Chuyện Làm Dâu

Chương 17: Chương 17: Chân tướng kẻ hại bà nhỏ lộ diện




- - Vợ của con, con thách ai động vào cô ấy đấy.

Anh trừng mắt nhìn bà lớn, cánh tay vẫn giữ chặt cây roi thừng, hai người họ nhìn nhau, trong tia mắt như đang thách thức, mà chồng tôi rõ ràng như ngọn núi sừng sững, một chút sợ hãi cũng không có trước cái nhìn trừng trừng của bà lớn..

Mụ Tâm như thể không nói là không chịu được, chen cái mồm vào ngay:

- -Chú Ba.. Vợ chú làm sai mà chú còn bênh vực, như vậy thì làm gương cho ai, chú không sợ người ta nói chú không biết dạy vợ à? Chú không sợ người ta cười vào mặt ba mẹ à?

- -Im đi.. Vợ tôi thế nào không đến lượt cô nói..cô không có tư cách đó. Biến về phòng của mình trước khi tôi điên lên. Cút..

Anh Thịnh bực tức:

- -Chú ăn nói cho cẩn thận vào, Tâm là vợ tôi, là chị dâu chú, thế nào là không có tư cách, một câu chị dâu cũng không biết gọi à, đừng đem cái thói côn đồ của chú vào cái nhà này, mẹ chiều hư chú quá rồi, không coi ai ra gì cả. Vợ hư thì phải dạy dỗ. Nhà phải có phép tắc, kỷ cương.

Chồng tôi nghe anh Thịnh nói thì bờ môi nhếch lên nụ cười:

- -Chị dâu? Anh nhắc tôi mới nhớ cô ta đang là chị dâu tôi đấy, chứ không tôi lại nhớ cô ta nằm dưới thân tôi mà rên rỉ, lúc ấy…

Nhanh như cắt, anh Thịnh lao đến đấm vào mặt chồng tôi khiến anh ngã người sang một bên, khóe môi liền chảy ra vài giọt máu, anh Thịnh quát lên:

- -Im cái miệng của mày lại ngay thằng khốn nạn.

Tôi vội chạy đến ôm lấy anh.

- -Có sao không anh? Chảy máu rồi.

Trái lại, chồng tôi đưa tay lau vệt máu rồi cười nhạt với anh Thịnh:

- -Đừng bức xúc như vậy chứ anh trai, tôi là đang nhắc cho anh nhớ tiểu sử lẫy lừng của cô ta thôi mà.. Không khéo anh lại quên mất trên đầu mình có mấy cái sừng..

- -Mày… thằng khốn nạn này..

Anh Thịnh giận thật sự, gân cổ nổi lên từng sợi, hai bàn tay thu tròn, tia mắt như những sợi máu đỏ đang rực cháy, nhào tới định đánh chồng tôi tiếp thì lần này chồng tôi đã có sự chuẩn bị, anh lách người sang một bên né cú đấm của anh Thịnh, còn nhanh tay xoay lại chụp lấy tay anh Thịnh bẻ ngược ra sau, hành động nhanh gọn lẹ và vô cùng chuẩn xác lẫn dứt khoát. Rõ ràng chồng tôi cũng có võ chứ chẳng đùa.

Bà lớn lúc này mới bỏ cây roi ra, vứt xuống sàn nhà, lao đến ôm lấy chồng tôi:

- -Thịnh, bình tỉnh đi con.. Còn Thắng, mẹ thật thất vọng về con. Chuyện đó đã quá lâu rồi con còn nhắc lại làm gì. Mau bỏ anh Hai ra.

Chồng tôi khinh khỉnh:

- -Có bao giờ kỳ vọng đâu mà thất vọng.

- -Con.. Coi như mẹ xin con đấy Thắng. Bỏ anh ra mau.

