Chuyện Khuya

Chương 2: Chương 2




“Cậu nói thẳng vậy thì tôi cũng không vòng vo chi nữa.” Kiều Dĩ Sa ngồi thẳng người dậy, đi vào đề tài. “Cậu nhỏ, muốn kiếm chút tiền tiêu vặt không?”

Hồng Hựu Sâm không có phản ứng.

Kiểu Dĩ Sa: “Cũng không khác gì chuyện đêm nay mấy, một chọi một, bảo đảm cậu thắng.”

Mặt cậu không đổi sắc. “Cái gì gọi là không khác chuyện đêm nay mấy, cô cũng bị cướp đồ?” Không đợi cô trả lời, cậu lại nói: “Cho dù bị tôi cũng sẽ không giúp cô.”

Nước đọng trên ly thuỷ tinh đựng đá bào chảy xuống từng giọt từng giọt.

Tốc độ cậu nói chuyện không nhanh, mặt lại không mang biểu cảm gì đáng kể, đem đến cho người khác một cảm giác khó tiếp cận.

Kiều Dĩ Sa hỏi: “Tại sao?”

Cậu không đáp.

Kiều Dĩ Sa chỉ đĩa đồ ăn sạch boong trên bàn: “Cậu trả tiền?”

Hồng Hựu Sâm nhìn cô chăm chú như đang nghĩ gì đó, miễn cưỡng đưa ra một lý do: “Tôi còn phải đi học.”

Kiều Dĩ Sa: “Giờ tý canh ba cậu chạy tới quán cà phê dứt hết 4 đĩa thịt bò, đừng nói tôi cậu là học sinh gương mẫu chứ.”

Hồng Hựu Sâm khoác cặp lên vai, Kiều Dĩ Sa nhận ra ý của cậu, lại nói: “Cậu có thể ra giá.”

Hình như cậu không thích nghe câu đó lắm, cau mày, chậm rãi cúi người.

Mặt gần kề, ngũ quan trông rõ nét hơn hẳn.

Hồng Hựu Sâm có một đôi mắt rất trầm lặng, mí mắt hơi mỏng, má hóp, mũi cao, môi không dày không mỏng. Do ít biểu cảm, cộng thêm giọng đều đều, cả con người cậu toát ra vẻ vô cùng hướng nội........trong cái hướng nội đó, lại toát sự hung dữ.

“Tôi giúp người ta lấy xe không phải vì tiền.” Cậu sửa sai cô.

Kiều Dĩ Sa: “Vì tình nghĩa anh em?”

Cậu ngẫm nghĩ hai giây, đáp: “Cũng không phải.” Đứng thẳng người lên, “Có thù lao, nhưng không phải tiền.”

Kiều Dĩ Sa: “Vậy là gì?”

Cậu không định trả lời, xoay người chực rời đi, Kiều Dĩ Sa tóm ngay tay áo níu cậu quay về lại.

Ánh mắt của cậu rơi lên ngón tay của cô, cảm giác xương cốt rất mảnh mai. Kiều Dĩ Sa gầy nhom, mặc đồ đen từ đầu đến chân, càng làm cô trông trắng đến kinh người. Lông mi và lông mày của cô mảnh và dài, màu nhàn nhạt, nhìn từ góc độ này nhìn lên, mắt của cô rất đen. (câu này nó vậy đó, khó hiểu)

Cô không mặn không nhạt nói: “Mời cậu ăn một bữa làm hết sạch tiền mua thuốc nửa tháng, dù sao cũng phải nói cho xong chuyện đi.”

Hồng Hựu Sâm rũ mắt, một giây sau, cậu chỉ chiếc xe đạp đang để tựa vào cửa kính bên ngoài. “Chiếc xe đó là của cán bộ lớp của tôi, tôi muốn kêu cậu ta giúp tôi trong kỳ thi sắp tới.”

Kiều Dĩ Sa: “Cho cậu quay bài?”

Cậu mím môi, có vẻ như ngầm thừa nhận.

Style của anh chàng sói này đúng là kỳ diệu và thú vị.

“Hôm nào cậu thi?”

“Mai.”

Vậy đúng là không kịp rồi.......

Hồng Hựu Sâm lại xoay người đi, Kiều Dĩ Sa lại thò tay tóm, lần này chụp được cánh tay để lộ ngoài tay áo của cậu, da thịt trong tay cô ấm nóng và dẻo dai.

Hồng Hựu Sâm ngoái đầu cau mày.

“Buông tay.”

Kiều Dĩ Sa móc ra một tấm danh thiếp nhét vào trong túi áo của cậu.

“Đây là phương thức liên lạc của tôi, nếu cậu đổi ý thì lúc nào cũng có thể tìm tôi.” Cô đứng lên, đầu ngón tay hơi chống lên bàn, khẽ nói: “Chắc cậu đã nhìn ra được tôi là loại người nào đúng không?”

