Chuyện Khuya

Chương 6: Chương 6




Liễu Hà nói là làm, thật sự mở tiệc ăn mừng thắng lợi lần này, tặng mỗi nam đồng chí từ chức phó quản lý trở lên một thẻ gym.

“Sống thoải mái quen rồi đến thời khắc mấu chốt thì không nhờ cậy được. Cút đi rèn luyện hết cho bố! Truyền thống xã hội pháp trị không muốn nữa rồi phải không!”

Đêm kéo dài không dứt, ca múa ầm ĩ, liên hoan đến cuối buổi thì mọi người đều quên mất ban đầu mình ăn mừng cái gì.

Một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu ôm Liễu Hà đang say ngất ngưởng, thỏ thẻ gì đó bên tai anh ta, Liễu Hà cười nhạt, vòng tay ôm eo cô ta đi ra ngoài.

A Cát sà tới thì thầm “Khổ thân đại ca nhà mình, trên lưng còn đang dán salonpas mà lại bị kéo đi làm việc, rốt cuộc ai hầu hạ ai vậy trời.”

Kiều Dĩ Sa cũng thắc mắc y chang. Con người của Liễu Hà trời sinh ra đã là bạn của phái nữ, khả năng bao dung của anh ta chênh lệnh như trời với đất đối với phái nam và phái nữ. Anh ta sẽ không chịu nổi cảnh phụ nữ bị ức hiếp, nhất là những người anh ta thương. Cho dù phải nhúng tay vào chàm, hoặc rước hoạ bị đuổi giết đi nữa anh ta cũng vẫn cam lòng.

Đẩy mở cửa quán, gió lạnh thốc vào. Trời đã ngày một lạnh hơn. Kiều Dĩ Sa kéo chiếc cổ của áo len cashmere lên cao, đứng bên đường hút thuốc, khách bộ hành hối hả qua lại, sắc mặt lạnh lùng vô cảm.

Trong khuôn viên của trung học Công Đức cách đó vài cây số, lầu ký túc xá đã tối om. Hồng Hựu Sâm bước ra khỏi buồng tắm, để mình trần, mặc một chiếc quần ngủ màu xám, khăn tắm vắt vai. Trong phòng để một chiếc đèn bàn nhỏ; cậu ở ký túc xá phòng đôi, Hạ Tuấn vẫn đang thức khuya ôn bài. Trên tường có một tấm gương dài, cậu vô ý quét mắt trông thấy cơ thể của mình, bỗng nhớ đến buổi sáng hôm ấy, cô gái đó đã đánh giá một câu “Tướng tá không tồi.”

Cậu đứng trước gương, ánh đèn bàn vàng vọt làm làn da vẫn còn ướt của cậu trông sẫm màu hơn. Cậu rất ít khi nào quan sát bản thân tỉ mỉ thế này, cũng rất ít khi quan tâm đến “tướng tá” mà con người để ý. Im lặng một lúc, cậu lấy khăn lông ra, hơi đứng thẳng người hơn một chút, sau đó hít sâu vào một hơi, rồi lại đè hơi thở thật mạnh xuống sâu hơn. Bắt đầu từ cổ, xuống đến vai, ngực, cánh tay, hai bên sườn, thắt lưng...... Theo sức ép của cậu, hết thảy tức thì như được phết một lớp véc-ni, đều săn chắc và rắn bóng.

Hạ Tuấn vô tình liếc thấy, buột miệng chửi thề.

“Hồng Hựu Sâm, có phải là cậu đang định bẻ cong bố không hả!”

Hồng Hựu Sâm ngoái đầu nhìn Hạ Tuấn, Hạ Tuấn rống lên: “Nhìn cái gì! Khoe cái chó gì! Ai chả có bụng!” Nói xong đập bốp bốp vào bụng mình.

Hồng Hựu Sâm không nói gì, vắt khăn lông lên lưng ghế, leo lên giường. Đêm khuya yên ắng, cậu chả buồn nguỵ trang nữa, cặp mắt màu vàng kim đang mở lớn nhìn đăm đăm màn đêm ngoài cửa sổ.

Đêm dài mênh mang.

........

