Về đến căn hộ chung cư của Kiều Dĩ Sa đã gần nửa đêm. Kiều Dĩ Sa vào nhà xong đẩy thẳng Hồng Hựu Sâm vô buồng vệ sinh, bảo cậu tắm rửa, còn cô lục tủ quần áo tìm vài món quần áo cũ mà trước đây lúc Liễu Hà ở lại nhà cô mặc, vứt qua cửa.
Hồng Hựu Sâm tắm nhanh thần tốc, năm phút sau đã bước ra, trên đầu trùm chiếc khăn lông, đứng giữa phòng khách ngó quanh. Căn hộ này đã có tuổi, diện tích không lớn, ban đầu chắc là 2 phòng ngủ một phòng khách, nhưng đã bị dứt khoát đập hết sửa lại thành dạng studio, ngoài buồng tắm ra thì cả căn hộ đều là một không gian mở rộng.
Tường nhà dán giấy màu vàng nhạt, đồ đạc chất tùm lum. Trên tường gắn 4,5 cây đèn hình động vật, cây đèn đầu giường cũng đang được bật, hình dáng ngộ nghĩnh cổ kính, thân đèn như cổ ngỗng cong cong bằng thép rèn, phần cuối treo một chụp đèn rũ hình hoa bằng thuỷ tinh rạn, màu như ánh nến, toả sáng từ nơi nhuỵ hoa. Mặc dù có bao nhiêu đó đèn đã được bật, màu sắc của cả căn phòng trông như một con tem đã phai màu.
Bên cạnh giường đang đặt không ít chai lọ, với cả bông băng dính máu. Kiều Dĩ Sa khéo léo nhanh nhẹn, đã băng bó cho Sài Long xong xuôi. Một tay của cô đang đặt trên lồng ngực của anh ta, hai mắt khép hờ, miệng không biết đang đọc gì.
Một miếng gạc rớt vào lòng cô, Hồng Hựu Sâm bước đến lượm lên, “Cái này để—–” Chưa hỏi hết câu, Kiều Dĩ Sa đã cau mày, khẽ cảnh cáo: “Đừng ngắt tôi.”
Hồng Hựu Sâm cầm yên miếng gạc đứng đó, chăm chú nhìn Kiều Dĩ Sa một giây, nghịch nghịch miếng gạc trong tay, rồi đặt lên bàn bên cạnh.
Kiều Dĩ Sa đọc chú giúp chữa lành hơn nửa giờ đồng hồ, lúc đọc xong khô miệng rát họng, đầu choáng váng. Cô ngáp một cái, ngoái đầu, gặp ngay mặt Hồng Hựu Sâm. Quần áo của Liễu Hà trông hơi già trên người cậu, áo sơ mi trắng cổ cứng, quần tây. Hai tay cậu đang đút túi, vóc dáng cao lớn nên chỉ có thể nửa ngồi nửa tựa người trên chiếc bàn gỗ.
Tóc của cậu vẫn còn ẩm ướt, nét mặt bình đạm, thấy cô ngoái đầu, cậu hơi hất hàm, giống như muốn hỏi tình trạng của Sài Long đã ra sao.
Bên ngoài vẫn đang mưa, mưa rớt trên cánh cửa sổ tạo nên âm thanh rất êm tai.
Trong bầu không khí này lại bất ngờ bắt gặp hình ảnh đó của cậu, Kiều Dĩ Sa buột miệng: “Má ơi.......”
Hồng Hựu Sâm: “Sao?”
Kiều Dĩ Sa cười quỷ dị, đứng thẳng lên, nói: “Không có gì, tôi đi tắm, cậu canh chừng anh ta, có gì không ổn thì gọi tôi.”
Hồng Hựu Sâm: “Được.”
