Không xa nơi thành phố, bên cạnh một bến cảng nhỏ
Nơi có một cô bé lặng lẽ đứng.
Đã từ rất lâu rồi, người ta luôn nói rằng,
Biển chứa đựng cả một câu chuyện.
Hãy viết điều ước vào tờ giấy,
Bỏ vào một chai thuỷ tinh nhỏ
Và để biển cả mang đi thật xa
Thì điều ước ấy sẽ trở thành sự thật.
Hãy trôi đi, hỡi chai thuỷ tinh nhỏ,
Mang điều ước ở bên trong
Vượt xa khỏi chân trời chạng vạng màu nắng
Lặng lẽ biến mất trong hoàng hôn.
*
Vì tôi, chỉ vì tôi, mà cậu đã làm tất cả mọi thứ
Kể cả để đôi tay mình phải vấy máu
Tôi là một con bé ích kỉ
Ích kỉ đến mức không lúc nào muốn cậu ngừng nghỉ về tôi
Nên lúc nào cũng để lại trong cậu nỗi lo lắng day dứt
Là cậu, người luôn thực hiện mọi điều tôi ước
Đã không còn bên tôi nữa.
Thế nên… Biển cả! Hãy nhận lấy điều ước của tôi,
Và mang nó đi đến tận cùng chân trời kia.
Rì rào từng nhịp sóng,
Đẩy đưa điều ước khuất dần tầm mắt tôi
Những giọt nước mắt ân hận đong đầy trong mắt,
Chỉ lúc tôi bỗng chốc nhận ra tội ác của mình
Thì định mệnh đã tàn nhẫn đặt dấu chấm hết.
Trôi đi, hỡi chai thuỷ tinh nhỏ,
Mang trong mình điều tôi ao ước
Vượt qua chân trời đã rạn nứt màn đêm,
Lặng lẽ biến mất trong ánh trời vụt tắt.
Hỡi ngọn sóng đã đưa điều tôi ước tới biển cả
Cùng với những giọt nước mắt ân hận đã rơi,
“Nếu như, nếu như có kiếp sau…”