Khuôn mặt anh Thịnh đỏ lên, vì giận hay vì đau, nhưng ánh mắt tức giận vẫn không lay chuyển. Giọng nói cũng mang ý không khuất phục:

- -Mẹ không phải xin xỏ nó, để ba lên giải quyết, coi có tống khứ bọn nó ra khỏi nhà này không, đã ăn bám phá hoại còn thêm mất dạy, cái băng nhóm giang hồ của mày thế nào cũng bị công an sờ gáy sớm.

Chồng tôi hừ lạnh:

- - đừng mạnh mồm như vậy anh trai ạ, ai ra đi còn chưa biết đâu. Nhưng chắc chắn một điều, không phải là vợ chồng tôi.

Bà lớn:

- -Chuyện gì thì từ từ nói, con bỏ anh ra đi.. Bỏ ra đi con. Thắng, có nghe mẹ nói không?

Tôi thấy cứ như vậy cũng không phải là cách, nên khẽ nói với anh:

- -Bỏ ra đi anh.

Chồng tôi bồi thêm câu nữa:

- -Cẩn thận cái miệng đấy.

Sau đó anh mới buông tay ra, đẩy mạnh anh Thịnh về phía trước khiến anh Thịnh nhào đầu mấy bước chân.

Chồng tôi phủi phủi tay, chỉnh lại chiếc áo sơ mi lại một chút, rồi xoay người sang tôi khẽ cười:

- - Không sao đâu.

Bà lớn không nói nên lời, còn mụ Tâm mặt mũi xanh chành lén lút nhìn bà lớn và anh Thịnh, tôi cũng ngầm hiểu ra chuyện chồng tôi và mụ Tâm không đơn thuần từng là người yêu của nhau, mà còn đã trai trên gái dưới, cùng nhau hoan lạc, cái tôi không hiểu là sao bà lớn và anh Thịnh biết rõ nhưng vẫn chấp nhận mụ Tâm nhỉ, lạ lùng thật.

- -Xuống nhà đi.

Chồng tôi nhả ra ba từ rồi kéo tay tôi đi xuống, từng bậc thang là từng giây tôi băn khoăn suy nghĩ, chồng tôi anh đang muốn làm cái gì, hành động lúc nào cũng cũng kì quặc và khó hiểu như vậy.

Dưới nhà, ba chồng và bà nhỏ cùng với thầy trò thầy Lục đang làm phép để hoá giải bùa yểm, xong xuôi mới đốt hình nhân bằng rơm vào cái chậu, số tro tàn được đệ tử của thầy Lục trút vào chai thủy tinh trong suốt, ba chồng hỏi:

- -Cái đó để làm gì vậy thầy?

Thầy Lục nói:

- -Cái này dùng để tìm ra kẻ yểm bùa. Lúc nãy tôi đã gieo quẻ, người yểm bùa là một người nữ, tuổi từ hai mươi đến ba mươi tuổi, dáng dấp cao ráo, người trắng trẻo ưa nhìn.

Mụ Tâm lúc này lại không kìm được cái miệng của mình, chen vào, đưa tay chỉ vào mặt tôi, giọng nói vang vọng khắp nhà:

- -Thầy tả chính xác, chính là nó, vậy mà nó còn chưa chịu nhận tội, còn lao đến đánh con, ba ơi dì ơi, xin hai người hãy làm chủ cho con, con Nhi nó đánh con này, hu hu, nó còn trả treo với mẹ trên nhà, nó nói mẹ không có tư cách dạy dỗ nó, không có quyền đánh nó.Huhu… Xin ba lấy lại công bằng cho con cũng là răn dạy kẻ dã tâm hãm hại dì, dì hiền như này mà nó muốn yểm bùa cho dì chết, mặt người dạ thú thế kia không thể ở trong nhà mình một giây phút nào nữa, nếu không không biết nó còn định hại chết ai nữa, con thật sự rất sợ. hic hic..