Sau đó Hồng Hựu Sâm bắt đầu ngồi chờ đợi mỏi mòn. Kiều Dĩ Sa tắm hết 40 phút, lúc bước ra còn ngân nga hát, sắc mặt hồng hào, tóc xoã vai, toàn thân bốc hơi nóng. Cô liếc mắt nhìn Hồng Hựu Sâm, cậu vẫn ngồi y nguyên chỗ cũ. Cô bước đến trước mặt cậu, ánh mắt của cậu dịch xuống, Kiều Dĩ Sa nhìn cổ áo của cậu, cậu không cài hết nút áo sơ mi, còn để lại 2 chiếc, cổ áo để phanh, lộ ra xương quai xanh trơn láng và mạnh mẽ. Cô vừa lau tóc vừa lơ đễnh hỏi: “Nãy giờ rồi mà cậu vẫn không nhúc nhích?”
Cậu im lặng.
Kiều Dĩ Sa ngước mắt, khẽ hỏi: “Tôi nghe nói người sói là một sinh vật có khả năng chịu đựng rất giỏi, thật hay giả thế?”
Cô vừa tắm xong, khắp người toả mùi hương rất khó tả bằng lời, không phải nước hoa, gần gần như mùi dược thảo, có tác dụng an thần.
Cậu đáp: “Thật.”
Khoé mép của Kiều Dĩ Sa chậm rãi giương lên, ngón trỏ vạch nhẹ trước ngực cậu, xoay người bước vào phòng bếp, lấy ra một chai rượu vang.
“Cậu muốn không?”
“Không muốn.”
Kiều Dĩ Sa đang khát, tu hết nửa chai, đặt rượu xuống liền nấc một cái.
Hồng Hựu Sâm hỏi cô: “Hiện giờ cô đã hiểu rõ vì sao hắn tới kiếm chuyện với bọn cô rồi hả?”
Kiều Dĩ Sa lẩm bẩm: “Nếu sự việc giống như tôi phân tích, thế thì coi như tôi đã hiểu rõ.” Cô hít sâu một hơi, rồi lại thở ra, cảm khái: “Đúng là con tạo xoay vần, thế đạo không tha ai........”
Hồng Hựu Sâm: “Ý là sao?”
Kiều Dĩ Sa lại rót nửa ly rượu, tay cầm ly tay cầm rượu, bước đến bên chiếc bàn gỗ, chỉ vào ghế: “Ngồi.”
Hồng Hựu Sâm xoay người, kéo chiếc ghế gỗ ra, hai người ngồi đối diện với nhau.
Trong mưa lạnh, đêm khuya, và ánh đèn mờ tỏ, Kiều Dĩ Sa nương theo men rượu, ôn lại chuyện xưa—–
“Quãng ba năm trước........”
Thật ra nếu như muốn ôn chuyện xưa, thì dùng thời điểm ba năm trước sẽ không bao giờ đủ. Phải lùi xa hơn nữa, lui về điểm ban đầu của ban đầu, bắt đầu từ khi cô gặp Liễu Hà.
Kiều Dĩ Sa quen Liễu Hà từ lúc còn rất bé. Anh lớn hơn cô 13 tuổi, từ khi cô còn là một đứa trẻ chưa biết gì, anh đã đâm chém khắp phố phường. Khi đó anh sống ở tầng bên dưới nhà cô, thuê phòng từ gia đình cô, những lúc lên trả tiền thuê phòng, họ sẽ thường gặp mặt nhau.
Kiều Dĩ Sa chưa từng gặp cha mẹ mình, theo như lời ngoại cô kể, họ sinh cô xong liền bỏ đi, là một cặp vợ chồng rất vô trách nhiệm. Kiều Dĩ Sa được ngoại nuôi lớn, nhưng tiếc thay, ngoại cũng mất năm cô 9 tuổi, cô liền bị người cậu nhận nuôi. Người cậu này mê cờ bạc, hơn nữa còn khôn vặt, gã đã nhận ra được ít nhiều điểm khác người từ Kiều Dĩ Sa. Gã bắt Kiều Dĩ Sa giúp gã đánh bạc. Nhưng khi đó Kiều Dĩ Sa còn quá bé, không đủ sức, thường xuyên kiệt sức ngất đi.
