Liễu Hà chưa hiểu.
“Mày nói gì?”
Kiều Dĩ Sa khom người, mặt đối mặt với anh, nói rõ từng chữ: “Em nói, cậu Út Văn tới rồi.”
Xung quanh khói thuốc lượn lờ, mắt Liễu Hà hơi nheo lại. “Chưa chi đã tới rồi à?” Đám anh em đang chơi xúc xắc ở quanh đó không chờ nổi nữa, hối: “Nhanh lên chút, có mở hay không?”
Liễu Hà đẩy xúc xắc đi.
“Quý vị chơi đi, tôi còn chút việc.”
Kiều Dĩ Sa theo anh chen tới mé của lầu 2, che một mắt, trong bóng tối cô mở ra tầm nhìn của sứ giả.
“Đã đến cửa rồi.”
Vừa dứt lời thì ngoài cửa có vài người bước vào. Có thể thấy rằng Văn Bạc Thiên đã chuẩn bị không xoàng cho màn lên sàn ngày hôm nay, dắt theo ba tên đàn em rất lực lưỡng, đầu tóc cũng chải chuốt ra trò, phong cách ăn mặc không khác trước đây mấy, phô trương đến đau cả mắt. Có điều đêm nay đêm ba mươi, tất cả mọi người đều diện đồ rất phô trương, thành thử trông hắn không quá nổi trội. Hắn vào đến trong quán thì gỡ kính râm ra, không vội tìm người, đứng ở gần cửa quan sát xung quanh.
Liễu Hà và Kiều Dĩ Sa đứng tì người lên lan can của lầu hai, Liễu Hà rút thuốc lá ra nhìn xuống dưới lầu, nói: “Mẹ kiếp, sống lại thật mày ạ.”
Kiều Dĩ Sa: “Anh tưởng trước đây em đùa với anh à? Bây giờ làm sao đây, gọi hắn lên?”
Liễu Hà ngậm hờ điếu thuốc, thong thả đáp: “Chưa vội, để xem nó muốn làm gì cái đã.”
Tầm nhìn trên lầu 2 bao quát, tất cả những gì xảy ra ở lầu một đều có thể thấy được.
Dưới lầu 1 đã không còn chỗ ngồi, Văn Bạc Thiên mượn khí thế của đám đàn em ung dung nhập toạ. Hắn gọi một nhân viên phục vụ, nói gì đó. Nhân viên phục vụ có vẻ như không hiểu cho lắm, hai người trao đổi một hồi lâu, Kiều Dĩ Sa gọi điện thoại cho A Cát, bảo cậu nhỏ đi chặn nhân viên kia lại. A Cát hỏi cậu nhân viên kia về yêu cầu của Văn Bạc Thiên, báo lại là hắn gọi một phần bò bít-tết với độ chín 4.75/10
Kiều Dĩ Sa: “.........”
Liễu Hà cười khẩy: “Thằng này nó chết một lần rồi mà sao cách kiếm chuyện vẫn thiểu năng như cũ nhỉ.”
Kiều Dĩ Sa: “Không biết nữa.”
Một chốc sau, nhân viên phục vụ bưng đĩa thịt bò lên, cậu Út Văn nếm một miếng, quả nhiên quăng dao vứt nĩa, không hài lòng. Nhân viên phục vụ nhận ra được rằng đây là đang muốn sinh sự, đi tìm A Cát là quản lý ca để thương lượng cách đối phó. Liễu Hà ngậm thuốc lá bảo: “Kêu bọn nó, không cần biết bao nhiêu đĩa, không hài lòng thì cứ làm tiếp.”
Kiều Dĩ Sa bảo cho A Cát chuyển lời vào nhà bếp.
Tiếp đó là một màn đại chiến bít-tết.
Kiều Dĩ Sa đoán, dựa theo kịch bản của Văn Bạc Thiên, thì làm một hồi trong nhà bếp sẽ không chịu nổi, sẽ báo lên Liễu Hà. Đợi đến khi Liễu Hà ra mặt thì cậu Út Văn sẽ tháo kính râm xuống, kinh động tất cả mọi người. Khốn cho hắn là trong bếp đã nhận được lệnh của ông chủ, tận tình làm hết đĩa này đến đĩa khác, nhân viên thì đơ mặt bưng ra, chẳng mấy chốc bàn đã đầy thịt bò.