Gió rét thổi cho một cái, đầu óc tỉnh táo hẳn, Kiều Dĩ Sa giụi tắt thuốc lá vào thùng rác ven đường, rồi quay vào trong quán.

Cô chạy thẳng đến phòng bao trang trí theo chủ đề của Liễu Hà, đẩy cửa bước vào. Liễu Hà đang đứng trên bàn, quần tuột xuống đến đầu gối, cô gái kia như một con koala bám trên người anh ta, hai người đang tưng tưng lên như giựt điện. Liễu Hà nghe có động tĩnh, chậm nhịp điệu lại, Kiều Dĩ Sa nói: “Em đợi anh ở phòng kế bên, xong thì chạy qua.”

Liễu Hà bận quá chỉ giơ được 1 tay lên, trên thắt lưng để lộ salonpas, Kiều Dĩ Sa bĩu môi, xoay người rời đi. Cô tìm bút và giấy, cắm đầu hí hoáy viết gì đó.

Cỡ nửa giờ sau, Liễu Hà bước vào, ngồi phịch xuống ghế xô pha, ngậm hờ điếu thuốc hỏi: “Trò gì mà chi chít thế.”

Kiều Dĩ Sa: “Em đang ôn những kẻ thù của chúng ta.”

Liễu Hà: “......”

Kiều Dĩ Sa đưa giấy cho Liễu Hà, Liễu Hà nheo mắt đọc một lượt, không thèm đoái hoài vo thành một cục, vứt vào góc phòng. Anh ta bá cổ Kiều Dĩ Sa, miệng đầy mùi rượu nồng nặc, khều khào: “Bố mày hành tẩu giang hồ, già yếu bệnh tật thì chưa từng động vào, xưa nay toàn gặm xương cứng, đứa nào ra tay thì hết mười phần mười chính là phường chả tốt lành gì, lũ đó mà nếu thật sự muốn tới kiếm chuyện gây thù thì tao xin mời.”

Kiều Dĩ Sa nhìn cặp mắt vì hoạt động nam nữ quá kịch liệt lúc nãy mà đã đầy tia máu, một hồi lâu sau đóng nắp bút.

“Được thôi.”

Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế xô pha phì phèo thuốc, chẳng bao lâu sau chướng khí mù mịt trong phòng. Kiều Dĩ Sa vẫn đang suy nghĩ về chuyện tại sao “sứ giả” của cô không theo dõi được. Chủng tộc nào có thể bị sứ giả cự tuyệt dữ dội như thế? Vong linh? Nhưng mà vong linh sẽ không xuất hiện trong xã hội của con người, thế thì bọn gần nhất [với vong linh] có lẽ là.........

“Nhưng mà một khi nghĩ tới nghĩ lui, đúng là có một tên tao cảm thấy có vẻ.......” Liễu Hà cắt đứt suy nghĩ của Kiều Dĩ Sa, mím môi nói, “Hơi có lỗi.”

Kiều Dĩ Sa quay đầu, Liễu Hà cau cặp mày rậm, nói: “Ba năm trước......”

Vừa nói ra thời điểm đó, Kiều Dĩ Sa hiểu ra, “À” một tiếng.

“Con trai út nhà họ Văn.......” Cô chép miệng, đúng là khi đó hắn ta đã bị hai người bọn họ đặt bẫy hơi thảm.

Liễu Hà thoáng im lặng, rồi nói không mặn không nhạt: “Thôi, người thì cũng đã chết, mai mốt rảnh rỗi chạy thắp cho hắn nén nhang, coi như đã tận nhân tận nghĩa.”

Gió lạnh như kim, từng trận buốt đến tận xương.

Sóng yên biển lặng được gần một tuần, đến này đầu tiên của mùa đông, trời đổ mưa phùn. Mưa vào độ mùa này còn lạnh hơn cả tuyết. Kiều Dĩ Sa sợ lạnh, lại không thích mặc nhiều đồ, quấn khăn quàng cổ rõ dày đi ra khỏi cửa. Sắc trời nặng nề, cô đi dưới bầu trời âm u, mắt lim dim lờ đờ. Gió mỗi lúc một mạnh, cô rảo bước nhanh hơn, đi được nửa chặng đường liền nghe có tiếng vỗ cánh.

