Văn Thố không thể lẩn tránh ánh mắt của Lục Viễn. Trong phim truyền hình thì cảm giác này giống như không thể lựa chọn được tình huống nào nên biên kịch phải viết lung tung loạn cả lên. Lúc này cô hoàn toàn lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cô không thể ngay lập tức đưa ra câu trả lời, có lẽ trên đời này có rất nhiều người con gái quyết đoán, có thể nhanh chóng đưa ra quyết định, nhưng dù sao đó cũng không phải là cô.
Một bên là tình cảm lâu năm, cho dù người đó "chết rồi" cô cũng chưa quên thể được; một bên là khi cô khó khăn nhất vẫn luôn có người đó ở bên cạnh và cùng cô đi đến đây mà không oán trách một lời. Với cô mà nói, hai người đều rất quan trọng. Cô đều đã từng thích thật lòng, cũng từng nghĩ rằng muốn sống cùng tới hết cuộc đời.
Nhưng lúc này, hai người họ đều xuất hiện sờ sờ trước mặt cô.
Đây là vận mệnh đang đùa cô sao? Văn Thố chợt thấy mình thật vô dụng.
"Bây giờ, Lục Viễn, tôi không thể trả lời anh." Văn Thố nắm chặt bàn tay, vẻ mặt vô cùng hoang mang lo sợ: "Tôi không biết phải giải thích suy nghĩ của tôi bây giờ như thế nào nữa. Vạn Lý đột nhiên vẫn còn sống, với tôi mà nói thì quá đột ngột, điều tôi muốn rõ ràng nhất, chính là tôi sẽ đưa anh ấy trở về. Tôi và anh ấy đã có tình cảm với nhau nhiều năm rồi, tôi không thể bỏ mặc anh ấy ở đây." Cô nghẹn ngào, dừng lại hồi lâu rồi nói tiếp: "Tôi thề rằng tôi chưa bao giờ muốn biến anh thành người thay thế đâu, đến được đây, tôi thực sự rất cảm ơn anh đã đi cùng tôi, không có anh có lẽ tôi đã sớm chết ở đâu đó rồi, không có anh tôi cũng không thể bình yên đứng ở đây. Nhưng Lục Viễn, tôi cũng không rõ ràng rốt cuộc mình đang muốn cái gì, thật xin lỗi anh, Lục Viễn, xin lỗi."
Văn Thố biết cô trả lời như vậy sẽ khiến Lục Viễn thất vọng, cô cứ xin lỗi, ánh mắt Lục Viễn tối dần lại. Nhưng Lục Viễn vẫn là Lục Viễn, mãi mãi không ép buộc cô, sẽ không muốn cô phải khó chịu. Anh rõ ràng rất thất vọng với đáp án của cô, nhưng vẫn nhếch miệng cười ha ha: "Cô đừng nghiêm túc như vậy chứ, tôi chỉ hỏi vậy thôi. Cũng không nói gì là người thay thế, dù là thế thật thì cũng là do tôi cam tâm tình nguyện."
Văn Thố cảm nhận được chút tự giễu trong giọng nói của anh, cố chấp nói: "Không phải người thay thế, cho tới bây giờ đều không phải thế."
"Cô nói không phải thì là không phải." Lục Viễn cười: "Cô đi ngủ đi, tôi cũng đi ngủ đây."
Nói xong, Lục Viễn xoay người định đi. Vừa đi được hai bước, Văn Thố liền gọi anh lại.
"Lục Viễn."
"Hả?"
Văn Thố nhìn anh quay đầu lại, ánh mắt anh lúc ấy chợt lóe lên trong chốc lát, nhất thời cảm thấy vô cùng đau lòng, chỉ nói một câu ngắn gọn: "Xin lỗi..."
Lục Viễn hơi ngạc nhiên, sau đó đứng lại, nghiêm túc nói: "Văn Thố, nơi này là vùng Tây Bắc xa xôi, tôi tới đây, cũng là vì cô. Cho nên tôi sẽ không dễ dàng buông tay, không thể tùy tiện thành toàn cho cô. Nếu như Vạn Lý còn sống, nếu như hắn vẫn nhớ tất cả, tôi cũng không thể vì thế mà buông tay."
