- -Không có.. Tôi khẳng định lại là nạn nhân nữ, bị hai vết đâm vào phổi và bụng, không hề có thai, nếu không tin chúng tôi sẽ in giấy siêu âm cho người nhà xem lại một lần nữa. Bây giờ người nhà vào gặp nạn nhân đi.
Trong căn phòng trắng xoá, một mảnh vải trắng phủ lên một thân thể đã mệt nhoài, mẹ chồng tôi từ từ vén miếng vải xuống, khuôn mặt chị Tâm lộ dần ra, đôi mắt vẫn mở trừng trừng không khép lại, chắc chị ấy ra đi trong oán hận nên dù tôi hay mẹ chồng tôi vuốt mắt vẫn chịu nhắm lại, sâu thẳm trong đáy mắt đấy là một khoảng trời cô độc đến đáng thương, nhìn thôi cũng đủ để xót xa, tuy rằng chúng tôi không thân thiết, nhưng mà chị ấy mất rồi, mọi hận thù cũng xin để gió cuốn đi. Mong rằng kiếp sau chị ấy có một cuộc sống tốt hơn và một người chồng yêu thương chị ấy thật lòng.
Lúc này đây, người nhà của chị Tâm cũng đã vào đến, ba mẹ chị ấy ngất lên xỉu xuống khi thấy đứa con gái của mình đã rời xa nhân thế, hai kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hỏi còn đau đớn nào hơn sinh ly tử biệt, còn thống khổ nào nhìn đứa con mình đứt ruột sinh ra đi về một thế giới khác mà không cách nào níu giữ, tình cảnh đó ai nhìn thấy cũng không ngăn được dòng lệ, trái tim cũng phải nhói lên.
Y tá gọi chúng tôi qua phòng nói chuyện với bác sĩ, nhưng ba mẹ chị Tâm giờ không còn tâm trạng nữa, nên tôi là người đi theo qua phòng của một bác sĩ nữ, trưởng khoa sản.
- -Người nhà ngồi xuống ghế đi. Tôi muốn xác minh một số việc.
Tôi cảm thấy sự việc hình như là khá nghiêm trọng, mới im lặng chờ bác sĩ nói tiếp:
- -Cho tôi hỏi nạn nhân đang mang thai ở tháng thứ mấy thai kỳ?
- -Hình như là năm sáu tháng rồi ạ, tôi có nghe nói là một bé trai.
Bác sĩ đẩy cho tôi một phiếu siêu âm màu, và nói:
- - Đây là kết quả siêu âm của nạn nhân, hiện tại nạn nhân không hề có thai, hay nói chính xác nhất là thai nhi đã hoá thạch trong bụng mẹ, điều này đặc biệt kì lạ, trước tôi đã thấy một lần rồi, và đây là lần thứ hai tận mắt chứng kiến.
- -Hóa thạch ạ, bác sĩ xin giải thích rõ hơn một chút, tôi thật không biết đến cụm từ này!
Bác sĩ tháo cái kính đang đeo đặt xuống bàn, và giải thích:
- - Nói cho dễ hiểu trong một trường hợp nào đó, thai nhi đã chết trong bụng mẹ nhưng không được lấy ra ngoài, từ đó cơ thể người mẹ sẽ có một quá trình gọi là Calcification, quá trình này sẽ bảo vệ thai nhi bằng cách tích tụ muối từ cơ thể người mẹ, từ đó thai nhi sẽ hoá thạch. Nhưng trường hợp hoá thạch thường là do thai nhi ở trong bụng mẹ quá lâu, còn theo siêu âm thì cái thai này chết khoảng 3 tháng tuổi, có nghĩa là mới vài tháng, nhưng đã hoá thạch toàn bộ, điều này rất kỳ lạ.
Tôi thắc mắc thêm với bác sĩ:
- -Nhưng sao chị ấy vẫn đi khám thai đều đặn và đem giấy siêu âm về nhà, tôi còn tha bụng chị ấy to ra, và có khi còn thấy thai nhi cử động nữa ạ.
Bác sĩ chấp hai tay lại lắng nghe những gì tôi đang nói, và trả lời tôi rằng:
- - Không có đâu.. Cái thai đã chết rồi làm sao mà chuyển động được. Đây, cô cứ cầm lấy giấy siêu âm này, có gì thắc mắc cứ đến đây.