Cô ngước đầu, một đôi cánh màu đen xẹt ngang qua. Kiều Dĩ Sa hơi đăm chiêu.

........

Trong lớp học, Hồng Hựu Sâm đang chăm chú tập trung, nét mặt vô cùng nặng nề. Trước mặt cậu là một bảng tuần hoàn nguyên tố hoá học, trên đó gồm những con số và con chữ mà đám nhân loại thần kỳ này đã vắt cạn óc để tổng kết......

Cậu nhìn sắp muốn mù.

Có người gõ gõ lên lưng cậu, cậu sa sầm mặt ngoái đầu, là Hạ Tuấn đang rưng rưng chực khóc.

“Cậu bị gì thế?”

“A Sâm.......” Giọng nói của Hà Tuấn nghèn nghẹn, vô cùng đáng thương ghé tai cậu thì thầm câu gì đó.

Hồng Hựu Sâm trông thấy cô bé nọ trong phòng học ở lầu dưới. Hai mươi phút tiếp theo là quãng thời gian cô bé thỏ thẻ tỏ nỗi lòng. Để tránh bị người khác phát hiện, trong phòng học không bật đèn. Gió mưa rét mướt ngoài cửa sổ thiết lập quang cảnh cho màn tỏ tình này.

Tên cô ta là gì nhỉ......

Hồng Hựu Sâm đang nghĩ bụng.

Không nhớ ra nổi. Nhưng nếu đã được Hạ Tuấn thích thì chí ít ngoại hình sẽ không tệ. Cô bé này là điển hình tiểu thơ con nhà giàu, mái tóc dài thướt tha, người hiền hoà mềm mại, trông bé bỏng duyên dáng và đáng yêu.

Chỉ có điều hơi dông dài. Hai mươi phút sau, cuối cùng Hồng Hựu Sâm nhịn hết nổi, ngắt ngang bài diễn văn của cô nhỏ, đầu tiên cậu đặt một câu hỏi đầy thắc mắc: “Cậu chả buồn nhìn tớ đến một lần, làm sao nói được lâu như vậy?”

Cô bé lập tức càng cúi gằm mặt xuống.

Thật ra cô có thể nhìn thấy cậu, từ ngực xuống đến chân, cùng với cổ tay mạnh mẽ rắn rỏi lộ ra từ tay áo, vậy đã đủ lắm rồi. Nhiều hơn nữa có lẽ cô sẽ không nói được câu nào.

“Ngẩng đầu lên.” Hồng Hựu Sâm nói.

Cô bé e dè ngước mắt, ngoài cửa sổ có sét chớp ngang một đường, cô bé khẽ kêu lên một tiếng, lại rũ mắt xuống.

Cậu con trai trước mắt vẫn bất động.

Cô gái: “Xin lỗi, đã, đã quá đường đột......”

Bình thường Hồng Hựu Sâm rất hướng nội, ít lời, nhưng từ hôm đầu tiên cậu bước chân vào trường thì đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người. Ai ai cũng phát hiện ra điểm khác người của cậu. Giống như vừa mới rồi, sét đánh chiếu qua khuôn mặt cậu, ánh lên một vẻ lạnh lùng tách rời khỏi thế giới của người thường, khiến cho trái tim và bàn tay của cô bé không khỏi run lên.

Im lặng một lúc, Hồng Hựu Sâm hỏi: “Cậu còn gì muốn nói nữa không?”

Cô bé cắn môi, cố gắng tìm cách tăng thêm điểm cho bản thân. “Mình nghe nói cậu đang rất lo lắng việc thi đại học.......Cậu không cần lo, bố mình làm cho bộ giáo dục, cậu muốn vào trường nào, gia đình mình cũng có thể giúp được.”

Hồng Hựu Sâm không nói gì.

Lòng can đảm của cô con gái lan đến vô hạn nương theo khát vọng. Cô run run nói: “Xin cậu đồng ý với mình đi mà......”

Sét ngoài cửa sổ lại chớp loé, sau đó là sấm rền. Hồng Hựu Sâm chống một tay lên khung cửa sổ, khom người thử tìm cách nhìn vào mắt cô bé đang cúi gằm đầu xuống.

Cậu hỏi: “Cậu thích cái gì ở tớ?”