Anh Thịnh thêm phần sinh động câu chuyện nên góp vào:

- -đúng.. Không những vậy chú Thắng đã không biết dạy vợ còn bao che, ăn nói xấc xược hỗn hào với mẹ, con đề nghị việc này ba phải trừng trị thật nghiêm, còn mẹ thì tuyệt đối không chen vào xin xỏ. Mẹ ngồi đó mà nghe ba giải quyết, chú Thắng hư hỏng là do mẹ chiều chuộng quá đó.

Ồ. Hai vợ chồng tung hứng nhịp nhàng quá, nói câu nào cũng dồn vợ chồng tôi vào cửa tử hết. Để xem lần này ba chồng tôi sẽ giải quyết ra sao, tôi không làm tôi không có sợ, tôi chỉ là nghĩ đến chồng mình nên chưa lên tiếng gì, dù sao cũng còn người lớn ở đây.

Bà nhỏ nhẹ nhàng cất tiếng nói:

- - Thịnh nói rất phải, chuyện này không những ảnh hưởng đến sức khỏe của dì mà con ảnh hưởng đến danh dự cho gia đình, tôi nghĩ ông nên trừng trị thật nặng kẻ nào đã làm chuyện này để làm gương cho mọi người.

Lời bà nhỏ nói, ba chồng tôi liền nghe theo, ông nói rõ lớn:

- -Con Nhi bước ra đây.

Chồng tôi nhìn tôi rồi gật đầu nhẹ, hàm ý tôi cứ đi đi, có anh ở đây rồi.

Tôi bước ra đứng giữa nhà dưới sự quan sát của tất cả mọi người. Ba chồng tôi mới tiếp tục hỏi:

- -Ba muốn nghe con nói.

Tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu nói:

- -Thưa ba, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người ở đây, con xin khẳng định một lần nữa là con không có làm chuyện đó để hại mẹ nhỏ, con mới về đây, cũng rất ít va chạm với mẹ nhỏ, cũng chẳng có hiềm khích gì, vậy tại sao con lại phải hại mẹ nhỏ vào đường chết, mà con cũng chẳng ngu ngốc đến mức để tang chứng ở lại trong phòng để mọi người bắt gặp, lúc nãy khi thầy nói hình nhân có thể ở hướng tây và hướng tây nam, con đã ở đó, và đã vào nhà một lần, nếu thật sự là con làm thì thời gian đó con thừa cơ hội đem giấu hoặc thủ tiêu hình nhân đó, vậy tại sao con không làm, tại sao khi chị Tâm bảo mở va li con lại nhanh chân mở, còn cẩn thận vạch từng bộ quần áo cho mọi người xem, chứng tỏ con không hề biết sự có mặt của hình nhân. Ba nghĩ mà xem, có thủ phạm nào mà ngu vậy không ạ, chỉ có thể là có người hại con, ném đá giấu tay thôi ạ. Và chắc chắn, người đó phải là người trong nhà mình.

Mụ Tâm lại gào lên:

- -Mày đừng có lý luận, nhân chứng vật chứng có đủ còn không nhận tội, ba, ba đừng nghe nó ngụy biện, con này nó tráo trở gian manh lắm ạ.

Tôi cười nhẹ:

- -Chị Tâm, tôi nghe nói chị vừa lấy bằng thạc sĩ, người chị có ăn học mà sao miệng lại thốt ra những từ ngữ khó nghe như vậy, hay là trình độ học vấn của chị đi ngược lại trình độ văn hoá ạ?

- -Mày…

Ba chồng tôi quát lớn:

- -Im hết ngay.. Đây không phải là cái chợ để hai đứa đấu khẩu kiểu đấy. Còn Nhi, con nói có người muốn hại con, con có bằng chứng không?

Bằng chứng, tôi không có bằng chứng.

- - Con không có.

- -Vậy con lấy cái gì để chứng minh con không làm, trong khi nhân chứng vật chứng đều nằm ở chỗ con?