Tôi cầm tờ giấy bước ra khỏi căn phòng của trưởng khoa mà không sao hiểu nổi, mọi chuyện càng lúc càng rối như tơ vò, tại sao cái thai của chị Tâm đã chết, tại sao chị ấy không nói ra, và tại sao tôi thấy bụng chị ấy có nhô ra như một thai phụ thật sự. Rốt cuộc là như thế nào?
Tôi còn đang mải mê suy nghĩ thì chồng tôi đã vào đến, anh hỏi:
- -Sao rồi em?
Tôi buồn bã trả lời anh:
- -Chị Tâm mất rồi…!!
Nói ra bốn chữ đó tôi cũng thấy đau xót lắm, dù sao cũng là người thân trong gia đình, có ghét đến mấy thì trong hoàn cảnh này cũng phải bỏ qua hết, người đã chết, hận thù để làm gì?
Chồng tôi nghe xong thì hơi nghệch ra một chút, anh ôm tôi vào lõng, tôi nức nở kể anh nghe:
- -Anh ơi, chị ấy chết thật rồi, chết không nhắm mắt..tội nghiệp lắm.. Đến đứa bé trong bụng cũng không còn, nó đã bị hoá thạch, hoá thành đá luôn rồi.
Anh vuốt nhẹ tấm lưng của tôi:
- - Được rồi đừng khóc, con người ai không sinh lão bệnh tử, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.. Coi như cô ta trả xong nghiệp sớm một chút, về thiên đường sẽ không còn đau khổ nữa.
Tôi với anh đi vào nơi mà chị Tâm đang nằm, thông báo cho ba mẹ chị ấy tình hình của cái thai trong bụng, nghe xong, mẹ chị Tâm gào lên:
- -Tại sao có chuyện đó chứ, con Tâm nó gọi cho tôi nó bảo đứa bé rất khỏe mạnh, hay đạp nó, hay là, hay là chính các người đã làm gì đứa bé có đúng không? Tôi biết ngay mà, các người sợ nó sinh con trai sẽ giành gia sản nên đã âm thầm hại mẹ con nó chứ gì, tôi phải trả thù, phải trả thù..
Mẹ chị Tâm lao vào đánh vợ chồng tôi, cũng may bác trai còn bình tĩnh nên kéo được bà ấy ra, nhưng miệng bà ấy vẫn không ngừng chửi và nguyền rủa vợ chồng tôi bằng những lời lẽ cay độc, nguyền rủa chúng tôi tuyệt tử tuyệt tôn. Đến mức chồng tôi hét lên:
- - Bác im đi.. Vợ chồng tôi không bao giờ làm những chuyện trái đạo đức như vậy, giấy siêu âm cũng đã rõ ràng cái thai chết đã mấy tháng trước, trong khi hàng tháng chị ta đều đi siêu âm và mang kết quả về nhà khoe với mọi người rằng đứa bé rất khỏe, lại còn là một bé trai, có trách thì trách chị ta làm mẹ nhưng con mất mà còn không biết, bác đừng đổ tội lên đầu người khác trong khi con bác sống quá lỗi với chúng tôi.
Tôi kéo anh lại, khuyên anh:
- -Thôi anh, đừng nhắc chị Tâm vào, dù sao chị ấy cũng đã mất rồi. Người đã mất hãy để chị ấy yên nghỉ.
Mẹ chị Tâm gần như mất bình tĩnh, bà ấy chửi tất cả mọi người trong gia đình chồng tôi, chửi cả bác sĩ vì sao không cứu lấy chị Tâm, cuối cùng thì lăn đùng ra ngất xỉu, thật ra dù bà ấy có mắng nhiếc chúng tôi nhưng thật tâm tôi không thấy giận gì cả, là do bà ấy quá sốc vì mất con mất cháu, tôi chẳng chấp làm gì so với nỗi đau bà ấy gánh chịu, những lời nói này có là gì đâu chứ.
Nghe chồng tôi nói là Thịnh bị công an bắt đi rồi, bây giờ ba chồng tôi vẫn đang ở đó để giải quyết, không biết anh ta có ăn năn hối hận với những gì mình đã làm hay không?
Về phía chị Tâm được gia đình chị ấy đưa về quê ở Củ Chi an táng, mọi chi phí cũng như ma chay đều do gia đình chồng tôi chi trả, ngày đưa chị ấy về đất mẹ, mưa rả rích, mưa u sầu u uất, đúng với câu nói "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ".