Cô bé không trả lời được.

Hồng Hựu Sâm nghĩ một chút, khẽ nói: “Con người tớ rất tẻ nhạt.”

Cô gái: “Không sao.......”

Đúng lúc này, ở ngoài cửa sổ bỗng có một bóng đen xẹt ngang. Hồng Hựu Sâm liếc ra. Là một cánh quạ đen đang đậu trên dây điện giữa trời mưa lâm râm. Nó nhìn cậu, cậu cũng nhìn nó.

.......

Con quạ bất chợt giang cánh bên phải, chỉ chỉ vào người cậu. Hồng Hựu Sâm nhíu mày, nó lại chỉ chỉ tiếp. Hồng Hựu Sâm nhìn túi của mình, móc di động ra. Hôm nay tiết buổi chiều thi kiểm tra, cậu đã cài chế độ im lặng. Một tin nhắn nằm trên vô số những cuộc gọi nhỡ, đến từ Kiều Dĩ Sa—-

Có người đón đường cậu, đừng ra khỏi trường.

Cậu lại ngước mắt nhìn, lần này xuyên qua làn mưa mỏng, cậu gần như có thể nhìn ra được vài nét bình đạm của cô gái kia trên khuôn mặt đen mơ hồ của con quạ.

“A Sâm?” Cô bé nữ sinh đã hạ quyết tâm, “Cậu, cậu thích loại nữ sinh như thế nào, mình có thể cố gắng!”

“Tớ không phù hợp với cậu, đừng nghĩ nữa.” Cậu bước ra cửa, chợt nhớ lời dặn dò như trăn trối của Hạ Tuấn, dừng bước, nói, “Hay là cậu thử Hạ Tuấn đi? Cán bộ lớp của tớ, không cần giúp cũng có thể đậu vào trường tốt.”

Cô bé cau mày, “Không muốn!”

Dứt khoát dễ sợ.

Quạ đã bay trở về con hẻm dưới cơn mưa.

Kiều Dĩ Sa dùng hạt ngũ cốc và vài quả sim làm quà cảm tạ việc đưa tin. Chỉ mười mấy phút thôi mà cô đã bị rét cóng, cho quạ ăn xong vội vàng chạy về quán cà phê. Di động rung lên, Hồng Hựu Sâm gọi tới.

Cậu đang đứng giữa hành lang lầu hai của khối lớp 12. Tầng này không có ai, không mở đèn, hành lang vắng vẻ đi đôi với mưa gió rét mướt bên ngoài, hơi có mùi kinh dị. Nhưng Hồng Hựu Sâm không quan tâm, cậu tựa người bên khung cửa sổ, vừa nhìn làn mưa vừa đợi bên kia bắt điện thoại.

“A lô?”

Kiều Dĩ Sa bị cóng run lẩy bẩy, ngồi xuống liền gọi ngay cà phê.

Cậu nghe giọng cô đang gọi thức uống, hỏi: “Cô đang ở đâu?”

Kiều Dĩ Sa: “Quán cà phê đối diện với trường cậu.”

Trong di động có tiếng mưa lâm râm, cô đoán có thể cậu đã trốn được ra ngoài.

“Ai đón đường tôi?”

“Cùng phe lần trước.”

Nhân viên phục vụ bưng cà phê ra, Kiều Dĩ Sa dùng thìa khuấy khuấy, hương lan toả.

“Thì áo đồng phục lần trước của cậu đó, tôi đã nói là mang hoạ ngầm mà. Nhưng bọn chúng vẫn không biết tên tuổi cụ thể cùng với lớp học của cậu, cậu không ra khỏi trường thì không sao, chúng sẽ không vào trong trường. Cậu trốn một thời gian, tôi đi tìm người giải quyết.”

“........ trốn?”

Cô nghe ra được, có lẽ từ đó khiến cậu bất mãn, đổi từ khác.

“Không phải trốn, nhịn một thời gian.”

Cậu không nói gì.

“Đợi một thời gian.”

Vẫn không nói gì.

“...... Giả mù một thời gian.”

Ngoài cửa sổ loé lên tia chớp, lần này rất gần, ngay sau đó là một hồi sấm rền, mưa nặng hạt hơn.