Đương nhiên cậu đã nhận ra, vào thời khắc cô híp mắt lại, khoắp người cô toả ra làn khí đen như có như không.

Cậu không nói gì.

Kiều Dĩ Sa vỗ vỗ ngực cậu, nói: “Cậu không muốn tiền cũng được, coi như tôi nợ cậu, biết đâu sẽ có lúc trả được.”

Cậu nhìn cô chăm chú vài giây, cuối cùng quay đầu bỏ đi. May sao chưa vứt danh thiếp.

........

Thời khoá biểu nghỉ ngơi của Kiều Dĩ Sa vừa khít với thời gian hoạt động của Bly, ngày đêm đảo lộn, không có giờ để thở. Sếp không bình thường, khổ thân nhân viên cắm mặt cày ngày cày đêm.

Trời sắp sáng, cô tranh thủ chạy về nhà ngủ. Nơi cô sống không xa Bly lắm, trong một toà nhà chung cư cũ cách hai con phố. Tảng sáng, bốn bề im vắng, gió đã lắng xuống, nhưng nhiệt độ càng hạ thấp một cách rõ rệt hơn. Kiều Dĩ Sa quấn chặt chiếc áo gió mỏng, ánh mắt quét ngang qua một lớp học thêm bên đường. Giờ này cánh cửa lớn đã đóng im ỉm, chỉ còn tấm quảng cáo trên cửa đang lay động—-Giáo viên tại chức của Đức Công truyền hết bí quyết, một lớp ăn đứt trăm lớp!

Kiều Dĩ Sa ngáp một cái.

Ánh nắng ban mai tràn khắp căn phòng. Kiều Dĩ Sa kéo rèm cửa dày và tối, cắm đầu xuống giường, chân kéo kéo chăn lên.

Di động đổ chuông, A Cát gọi.

“Chị! Anh em của anh em của em thế nào!”

Gào đến nhức cả đầu.

“A Cát.......”

“Dạ?”

Kiều Dĩ Sa vùi đầu trong gối, giọng nói hơi bị hãm bớt âm thanh.

“Cậu có nhớ, có một lần cậu sờ mó một cô gái đang xỉn, lúc đó Liễu Hà đã nói gì với cậu không?”

A Cát ráng nhớ lại, thở dài, “Được rồi, em hiểu rồi.”

Tắt máy, Kiều Dĩ Sa chìm vào giấc ngủ.

Nửa tỉnh nửa mê, hình như cô còn loáng thoáng nghe giọng đàn ông trầm thấp cười mắng. Anh ta túm cổ A Cát, nói, thằng chó, mày làm lưu manh thì cũng phải có xì-tai.

Tiếng gã béo kêu thảm thiết, cậu thiếu niên mặc đồng phục học sinh, bóng lưng trầm lặng........

Giấc mơ của giấc ngủ ban ngày hôm ấy rất hỗn loạn.

Ba hôm sau, giữa khuya.

Giờ vẫn y chang, địa điểm y chang, và cũng một điếu thuốc lá cô độc y chang.

A Cát mặc đồ đồng phục nhân viên—một bộ âu phục ba mảnh, áo trắng, quần tây, đi với một chiếc áo vest, tóc chải ngay ngắn không một sợi rối. Nếu bỏ qua cái bộ não thường bị chập mạch của cậu ta, thì ngoại hình cũng rất dễ gạt người.

“Nếu như vậy......” Cậu ta chắp tay sau lưng đứng một bên, cùng nhìn một người đàn ông cũng đang nằm thẳng cẳng trên cáng, mặt rất đăm chiêu. “Đủ năm ngón tay rồi.”

Kiều Dĩ Sa úp tay che mặt, bất lực ngả người trên xô pha, nghe tiếng rên của người đàn ông kia trên cáng.

“Chị ơi.”

“Ờ.”

“Thật ra em không hiểu cho lắm.”

“Nói.”

“Tại sao chúng ta nhất định phải thắng cho bằng được nhỉ?”

Kiều Dĩ Sa quay đầu, A Cát nhìn cô rất nghiêm túc.

“Chúng ta mở hộp đêm đúng không, cho dù có đối thủ mới tới cạnh tranh, đối phương có bảo vệ rất giỏi, thì làm được gì nhau? Hiện giờ cũng đâu còn là thời buổi giang hồ đấu đường phố nữa, bảo vệ cùng lắm thì chỉ xử lý mấy vấn đề của dân say xỉn. Tay đánh đó của họ xuất thân chuyên nghiệp đẳng cấp, vốn là đang lấy kiến đi chọi pháo. Hơn nữa tay đánh thuê của họ giỏi thì cũng không có nghĩa là quán bọn họ tốt, quán rượu đâu phải là võ đài quyền anh.”

