CHƯƠNG 2: PHÁT SINH 2
Vương phủ.
Phòng ngủ cùa Vương gia.
Tiểu hoàng đế đi vào ngay lúc người ta bôi thuốc cho Vương gia.
Vương gia nhíu mày: “Tê! Đau đau đau!”
Tiểu hoàng đế lo lắng: “Tiểu thúc, ngươi có khỏe không?”
Vương gia chuyển thành trấn định: “Ngươi sao lại đến phủ của ta? Thân là Hoàng đế có thể nào tự tiện xuất cung? !”
Tiểu hoàng đế thân thiết: “Nghe nói ngươi cưỡi ngựa thì bị ngã, A Ngôn thực lo lắng…”
Vương gia uấn giận: “Cái gì cưỡi ngựa bị ngã? ! Ai đồn a? ! Ta là vì thuần phục con Thất liệt mã kia a!”
Tiểu hoàng đế rầu rĩ: “Nga… Tiểu thúc…”
Vương gia liếc mắt một cái: “Cái gì?”
Tiểu hoàng đế thật cẩn thận: “Tiểu thúc, ngươi đêm nay có thể vào cung ngủ cùng ta không?”
Vương gia hai mắt trầm xuống: “…”
Tiểu hoàng đế cúi đầu: “…”
Vương gia giận dữ nhưng lại cười: “A Ngôn, đây mới là trọng điểm ngươi tới tìm thúc đi?”
Tiểu hoàng đế ngập ngừng: “Tiểu thúc nếu không tiện, kia… ta có thể cùng tiểu thúc ngủ trong Vương phủ.”
Vương gia bùng nổ: “Đồ vô liêm sỉ! Ta ở trong mắt ngươi là cái gì? ! Người bồi ngươi ngủ sao! ! !”
Tiểu hoàng đế bị dọa: “Không… Không phải…”
Vương gia phẫn nộ: “Nhanh trở về cung đi! Từ nay về sau tự mình ngủ! Lập tức! Lập tức! Đi ngay! !”
Ban đêm
Vương gia liếc mắt nhìn bên ngoài rèm che: “Sao còn chưa hồi cung? Thực muốn ngủ trên sàn nhà trong phủ ta sao?”
Tiểu hoàng đế lẳng lặng đứng ở sau rèm: “Tiểu thúc, hiện tại cửa cung sớm đóng rồi.”
Vương gia ngoắc ngoắc ngón tay: “Đến đây.”
Tiểu hoàng đế vui mừng quá đỗi, chạy lên phía trước vài bước: “Tiểu thúc, ngươi rốt cục để ta ngủ cùng sao…”
Vương gia nắm hai má nộn thịt của tiểu hài tử: “Ta có nói sao?”
Tiểu hoàng đế làm nũng: “Tiểu thúc… Ta biết ngươi hiểu rõ A Ngôn nhất … Tiểu thúc… Tiểu thúc ngươi tốt nhất …”
Vương gia nhếch môi: “Nga? Ta tốt ở chỗ nào?”
Tiểu hoàng đế lập tức nói: “Tiểu thúc quan tâm A Ngôn nhất !”
Vương gia cười yếu ớt: “Còn không?”
Tiểu hoàng đế mân mím môi: “Tiểu thúc… Tiểu Bộ dáng tiểu thúc tốt nhất…”
Vương gia thu liễm tiếu ý: “Vậy thôi sao?”
Tiểu hoàng đế có chút hết từ: “Tiểu thúc lúc ngủ …”
Vương gia chọn mi: “Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì đó?”
Tiểu hoàng đế ăn ngay nói thật: “Tiểu thúc là người bồi A Ngôn ngủ tốt nhất, trên người ngươi có hương thơm, ôm lấy cũng thật mềm mại…”
Vương gia nháy mắt giận tái mặt: “Làm rõ một chút! Ôm lấy mềm mại là vì ngươi có nhiều thịt! !”
Tiểu hoàng đế cúi đầu: “…”
Vương gia uấn giận: “Ta không nên trông cậy vào tiểu tử ngươi có thể nói ra lời hay, tự tìm mất mặt a! Trong đầu trừ ăn ra chính là ngủ, ai bồi ngươi tốt thì đó là người tốt nhất?! Tiêu Ngôn, ngươi là muốn chọc giận chết ta sao!”
Tiểu hoàng đế ngập ngừng: “Không giống như vậy…”
Vương gia tiếp tục giận: “Cái gì giống hay không giống! Đi ra ngoài! Bảo quản gia mang ngươi đi ngủ!”
Tiểu hoàng đế kéo lấy ống tay áo Vương gia, rốt cục khóc lớn: “Ô ô… Không giống như vậy! Tiểu thúc đối với A Ngôn mà nói không giống như vậy! Phụ hoàng trước khi lâm chung đã nói với A Ngôn! Tiểu thúc là người thân nhất với A Ngôn trên đời này! Vô luận tiểu thúc làm cái gì đối với A Ngôn mà nói đều không giống… Ô ô… Tiểu thúc vô luận làm cái gì đều là người A Ngôn thích nhất…”
Vương gia trố mắt: “…”
Tiểu hoàng đế tiếp tục khóc: “Ô ô… Tiểu thúc là người A Ngôn thích…”
Vương gia kịp phản ứng, đem đứa nhỏ kéo lên giường, ôm vào lòng: “Được rồi được rồi! Khóc cái gì mà khóc! Cùng ngươi ngủ! Cùng ngươi ngủ được chưa! Đừng khóc … Uy đừng khóc ! …”
Đêm đó Vương gia hiểu rõ được câu tự làm bậy không thể sống, hống đứa nhỏ hống đến nửa đêm.