Anh nói xong, liền nở nụ cười, nói đùa: "Đúng là Vạn Lý nhìn rất mạnh mẽ, nhưng tôi cũng không ngồi yên một chỗ, nếu có đánh nhau, không chừng tôi cũng có thể thắng."
Vốn đang rất lo lắng, đột nhiên Văn Thố bị anh chọc cười, "Anh bị ngốc hả, thời đại nào rồi còn dựa vào đánh nhau để tranh giành phụ nữ chứ?"
Lục Viễn xoay người về phía khác, từng bước đi về lều: "Không thể, nhưng dù sao cũng có thể đấu tranh một phen, cũng là có chút hi vọng."
Văn Thố chợt trầm mặc hồi lâu. Cô đứng trước cửa, nhìn bóng dáng Lục Viễn dần dần đi xa, cô cảm thấy mình thật vô dụng. Cô muốn gọi Lục Viễn, nhưng lại không nói nên lời.
Gọi anh thì cô sẽ nói gì với anh? Văn Thố vắt óc cũng không thể nghĩ ra.
Cả đêm Văn Thố không ngủ ngon giấc, cô mơ rất nhiều, đều là những giấc mơ khiến người ta cảm thấy không an toàn, khi tỉnh lại Văn Thố cảm thấy toàn thân mệt mỏi, tay chân tê dại, cả người mơ màng.
Phản ứng đầu tiên khi cô tỉnh dậy là đi tìm Lục Viễn, không tìm thấy Lục Viễn, nội tâm cảm thấy mất mát. Mà cảm giác này lại không thể trút hết ra.
Đi lòng vòng quanh làng, mọi người xung quanh đều nhiệt tình chiêu đãi, mỗi người đều mời cô vào lều ngồi chơi.
Văn Thố ngồi xổm xuống bên cạnh một cái chuồng, trong đó có hai con dê.
Hai con dê có vẻ rất vui mừng, còn làm nũng với Văn Thố, Văn Thố đưa tay ra chạm vào chúng.
"Chúng nó cũng không sợ cô." Một giọng nói truyền đến. Văn Thố vừa ngẩng đầu, là A Lệ Na với mái tóc tết dài, mang theo mùi hương tự nhiên của một cô gái.
"Chào cô." A Lệ Na bỏ đồ cầm trên tay xuống đất, chào hỏi Văn Thố với phong cách người Hán.
Văn Thố bắt tay cô, khen ngợi từ đáy lòng: "Cô nói giọng phổ thông rất tốt."
A Lệ Na lập tức nói, không hề để ý tới người khác: "Là anh Đại Hải dạy tôi."
Nghe thấy cái tên nhạy cảm, Văn Thố không nhịn được hỏi thêm: "Anh Chu nói giọng phổ thông rất tốt sao?"
A Lệ Na cười: "Du khách tới đây, rất kỳ lạ, rõ ràng mình là người Hán nhưng lại không tin tưởng người Hán chút nào, vì làm ăn nên anh Đại Hải phải nói giọng phổ thông như thế, nếu không người khác sẽ không để anh dẫn đường."
"Anh Chu, vẫn luôn được gọi là Chu Đại Hải sao?" Văn Thố vừa chơi đùa với mấy con dê nhỏ, vừa nói chuyện với A Lệ Na.
A Lệ Na thản nhiên nhìn Văn Thố: "Tôi nghe anh Đại Hải nói, bề ngoài của anh ấy rất giống người yêu của cô trước kia, cô vừa gặp anh ấy liền nhận lầm người."
Mặt Văn Thố đỏ lên, vì nói mấy lời kia mà cảm thấy xấu hổ. Thật là lòng tiểu nhân, thật không muốn người ta nói thẳng ra.
"Xin lỗi."
Nụ cười A Lệ Na vẫn không biến mất: "Không có gì phải xin lỗi, nếu là tôi, tôi cũng sẽ nói mấy câu như vậy thôi."
A Lệ Na càng thản nhiên, Văn Thố càng cảm thấy mình thật xấu xa, "Tôi không có ý giành bạn trai cô đâu."