Người đầu tiên nhận ra cô có vấn đề chính là Liễu Hà.
Khi đó Liễu Hà thường canh gác sòng bạc mà người cậu của Kiều Dĩ Sa hay ghé chơi. Kiều Dĩ Sa cảm thấy Liễu Hà xứng đáng được gọi là người thông minh theo kiểu khác. Anh có một loại trực giác của động vật hoang dã, anh tóm được cô bị giấu trong sòng bạc, không cần bất cứ chứng cứ gì, đã chắc chắn rằng cô gian lận. Anh là người của sòng bạc, dĩ nhiên cần phải ngăn chặn hành vi gian lận của cô. Người cậu bị mất đi sự giúp đỡ, thường xuyên thua trắng túi, về nhà liền lôi cô ra trút giận. Sau đó nữa, Liễu Hà trông thấy tạo hình bầm dập của cô mấy lần, không biết vì sao, lại ngầm cho phép cô tiếp tục gian lận.
Nhưng Kiều Dĩ Sa nhỏ bé khi đó vẫn không thoả mãn được tham vọng ngày một bành trướng của người cậu, nhất là sau khi gã quay qua nghiện thêm rượu, cô càng bị gã dùng làm công cụ trút giận. Có nhiều đêm gã vừa đánh vừa chửi cô quá ồn ào, Liễu Hà ở dưới lầu phải đập tường. Thường thường thì chiêu đó có tác dụng—-cậu của Kiều Dĩ Sa nợ tiền sòng bạc, cho nên phải ráng giữ quan hệ tốt với người của sòng bạc.
Kiều Dĩ Sa sống như thế 3 năm.
Năm cô lên 12, có một đêm cậu của cô cược lớn, dùng cả căn nhà của bà ngoại để cược. Kiều Dĩ Sa cố ý để cho gã thua. Cô căm ghét gã, đặc biệt vui sướng khi trông thấy gương mặt méo mó của gã khi bị thua cháy túi. Đêm đó người cậu của Kiều Dĩ Sa nổi điên hoàn toàn, gã đánh cô đánh cho chết, Liễu Hà ở nhà dưới đập tường cũng vô hiệu, cuối cùng lên thẳng tầng trên đá cửa.
Kiều Dĩ Sa đã quên mất anh làm cách nào để phá cửa, cảnh duy nhất mà cô còn nhớ, là khi anh xách thi thể máu me đầm đìa của người cậu, đứng trước mặt cô. Anh đã giết người, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh, còn không quên la rầy cô: “Mày bị đánh thành cái dạng này rồi sao không biết tri hô kêu cứu?”
Kiều Dĩ Sa rất sợ Liễu Hà phải ngồi tù vì giết người, cô muốn huỷ xác để phi tang, nhưng Liễu Hà không đồng ý. Tự anh báo cảnh sát. Kết quả rất bất ngờ: tai tiếng của người cậu nhà cô quá tệ hại, hàng xóm láng giềng rất phản cảm với hành vi của gã. Trái lại, một Liễu Hà du thủ du thực lại chuyên môn giúp đỡ già trẻ và người bệnh tật, thế là bà con đua nhau bênh vực anh.
Kiều Dĩ Sa là nhân chứng mấu chốt, cô khẳng định cậu của cô muốn giết cô, phơi bày toàn bộ những vết sẹo do thương tích trên người. Sau cùng, hành vi của Liễu Hà được quy thành ngăn chặn hành hung, tự vệ chính đáng. Ở giữa toà, giây phút Liễu Hà được phán vô tội, anh ngoái đầu cười với Kiều Dĩ Sa. Đấy là lúc tất cả mọi ác mộng của cô rẽ ngoặt.
Liễu Hà mang cho cô nhận thức sớm nhất về thế giới này—-một chốn dơ bẩn, tối tăm, nhưng đầy tình thương.