Kiều Dĩ Sa im không một tiếng động.

A Cát hỏi: “Em nói có lý không?”

Di động rung lên, Kiều Dĩ Sa liếc nhìn, thoáng sửng sốt, đứng dậy.

A Cát vẫn đang nói tiếp: “Chị nói xem em phân tích có đúng không, cũng đâu nhất định phải thắng cho bằng được đúng không, hay là chị đi tìm anh Liễu Hà khuyên bỏ qua đi, em thật sự tìm không ra người nữa rồi!”

Kiều Dĩ Sa mặc áo gió vào. “Bỏ qua?” Lúc đi ngang qua A Cát, cô tóm lấy mặt cậu bé, “Từ lúc nào cậu được to tiếng thế hả?”

Tin nhắn Hồng Hựu Sâm gửi tới rất đơn giản, gồm có hai tin—-

Tin đầu: “Ra ngoài.”

Tin thứ hai: “Tôi đang ở trước quán của cô.”

Trăng đã lên cao. Xe cộ tấp nập.

Ánh đèn neon chiếu trên áo sơ mi của cậu, toả lân quang bảy màu. Hồng Hựu Sâm vẫn ăn mặc giống lần trước, tay đút túi, cặp messenger, đầu hơi cúi, không biểu cảm.

Kiều Dĩ Sa bước ra khỏi quán chân thoáng khựng lại. Dáng cậu tiến vào trong mắt cô lúc đó mang một phong thái như đang hoà vào bóng đêm, hoặc có thể nói, là mang một vẻ như được bóng tối chúc lành. Cậu như đánh hơi được, xoay người, ánh nhìn đầy chất vấn cắt đứt 3 giây sến của Kiều Dĩ Sa, cô ngẩn ra: “Sao hả?”

Cậu tới gần, hỏi: “Có phải cô giở trò ám tôi sau lưng không?”

Cậu nhỏ giữ cửa dè dặt ngó qua.

“Không sao, người quen của chị.” Kiều Dĩ Sa hất hất đầu, “Qua đây.”

Trong con hẻm nhỏ hẹp có cây cỏ mọc đó đây, màu sắc trong tiết thu làm chúng trông rậm rạp hơn, đầu ngõ treo hộp đèn của Bly, ánh sáng toả trong bóng tối, chiếu không sâu lắm vào trong ngõ. Nơi đây ít người qua lại, nhưng nhân viên của quán vẫn quét dọn mỗi ngày, mặt đường lót đá gần như không nhiễm hạt bụi.

Hồng Hựu Sâm đứng đối lưng với bức tường, Kiều Dĩ Sa đứng trước mặt cậu.

Cậu mang một đôi giày canvas trắng và xám đan xen, quần đồng phục xắn lên hai lớp, để lộ ống quyển. Tóc loà xòa che mắt, tuy vẫn trầm lặng, nhưng Kiều Dĩ Sa có thể cảm giác được rõ ràng đêm nay cậu không vui.

Dĩ Sa ngẫm nghĩ mấy giây, hỏi: “Thi rớt rồi hả?”

Một chưởng chí mạng.

Sự buồn bực của cậu tức thời nhân lên gấp bội, trừng mắt nhìn cô. Ánh nhìn bất chợt đó làm Kiều Dĩ Sa đứng thẳng người hơn. Bị nhìn bằng ánh mắt kiểu này hơi kích thích.

Kiều Dĩ Sa: “Cán bộ lớp đi xe đạp màu trắng của cậu thì sao?”

A Sâm: “Sốt cao, nhập viện rồi”

Dĩ Sa: “Bị doạ sợ đến xuất hiện di chứng luôn hả? Khổ ghê. Để tôi thanh minh trước đã nha, không phải tôi bỏ bùa.”

Giọng điệu rõ ràng đang vui tai lạc hoạ này khiến ánh nhìn của Hồng Hựu Sâm thêm âm u, vừa khéo lúc đó hộp đèn đổi màu, từ màu vàng sáng sủa đổi qua tím hồng, chiếu thoáng qua sườn mặt đường nét sắc sảo của cậu. Kiều Dĩ Sa đút hai tay vào trong túi áo gió, nhìn cậu trân trân.

Hai người cứ thế mà tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, mãi lâu không ai nói gì. Rõ ràng Hồng Hựu Sâm không phải loại người biết tìm đề tài để mở lời, cậu đang đợi Kiều Dĩ Sa lên tiếng, nhưng cô ứ lên tiếng.