"Không sao, dù sao anh Đại Hải cũng không phải là bạn trai tôi mà." A Lệ Na cười, tự tin nói: "Nhưng sớm muộn gì cũng có ngày anh ấy là bạn trai của tôi."
"Sao lại như vậy?" Văn Thố mở to mắt: "Bà chủ kia nói..."
"Đó là hiểu lầm thôi." A Lệ Na không e ngại, chỉ nói bình thường: "Tôi rất thích anh Đại Hải, anh Đại Hải vẫn chưa đồng ý, trước đó tôi bị thương cũng đều do anh Hải chăm sóc, nhiều người nghĩ rằng chúng tôi đã trở thành một đôi, thật ra thì chưa đâu."
A Lệ Na nhớ lại, nét mặt ửng hồng ngượng ngùng, gương mặt trẻ trung xinh đẹp khiến người ta phải rung động.
Văn Thố không thể cảm nhận được nội tâm của chính mình lúc này, chỉ cảm thấy vô cùng phức tạp.
Cô nghĩ muốn hỏi tiếp, bất luận là thời gian hay tình tiết, không chỗ nào không hướng về Chu Đại Hải, anh chính là Vạn Lý, nhưng cô không nhẫn tâm hỏi tiếp.
Nếu như anh thật sự là Vạn Lý, vậy còn hai người họ nên làm thế nào đây?
Văn Thố dịch người sang trái, nhìn A Lệ Na cho dê ăn cỏ, nói chuyện phiếm cùng cô.
"Trong mắt cô thì Chu Đại Hải là người thế nào?"
A Lệ Na tựa như một cô gái trẻ rơi vào lưới tình, nói đến người yêu với vẻ mặt sùng bái và vui mừng: "Anh Hải là người đàn ông rất mạnh mẽ, rất chững chạc, hơn nữa rất có chủ kiến, đặc biệt tôn trọng người..."
Văn Thố nhìn cô miêu tả ưu điểm thành thục, cảm thấy tất cả dường như đã thay đổi. Thì ra anh tới đây đã hoàn toàn thay đổi, những hình dung của A Lệ Na kể, không phải là lí do mà ngày trước cô thích anh. Anh chính là người như vậy, cho nên nhiều người con gái rất thích anh.
"Ba năm trước đây..." Cổ họng Văn Thố hơi nghẹn lại: "Hai người đã gặp nhau như thế nào? Tại sao anh ấy lại ở đây?"
A Lệ Na trầm mặc một lúc, thái độ hơi do dự, nhưng vẫn thành thực nói: "Ba năm trước đây, khi đó tôi cứu anh ấy ở trong núi, anh ấy đã sắp chết rồi. Anh ấy gặp phải gấu, sau đó tìm được đường thoát chết, nhưng không bao lâu lại lạc đường."
A Lệ Na thản nhiên nhìn về phía Văn Thố, một cô gái trẻ như vậy, lại có thể khiến người ta thấy kính nể sự dũng cảm của cô.
"Cô Văn, bất luận ngày trước anh Đại Hải là ai đi nữa, từ khi anh ấy tới đây, anh ấy chỉ là Chu Đại Hải mà thôi." A Lệ Na cười, nói với Văn Thố: "Anh Đại Hải đã quên toàn bộ quá khứ trước đây, cho nên cô cũng hãy quên hết đi."
Văn Thố vốn nghĩ là A Lệ Na không biết chuyện, hoặc là cô ta biết rõ tình hình nên đã giấu giếm. Nhưng bây giờ nghe cô bình tĩnh nói hết như vậy, khóe mắt Văn Thố không nhịn được đã ửng hồng.
Không vì bất cứ lí do gì khác, bởi vì cuộc sống của cô sau khi Vạn Lý "qua đời" đã trôi qua ba năm rồi. Vậy thế nào mới chính là cuộc sống? Cô đã từng không có dũng khí tiếp tục sống, sống không bằng chết, rất nhiều lần muốn đi theo anh, nhưng anh lại lựa chọn ẩn danh không trở về nữa.
Anh có nghĩ tới Văn Thố đã yêu anh như vậy mà vẫn sống tiếp được hay không?