Khi chiếc quan tài hạ xuống, trời bỗng đổ mưa to, mưa ầm ầm nặng trĩu hạt, sấm chớp đùng đùng hơn vũ bão, hạt mưa tựa như mưa đá, táp vào người đau buốt và lạnh lẽo, khi đó một luồng sáng từ trên cao xẹt xuống quan tài, làm nắp quan tài bật ra, những người đàn ông cao to vẫn không tày nào đậy lại được, cái nắp bỗng bật mạnh xuống đất, thấm đẫm bùn sình, bên trong máu miệng mụ Tâm cũng hộc ra ồ ạt, mọi người đều kinh sợ bỏ chạy tán loạn trong cơn mưa lớn, khi ấy phải khấn vái dữ lắm thì mới đậy được nắp quan tài, miệng cũng thôi không tuôn máu ra nữa. Theo như thầy nói là do người chết trong tức tưởi nên oán khí mới nặng như vậy, khi cúng bái phải cúng chay lạt,phải tích cực niệm phật,cho những oán khí đó tan biến.
____
Chuyện của chị Tâm xong thì đến tên Thịnh, lúc này tôi không gọi anh Thịnh nữa, với những gì hắn ta đã làm thì không còn xứng đáng với cách gọi đó, hắn bị công an bắt tạm giam vì tội cố ý giết người, mặc dù ba chồng tôi có quen biết, cũng chạy đôn chạy đáo để giúp hắn giảm án phạt, ông thuê những luật sư giỏi nhất để bào chữa cho hắn nhưng với cái chết kia thì ít gì cũng bốc lịch năm mười năm chứ không ít..
Tôi không có đến đó, tôi bận ở nhà với con Mận, từ khi chị Tâm mất, Thịnh vào tù, còn Mận rất sốc, đến nỗi nó gần như trầm cảm, nhốt mình cả ngày trong phòng của tên Thịnh, ôm chiếc áo của hắn ta mãi, tôi cũng khuyên nhủ nó rất nhiều nhưng không thấy tiến triển gì, nó không ăn không uống, cứ khóc mãi, cứ cái đà này chắc phải đưa nó đi viện, tôi sợ nó trầm cảm rồi làm chuyện bậy bạ mất.
Hôm nay chồng tôi từ trại giam về, anh nói tên Thịnh không những không ăn năn hối lỗi mà khi thấy chồng tôi vào còn xông đến định đánh anh, may mà có quản giáo giữ hắn ta lại..
Chồng tôi lắc đầu:.
- -Bên nhà của Tâm không chịu rút đơn, vẫn kiên quyết kiện hắn tới cùng, kiểu này chắc phải chịu án rất cao.
- -Em nghe nói ba thuê cả luật sư bên Trung Quốc về để biện hộ.
- -Ăn thua gì, quan trọng là hắn ta có chịu hối lỗi đâu, vẫn cứng đầu thế kia thì ai mà biện hộ cho được.. À, con Mận thế nào rồi?
Tôi thở dài:
- -Nó ủ rũ cả ngày, cơm cháo gì cũng không chịu ăn, ôm quần áo của Thịnh mà khóc, hôm nay nó xin em vào thăm Thịnh, nhưng em nói để hỏi anh chứ em không quyết được. Vậy nó có thể vào được không anh? Thấy nó cũng tội tội.
- - Để anh sắp xếp.
- -Dạ..
Vì ba chồng tôi bận lo việc của tên Thịnh nên công ty giao lại cho chồng tôi quản lý, công việc dồn hết vào anh nên chỉ vừa đặt lưng suốt một chút anh đã ngáy nhẹ. Tôi thương anh vất vả nhưng lại không giúp được gì.
___
Sáng hôm sau thì có một vị khách đặc biệt ghé vào nhà, đó là bà lớn,, chúng tôi đang ăn sáng, cả thảy đều bất ngờ vì sự xuất hiện của bà ấy. Nhất là ba chồng tôi ông liền nói lớn:
- -Bà vào đây làm gì? Đi ra ngay.
Bà lớn nở nụ cười, sau đó nghiễm nhiên ngồi vào ghế, phớt lờ lời nói của ba chồng tôi, bà ấy nói:
- -Chào mọi người, đã lâu rồi không gặp, mọi người có khỏe không? Hừm?