Văn Bạc Thiên dần dần không đỡ nổi những ánh mắt lấy làm lạ của mọi người xung quanh nữa, lúc nhân viên bưng ra đĩa bò bít-tết thứ 17, cuối cùng hắn chịu hết thấu, hất đĩa qua một bên, chửi ầm lên: “Fuck! Bọn mày làm gì như thịt bò không tốn tiền thế hả! Gọi chủ quán ra đây!”
Liễu Hà đứng trên lầu nhìn mà buồn cười, giụi tắt thuốc, nói với Kiều Dĩ Sa: “Đi thôi.”
Hai người bước xuống dưới lầu, quanh Văn Bạc Thiên đã có một đám người đứng, Liễu Hà đập vào đầu A Cát một cái, “Xê ra.” Nhân viên phục vụ nghe tiếng Liễu Hà đua nhau nhường đường. Văn Bạc Thiên đứng ở tận cuối, nhận ra được điều gì đó, chậm chạp xoay người. Hắn trông thấy Liễu Hà và Kiều Dĩ Sa, khoé mép nhếch lên một nụ cười, ung dung tháo kính ra. Kiều Dĩ Sa nghĩ bụng tên này rõ là không chỉ dễ đoán một cách bình thường.
Văn Bạc Thiên không nhận được vẻ chấn động kinh hãi mà hắn dự đoán, Liễu Hà và Kiều Dĩ Sa chỉ nhìn hắn với vẻ cảm thán.
“Chúng mày nhận ra bố chứ hả?” Văn Bạc Thiên hỏi.
Liễu Hà đáp: “Nhận ra.” Anh chìa tay ra giới thiệu với mọi người xung quanh: “Vị này là cậu Út Văn, con người chí tình chí nghĩa.”
Kiều Dĩ Sa lặp lại: “Cậu Út Văn.”
Nhân viên phục vụ xung quanh học lại như vẹt: “Cậu Út Văn.”
Văn Bạc Thiên: “.........”
Hắn đi đến trước mặt Liễu Hà, lạnh lùng nói: “Đ.m. mày bớt cái trò này đi, hôm nay tao đến làm gì mày biết rõ chứ hả?”
Vừa nói mắt hắn đổi thành màu đỏ rực, da thịt rút chặt lại, mỗi lúc một trắng bệch đi, nếu nhìn gần có thể thấy răng nanh của hắn trở nên nhọn và dài. Đây là biểu hiện của tộc ma cà rồng khi kích động, Kiều Dĩ Sa để ý thấy ánh mắt của Văn Bạc Thiên vô tình rơi xuống trên động mạch ở cổ của Liễu Hà. Cô lẳng lặng chuẩn bị đề phòng.
Ma cà rồng lấy máu làm thức ăn, nhưng không giống với con người ngày ăn ba bữa, cơn đói của bọn họ không do bao tử quyết định, mà dựa vào tâm trạng. Khi tâm trạng của họ trở nên kích động, cơ thể sẽ tự động khát cầu máu, giống như là cần phải nạp năng lượng trước khi chiến đấu. Cô thì cô không tin là Văn Bạc Thiên sẽ dùng một chiêu công kích trực tiếp như thế này, nhưng hắn mới được chuyển hoá không lâu, thiếu khả năng khống chế cơ thể mình.
Kiều Dĩ Sa sợ tình hình trở nên quá khích, bước tới một bước, cười nói: “Cậu Út, ở đây quá chật chội, không bằng chúng ta dời lên lầu hai đi.”
Ánh mắt của Văn Bạc Thiên chuyển qua khuôn mặt cô: “Con phù thuỷ chết tiệt, nợ vụ Sài Long tao còn chưa tính sổ xong với mày đấy nhé.”
Kiều Dĩ Sa hơi mím môi: “Chúng ta đổi địa điểm, bây giờ tốt xấu gì cậu cũng là một nhân vật công chúng, muốn gây sự giữa đám đông thế này hả?”
Văn Bạc Thiên cười lạnh: “Không đến phiên mày nói tao.” Kiều Dĩ Sa lại tiến lên nửa bước, lẳng lặng nói: “Các người có quy luật phải giấu con người, người của mày chắc đã nói cho mày biết.” Cô hạ giọng xuống rất thấp, “Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không tốt cho ai cả, thu dọn chiến trường có khả năng vô cùng phiền phức.”
Văn Bạc Thiên nhớ đến khuôn mặt đơn điệu nhàm chán của Tu, khẽ cười khẩy một tiếng.