Từ đó trở đi, Liễu Hà trở thành người giám hộ của cô. Khi đó bộ phim Léon nổi đình nổi đám khắp địa cầu, tổ hợp đại thúc – loli rất giống với hai người bọn họ—tuy Liễu Hà mới có 25 tuổi, chưa đủ để gọi là đại thúc, nhưng không lo, trông anh già trước tuổi. Họ cùng nhau trải qua những tháng ngày Bonnie và Clyde oanh liệt.
“Khụ.......” Kiều Dĩ Sa hắng giọng, rót tiếp nửa ly rượu, cô đã ngà ngà say, “Nói đến đây, cậu hiểu hết chứ?”
Thật ra cô nói lộn xộn ngắt quãng, Hồng Hựu Sâm chỉ hiểu đại khái, nhưng vẫn “ừ” một tiếng.
Kiều Dĩ Sa chuếnh choáng gõ gõ xuống bàn.
“Bắt đầu từ bây giờ sẽ vào chủ đề.......”
Họ sống rất tuỳ tiện phóng túng trong một thời gian dài, đến sinh nhật thứ 30 của Liễu Hà, hai người cùng nhau thương lượng, cảm thấy đã quậy đủ rồi, đã đến lúc nên kết thúc những tháng ngày lưu lãng, làm một chút việc nghiêm túc. Thế là họ dùng số tiền đã giành gi...... dụm được từ những năm trước để mở Bly.
Mấy năm đầu còn đỡ, hai người đều lo mở rộng kinh doanh của quán, sau đó buôn bán đã đi vào quỹ đạo thì Liễu Hà bắt đầu ngứa ngáy ngồi không yên.
Quãng ba năm trước, anh phải lòng một cô gái. Khi đó cô gái này chạy tới Bly giữa khuya uống rượu, dung nhan âu sầu, Liễu Hà vừa nhìn đã biết ngay là con gái nhà lành lén lút chạy ra ngoài. Anh đâm ra tò mò, chạy tới hỏi han, cô gái đó ngày thường ít tâm sự được với ai, thế là bắt đầu trút nỗi lòng với anh. Câu chuyện rất đơn giản, nói tóm tắt thì là cô ấy bị ép gả, một cuộc hôn nhân của gia tộc. Công việc làm ăn trong gia đình của cô ấy có vấn đề, bố của cô ấy xoay kế, muốn bán cô ấy đi. Nói đến cuối, cô gái đó khóc như mưa, trông vô cùng đáng thương, Liễu Hà nhìn mà đau cả lòng mề.
Anh đặt ly cái cạch xuống bàn, bắt đầu lo chuyện bao đồng.
Anh hỏi cô gái đó: em có gan không? Cô nhỏ nói, có, anh lại hỏi, vậy bắt đầu từ hôm nay, em cứ đợi ở chỗ anh, em nói với nhà em là em đã có người yêu, không chấp nhận ai khác. Cô gái hỏi ủa ai vậy, Liễu Hà chỉ mặt mình. Cô gái lại nói, nhưng gia tộc mà cô bị hứa hôn, quyền thế ở đây rất lớn. Hơn nữa đối tượng mà cô bị ép gả nổi tiếng là gàn dở, sẽ không để yên chuyện đâu. Liễu Hà nghe xong cười khẩy, nói hiện giờ anh đang tìm kích thích đây, không gàn dở thì đừng tìm tới.
Sau đó nữa thì đến lượt Hỗn-thế-tiểu-bá-vương Văn Bạc Thiên lên sàn.
Văn Bạc Thiên là con trai út của tập đoàn Khang Khả—-một tập đoàn y tế nổi tiếng toàn quốc dưới quyền của một gia tộc. Ở bên ngoài đồn rằng hắn là con rơi của ông chủ, hai người anh hàng chính hiệu của hắn canh me hắn rất dữ, trên thực tế hắn không nắm giữ bất cứ quyền hành gì trong tập đoàn, họ chỉ cho hắn đủ tiền tiêu, dung túng cho hắn vênh váo tác oai tác quái.