Kiều Dĩ Sa: “Được rồi, tóm lại cậu nhớ.......”

Chưa nói hết câu chợt ngưng bặt.

Kiều Dĩ Sa quay đầu, Hồng Hựu Sâm tay cầm di động, tay đút trong túi. Trên người cậu bị nước mưa thấm ướt, áo dính chặt vào cơ thể vốn không nhìn giống như của học sinh cấp 3, cô bé nhân viên đi ngang qua mắt sáng rỡ lên, quét từ trên xuống dưới.

Hồng Hựu Sâm mặc rất phong phanh, tạo hình không khác gì mấy so với lần trước gặp mặt, chỉ có điều lần này dẹp luôn áo khoác ngoài. Nhưng đây đã vào đông rồi, ngày nào Kiều Dĩ Sa bò từ trong ổ chăn ra cũng run lập cập. Tóc của Hồng Hựu Sâm dính bết trước trán, hơi xoăn.

Kiều Dĩ Sa: “Sao cậu lại ra rồi?”

Hồng Hựu Sâm lấy tay ra khỏi túi, đưa mu bàn tay to lớn về phía cô.

Trên đó có nước mưa, có bùn, và vết máu.

Kiều Dĩ Sa cạn lời. Mới bao lâu chứ, tới ba phút chưa.......

Cô buông di động xuống, Hồng Hựu Sâm ngồi xuống ghế xô pha phía đối diện, cô bé nhân viên ban nãy sà ngay tới hỏi: “Xin hỏi quý khách có cần gì không ạ?”

Hồng Hựu Sâm không đáp, Kiều Dĩ Sa nói: “Cho bốn phần thịt bò, một phần đá bào đậu đỏ.”

Mưa như trút nước được một lúc thì lại nhỏ hạt.

Hồng Hựu Sâm ăn được hơn một nửa, Kiều Dĩ Sa mới nói câu đầu tiên: “Dạo này vẫn bình thường chứ?”

Một câu chào hỏi chiếu lệ quỷ dị này khiến Hồng Hựu Sâm hơi chững một lúc, cậu không trả lời, lại lẳng lặng đưa ra bàn tay vẫn còn dính máu.

Tiếp tục im lặng.

Kiều Dĩ Sa: “Cậu không nên ra ngoài, tôi đã nói chuyện này tôi sẽ xử lý, cậu làm dữ như vậy ngay trước cổng trường không sáng suốt chút nào.”

Hồng Hựu Sâm: “Tôi không cần cô dạy tôi nên làm như thế nào.”

Kiều Dĩ Sa: “Lỡ bị phát hiện thì biết phải làm sao?”

Cậu tiếp tục ăn, không buồn ngẩng đầu: “Đấy cũng là việc của tôi.”

Kiều Dĩ Sa “ồ” một tiếng; được, cậu lợi hại, cậu là boss.

Kiều Dĩ Sa móc ví tiền, nhớ ra gì đó, mím môi nói: “À, ban nãy đã quấy rầy việc tốt của cậu, xin lỗi nhé.”

Hồng Hựu Sâm thoáng khựng lại, “việc tốt” là ý nói.......

Kiều Dĩ Sa hơi nhổm người về phía trước, thì thào hóng hớt: “Có thành công chưa?”

Cậu không đáp.

Kiều Dĩ Sa híp mắt: “Nhìn mặt cậu vầy hình như không thành công rồi, tôi thấy cô bé kia không tệ, tiêu chuẩn của cậu cao đến vậy sao?”

Cậu im lặng một lúc rồi mới đáp: “Thế thì đã sao?”

Kiều Dĩ Sa nháy mắt một cái: “Cũng nên là vậy, con trai ta ngon lành thế cơ mà.”

“Cô—–” Không đợi cậu nổi nóng, Kiều Dĩ Sa nhanh chóng vụt dậy đi thanh toán hoá đơn.

Hồng Hựu Sâm tựa lưng lại vào xô pha, hơi quay đầu, trông thấy diện mạo của mình phản chiếu trên cửa kính. Dưới tóc mái còn ướt là một khuôn mặt trầm lặng. Lưỡi của cậu liếm liếm răng, vuốt mặt một cái, ép cơn giận xuống.

hết chương 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.