Liễu Hà ngoắc ngoắc ngón tay với A Cát, A Cát bước tới, Liễu Hà nói: “Dọn dẹp toàn bộ khu C trên lầu hai.” Nói xong lẳng lặng nói với Văn Bạc Thiên: “Mày dắt theo người của mày, bên tao chỉ có hai bọn tao.” Kiều Dĩ Sa đứng bên cạnh anh, Liễu Hà nói tiếp: “Trước đây có nợ nần gì hôm nay sẽ sòng phẳng.”
A Cát nhanh chóng dọn sạch khu vực Liễu Hà yêu cầu. Đây là chỗ ngồi tốt nhất ở Bly, một căn phòng bao rộng rãi thoáng đãng, xung quanh được vây bằng vách kính, một dải ghế xô pha nhung mềm mại với tay vịn màu vàng kim, trên đầu có chùm đèn chandellier bằng thuỷ tinh chiếu sáng. Cả một khu vực có thể chứa mười mấy người, hiện giờ chỉ có phân nửa số lượng, trông rất trống trải, tạo nên một sự tương phản với cảnh nhộn nhịp dưới lầu.
A Cát bưng lên một một đĩa trái cây hình thuyền rồng vô cùng hoành tráng, liếc Kiều Dĩ Sa một cái, giống như muốn hỏi cô có cần kêu người tới không, Kiều Dĩ Sa xua xua tay, kêu cậu ta rời đi.
Liễu Hà cầm nĩa găm một miếng dưa hami bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Nói suy nghĩ của mày ra xem, muốn làm gì?”
Văn Bạc Thiên âm u: “Muốn làm gì? Bố muốn chúng mày chết.”
Kiều Dĩ Sa nghe không lọt tai nữa, khoanh tay tựa người vào vách ngăn bằng kính.
“Hơi vô lý nhỉ?” Cô nhướn mày, “Nói trắng ra thì mày gặp tai nạn chả dính dáng gì nhiều đến bọn tao cả.”
Văn Bạc Thiên trừng mắt với cô, còn chưa kịp mở miệng, Liễu Hà đã ngắt lời cô: “Không thể nói như vậy được, có sao nói vậy, lúc mới ban đầu, chuyện cô gái kia là tao chủ động sinh sự, nếu không thì đã chẳng có màn lùm xùm sau này.”
Kiều Dĩ Sa không nói gì nữa.
Liễu Hà: “Mày tính sao, nói thẳng đi, muốn đánh nhau hay là muốn làm gì khác?”
Văn Bạc Thiên cười lạnh: “Đánh nhau?” Hắn ngoắc ngoắc ngón út, nói: “Mày có tin không, hiện giờ tao chỉ cần dùng một ngón tay thôi mày đã không đỡ nổi.”
Kiều Dĩ Sa lại mất kiên nhẫn: “Mày bớt trơ trẽn được không? Mày là ma cà rồng đòi đánh con người?”
Văn Bạc Thiên đập mạnh xuống bàn, chỉ cô mắng: “Đ.m. là đứa nào trơ trẽn trước!”
Kiều Dĩ Sa: “..........”
Câu chất vấn này hình như cũng có lý. Nhưng Kiều-pháp-sư vẫn còn cố biện giải một phen.
“Lúc đó là tao chỉ tác động một chút thôi, nếu để yên so tài chơi bài thì mày cũng không thắng nổi Liễu Hà!”
Văn Bạc Thiên phẫn nộ: “Tao ỉa! Không có mày giúp nó ăn gian thì nó là cái thá gì!”
Liễu Hà khẽ thở dài, kéo một ngăn kéo nho nhỏ dưới bàn trà ra, lấy một hộp bài poker còn mới toanh vứt lên bàn.
“Vầy đi, khỏi nói gì nhiều nữa, nếu như mày còn ghim cái ván bài kia thì chúng ta chơi lại là được.” Nói rồi anh lắc đầu, “Thú thật sau khi mày gặp tai nạn, tao cũng cảm thấy ván đó không thắng một cách quang minh cho lắm, khiến mày chết cũng không nhắm mắt được.”
Văn Bạc Thiên: “Bố mày còn chưa chết đâu!”
Liễu Hà cắt bài, nói: “Đấu lại ván nữa.” Hất đầu về phía Kiều Dĩ Sa, “Không dùng nó, chỉ tao với mày.”
Văn Bạc Thiên: “Hôm nay tao không đến đây để chơi với mày.”
Liễu Hà rút ra một con dao đang cắm trên thuyền trái cây, đặt giữa bàn, Văn Bạc Thiên lập tức biến sắc, u ám hỏi: “Mày định làm gì?”