- -Như con đã nói lúc nãy, con không ngu đến mức không biết đường mà thủ tiêu cái hình nhân đó, trong khi con thừa biết hôm nay thầy Lục đến, vả lại linh cảm của con chắc chắn rằng người hại con là người trong nhà này, và người khả nghi nhất là chị Tâm ạ.

Tôi dứt lời thì quét ánh nhìn sang mụ Tâm, gương mặt mụ ấy bất ngờ chuyển biến sang màu trắng, trắng của sợ hãi, của lo lắng, nhưng rồi cũng thật nhanh bật lại:

- -Buồn cười, đúng là buồn cười, tang chứng có đủ mà bây giờ lại muốn đổ tội cho tôi sao, nực cười quá Nhi ạ.

- -Có gì đâu mà nực cười, sự thật là vậy mà.

Lời nói của chồng khiến tất cả mọi người đều chú ý hướng mắt về phía anh.

Anh khẽ nhún vai, trên tay là cái điện thoại của mình, ba chồng tôi nhíu mày:

- -Thắng nói rõ ra xem!

Chồng tôi từng bước đi về phía tôi, một tay anh ôm lấy eo tôi kéo sát vào người anh, dõng dạc nói:

- - Con nói vợ con không có làm, cô ấy vô tội.

Anh Thịnh:

- -Chú còn định bênh vực đến khi nào, vợ chú sai rành rành đấy, chú nên biết điều khuyên cô ta nhận tội và chấp nhận chịu phạt rồi đuổi ra khỏi đây. Nhà chúng ta không thể chứa chấp loại con dâu như vậy.

Chồng tôi nghe anh Thịnh nói thì vỗ tay liền mấy cái. Môi nhếch lên nụ cười:

- -Hay lắm, nói rất hay. Nhưng mà rất tiếc người cần dạy vợ và đuổi ra khỏi nhà lại không phải là tôi, mà là anh đó anh hai à.. Là cô ta (chỉ mụ Tâm) chính cô ta đã đem hình nhân bỏ vào va li của vợ tôi.

Mụ Tâm lắp bắp:

- -Chú nói bậy, tôi không có, đừng đổ oan cho tôi.

Bà lớn:

- - Thắng, đừng nói hàm hồ.

- -Tôi có bằng chứng đây. Không nói suông.

Chồng tôi đưa điện thoại lên, trong màn hình là hình ảnh của mụ Tâm lén lút cầm cái hình nhân vào phòng tôi, sau đó mở tủ trang điểm lấy chìa khóa mở va li nhét hình nhân vào trong đấy rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Đoạn camera rõ ràng từng chi tiết, hình ảnh sắc sảo, cái mặt mụ Tâm hiện rõ trên màn hình điện thoại khiến mụ Tâm lảo đảo, may có chị Tím đỡ được, mụ ấy lắp bắp:

- -Không..không thể nào…

Chồng tôi cười khinh bỉ:

- -Không ngờ đúng không, không ngờ phòng tôi có camera đúng không? Cô còn non và xanh lắm.

Lúc này nhanh hơn một cơn gió, anh Thịnh xoay qua tát mụ Tâm thật mạnh, khiến mụ Tâm té xuống sàn nhà, anh Thịnh gào lên:

- -Tại sao lại là cô, tại sao?

Mụ Tâm mở to đôi mắt như thể không tin nổi, nhưng giọng anh Thịnh lại tiếp tục lấn át tất cả:

- -Cô nói đi, tại sao cô làm vậy, tại sao cô hại người khác.

Bà lớn đứng lên giữ tay anh Thịnh lại:

- -Thịnh bình tĩnh, để vợ con nó nói.

- -Cô mau nói, tại sao cô lại hại dì rồi đổ cho em dâu.