Ba chồng tôi buông đũa:
- -Tôi hỏi bà đến đây làm gì?
- -Đến? Ông nói sai rồi? Phải nói là tôi về nhà của mình chứ! Ông quên mất chúng ta vẫn còn là vợ chồng trên pháp luật à..
Ba chồng tôi cười nhạt:..
- -Nói mà không biết ngượng mồm..
- -Tôi chỉ nói đúng sự thật, cái gia đình này, sự sản này đều là của tôi một nửa, tôi dại dột gì không ở, đâu thể để cho bọn tiểu tam chiếm lấy được.
Bà lớn đứng dậy di chuyển những bước chân về hướng cầu thang, thì ba chồng tôi nói:
- -Tôi sẽ ly hôn với bà.
BÀ Ấy khựng lại, và đáp trả:
- -Tuỳ ông, nhưng trong lúc đợi ông làm thủ tục thì đây vẫn là nhà của tôi. Tôi không đi đâu cả.
- -Bà.. Được lắm.. Nếu bà đã nói vậy thì tôi cũng muốn hỏi bà một việc tại sao thằng Thịnh lại là con của Sen, vậy đứa con của tôi và bà đâu, nó đâu rồi?
Ba chồng tôi đứng phắt dậy và đập tay xuống bàn ăn. Ngữ khí thật là tức giận.
Bà lớn xoay người lại, nhếch mép cười:
- -Hỏi làm gì?
Hai mắt ba chồng tôi đỏ lên, nhìn bà lớn bằng ánh mắt hình viên đạn, như muốn xuyên qua người bà ấy.
- -Tôi hỏi con tôi đâu? Rốt cuộc là bà đã làm bao nhiêu chuyện ác rồi.? Lương tâm của bà để đâu rồi? Con tôi đâu?
Bà lớn hét lên, chỉ tay vào mặt mẹ chồng tôi:
- -Đi mà hỏi con khốn đó.. Tại nó tất cả là tại nó, nếu như nó không rù quến ông thì con của tôi đâu có chết trong bụng mẹ, tại nó làm tôi đau khổ tại nó làm con tôi chưa kịp thấy ánh sáng trên đời đã phải ra đi, tất cả là do nó..
Bà lớn thoăn thoắt lao đến đánh vào người mẹ chồng tôi, bà nắm đầu kéo tóc tát lia lịa, tay nắm chặt không chịu buông, trong lúc giằng co, ai đó đã đẩy bà ta ngã xuống sàn nhà, đầu va vào mép bàn, chảy máu.
Đúng lúc ấy một giọng nói trong trẻo vang lên:
- -Mẹ.. Mẹ có sao không mẹ?
Cô gái ấy bỏ tay ra khỏi tay nắm va li, lao đến đỡ lấy bà lớn. Tôi nghe ba chồng tôi gọi:..
- -Thu.. Con về khi nào sao không báo cho ba biết.
Thu? Vậy đây là em gái út của chồng tôi đang ở nước ngoài sao? Đúng là anh em họ có nét khá giống nhau, nhất là cái mũi cao chót vót.
- -Nếu tôi nói trước thì đâu chứng kiến được cảnh này, các người hùa nhau ăn hiếp mẹ tôi đến chảy máu, tôi sẽ kiện các người về hành vi bạo hành có tổ chức..
Đỡ bà lớn đứng lên, Thu liền sai người làm lấy bông băng để cầm máu cho bà lớn.
- -Con không biết gì đừng có bênh vực bà ta.
- -Tôi chỉ nói những gì tôi đã chứng kiến.. Các người chờ đấy. Tôi không bỏ qua chuyện hôm nay đâu. Cả đám người hùa nhau hiếp đáp mẹ tôi, tôi sẽ kiện các người tới cùng không để cho ai kia tự đắc.
Wao.. Cô Thu này cũng không phải là người hiền lành đâu nhé, thái độ kia là biết cũng rất ghê gớm.
Thu đưa bà lớn lên phòng, vợ chồng tôi cũng về phòng mình, tôi hỏi anh:.
- -Anh.. Thu là người như thế nào?
- -như em thấy đấy, có chuyện thì nó sẽ xù lông lên, nhưng nó rất biết điều. Yên tâm, nếu nó biết sự thật nó sẽ không đứng về phía mẹ nó đâu. Mỗi tội nó nóng tính.