Liễu Hà: “Mày coi vầy được không, mày thua 1 lần thì uống 1 ly bia, tao thua 1 lần thì chặt một ngón tay.”
Kiều Dĩ Sa nhướn mày.
Văn Bạc Thiên bị điều kiện dữ dội này làm chết sững.
Liễu Hà cười nói: “Sao nào, chơi kiểu này có đủ khiến cậu Út Văn hả giận chưa?”
Văn Bạc Thiên im lặng một lúc, từ từ lộ ra một nụ cười âm ngoan: “Chốc nữa mà ăn quịt thì đừng trách tao không khách sáo.”
Liễu Hà: “Được, chơi bài hai người đơn giản đi, Indian poker?”
Văn Bạc Thiên đồng ý, cặp mắt đỏ tươi của hắn quay qua Kiều Dĩ Sa: “Đừng nghĩ đến chuyện ăn gian, hiện giờ bố mày biết tỏng mày rồi.”
Kiều Dĩ Sa đảo mắt khinh bỉ với hắn, không thèm nói một lời.
Văn Bạc Thiên ra lệnh cho cô đứng cùng chỗ với lũ lâu la của hắn, cuối cùng Kiều Dĩ Sa nhìn Liễu Hà, ánh mắt hai người giao nhau rất nhanh chóng, giữa cô và anh có một sự ăn ý bất phàm, biết anh đã có cách đối phó, thế là cô không lo nữa.
Liễu Hà đốt một điếu thuốc, bắt đầu xáo bài.
Ngồi gần nhìn Liễu Hà xáo bài là một cái thú. Bàn tay của Liễu Hà rất lớn, nhưng khéo léo đến bất ngờ, lại phát huy được lợi thế của sức mạnh. Những lá bài trong tay anh vô cùng ngoan ngoãn, phát ra những âm thanh nhẹ nhàng gọn ghẽ lúc anh xáo chúng. Kiều Dĩ Sa nhìn cách anh xáo bài là biết anh lại dùng mánh lới.
Liễu Hà lăn lộn trong các sòng bài từ bé, luyện ra được đủ mọi chiêu tuyệt đỉnh, trong đó có một mánh gọi là “Perfect Faro,“ nói đơn giản thì nó là “xáo bài hoàn mỹ,“ bảo đảm mỗi một lần xáo thì sẽ là mỗi một lá cách một lá. Trên lý thuyết thì một bộ bài 52 lá sau khi rút 2 con joker đi, nếu xáo 8 lần như vậy, sẽ trở về trạng thái ban đầu. Cho nên những nhà ảo thuật giỏi hoặc tay chơi bài giỏi một chút có thể dùng chiêu này để tính toán vị trí của lá bài.
Kiều Dĩ Sa liếc Văn Bạc Thiên lần nữa. Cái tên công tử bột không hiểu chuyện đời đó chẳng có phản ứng gì đối với cách xáo bài của Liễu Hà cả. Kiều Dĩ Sa gọi điện thoại cho A Cát, dặn cậu ta khuân vài két bia vào. “Lấy cho chị bia với độ cồn cao nhất.” Cô nhìn theo bóng lưng của Văn Bạc Thiên như đang nghĩ gì đó, người ta bảo trong hoạ có phúc là vậy, lần này hắn tới cũng không hẳn là hoàn toàn không tốt. Cô khẽ dặn thêm A Cát: “Cho thêm chút chút......”
A Cát: “Hiểu.”
Quá trình chơi bài thì chả còn gì để nói nữa, tóm lại Văn Bạc Thiên uống xong hai chai bia là đã tiêu. Liễu Hà vứt bài lên bàn, vắt chéo chân, tay gác trên ghế xô pha, găm một miếng dưa hami bỏ vào miệng. Kiều Dĩ Sa tới xem xét tình hình của Văn Bạc Thiên, trên khuôn mặt trắng bệch thế mà lại ửng hồng một lớp, miệng hắn không ngừng lè nhè: “Không thể nào.......không thể nào được......”
Kiều Dĩ Sa hỏi: “Thế mà đã say rồi?”
Văn Bạc Thiên chuếch choáng: “Chưa.......”
Kiều Dĩ Sa nhìn Liễu Hà, người kia biếng nhác tựa lưng vào ghế xô pha. Cô nghĩ trong chớp nhoáng, đặt tay ở chỗ bao tử của Văn Bạc Thiên mà không ai nhìn thấy được, ấn mạnh một cái, hắn liền “oẹ” nôn hết ra.