Xe đầu ngõ nối nhau phóng qua vù vù. Cũng không phải Kiều Dĩ Sa cố ý không lên tiếng, chỉ là, được quan sát một chủng tộc thần kỳ ở khoảng cách gần như thế này quá hiếm hoi, bao nhiêu sức chú ý của cô bị thị giác choán hết, miệng không mở ra nổi.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Hồng Hựu Sâm không nhịn được nữa, cậu xốc quai cặp lên vai, nói, “Quên đi,“ cúi gằm đầu bỏ đi.

“Ớ........” Kiều Dĩ Sa vội vàng chặn cậu lại, “Đừng quên mà,“ cô nghiêng nghiêng đầu, cuối cùng bắt đầu nói chuyện chính. “Cái người lúc nãy bị khênh vào, cậu có thấy chưa?”

Cậu ừ.

Kiều Dĩ Sa nói: “Người của bọn tôi.” Lắc đầu đau đớn, “Thật đáng tiếc.”

Im lặng một lúc, Hồng Hựu Sâm hỏi: “Chuyện là thế nào?” Hỏi xong, cậu lại trầm giọng bổ sung một câu, “Để tôi nói trước ha, tôi tới tìm cô thì tìm, nhưng mà tôi sẽ tuyệt đối không giúp cô làm việc xấu.”

Hộp đèn lại đổi màu, từ hồng tím đổi qua xanh lam lạnh. Đầu lưỡi của Kiều Dĩ Sa chạy nửa vòng trong vòm miệng. Thật ra mắt của Hồng Hựu Sâm cũng không lớn, nhưng tròng mắt lại lớn hơn mắt người thường. Có thể bản thân cậu không nhận ra, ánh nhìn của cậu dành cho cô, mang đầy cảnh giác, đồng tử chăm chú đăm chiêu, mang lại hiệu quả tương tự như là đang đeo lens. Cặp mắt của cậu trông như hai viên minh châu trong suốt, sáng ngời, không tạp chất, lành lạnh. Cô biết cậu cố ý nguỵ trang, màu mắt thật sự của cậu lẽ ra phải là màu vàng kim.

Kiều Dĩ Sa bất chợt nói: “Cậu gỡ lớp che ra cho tôi xem chút đi.”

Hồng Hựu Sâm khó hiểu, cau mày.

Kiều Dĩ Sa tỉnh người, đổi ngay lời: “Yên tâm, sẽ không nhờ cậu làm việc xấu, chỉ là có người chủ động tới gây chuyện với chúng tôi.”

Cậu đợi cô giải thích chi tiết hơn.

Kiều Dĩ Sa: “Đối thủ của bọn tôi ha, cạnh tranh với ác ý! Tự dưng tự lành phái người tới gây sự, sau đó chúng tôi tới nói phải trái với hắn, ai tới cũng bị đánh lăn về, cậu nghĩ xem có phải là kiếm chuyện không?”

Cậu tự ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu.

Kiều Dĩ Sa thấy ý cậu có vẻ như đã bằng lòng rồi, liền hỏi: “Thế cậu cần tôi làm gì?”

Cậu khẽ hỏi: “Cô có cách nào để giả giọng người khác?”

“Có, giả giọng ai?”

“Cha tôi.”

“Làm gì?”

“Nhận điện thoại của thầy chủ nhiệm của tôi.”

“.........”

Kiều Dĩ Sa đoán, cú điện thoại này chắc là muốn tìm phụ huynh nói chuyện sau kỳ thi kiểm tra.

Nói đúng ra, một chú sói không những chịu tới trường học hành, mà còn để ý đến chuyện học hành như thế này, đã không thể nào dùng từ “hiếm lạ” để miêu tả được nữa.

Kiều Dĩ Sa ngẫm nghĩ một chút: “Chắc là cậu được con người nuôi lớn, đúng không?”

Cậu hỏi: “Liên quan gì đến cô?”

........ Đúng là không liên quan gì.

Kiều Dĩ Sa: “Hôm nào gọi tới?”

Hồng Hựu Sâm: “Cuối tuần.”

Kiều Dĩ Sa: “Vậy bên tôi làm sớm một chút, mười giờ tối mai, gặp nhau trước cửa quán.”

Cậu ừ, rồi đi lướt qua cô.

Kiều Dĩ Sa nhìn theo bóng lưng cậu, chợt nói: “Đề phòng ngộ nhỡ nha, chúng ta giao hẹn trước, nếu mà cậu thua thì vụ kia dẹp luôn á.”

Hồng Hựu Sâm ngừng bước ở đầu ngõ, ngoái đầu. Nhánh cây in bóng lên áo cậu trông như hoạ tiết, tự nhiên và ngoan hiền. Đáng tiếc ánh đèn mờ tối kia cũng không làm dịu được dáng hình của cậu, mỗi một góc mỗi một cạnh đều giống như một bóng hình được dùng tay xé từ màn đêm xé ra.

Kiều Dĩ Sa mím môi: “Coi như tôi chưa nói đi, mai gặp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.