Em dâu, tôi khẽ cười, anh chồng tôi cũng lật lọng không kém bà vợ là mấy, vừa mới gọi tôi là cô này cô nọ bây giờ lại một tiếng em dâu, nghe tình cảm quá đa. Nhưng tiếc tôi là người nhỏ mọn, ai đối với tôi thế nào tôi đều khắc cốt ghi tâm.

Mụ Tâm ôm mặt, giải thích:

- -Em.. Em..

Ba chồng tôi đập bàn thật mạnh mạnh đến tách trà rung rinh tạo nên tiếng kêu leng keng.

- -Rốt cuộc là sao?

Chồng tôi nói rõ:

- -Như ba thấy đó.. Vợ con không có làm mà kẻ hại dì là cô ta, lúc nghe nói phương hướng cô ta đã lẻn vào phòng để đem hình nhân qua phòng con để vu oan giá họa cho vợ con, nhưng tiếc là phòng con có camera, mọi việc cô ta làm đều được con ghi lại hết, kể cả chuyện mẹ mất 20 triệu đợt trước cũng là một tay cô ta làm, con có đầy đủ bằng chứng, không nói sai nửa lời.

Chồng tôi thao tác điện thoại, bấm vào ngày tháng lúc trước, đúng hôm tôi gấp gáp về quê, tôi chạy sang để nói với bà lớn thì bên này mụ Tâm đã nhanh chóng tráo đổi số tiền của tôi thành tiền của bà lớn, rồi cả cái lắc tay cũng cẩn thận bỏ vào trong túi xách của tôi, rồi cầm hai tờ tiền ném xuống gầm giường, mẹ kiếp, tôi đi nhanh đến tát thêm cho mụ ấy một cái nữa, quát lên:

- -Thì ra là chị, tất cả mọi chuyện đều do một tay chị dựng ra để hại tôi, chị đúng là khốn nạn.

Mụ Tâm đưa mắt nhìn anh Thịnh, nhìn bà lớn để cầu cứu nhưng hai người họ đều ngó lơ, chồng tôi nói:

- -Sự thật đã rõ ràng, ai làm sai thì nên bị phạt, đúng không anh Hai?

Chồng tôi hỏi như vậy khiến anh Thịnh nhìn chồng tôi trân trân, câu nói này chồng tôi chỉ là lập lại lời anh Thịnh lúc nãy khi đã hùng hồn muốn kết tội và xử lý tôi, bây giờ kẻ tội phạm lại chính là vợ anh ta, để xem anh ta giải quyết vợ mình như thế nào,có hợp tình hợp lý, và có nghiêm minh hay là không?

Trên ghế, bà nhỏ liền khóc tức tưởi:

- -Trời ơi Tâm ơi là Tâm, dì có làm gì đâu sao con lại ra tay mưu hại dì như vậy hả con, dì biết dì là vợ nhỏ, phận phòng nhì dì cũng đâu có dám trèo cao, dì không con không cái, đâu có cản trở gì sự nghiệp hay gia sản của con đâu mà con phải đưa dì vào chỗ chết vậy con.. Ông ơi ông phải giải quyết chuyện này, phải lấy lại công bằng cho tôi, nếu không tôi không sống nổi đâu.

Thấy nước mắt bà nhỏ chảy xuống mỗi lúc một nhiều ba chồng tôi quay qua dỗ dành bà:

- - Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, tôi nhất định sẽ nghiêm trị thích đáng, không để bà thiệt thòi đâu. Nín đi nào.

Rồi ông lớn giọng nói:

- -Tâm.. Nói đi.. Bà nhỏ làm gì mà mày lại làm bùa ngải hại bà ấy, nói mau lên trước khi tao tống cổ mày ra khỏi đây.

Ba chồng tôi dùng từ ngữ như vậy chứng tỏ ông rất là giận, mụ Tâm sợ sệt người run rẩy chạy đến níu lấy tay anh Thịnh:

- -Anh ơi, cứu em với, giúp em với.

Anh Thịnh lạnh lùng hất mạnh mụ Tâm ra:

- -Tránh ra.. Cô làm thì tự mà chịu đi. Không ai giúp được cô cả.