Cô la lên oai oái: “Sao nôn ra rồi!” Cô nhìn mấy tên đàn em của Văn Bạc Thiên, nói: “Các cậu mau gọi người tới thu dọn một chút, rồi chạy vào nhà bếp lấy đồ giải rượu tới, tìm quản lý xin nước ấm.”
Sau khi lừa đuổi được bọn họ đi, Kiều Dĩ Sa lại ghé tới gần Văn Bạc Thiên.
“Cậu Văn,“ Cô khẽ gọi, “Cậu có sao không?”
Văn Bạc Thiên đang cau mày rất chặt, cảm thấy đầu óc mình đặc quánh, không sao phân biệt được gì, mơ hồ trong đầu như có âm thanh văng vẳng, dịu dàng gọi: “Hãy nhìn tôi, Văn Bạc Thiên, hãy nhìn tôi.......”
Hắn đờ đẫn ngước đầu, chợt bắt gặp một cặp mắt đang toả ánh sáng màu xanh lam âm u, đầu của hắn liền như bị khoá chặt, không sao nhúc nhích được.
Xâm nhập ý thức là một công việc vô cùng hao tổn thần khí, đừng nói gì đến việc đối tượng lại là một con ma cà rồng. Dẫu Văn Bạc Thiên mới được chuyển hoá cách đây không lâu thì cũng vẫn là một công việc khá gay go. Kiều Dĩ Sa tập trung toàn bộ sức lực để tìm một điểm yếu trong ý thức của Văn Bạc Thiên. May sao ý chí của cậu Út Văn so với con người cũng vẫn thuộc loại yếu kém, cô tìm ra được kẽ hở, đổ toàn bộ ý thức của mình qua đó.
Âm thanh bay bổng vang vọng, rồi văng vẳng trong đầu cô.
“Vừa mới nãy, chớp một cái, bị bắt được.”
“Chỉ có thể khẳng định ước tính hồi trước không sai, hắn ở ngay trong thành phố này......”
“Các ông tranh thủ nhanh nhanh lên, phản ứng lần này của hắn rất rõ ràng, chắc chắn bộ lạc người sói sẽ có động tĩnh.”
“Người sói gì? Các người muốn tìm sói hả? Tôi dẫn tới sở thú......”
Cả người Kiều Dĩ Sa nóng ran lên, cô có thể cảm nhận được tiềm thức của Văn Bạc Thiên đang chống lại cô, cô muốn cố đào bới sâu hơn nữa, chợt nhận ra cổ của cô bị siết! Lực phản phệ của phép thuật như thuỷ triều rút nhanh, muốn nhận chìm cô. Cô thét lên đau đớn, kết nối liền bị chặt đứt. Bản năng của ma cà rồng đã khiến Văn Bạc Thiên tấn công cô, hắn bóp cổ cô, màu đỏ ửng trên mặt đã rút lui, mặt trở nên trắng bệch, mắt đỏ như máu, răng dài và nhọn, những mạch máu màu xanh đen trên mặt lồi hết ra.
Phản ứng của Liễu Hà nhanh như cắt, anh chụp lấy con dao trên bàn, đâm thẳng một nhát vào cánh tay của Văn Bạc Thiên. Thương tích kiểu này đối với ma cà rồng căn bản chẳng nhằm nhò gì. Văn Bạc Thiên đang ở trong trạng thái ý thức hoàn toàn mất khống chế, hắn nhìn cánh tay đang chảy máu của mình, vứt Kiều Dĩ Sa qua một bên, rút con dao từ cẳng tay, trở tay đâm thẳng về phía Liễu Hà. “Đừng!” Kiều Dĩ Sa hét lên một tiếng, bật dậy bổ nhào về phía Liễu Hà đẩy mạnh anh ra, lập tức cảm thấy ở bên eo mình lạnh đi.
Dao đã đâm trúng cô.
Sàn nhảy ở dưới nhà đang lúc náo nhiệt, át hết những âm thanh đấu đá ở bên trên.
Kiều Dĩ Sa không kịp quan tâm đến vết thương, nhân lúc Liễu Hà đang khống chế hắn, áp nguyên bàn tay lên mặt của Văn Bạc Thiên, dùng toàn bộ sức mạnh của mình, gầm lên: “Nằm xuống cho ta——!”
Lòng bàn tay của cô loé sáng trong một khắc, cuối cùng Văn Bạc Thiên ngừng, một giây sau trở về trạng thái say khướt bất tỉnh nhân sự.
hết chương 20