trinh.Chạy gần năm giờ sau xe vững vàng dừng lại ở một thị trấn nhỏ.

Ôn Nhiễm buồn ngủ giờ cũng tỉnh lại bước xuống xe, nhìn khung cảnh trước mắt có chút không hiểu.Thấy Diệp Dĩ Trinh đã dừng xe ở bãi xong, ÔnNhiễm cũng đi qua hạ giọng hỏi:"Thầy Diệp đây là làm sao?"

Diệp Dĩ Trinh mỉm cười, quay đầu của cô nhìn thấy tấm biển, đập vào mắt ÔnNhiễm là ba chữ:"Trấn Kiều Thạch?"

"Ừ, trấn Kiều Thạch."Diệp Dĩ Trinh vừa nói vừa nhìn xung quanh.Lâu rồi chưa đến đây, may mà anh còn nhớ rõ đường, không có đi sai.

"Sao chúng ta lại tới đây?"

"Đến em sẽ biết."Nói xong anh bước đến một cổng lớn màu đen tuyền cách đó không xa.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.