- -Nhưng mà anh …

Mụ Tâm con đang nói thì anh Thịnh đã lập tức tát mụ Tâm thêm một cái nữa, nãy giờ bị đánh nhiều khiến mặt mụ Tâm đỏ ửng lên, mà anh Thịnh coi vậy mà mạnh tay lắm, tát cái nào xứng đáng cái đấy, năm ngón tay in lên mặt mụ Tâm rành rạnh. Tôi thấy mà đau dùm luôn.

- -Cái tát này là tôi lấy tư cách của một người chồng để đánh cô, cô làm tôi thất vọng và xấu hổ quá. Tôi không ngờ tôi lại có một người vợ nham hiểm như cô, tôi quyết định sẽ ly hôn với cô.

- -Cái… Cái gì.. Anh nói gì.. Ly hôn?

- -Đúng vậy,, tôi không chấp nhận một người vợ như cô được.. Bà.mẹ, dì, chuyện hôm nay vợ con làm là hoàn toàn sai trái, mọi người muốn xử lý thế nào con cũng không có ý kiến. Tốt nhất cứ đánh một trận rồi đuổi đi, đơn ly hôn con cũng sẽ viết rồi ký.

- -Anh Thịnh… Anh ác lắm.. Anh ác lắm..

Mụ Tâm gào lên trong nước mắt, tôi cũng thấy như vậy, tuy chuyện mụ Tâm làm là sai, nhưng ở cương vị một người chồng anh Thịnh thật sự rất vô tình và tàn nhẫn..

Nói rồi anh Thịnh bỏ lên cầu thang, mặc cho mụ Tâm quỳ rạp dưới chân kêu cứu giúp nhưng anh Thịnh gạt ngang một bên, bước nhanh lên lầu, dưới nhà, tiếng cầu xin của mụ Tâm vang vọng, tiếng khóc thảm thiết bao phủ phòng khách.

Thầy Lục thấy tình hình rối rắm nên ra về, cũng không nghe thầy nói gì đến việc quỷ nữ, nhưng mà thôi để giải quyết xong chuyện mụ Tâm rồi tính tiếp.

__

Phòng khách hôm nay trở nên u ám và trầm lặng, mụ Tâm quỳ rạp dưới chân van xin bà nhỏ, nước mắt ngắn dài khóc lóc ỉ ôi, nhưng bà nhỏ không một lời nói giúp, cơ bản tôi biết bà nhỏ đâu có ưa mụ Tâm, lại thêm mụ Tâm dám bày mưu kế khủng khiếp như thế này thì ai mà bỏ qua cho được. Chạy trời không khỏi nắng.

Van xin bà nhỏ không xong mụ Tâm chuyển sang bà lớn, một câu mẹ ơi hai câu mẹ ơi nhưng bà lớn chỉ thở dài:

- -Tâm, mẹ Xin lỗi, chuyện này mẹ thực sự không giúp con được, chuyện này ngoài khả năng của mẹ..

Tôi nhìn ra cái nhìn phức tạp trong đáy mắt mụ Tâm, nó không đơn thuần là hụt hẫng mà còn có gì đó oán hận, nhưng nguyên nhân thế nào tôi không đoán được.

Ba chồng tôi ngồi suy nghĩ một lúc rồi biểu con Mận đi gọi anh Thịnh xuống, lúc anh Thịnh đi xuống, ba hỏi ý anh như thế nào, anh Thịnh vẫn giữ ý kiến cũ, ly hôn mụ Tâm cho bằng được.

Lúc này mụ Tâm đã thôi không khóc nữa, chỉ hỏi anh Thịnh một câu:

- -Anh chắc chưa?

- -Cô nghĩ tôi thích đùa sao.

Mụ Tâm cười, nhưng hai hàng nước mắt lại chảy xuống thái dương:

- - Được.. Tôi mong anh không bao giờ hối hận với quyết định ngày hôm nay.