Thật ra Văn Bạc Thiên chả thích phụ nữ tẹo nào, nhưng nghe nói có người ngang nhiên dám kiếm chuyện với hắn, liền cảm thấy vô cùng mất mặt, lập tức kéo người đến đòi giết. Liễu Hà đôi co với hắn gần nửa năm, Văn Bạc Thiên dùng đủ trò. Ngoài sáng thì hắn gọi người tới đập quán, nhưng lúc đó vùng thắt lưng của Liễu Hà chưa đến nỗi vận động quá mức nghiêm trọng, tất cả mọi tay đánh thuê tới cửa đều bị anh dẫn người đạp cho văng hết về. Trong tối thì hắn lén lút kêu người đón đường mai phục anh, nhưng kỳ lạ là không lần nào đắc thủ cả. Lần nào đàn em cũng quay về báo rằng chả hiểu sao người của họ biến mất.
Khi đó Văn Bạc Thiên còn chưa biết đến tài năng của Kiều Dĩ Sa.
Hai người đôi co mãi, làm Kiều Dĩ Sa có cảm tưởng như Văn Bạc Thiên hoàn toàn trở thành một sủng vật bị bọn họ đá qua đá lại cho vui. Sau nữa Văn Bạc Thiên tức quá, đã nảy sinh ý định độc ác, khi đó một tay đàn em nhắc nhở hắn một điểm. Phải nói rằng, nếu muốn hỏi về bản thân hắn có gì hay ho, thì thật sự hắn có một điểm: hắn thích chơi bài, hơn nữa chơi rất siêu.
Thế là cậu Út Văn đường hoàng chạy tới đòi Liễu Hà đánh bài tay đôi, Liễu Hà cũng đồng ý luôn. Nay Kiều Dĩ Sa vẫn còn nhớ ngày hôm đó, Văn Bạc Thiên áo quần bảnh bao, trên mặt mang vẻ nghiêm túc hiếm gặp. Trái hẳn với bên của cô, Liễu Hà thì bởi vì cô gái kia lo lắng bọn họ sẽ thua nên Liễu Hà cầm tay ân cần an ủi cô ấy, Kiều Dĩ Sa thì ngồi một bên hóng hớt hết nửa đêm, hai người bọn họ lên sàn ai nấy đều mắt thâm quầng, ngáp sái quai hàm, sống dở chết dở.
Không phải bọn họ coi thường Văn Bạc Thiên, mà thật sự có muốn tôn trọng hắn cũng không tôn trọng được. Bản thân Liễu Hà xuất thân từ sòng bạc, cộng thêm Kiều Dĩ Sa nữa, hiểu biết của họ về sòng bài và kỹ xảo đủ để mở lớp dạy chuyên môn. Thế là cậu Út Văn đánh bài suốt một ngày, thua suốt một ngày, trong một ngày đó đã đổi 4 kiểu chơi, đổi kiểu nào cũng thua.
Lúc ván bài kết thúc, hắn im re, đứng lên rời đi, Kiều Dĩ Sa nhìn theo bóng lưng hắn, cảm thấy phía sau đầu hắn sắp hói tới nơi.
Tiếp theo sau đó bình yên được 2 hôm, họ còn tưởng Văn Bạc Thiên đang bày ra trò gì mới, kết quả nhận được tin dữ—-cậu Út Văn đã ngủm.
Là chính cái đêm sau khi họ chơi bài, Văn Bạc Thiên thần trí ngơ ngẩn, ra khỏi cửa liền mất tích. Đêm hôm sau có người phát hiện ra hắn ở khu vực bốc dỡ hàng hoá, hắn không may bị một container rớt trúng, đè chết.
Hưởng dương 22 tuổi.
.......
hết chương 8