Tôi nghe như vậy cũng thấy nhẹ nhõm, nhà đang rối rắm, bây giờ mà thêm em chồng tôi muốn làm loạn nữa thì không biết mọi chuyện sẽ ra sao.
Chồng tôi ôm tôi từ phía sau, anh tựa cằm lên vai tôi, khẽ nói:
- -Mấy hôm nay nhiều việc kéo đến, anh bận quá, chút nữa anh đưa em đi khám bệnh, xem trong người như thế nào rồi.
Anh là đang nói đến việc tên Thịnh cho tôi uống thuốc ngừa thai của người dân tộc, mà thật ra không phải như vậy, hắn khai với điều tra viên là thuốc của dân tộc bên Thái Lan, cực mạnh,thuốc này là thuốc tự chế, thường dùng cho những ai không muốn sinh con nữa, uống vào sẽ khiến trứng và t*ng trùng chết hết, với liều lượng lớn thì sẽ dẫn đến vô sinh. Anh nói xong tôi liền không làm chủ được cảm xúc, quay lại hỏi anh:
- -Vậy hắn có nói đã cho chúng ta uống bao lâu rồi không anh?
- -Từ lúc em về đây đến giờ.
- -Vậy là gần một năm rồi.. Vậy.. Vậy em.. Em có…
Tôi gần như không nói được nữa, cổ họng cứ nghèn nghẹn, tôi sợ, tôi rất sợ…
Anh đưa những ngón tay của anh lau nước mắt cho tôi anh nhẹ nhàng bảo tôi rằng:
- -Đừng sợ.. Không sao đâu em. Có anh ở đây mà.
- -Em sợ lắm anh ơi.. Huhu.. Em sợ sẽ không sinh được nữa..
Tôi không nói thêm được,nước mắt cứ trào ra mà không kìm chế được.. Tôi sợ rằng tôi không thể sinh cho anh những đứa con như anh mong mỏi, tôi sợ rất nhiều..
Ở trong lòng anh, tôi cứ khóc mãi.. Nước mắt của tôi cứ đua nhau rớt xuống chiếc áo của anh, tôi nhận ra mình sợ không sinh được cho anh vì bản thân đã yêu anh lúc nào không biết, tôi sợ mỗi sớm mai thức giấc không còn anh bên đời khi ấy tôi phải làm sao.
Bệnh viện buổi chiều đông đúc nhưng chúng tôi được ưu tiên khám trước, chắc hẳn là do chồng tôi có quen biết mới được đặc cách như vậy, họ khám tổng thể, thử máu, lấy mẫu nước tiểu, họ làm tất cả, và hẹn ba ngày trả kết quả, trong ba hôm đó đêm nào tôi cũng cầu nguyện sức khoẻ chúng tôi bình thường, cầu mong những đứa con của chúng tôi sẽ lần lượt ra đời trong khỏe mạnh..
Nhưng…
Ngày hôm đó.. Là ngày buồn nhất.. Nhận kết quả từ tay bác sĩ, nghe những gì ông ấy nói mà tôi tưởng mình đã không thở nổi, tai tôi ù đi, mắt tôi đẫm lệ, màn sương giăng lối, tôi không còn thấy gì và nghe gì nữa, hai chữ vô sinh ám ảnh trong bộ não của tôi, phải, bác sĩ nói chồng tôi bình thường, còn tôi thì viêm buồng trứng, buồng trứng bị teo nhỏ, không thể thụ thai như những phụ nữ khác..
Tôi đã khóc, đã ôm miệng bỏ chạy khỏi căn phòng đó. Đến khi có ai đó đẩy tôi thật mạnh ra giữa lòng đường, bên tai có tiếng rầm thật mạnh, toàn thân tôi bay bổng lên cao rồi rơi ào xuống đường thật mạnh, tôi thấy mọi người xúm lại chỉ trỏ tôi, tôi thấy chồng tôi chạy đến ôm lấy tôi mà khóc..
Và tôi thấy anh bế tôi lên một chiếc taxi rồi lao đi vun vút mặc tôi đứng ở đây gọi nhưng anh chẳng nghe..
Hình như.. Tôi đã chết.. Hồn rời khỏi xác.. Và tôi thấy Ái Nhi đang nhìn tôi cười trong sung sướng..