Mụ ấy thừa nhận:

- -Đúng là con đã làm hình nhân để hại bà nhỏ, cũng là con đã đem hình nhân bỏ vào va li để hại Nhi, tất cả mọi chuyện đều do con làm. Con xin chịu tội, và cũng đồng ý ly hôn với anh Thịnh. Bọn con không con cái, cũng chẳng có gì ràng cả.

Ba chồng tôi thở dài ra.. Bậc làm cha mẹ tất nhiên không một ai muốn duyên con cái gãy đổ, nhưng hai người họ đã kiên quyết như thế, thì cũng phải chấp nhận.

Hôm ấy, không ai đánh đập hay làm khó dễ gì mụ Tâm cả, chỉ có anh Thịnh dứt khoát không muốn sự có mặt của mụ Tâm trong nhà, nên mụ Tâm thu xếp quần áo kéo va li đi, lúc bước qua anh Thịnh, mụ Tâm chợt nói:

- - Trời cao có mắt, anh đợi đi.

Ngày hôm ấy, chiếc taxi màu xanh đưa mụ Tâm đi trong cơn mưa bất chợt, mà cơn mưa thường mang những nỗi buồn và cảm xúc lắng đọng.

Ngày hôm ấy, tưởng chừng như kết thúc, nhưng không, nó lại bắt đầu những chuỗi bi kịch khác nữa.

_____

Tối hôm đó, tôi hỏi chồng tôi về camera, anh thản nhiên trả lời:

- - Anh gắn lâu rồi. Những lúc buồn lấy ra xem cũng vui?

Tôi chau mày hỏi:

- -Xem gì mà vui?

- -Em đoán xem.. Có gì nào?

Trong đầu tôi lập tức liên tưởng đến những lần hai vợ chồng quan hệ, nhiều lần không tắt đèn, vậy là.. Vậy là…

- -A.. Anh bị biến thái à, mau xoá cho em, nhanh lên..

Tôi đánh vào người Thắng, nhưng anh ta đã mặt dày lại còn vô liêm sỉ nữa:

- - Không, lúc làm việc mệt mỏi, lấy ra xem cũng là một biện pháp giảm stress rất tốt.

Tôi đứng hình, sao trên đời lại có một thể loại người như chồng tôi vậy chứ, sở thích quái đản.

___

Mụ Tâm đi rồi nhà cửa cũng yên ắng không có gì xáo trộn, nhưng là vườn hoa hồng của bà lớn đột ngột héo úa, hồ cá cũng có một vài con bị chết. Dù bà lớn đã gọi người của công ty chăm sóc cây cảnh đến nhưng vẫn không ăn thua, hoa héo rũ,, những chiếc lá héo úa chuyển sang màu nâu sẫm rồi khô dần, thân cây cũng khô ráp và lụi tàn, chỉ trong ba hôm, toàn bộ vườn hoa hồng của bà lớn xơ xác, hồ cá cũng lác đác chết dần đi, sự việc này chồng tôi bảo trước giờ chưa từng xảy ra.

Anh liền gọi cho thầy Lục, thầy cười khà khà trong điện thoại:

- - đó là chuyện tốt, hôm đó tôi đã cố tình để máu mình trên cành hoa, nếu có âm khí nặng thì hoa sẽ khô héo và chết hết.

- - Vậy bây giờ tôi phải làm gì?

- - việc của cậu là đợi khi vườn hoa héo hết, cậu kêu vợ cậu đúng 12 giờ đêm đứng trước vườn hoa hồng nhắm mắt lại và cảm nhận. Cô ấy sinh ngay rằm tháng 7, lại mang trong mình mệnh đặc biệt sẽ nhìn thấy được một số việc mà người phàm mắt thịt không thấy được, nhớ, đúng mười hai giờ đêm khi vườn hoa tàn hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.