"Anh ấy thật sự không nhớ hay là muốn không nhớ nữa?" Văn Thố nhất quyết không tha tiếp tục hỏi, không có đáp án rõ ràng cô sẽ không bỏ qua.
A Lệ Na nhìn cô với ánh mắt cảm thông. Cô bình tĩnh hỏi Văn Thố: "Anh ấy đã quyết định trở thành Chu Đại Hải. Đáp án rõ ràng thế nào, rất quan trọng sao?"
"Đối với tôi mà nói thì nó rất quan trọng."
A Lệ Na xách cái xô nhỏ, chậm rãi đứng lên. Khung cảnh xung quanh là vùng thảo nguyên tự nhiên, trang phục dân tộc trên người cô là màu sắc nổi bật nhất. Cô nhìn ra xa, thái độ rất bình tĩnh.
"Đối với chúng tôi, đều không quan trọng." A Lệ Na nói: "Cô Văn, hãy trở về đi, anh ấy không phải là người cô tìm."
"..."
Trên đường trở về, trong đầu Văn Thố chỉ nghĩ tới những lời nói của A Lệ Na.
Có lẽ như cô ấy từng nói, đối với họ mà nói, đáp án này không quan trọng, còn đối với Văn Thố, đáp án này tựa như một con mèo vô hình, cứ cào vào nội tâm cô, vừa đau vừa nhột, khiến cô không thể không biết rõ chân tướng. Dù đó có là một chân tướng đau thương đến đâu, cũng không thấy hối tiếc.
Cô chỉ muốn đến nơi rừng núi này, nhìn nơi đã chôn vùi anh lần cuối.
Cô yêu anh như vậy, yêu đến muốn chết đi khi anh đã qua đời.
Nhưng tất cả đều là sự châm chọc. Anh vẫn còn sống, anh biết rõ cái chết của anh sẽ mang đến cho cô nỗi đau, thế nhưng anh vẫn cắt đứt liên lạc.
Tất cả tình yêu đó, cũng chỉ là một vai diễn mà thôi.
Vậy phải kêu cô tiếp nhận sự thực thế nào đây.
Cô hồn bay phách lạc đi về lều, gặp phải Lục Viễn vẫn đang đứng ở đó chờ cô.
Lục Viễn thấy sắc mặt của cô không tốt, vội rót cho cô cốc nước nóng, anh nhíu mày hỏi: "Sao vậy? Có khó chịu ở chỗ nào không?"
Văn Thố nhìn Lục Viễn, đáy lòng chỉ cảm thấy vô cùng ấm ức.
"Anh ta chính là Vạn Lý." Văn Thố mệt mỏi nói.
"Tôi biết rõ." Lục Viễn không hề ngạc nhiên, anh trầm mặc một hồi nói: "Từ lần đầu tiên cô gọi tên anh ta, tôi đã xác định rồi."
"Tại sao?"
Lục Viễn nhếch miệng cười gượng, nhưng vẫn không cười nổi: "Nhìn ánh mắt hắn nhìn cô, là yêu, dù ngụy trang thế nào cũng không thể giấu được."
Văn Thố với vẻ mặt khó tin nhìn Lục Viễn, nội tâm chấn động không thể dừng lại, cô lui về phía sau, lắc đầu: "Không thể nào, nếu như anh ấy yêu tôi, tại sao lại giả bộ như không biết. Sao anh ấy có thể không biết cuộc sống của tôi lâu nay như thế nào?"
"Văn Thố, nếu như hắn có nỗi khổ tâm, cô phải làm gì đây?" Vẻ mặt Lục Viễn ôn hòa mang theo vẻ tuyệt vọng, anh đi tới đứng bên cạnh Văn Thố, vuốt nhẹ tóc Văn Thố, "Văn Thố, tôi không muốn cô vì tôi mà đau khổ."
Văn Thố bất lực nhìn anh, nghe anh nói: "Tôi nhận được điện thoại của giáo sư, luận văn của tôi đã được thông qua, bây giờ phải về làm công việc cuối cùng."
Lục Viễn dừng lại, hỏi Văn Thố: "Văn Thố, cô có muốn theo tôi trở về không?"